Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, tin tức này đã truyền khắp Thái Hoa Sơn!

Tứ sư đệ Giải Tử Trạc luôn thích hóng hớt là người đầu tiên bay ra khỏi Hạo Minh phong, lôi kéo một đệ tử hỏi: “Đại sư huynh mang vợ trở lại? Nghe nói con cũng đã mười tuổi rồi? Đúng không vậy? Đúng không vậy?”

Lục sư đệ Tu Ngân đang mải mê luyện khí chợt nghe được tin tức này, hắn buông binh khí trong tay xuống, nhíu mày nói: “Vợ Đại sư huynh đang mang thai, sau đó hai người còn dẫn cả con về Thái Hoa Sơn?”

Ngũ sư đệ Hỏa Du từ Ngự Thú phong chạy ra, vừa vặn gặp Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm mặt lạnh ôm kiếm. Hỏa Du sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Tam sư tỷ, chẳng lẽ… ngươi cũng nghe được tin tức kia, ra ngoài xem?”

Vệ Quỳnh Âm bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Hôn sự của Đại sư huynh tất nhiên ta phải quan tâm rồi. Nghe nói diện mạo của vợ y như quỷ dạ xoa, rất vạm vỡ, ta có chút tò mò…” dừng một chút, Vệ Quỳnh Âm lại nói: “Ta có chút tò mò, sao Đại sư huynh lại yêu vị chị dâu kia?”

Vừa khéo Nhị sư huynh Tả Vân Mặc bay qua, Hỏa Du nhanh chóng gọi y lại, sau đó lại hỏi lại những lời vừa rồi hỏi Vệ Quỳnh Âm. Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Tả Vân Mặc hiện lên vẻ mất mát. Sau đó, y mỉm cười gật đầu: “Không sai, nghe nói Đại sư huynh mang theo vợ và con về, hơn nữa… vợ chồng hai người còn rất đằm thắm. Vừa về Thái Hoa Sơn, đại sư huynh đã mang người về Ngọc Tiêu phong.”

Hỏa Du và Vệ Quỳnh Âm đều kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là muốn ra mắt Huyền Linh Tử sư thúc sao?”

Tả Vân Mặc gật đầu bất đắc dĩ, nhưng không còn cười nữa.

Chỉ một lát sau, một luồng sáng đỏ vọt ra khỏi Thanh Lam phong. Đó là Tiểu sư muội đang bế quan lên Kim Đan trung kỳ! Nàng vừa khua đại đao của mình vừa phóng tới Ngọc Tiêu phong, đi tới chân núi thì hô to: “Đại sư huynh! Ta tới xem chị dâu và điệt nhi của ta! Ngươi mau xuống đây đón ta, ta muốn đánh nhau… à không, gửi lời hỏi thăm chị dâu!”

Ba người vừa mới tới đỉnh Ngọc Tiêu phong: “…”

Mặc Thu là người đầu tiên không chịu nổi, y phẫn nộ gỡ trường tiên bên hông xuống, nói: “Lạc Tiệm Thanh, ta đi xuống xử lý đám người không hiểu ra sao này. Ngươi chờ ở đây cho ta, ta nhất định phải làm cho người kia nuốt lại hết những lời vừa nói, ai là chị dâu của nàng!”

Thanh Quân mặc quần áo màu xanh đứng ở một bên nắm lấy tay Lạc Tiệm Thanh, im lặng nhìn Mặc Thu. Trên khuôn mặt phấn nộn cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, đến khi Mặc Thu chuẩn bị xuống núi thì y mới lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự đi xuống, chẳng phải là bắt nạt nữ nhân? Ta chỉ nghĩ kiểu tu sĩ như ngươi tùy tiện, bướng bỉnh, không nghĩ tới còn có thể bắt nạt nữ nhân.”

Mặc Thu: “Ngươi!”

Giọng nói của Thanh Quân rất bình tĩnh, nhưng kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phấn điêu ngọc mài này thì như ông cụ non. Cho dù là Lạc Tiệm Thanh đang đau đầu không thôi cũng phải bật cười.

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu nói: “Lần này trở về không nghĩ rằng sẽ làm người ta hiểu lầm, chờ ta mang bọn ngươi xuyên qua rừng trúc này, đi tới phòng ta, nghỉ ngơi ổn định rồi ta lại tới Thương Sương phong bẩm báo với chưởng môn sư bá, hẳn là có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Thanh Quân ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc Thu lại hừ lạnh một tiếng, vừa lòng nói: “Này còn tạm được. Sao ta có thể làm vợ ngươi? Cho dù là…” lời nói ngừng một chút, Mặc Thu lại nói tiếp: “Cho dù là thật thì phải là ngươi là vợ ta mới đúng!”

Lạc Tiệm Thanh bật cười, dùng vỏ kiếm quất lên hai má Mặc Thu.

Cũng không biết Mặc Thu nghĩ gì, lấy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của y lại không tránh được, bị một kiếm này đánh bay.

Chỉ một lát sau, Mặc Thu lại bay trở về, tức giận nói: “Lạc, Tiệm, Thanh!”

Tu sĩ áo xanh tuấn mỹ hơi hơi nâng mi mắt, liếc y một cái, nói: “Nghe thấy, không cần nói to như vậy.”

Mặc Thu: “Ngươi!!!”

Tiếng cười đùa của mọi người vang vọng cả rừng trúc, gió nhẹ thổi qua, lá trúc xanh biếc xào xạc đung đưa, khiến không khí càng thêm náo nhiệt. Mà bên kia thì lại rất quạnh quẽ. Ngay khi Lạc Tiệm Thanh bước vào Thái Hoa Sơn, Huyền Linh Tử lập tức mở mắt, vội vàng đi đến cửa sổ nhìn ra sơn môn xa xôi.

Đợi thật lâu, đồ nhi của hắn mới đi tới Ngọc Tiêu phong, còn… dẫn theo hai người.

Huyền Linh Tử đã đứng trước cửa do dự đi qua đi lại hồi lâu. Lúc trước, mỗi lần Lạc Tiệm Thanh trở về, hắn đều sẽ xuất môn tới xem Lạc Tiệm Thanh, sau khi xác nhận đồ nhi nhà mình vẫn ổn mới yên tâm tiếp tục tu luyện. Thế nhưng lần này, hắn và Tiệm Thanh đã có tranh chấp, còn bị Tiệm Thanh phát hiện ra tâm tư xấu xa, hắn nên đối mặt với y thế nào…

Nhưng còn chưa đợi Huyền Linh Tử có cơ hội suy tính, hắn nhanh chóng phát hiện ra hồng y ma tu và một đứa trẻ áo xanh.

Huyền Linh Tử nhận ra Mặc Thu, lúc trước nguyên thần của hắn đã từng gặp đối phương ở Lưu Diễm cốc, biết người này cứu đồ nhi nhà mình một mạng. Nhưng người bên cạnh… khi linh thức Huyền Linh Tử đảo qua, hắn bỗng nhiên sửng sốt, sau đó lại cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.

Không chút nghi ngờ, đây là một đứa trẻ không có linh lực cũng không có căn cốt tu luyện, nhìn qua tầm sáu – bảy tuổi.

Sao Tiệm Thanh lại đột nhiên mang một đứa bé con như vậy về Thái Hoa Sơn?

Đứa bé áo xanh đứng ở bên cạnh Tiệm Thanh, còn ngoan ngoãn nắm tay Tiệm Thanh!

Huyền Linh Tử bỗng trợn to hai mắt, trong lòng tê rần.

Hình như… bộ dáng có hơi giống Tiệm Thanh!

Thăm dò linh thức từ tu sĩ Hóa Thần kỳ tất nhiên không phải thứ mà Lạc Tiệm Thanh và Thanh Quân có thể cảm nhận được, nhưng Mặc Thu lại như có như không liếc qua nơi ở của Huyền Linh Tử, vẻ mặt khó hiểu. Dưới sự dẫn đường của Lạc Tiệm Thanh, hai người bọn họ xuyên qua rừng trúc, đi tới trước hai gian nhà trúc kia.

Rừng trúc xanh biếc như ngọc lục bảo bao quanh hai gian nhà trúc nho nhỏ, xung quanh là vườn linh dược đơn sơ, còn gieo trồng một ít linh hoa bình thường. Bên cạnh có tòa thạch đình tinh xảo, nước chảy róc rách qua con cầu nhỏ, toàn cảnh vô cùng ấm áp và an bình.

Thanh Quân hết sức hài lòng với nơi này, y trực tiếp ngồi xuống ghế đá trong thạch đình. Mặc Thu đi xung quanh một lúc, cuối cùng nhìn về gian nhà trúc của Huyền Linh Tử, lớn tiếng nói: “Tiểu mỹ nhân, nơi này chỉ có một mình ngươi ở sao? Rất thích hợp bồi đắp tình cảm, buổi tối ta và ngươi một phòng, để đứa nhóc kia một phòng.”

Thanh Quân không để ý Mặc Thu.

Lạc Tiệm Thanh lại nâng vỏ kiếm lên, đang định đánh tiếp thì bị Mặc Thu giữ lại.

Mặc Thu nhíu mày, nhỏ giọng cười nói: “Còn muốn lần thứ hai?”

Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng liếc y một cái, thu vỏ kiếm về, nói: “Gian nhà trúc kia là của sư phụ ta, ngươi đừng quấy rầy hắn, hắn đóng tử quan, đang tu luyện. Nhà trúc của ta vẫn còn dư một giường, buổi tối ta ngủ cùng giường với Thanh Quân, ngươi ngủ một mình đi. Dù sao đối với người tu luyện như chúng ta, giấc ngủ cũng không quá quan trọng, đả tọa tu luyện càng có thể khôi phục tinh thần.”

Mặc Thu giật giật khóe miệng: “Ngươi ngủ với y chứ không ngủ với ta?”

Lời này nói ra có chút kỳ quái, Lạc Tiệm Thanh nhíu mi đang định phản bác cách dùng từ của Mặc Thu, “ngủ” thật sự rất kì quái, ai ngờ ngay sau đó, một dòng uy áp mãnh liệt ập xuống.

Lạc Tiệm Thanh lập tức bay tới thạch đình cách đó không xa, kéo Thanh Quân vào trong lòng. Mặc Thu thì lạnh mặt, giễu cợt nhìn về phía nhà trúc của Huyền Linh Tử, không chịu cúi người.

Thanh Quân bị thương thân thể vẫn chưa khôi phục, Lạc Tiệm Thanh còn cần y đến chữa trị cho Huyền Linh Tử, tất nhiên không thể để y xảy ra chuyện gì. Nhưng một màn này vào trong mắt Huyền Linh Tử lại khiến hắn cứng đờ cả người, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khinh thường của Mặc Thu.

Vì sao lại che chở đứa bé này như vậy? Vì sao lại che chở đứa bé này như vậy?

Sáu – bảy tuổi, hình như khi đó Tiệm Thanh có ra ngoài rèn luyện, nhưng nguyên thần của hắn cũng đi cùng mà, không phát hiện ra vấn đề gì. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là hắn không phát hiện ra?

Huyền Linh Tử đột nhiên cảm thấy được dưới chân trống không, lảo đảo lui về sau mấy bước.

Lạc Tiệm Thanh đâu biết rằng sư phụ nhà mình cũng sẽ hiểu lầm. Y nghĩ, đám đệ tử tu vi không cao có thể nhìn bề ngoài của Mặc Thu mà nhầm lẫn giới tính của y, nhưng Huyền Linh Tử thì khác, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Mặc Thu là nam, sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa mình và Mặc Thu.

Nhưng mà y không nghĩ tới… Huyền Linh Tử sẽ hiểu lầm quan hệ giữa y và Thanh Quân.

Lạc Tiệm Thanh che chở ôm Thanh Quân vào trong ngực, sau đó nói to: “Sư phụ, là đồ nhi trở lại.”

Vừa dứt lời, uy áp đáng sợ này vẫn không tán đi.

Mắt thấy Mặc Thu cũng sắp không chịu nổi, Lạc Tiệm Thanh lại nói tiếp: “Sư phụ, lần này đồ nhi tới Vạn Thú lĩnh rất lo lắng cho thân thể của ngài. Hai người bọn họ là bạn của đồ nhi, chờ đồ nhi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi rồi sẽ tới phòng ngài… trước cửa phòng ngài bái kiến.”

Uy áp khủng bố rốt cục cũng biến mất.

Lạc Tiệm Thanh thở phào một hơi, nắm lấy tay Thanh Quân đi vào trong nhà trúc của mình, Mặc Thu bất mãn bĩu môi cũng đi theo Lạc Tiệm Thanh.

Sau khi vào nhà, Mặc Thu lập tức bị đồ đạc trong phòng hấp dẫn, y không ngừng nhìn trái ngó phải giống như một đứa nhỏ hiếu động, ngược lại thì Thanh Quân vẫn luôn thành thành thật thật ngồi trên ghế.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Các ngươi ngồi đây chờ một lát, sư phụ ta đã biết ta trở về, ta phải đi bái kiến.”

Mặc Thu phủi miệng nói: “Ngươi trở về sao sư phụ ngươi không ra nhìn ngươi? Nào có sư phụ như vậy?

Lạc Tiệm Thanh lập tức lạnh mặt: “Đừng nói linh tinh!” Nói xong còn ném cho Mặc Thu một ánh mắt.

Mặc Thu tất nhiên biết ý tứ của Lạc Tiệm Thanh, đây là đang nhắc nhở mình. Lời bọn họ nói Huyền Linh Tử tôn giả đều nghe thấy, ý bảo mình nói cẩn thận. Nhưng Mặc Thu vẫn không thèm để ý, lôi kéo Lạc Tiệm Thanh không cho y đi.

Hai người lôi kéo nửa ngày lại nghe Thanh Quân nói: “Có chút lạnh.”

Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đều sửng sốt, thử cảm nhận một lúc mới kinh ngạc gật đầu: “Đúng là có hơi lạnh?”

Huyền Linh Tử phòng cách vách đã đông thành khối băng: “…”

Sau khi đá Mặc Thu vào trong phòng, Lạc Tiệm Thanh đi tới nhà trúc bên cạnh. Lần này y không bắt ép Huyền Linh Tử xuất môn, y đứng ngoài cửa thi lễ, nói qua về những việc đã trải qua, sau đó nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi có chút chuyện riêng tư muốn nói với ngài, mong ngài tạo kết giới.”

Tu vi của Mặc Thu cao hơn Lạc Tiệm Thanh, khoảng cách gần như vậy, Mặc Thu muốn nghe lén cũng dễ dàng.

Lúc này, không để Lạc Tiệm Thanh đợi lâu, chỉ nghe một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Vi sư đã sớm tạo ra.”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy sửng sốt, y nghỉ ngợi “Đã sớm tạo ra? Chẳng lẽ là ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện đã tạo?” Sau đó nhân tiện nói: “Sư phụ, đứa trẻ lần này đồ nhi mang về, ngài đã thấy chưa?”

Huyền Linh Tử: “...”

Lạc Tiệm Thanh xoa xoa cánh tay mình, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ lại giảm xuống.

Một lúc sau Huyền Linh Tử mới cổ quái trả lời: “Vi sư… có thấy.”

Lạc Tiệm Thanh: “…” Sao nghe có vẻ mất hứng?

Đôi lông mày hơi nhướn lên, Lạc Tiệm Thanh nghĩ hoài không ra, nói: “Sư phụ, lần này đồ nhi đưa y tới Ngọc Tiêu phong là muốn y diện kiến ngài.”

Huyền Linh Tử: “... Ta không muốn gặp y.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt: “Sư phụ?”

Giọng Huyền Linh Tử bỗng trở nên lạnh lùng: “Vi sư tuyệt đối không gặp y!”

Lạc Tiệm Thanh: “… Nhưng mà sư phụ, y là viên đan dược cấp chín duy nhất trong thiên hạ. Lúc trước ngài tách nhỏ nguyên thần, liên tiếp gặp nguy hiểm, bị thương nặng như vậy, y có thể chữa thương cho ngài. Nếu ngài không muốn gặp y, ta đây trăm cay nghìn đắng, trải qua sinh tử, phải suýt chết mới có thể đưa y tới đây, cuối cùng thì để làm gì!” Nói đến câu cuối cùng, ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng có chút tức giận.

Vì cái gì! Y mất bao nhiêu công sức mới mang được đan dược về, chỉ vì muốn có thể trị thương cho Huyền Linh Tử. Nhiều lần đối mặt với tử vong, khi trọng thương, đau đớn chỉ muốn chết đi, nhưng vẫn luôn nghĩ phải mang bằng được đan dược về cho người này mới có thể kiên trì trở về.

Mà bây giờ, Huyền Linh Tử không để cho y có cơ hội nói bất cứ cái gì, chỉ lạnh lùng nói “Tuyệt đối không gặp đan dược”.

Dựa vào cái gì!

Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Tiệm Thanh dấy lên chua xót, y cũng không quan tâm Mặc Thu và Thanh Quân có nhìn lén hay không, siết chặt ngón tay, hận không thể rút kiếm bổ cánh cửa này ra. Mà y không biết, Huyền Linh Tử ở trong phòng khi nghe được những lời này lại càng khiếp sợ không thôi.

Đan dược cấp chín?

Đây không phải là con của Tiệm Thanh mà là một viên đan dược?

Còn chưa kịp vui sướng, Huyền Linh Tử đã nghe thấy câu “Trải qua sinh tử, suýt nữa chết”, đồng tử hắn co lại, trong lòng căng thẳng. Hắn lập tức phẩy tay áo mở cửa ra. Lúc này, Lạc Tiệm Thanh đã rút Sương Phù kiếm ra, trong đầu toàn là lửa giận, chuẩn bị phá cửa xông vào, nhưng đột nhiên bị Huyền Linh Tử ôm vào trong lòng, kéo vào phòng.

Rầm!

Cửa nhà trúc lập tức đóng lại.

Mặc Thu đang lén lút áp lên khe cửa nhìn trộm tức giận mắng: “Cái gì vậy! Hai thầy trò nói chuyện với nhau, dùng kết giới cách âm thì thôi, vì sao còn muốn vào trong nhà? Rõ như ban ngày, vào nhà nói cái gì? Có lời gì không thể nói ở bên ngoài sao?”

Thanh Quân dùng bàn tay nhỏ bé tự châm trà cho mình, lạnh lùng trả lời: “Bọn họ không vào phòng nói chuyện, chẳng lẽ còn đợi ngươi nhìn lén sao?”

Mặc Thu nghe vậy ỉu xìu.

Ở bên kia, Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, nhanh như vậy mà y đã có thể gặp lại người này.

Y đột nhiên bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, hương hoa sen thoang thoảng trên người hắn len lỏi vào khứu giác y. Lạc Tiệm Thanh giật mình sững sờ để mặc đối phương ôm mình vào phòng. Sau đó, đối phương lại buông y ra, vội vàng hỏi han: “Ngươi bị trọng thương? Trải qua sinh tử? Tiệm Thanh, mau nói cho vi sư, rốt cuộc đã xảy ra... chuyện...”

Bỗng nhiên bị đệ tử ôm chặt lấy, Huyền Linh Tử cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.

Đến lúc này hắn mới phát hiện, vừa rồi vì quá lo lắng, hắn lại mở cửa, còn ôm Tiệm Thanh vào.

Huyền Linh Tử lập tức đẩy Lạc Tiệm Thanh ra, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay. Huyền Linh Tử định dùng linh lực đẩy Lạc Tiệm Thanh ra, nhưng khi ngón tay của hắn vừa chạm tới cánh tay Lạc Tiệm Thanh thì lại nghe Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Vô Âm, quả nhiên ngươi yêu ta.”

Yết hầu Huyền Linh Tử nghẹn lại không nói nên lời, ngón tay cũng dừng lại.

Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng đều là ý cười. Y nhìn chằm chú vào tôn giả cao quý xuất trần trước mắt, nhìn bộ dáng không dám nhúc nhích của hắn, đột nhiên nhớ lại lúc mình sắp bị con Kim Minh Thiên Thọ Giao kia đánh chết. Lúc đó, trong đầu y thoáng qua một suy nghĩ, không phải là giết chết Lý Tu Thần báo thù cho bản thân, cũng không phải là chất vấn Huyền Linh Tử vì sao đời trước lại đưa kiếm cho Lý Tu Thần, mà là…

Y chưa từng chính thức được ở bên cạnh người kia.

Y biết tâm tư của người kia, người kia cũng biết tâm tư của y.

Nhưng vì cái gọi là thế tục phép tắc, vì sư đồ loạn luân không dung hậu thế, người này lại tự nhốt bản thân trong nhà trúc không chịu gặp y, dường như định cả đời này cũng không gặp y nữa.

Chẳng lẽ cái nhìn của người xung quanh lại quan trọng đến thế?

Đời trước, sau khi Lạc Tiệm Thanh sa đọa thành ma đã lây nhiễm không ít tính cách của ma tu. Y nhất định phải có được người này, y không cho phép bản thân tiêu phí cả đời này một cách tầm thường, y muốn bù lại toàn bộ tiếc nuối, cho dù là dùng mọi thủ đoạn y cũng phải kéo Vô Âm từ trên đàn tế thần kia xuống, để hắn cùng sa đọa với mình!

Con ngươi vừa chuyển, trong lòng Lạc Tiệm Thanh đã có chủ đích. Trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế dần hiện vẻ mờ mịt, Lạc Tiệm Thanh hơi cúi đầu, thanh âm chua xót: “Phải, ngươi không muốn thừa nhận. Ta là đồ đệ của ngươi, vậy nên cả đời này Vô Âm ngươi sẽ không bao giờ chấp nhận ta. Cái này ta không quan tâm, nhưng ta quan tâm tới thân thể ngươi. Viên đan dược này tên là Thanh Quân, y vốn là một viên thần đan chữa thương. Ngày ấy ta phải hao hết sức lực mới có được, chỉ vì muốn chữa cho nguyên thần bị trọng thương của ngươi. Vô Âm, bất kể thế nào, gặp y một lần… được không?”

Huyền Linh Tử cúi đầu nhìn đồ đệ của mình, á khẩu không trả lời được.

Lạc Tiệm Thanh vẫn ôm lấy eo hắn, ôm thật chặt. Ngực hai người kề sát nhau, khoảng cách kia thật sự quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương. Tai Huyền Linh Tử dần đỏ lên, hắn rất muốn đẩy Lạc Tiệm Thanh ra, nhưng tay hắn lại không chịu sự khống chế, làm cách nào cũng không nâng lên nổi.

Đồ nhi của hắn, hình như chưa bao giờ đau lòng như thế.

Mắt Tiệm Thanh hơi đỏ, giống như sắp khóc nhưng lại cố nén để nước mắt không rơi ra. Giọng y khàn khàn, nhưng vẫn cố không để mình phát hiện. Nói đến câu cuối cùng, dường như đã mang theo khẩn cầu. Tiệm Thanh đang cầu xin hắn đi gặp đan dược kia, cầu xin hắn chấp nhận ý tốt của y.

Một Lạc Tiệm Thanh như vậy, Huyền Linh Tử thật sự không thể đẩy ra.

Thời gian giống như chảy ngược trở về bốn mươi mốt năm trước!

Khi đó, hắn tính được căn cốt siêu phẩm ngàn năm khó gặp sắp xuất hiện, sau một hồi khiếp sợ kinh ngạc, hắn quyết định tách nguyên thần ra ngoài tra xét. Trên dòng Lạc Thủy mênh mông, hắn thấy một đứa bé nhỏ xíu. Nơi đứa bé kia đi qua, Lạc Thủy trở nên trong vắt, sấm sét rền vang đánh xuống xung quanh y, không hề làm y bị thương, giống như một cách bảo vệ, bảo vệ y không bị quấy nhiễu.

Đây cũng là dị tượng trời sinh của căn cốt siêu phẩm, hắn năm đó tường vân* đầy trời, sen nở ngàn dặm, mà đứa bé này thì trời giáng sấm sét, Lạc Thủy trong vắt. Khi đó, hắn thật cẩn thận ôm lấy đứa bé này, chỉ thấy đôi đồng tử màu đen kia nhìn vào hắn, sau đó ngừng khóc.

*tường vân: loại mây trong truyền thuyết, xuất hiện khi thần tiên giáng trần.

Huyền Linh Tử cứng đờ, nhưng đứa bé này vẫn chăm chú nhìn hắn, sau đó nở một nụ cười. Y dùng đôi tay nhỏ bé kéo lấy tóc hắn, còn không ngừng khua khoắng chân tay. Điều này khiến Huyền Linh Tử cũng phải dao động.

Giây phút đó, Huyền Linh Tử đã hiểu được: Đây chính là đồ nhi duy nhất của hắn cả đời này.

“Ta tên Vô Âm, đạo hiệu Huyền Linh Tử, từ nay về sau sẽ là sư phụ của ngươi. Ngươi khiến thần lôi xuất hiện, lại làm Lạc Thủy trong vắt, vi sư ban tên cho ngươi: Lạc Tiệm Thanh.”

Thời gian thoáng cái trôi qua, trước bốn tuổi, hắn giao đứa nhỏ này cho Đại sư huynh lúc đó của Thái Hoa Sơn – Tả Vân Mặc. Bốn năm sau, hắn nhận đứa nhỏ này từ trong tay Tả Vân Mặc, đứa nhỏ này e dè nhìn hắn, dường như đã không còn nhớ hắn là ai.

Khi đó, hắn đột nhiên cảm thấy lòng mềm nhũn, dịu dàng nói: “Ta là sư phụ của ngươi, Tiệm Thanh.”

Tiệm Thanh trước đây ý chí không kiên định, trong lúc đả tọa tu luyện thường ngủ gật, còn liên tục ngã lên đùi hắn.

Huyền Linh Tử tu luyện hơn ba trăm năm, có thể nói là thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp, nhưng hắn chưa bao giờ chăm sóc trẻ con. Lạc Tiệm Thanh nằm ở trên đùi hắn ngủ vù vù, hắn thì không dám động đậy, rủ mắt nhìn đứa bé này.

Có đôi khi, vừa nhìn là nhìn cả ngày.

Buổi tối, hắn sẽ ôm Tiệm Thanh chìm vào giấc ngủ.

Tiệm Thanh nhỏ như vậy, cuộn tròn ở trong ngực hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ lồng ngực truyền tới làm Huyền Linh Tử không khỏi thả lỏng khuôn mặt lạnh lùng, cũng ôm chặt đứa nhỏ này vào trong ngực.

Khi Tiệm Thanh mười tuổi, hắn cảm thấy nên có sự thay đổi, vì thế hắn tạo một gian nhà trúc để Tiệm Thanh vào ở. Đêm hôm đó, Tiệm Thanh lén chạy tới, hắn cảm thấy thất vọng với đứa nhỏ này, tức giận vì y không tuân theo sư mệnh, nhưng đồng thời, Huyền Linh Tử lại cảm thấy một chút vui vẻ len lỏi.

Vì vậy nên đêm hôm đó, hắn phá lệ, tiếp tục ôm lấy đứa nhỏ này đi ngủ.

Đáng tiếc là từ đó về sau, Tiệm Thanh không còn tới nữa.

Khi Lạc Tiệm Thanh mười bốn tuổi, bất cứ lúc nào cũng có thể Trúc Cơ, Huyền Linh Tử lại ra lệnh, cưỡng chế y phải đến Vạn Thú lĩnh giết yêu thú ba năm.

Đó là lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh ra ngoài rèn luyện, đến khi y trở về, đã biến thành một tu sĩ áo xanh tuấn mĩ. Ngày hôm đó, Huyền Linh Tử đã sớm đứng ở đỉnh Ngọc Tiêu phong chờ, nhưng khi nhìn đến đồ nhi nhà mình, hắn vẫn không khỏi giật mình.

Giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, tỏa sáng chói mắt!

Đôi mắt thu hút như vậy, đôi môi xinh đẹp như vậy, mái tóc mềm mại như vậy, khuôn mặt dễ nhìn như vậy, khí độ ung dung tao nhã, nhật nguyệt không thể so sánh...

Hắn nhìn thấy đứa nhỏ này đi lên trước, hành lễ với hắn, nghiên túc nói: “Sư phụ.”

Trong nháy mắt, Huyền Linh Tử chỉ cảm thấy trái tim vốn không vướng bận gì bỗng chệch nhịp, hắn không dám tin mà nhìn đồ nhi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt. Hắn nhớ rõ đứa nhỏ này trước đây thích nhất là lăn lộn trong lòng hắn, hắn nhớ rõ đứa nhỏ này thích ăn đồ ăn nhưng không thích ăn thịt, hắn nhớ rõ đứa nhỏ này mỗi khi bị mình răn dạy đều sẽ tu luyện suốt đêm, hắn thậm chí còn nhớ rõ cảnh tượng mười bảy năm về trước, hắn đứng ở bờ sông Lạc Thủy, gặp được đứa bé này… mọi thứ như hiện rõ trước mắt!

Chỉ là, tim hắn đã rung động.

Rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào đã không thể biết được. Huyền Linh Tử chưa bao giờ gần gũi với một người như thế, hắn ôm người này ngủ tròn sáu năm, hắn dồn toàn bộ tâm huyết lên người này, dốc lòng dạy bảo. Người này là toàn bộ tâm tư của hắn trong mười bảy năm qua, sau đó hắn phát hiện, hắn đã yêu người này.

Mà người này, là đồ đệ của hắn.

Mãi không nhận được hồi âm từ sư phụ, Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Huyền Linh Tử.

Ánh mắt trong suốt sạch sẽ của đồ nhi khiến Huyền Linh Tử xấu hổ vô cùng. Hắn đúng là dơ bẩn tới cùng cực, hắn lại có thể ngấp nghé đồ đệ của mình, hắn lại có thể ảo tưởng tới đồ đệ của mình!

Từ đó về sau, Huyền Linh Tử chủ động bất hòa với Lạc Tiệm Thanh, trừ những gì cần phải dạy, rất ít khi quan tâm về sinh hoạt. Ngoại trừ một lần, Lạc Tiệm Thanh từ Vạn Thú lĩnh trở về, trúng hỏa độc của Xích Đồng Hỏa Nghĩ (con kiến). Loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ cách bảy ngày sẽ phát tác một lần. Khi đó, toàn thân sẽ như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.

Xích Đồng Hỏa Nghĩ là yêu thú cấp năm, thực lực thấp, chỉ riêng hỏa độc này rất khó đối phó, cũng không có giải dược.

Lúc ấy, ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không có biện pháp, chỉ có thể áp chế độc tính. Vì thế, Huyền Linh Tử bế quan nhiều ngày, lật xem các loại tàng thư sách cổ, cuối cùng tìm được một phương pháp nhìn như khả thi. Hắn và Lạc Tiệm Thanh trần trụi ngồi trong Nguyệt đàm, lòng bàn tay hai người áp vào nhau. Huyền Linh Tử dùng linh lực toàn thân đẩy vào trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh, lấy Nguyệt đàm dẫn hỏa độc.

Đoạn tình cảm xấu xa đê tiện kia qua mấy năm đã bị Huyền Linh Tử che giấu rất tốt, ngay cả hắn cũng cho là mình đã quên. Nhưng ở trong Nguyệt đàm ba ngày lại làm cho Huyền Linh Tử xấu hổ không thôi. Đối mặt với đồ nhi không mảnh vải che thân, hắn không thể áp chế được tình cảm đang dần tăng lên!

Tình cảm kia giống như dây leo, không ngừng quấn lấy quy củ phép tắc trong lòng hắn, dụ dỗ hắn, mê hoặc hắn.

Hắn nảy sinh dục vọng với đồ đệ của mình!

Khi phần hỏa độc cuối cùng bị đẩy ra, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhúc nhích, vô tình đụng phải nguyên thần của Huyền Linh Tử. Trong tích tắc, cảm giác tê dại từ nguyên thần truyền khắp toàn thân, Huyền Linh Tử không kiềm nén được, một tay ôm lấy đồ đệ vào lòng, cúi đầu hôn lên môi y.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiệm Thanh khiến Huyền Linh Tử đang chìm vào biển tình dục đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn lập tức vung tay áo lấy đi trí nhớ của Lạc Tiệm Thanh, sau đó đỡ lấy đồ nhi đã bất tỉnh đi ra ngoài.

Từ đó về sau, hắn càng ngày càng ít tiếp xúc với Lạc Tiệm Thanh, cũng dần dần không thể hiểu rõ suy nghĩ của đồ nhi nhà mình, quan hệ của hai người cũng không còn thân thiết như trước. Nhưng mà hiện giờ, đồ nhi của hắn đang ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng nói ra phần tâm tư xấu xa không thể để ai phát hiện kia, bức bách hắn không thể trốn tránh được nữa.

Nhưng bọn họ là thầy trò, loại tình cảm này là trái đạo đức, là loạn luân, là…

Huyền Linh Tử bỗng mở to hai mắt, trước mắt hiện ra một cảnh tượng đầy máu.

Thanh kiếm lạnh lẽo vô tình, cuồng phong gào thét. Trên đỉnh núi, vô số tu sĩ chính đạo thờ ơ lạnh nhạt, một người toàn thân đẫm máu đã không còn hô hấp… Cả thế giới như bị nhuộm đỏ, gió cũng mang theo mùi tanh của máu, người kia nằm trên đỉnh núi, trên quần áo xanh đều là máu, người kia sẽ không mở mắt ra nữa, trước ngực còn cắm một thanh kiếm mà hắn đã quen thuộc đến tận xương!

Thân thể Huyền Linh Tử run rẩy, Lạc Tiệm Thanh đang ôm hắn cũng sửng sốt, lập tức buông lỏng Huyền Linh Tử ra, lo lắng hỏi hắn làm sao vậy. Nhưng Huyền Linh Tử chỉ không ngừng run rẩy, trong mắt dần dần hiện tơ máu, sắc mặt trắng bệch, dường như sắp phát cuồng.

Linh lực khủng bố chạy tán loạn trong nhà trúc, nhưng dù mất đi lý trí vẫn không làm hại tới Lạc Tiệm Thanh dù chỉ là một sợ tóc.

Lạc Tiệm Thanh liên tục gọi: “Sư phụ! Sư phụ! Ngài làm sao vậy, ngài mau nhìn ta. Là nguyên thần bị trọng thương sao? Ta lập tức gọi Thanh Quân tới đây, sau này ta sẽ không bắt ép ngài, sau này ta sẽ không bao giờ uy hiếp ngài nữa, sư phụ, ngài ưm…”

Nụ hôn nóng bỏng rơi lên môi, chặn lại mọi lời nói của Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt không dám tin, đôi bàn tay cứng như sắt thép khóa chặt eo y, giống như xiềng xích buộc chặt không cho y thoát đi.

Đầu lưỡi Huyền Linh Tử linh hoạt cạy mở hàm răng Lạc Tiệm Thanh, chui vào trong miệng y, điên cuồng liếm láp mỗi một tấc da thịt trong vòm miệng, răng nanh nhẹ nhàng cắn lên cánh môi căng mọng khiến Lạc Tiệm Thanh hừ nhẹ một tiếng.

Cảm giác tê dại từ nơi hai môi chạm nhau lan ra. Cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh không kìm lòng nổi ôm lấy eo Huyền Linh Tử, nhắm hai mắt, nhiệt tình đáp lại nụ hôn bất ngờ này.

Bọn họ quên đi bản thân đang ở đâu, quên đi hôm nay là năm nào tháng nào, quên đi cái gọi là thầy trò, quên đi mọi quy củ phép tắc phản đối bọn họ!

Lạc Tiệm Thanh bị Huyền Linh Tử hôn đến váng đầu hoa mắt, cảm giác như không khí đã bị rút sạch, nhưng Huyền Linh Tử vẫn không buông y ra, không ngừng hôn môi y. Tiếng môi lưỡi mút mát ám muội, một sợi chỉ bạc từ khóe môi Lạc Tiệm Thanh chảy xuống, cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, môi Lạc Tiệm Thanh đã sưng đỏ, y cúi đầu không ngừng thở dốc. Y còn chưa kịp ngẩng đầu đã cảm nhận được một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi lên mặt mình. Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Huyền Linh Tử cụp mắt lặng lẽ nhìn y. Trên khuôn mặt luôn thanh lãnh giờ lại tràn ngập một loại đau khổ không cách nào hình dung, giống như bi thương đến cùng cực, lại giống như bị tuyệt vọng vô hạn cắn nuốt, chỉ nghe Huyền Linh Tử khàn giọng lẩm bẩm: “Tiệm Thanh, đừng chết, đừng chết… ngươi chết, vi sư phải làm sao bây giờ…”

“Sư phụ, ngài đang nói gì vậy?” Lạc Tiệm Thanh không thể nghe rõ hắn đang nói gì.

Ngay sau đó, Huyền Linh Tử nhắm mắt lại, ngã về phía sau.

Lạc Tiệm Thanh hoảng hốt đỡ được.

Trên mặt Huyền Linh Tử lúc trắng lúc xanh, môi cũng tái nhợt. Lạc Tiệm Thanh định dùng linh lực dò xét tình huống trong thân thể Huyền Linh Tử, nhưng linh lực của y còn chưa đi vào đã bị linh lực bạo động trong cơ thể Huyền Linh Tử đánh bay.

Huyền Linh Tử bỗng phun ra một ngụm máu.

Lạc Tiệm Thanh hoảng sợ nhìn hắn, không quan tâm gì hết, trực tiếp chạy về nhà trúc của mình, nắm lấy tay Thanh Quân đang uống trà, dắt tới phòng Huyền Linh Tử.

Mặc Thu vốn đang đùa nghịch một món đồ trang trí trong phòng Lạc Tiệm Thanh, thấy thế cũng nhanh chóng theo tới. Khi nhìn thấy Huyền Linh Tử sinh tử chưa rõ nằm trên giường trúc, đồng tử y co lại, theo bản năng ngưng tụ ma khí định công kích qua. Nhưng chỉ trong nháy mắt, y nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh dắt Thanh Quân tới trước giường Huyền Linh Tử, run rẩy hoảng sợ bảo Thanh Quân chữa thương.

Khi Mặc Thu nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Lạc Tiệm Thanh thì cứng đờ cả người.

Một lúc sau, Thanh Quân nói: “Nguyên thần của Huyền Linh Tử tôn giả bị thương rất nghiêm trọng, nhưng ta chỉ là đan dược, không phải đan tu, ta cũng không rõ hắn bị làm sao nữa. Cảnh giới của ta không bằng hắn, phải tìm tu sĩ Đại Thừa kỳ tới mới có thể kiểm tra ra nguyên nhân cụ thể.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức đứng dậy: “Ta đi tìm Ngọc Thanh Tử sư bá! Tuy nàng chỉ mới là Độ Kiếp hậu kỳ nhưng nàng là một trong những đại sư luyện đan giỏi nhất trong thiên hạ!”

Nhưng Lạc Tiệm Thanh còn chưa rời đi đã bị Mặc Thu ngăn lại.

Mặc Thu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tiệm Thanh đang lo lắng: “Ta biết hắn bị làm sao.”

Mặc Thu bước lên trước, một lát sau, y thu lại linh lực của mình, nói: “Cảm xúc dao động quá lớn, nguyên thần vốn đã bị trọng thương lại bị tâm ma phản phệ, tổn thương càng thêm nghiêm trọng. Không cần tìm người khác, tên nhóc này có thể chữa khỏi cho hắn.”

Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh hỏi lại: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Thanh Quân thản nhiên nói: “Ta tin tưởng y, nếu đã biết nguyên nhân thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta vận chuyển đan lực chữa thương cho nguyên thần của hắn. Thời gian có thể hơi dài, ngắn nhất là ba ngày, dài nhất bảy ngày.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức gật đầu kéo Mặc Thu ra ngoài. Chờ đến khi ra khỏi phòng, y lại để mặc Mặc Thu ở bên cạnh, còn mình thì lo lắng đứng ở trước nhà trúc, một tấc cũng không rời.

Thời gian dần dần trôi qua, dưới chân núi lại truyền đến tiếng kêu la của Tiểu sư muội.

Mặc Thu mặt không đổi sắc nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh lại chỉ nhìn cánh cửa trúc.

Mặc Thu nói: “Sư muội ngươi đang gọi ngươi, không phải nói ngươi đi xuống giải thích với nàng sau đó còn đi tìm chưởng môn gì đó nói rõ tình huống sao? Đứa nhóc kia cần ít nhất ba ngày, ngươi đi trước cũng không ảnh hưởng gì.

Lạc Tiệm Thanh buột miệng nói ra: “Chờ thương thế của hắn tốt lên rồi nói cũng không muộn!”

Mặc Thu cau mày im lặng không nói gì. Nhìn Lạc Tiệm Thanh trong chốc lát rồi lạnh lùng phất tay áo rời đi, một thân hồng y như máu. Y lập tức trở về nhà trúc, đóng sầm cửa lại như biểu đạt sự bất mãn của mình.

Ba ngày sau, Thanh Quân từ nhà trúc đi ra, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh đã nói luôn: “Không có việc gì, sư phụ ngươi đã tỉnh.” Một giây sau, đứa bé xinh đẹp này lại hóa thành một viên đan dược màu xanh bay vào lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cất đan dược vào nạp giới, bước lên trước mở cửa. Nhưng tay y vừa mới chạm tới cửa đã bị kết giới trên đó đánh văng ra. Lạc Tiệm Thanh không thể tin được nhìn cánh cửa này, một lúc sau y mới khàn giọng hô lớn: “Vô Âm!”

Người trong phòng không trả lời.

Lạc Tiệm Thanh cắn răng đứng lên, lại nói: “Vô Âm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Ba ngày trước là ngươi chủ động hôn ta, cũng chính ngươi chủ động ôm ta vào lòng. Ngươi đã làm thế thì vì sao lại đẩy ta ra!”

Vẫn im lặng không một tiếng động.

Tức giận và lo lắng giờ phút này đã ngập tràn tâm trí Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng, y chỉ đành nhận thua, nhỏ giọng nói: “Quên đi, nếu ngươi không muốn đi ra thì ta không bắt ép ngươi. Nhưng sư phụ, đồ nhi rất lo lắng cho thân thể của ngài. Ngài sao rồi, đã khôi phục hoàn toàn chưa, có cần…”

“Tiệm Thanh…” giọng nói khàn khàn suy yếu khiến Lạc Tiệm Thanh khựng lại: “cho ta thêm… một chút thời gian.”

Lần này đã không còn xưng là “vi sư”.

Mặt trời đã khuất, bóng dáng xanh nhạt đứng chờ thật lâu. Rừng trúc xào xạc, mây bồng bềnh trôi. Lo lắng mấy ngày liên tiếp khiến trên mặt Lạc Tiệm Thanh hiện rõ vẻ mệt mỏi, y nhìn cánh cửa đóng chặt này hồi lâu rồi mới bật cười khẽ một tiếng, hành lễ nói: “Được, đồ nhi xin cáo lui trước.”

Lạc Tiệm Thanh như chạy trốn mà rời đi, nhưng không quay về nhà trúc của mình.

Y đứng ở thạch đình trầm mặc nhìn hồi lâu, sau đó lấy ra Sương Phù từ mi tâm, bắt đầu luyện kiếm.

Nơi kiếm khí đảo qua liền xuất hiện vết kiếm. Cây trúc vững chắc dưới kiếm quang sắc bén liên tiếp ngã rạp xuống. Bóng dáng xanh không ngừng bay múa trong rừng trúc, nhà trúc cách đó không xa hoàn toàn yên tĩnh, mà ở trong căn nhà trúc còn lại, ma tu hồng y lạnh lùng đứng trước cửa sổ nhìn Lạc Tiệm Thanh luyện kiếm.

“Huyền Linh Tử a Huyền Linh Tử, ngươi vậy mà yêu đồ đệ của mình, nếu để người trong thiên hạ biết, còn ai sẽ tôn ngươi làm Huyền Linh Tử tôn giả? Trong tứ tu “đạo phật quỷ ma”, ngươi chính là bại hoại. Chỉ cần người trong thiên hạ biết được tin tức này, thì…”

Lời nói của Mặc Thu dừng lại, tầm mắt của y đặt lên người tu sĩ áo xanh đang múa kiếm, nhìn hồi lâu mới chậm rãi dời đi.

“Quên đi, nếu đã là bạn tốt sinh tử… vậy thì vì ngươi, ta sẽ không lộ tin tức này ra ngoài.”

Ngạc nhiên chính là, những lời này của Mặc Thu lại không bị Huyền Linh Tử cách đó mấy thước nghe thấy.

Lúc này, ở Thái Hoa Sơn đã là lời đồn ngập trời, khi có người bắt đầu lan truyền “Đại sư huynh lần này dẫn ba nữ tử trở về, nghe nói người nào cũng xinh đẹp như tiên” thì Hạo Tinh Tử tôn giả không ngồi yên nổi nữa, lão nhân gia tự mình tới Ngọc Tiêu phong.

Về việc này, Lạc Tiệm Thanh im lặng một lúc mới nói: “Chưởng môn sư bá, tất cả đều là hiểu lầm. Vị tu sĩ hồng y kia là bạn tốt của ta, cùng ta trải qua sinh tử, ngài cũng đã nhìn ra y là nam nhân đi. Lần này y cảm thấy hứng thú với đại bỉ tông môn của Thái Hoa Sơn ta nên mới theo ta tới. Còn người có bộ dáng trẻ con kia…” dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Y cũng là bạn của ta.”

Đan dược cấp chín trong nạp giới cuối cùng cũng an ổn lại. Lạc Tiệm Thanh đã không bán đứng y.

Hạo Tinh Tử tôn giả vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt quỷ dị đảo qua người Mặc Thu: “Tiệm Thanh, người bạn này của ngươi nhìn có hơi quen mắt.” Mặc Thu hừ nhẹ một tiếng, Hạo Tinh Tử cũng không để ý, lại nói tiếp: “Ba ngày sau là đại bỉ tông môn của Thái Hoa Sơn ta, lần này Vân Mặc đã tiếp đãi khách khứa từ các môn phái và thế gia. Có điều, lần này ngươi phải chú ý cẩn thận.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Vì sao?”

Hạo Tinh Tử tôn giả thở dài nói: “Năm năm trước, ngươi ở Lưu Diễm cốc nhất chiến thành danh (một trận chiến làm nên tên tuổi), người đời đều nói ngươi mạnh hơn đại đệ tử của Đoạn Hồn tông – Diêm Túc gấp trăm lần. Diêm Túc kia năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, tu luyện nhiều hơn ngươi hai mươi năm, nhưng gã cũng là Nguyên Anh sơ kỳ giống ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh cũng dần nghiêm túc lại.

Hạo Tinh Tử tôn giả lại nói: “Lần này, Diêm Túc kia sẽ đến. Mà nhóm người Bạch gia, Vân gia từng giao chiến với ngươi ở Lưu Diễm cốc cũng sẽ phái người giỏi nhất trong thế hệ trẻ đến xem chiến. Lần này, đệ tử đích truyền trong tứ đại tông môn đều đến đông đủ, bát đại thế gia cũng không cam chịu yếu thế. Ý đồ đến của bọn họ… không tốt.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Đệ tử hiểu.”

Hạo Tinh Tử hài lòng nhìn Lạc Tiệm Thanh, cười nói: “Thái Hoa Sơn đúng là thời kì giáp hạt, Tiệm Thanh, ngươi phải cố gắng!”

Nhật nguyệt luân phiên, ba ngày trôi qua rất nhanh, đại bỉ tông môn bảy năm một lần của Thái Hoa Sơn chính thức bắt đầu!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết