Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 45

Chương sau
Danh sách chương

Lạc Tiệm Thanh nắm tay Thanh Quân trở về Thái Hoa Sơn.

Lần này, đệ tử trông coi sơn môn có vẻ đã rút kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước, không dám ồn ào nữa, chỉ cung kính nói một câu: “Chào Đại sư huynh” sau đó nhanh chóng cho đi.

Dưới bầu trời trong xanh, bảy phong của Thái Hoa Sơn hình thành thế chân vạc, cao chọc trời. Không ít đệ tử ở các phong đang đấu võ, cũng có rất nhiều đệ tử dốc lòng bế quan cố gắng tăng tiến tu vi của mình. Lạc Tiệm Thanh cũng không để ý mấy chuyện này, y nắm chặt tay Thanh Quân đi thẳng tới Ngọc Tiêu phong, nhưng sắp tới nơi lại đột nhiên dừng lại.

Trên khuôn mặt bụ bẫm của Thanh Quân cũng không có biểu cảm gì, để mặc Lạc Tiệm Thanh dẫn mình đi.

Hai người đứng dưới chân núi Ngọc Tiêu phong hồi lâu. Phát hiện Lạc Tiệm Thanh có vẻ không có ý định đi lên thì Thanh Quân mới nhíu mày lại, khó hiểu nhìn về phía y. Nhưng khi thấy biểu tình trên mặt Lạc Tiệm Thanh thì Thanh Quân bỗng giật mình, lời muốn nói gần ra tới miệng rồi lại nuốt về.

Lạc Tiệm Thanh hơi nâng mắt, ánh mắt phức tạp nhìn ngọn núi cao vút trong mây này.

Từ khi y có trí nhớ, y đã ở đây, mười năm như một, sống nương tựa với người kia.

Trên Ngọc Tiêu phong chỉ có hai thầy trò bọn họ. Huyền Linh Tử sẽ không nấu cơm, lúc đầu Lạc Tiệm Thanh chưa ích cốc thì sẽ có đệ tử tới đưa cơm, dần dần về sau Lạc Tiệm Thanh sẽ tự nấu cơm, từ sau khi ích cốc thì ngọn núi này thật sự trở thành lãnh địa của hai thầy trò bọn họ.

Có hai người bọn họ, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Quyển “Cầu Tiên ba” ngày hôm qua Lạc Tiệm Thanh không tiêu hủy. Y biết rõ thứ này nhất định phải tiêu hủy, cũng biết thứ như thế này nếu bị ai khác thấy được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng y lại không nỡ tiêu hủy.

Đại khái là vì y muốn dùng quyển sách kia để mình thời thời khắc khắc nhớ tới cái chết thảm của hai vị sư đệ vô tội, cũng vì y không nỡ tiêu hủy câu nói kia.

Từ đầu tới cuối ta luôn là đệ tử của ngươi, Hỏa Minh Tử tôn giả giận dữ muốn ta đền mạng, ngươi cũng vẫn bảo vệ ta.

Ngươi tin tưởng ta, ngươi không có phủ nhận ta.

Thanh Quân cảm giác tay mình bị Lạc Tiệm Thanh nắm thật chặt, thậm chí bắt đầu đau, nhưng y lại không nói gì.

Mấy vạn năm, một mình Thanh Quân ngồi trên đỉnh núi lạnh lẽo đánh đàn. Ngày ngày đêm đêm tấu khúc đàn vô vị, một bài ca ngợi vui tươi dần dần bị y tấu thành một ai khúc bằng phẳng lãnh đạm, nhưng y vẫn đánh.

Hiện tại y có thể cảm nhận được cảm xúc Lạc Tiệm Thanh đang dao động, tuy không rõ là vì đâu nhưng Thanh Quân lại không muốn quấy rầy đối phương.

Thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh buông tay ra, cúi người nhìn về phía Thanh Quân, dịu dàng nói: “Tiền bối, tại hạ có một chuyện cần phải xử lý, không biết ngài có thể trở về nạp giới không.”

Thanh Quân gật đầu: “Ta cũng muốn tạm thời bế quan nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu có chuyện thì lấy đan dược ra gọi tên của ta thì ta sẽ tỉnh lại.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu đồng ý, Thanh Quân lập tức biến thành một luồng sáng bay vào trong nạp giới Lạc Tiệm Thanh.

Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh điểm đầu ngón chân, trong chớp mắt đã tới đỉnh Ngọc Tiêu phong. Bước chân của y dần chậm lại, xuyên qua rừng trúc, đi qua mảnh linh dược bằng phẳng kia, Lạc Tiệm Thanh rất nhanh đã thấy được Huyền Linh Tử đang đứng chờ trước cửa phòng trúc, vì thế y dừng lại.

Huyền Linh Tử nhìn Lạc Tiệm Thanh, không hiểu sao mặt tự nhiên đỏ lên, sau đó mới nói: “Lần này đi ra ngoài rèn luyện có thu hoạch gì không? Có bị thương không?”

Lạc Tiệm Thanh nhìn qua cũng không có vết thương gì, Huyền Linh Tử cũng đã dùng linh thức đảo qua thân thể y, xác nhận y không có nội thương. Nhưng Huyền Linh Tử vẫn không kiềm được hỏi lại, lại không nhận được câu trả lời của Lạc Tiệm Thanh.

Huyền Linh Tử nhíu mày hỏi: “Tiệm Thanh?”

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi cong môi nở ra một nụ cười sáng lạn, y bước tới trước mặt Huyền Linh Tử.

Huyền Linh Tử thấy vậy mặt càng đỏ hơn, hắn lùi về sau mấy bước lại bị Lạc Tiệm Thanh nắm lấy tay. Trong phút chốc, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ nơi hai tay chạm nhau, đồng tử Huyền Linh Tử co lại, trong lòng cũng nóng lên.

Lạc Tiệm Thanh ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Sư phụ, nếu có một ngày ta phản bội sư môn, ngươi sẽ xử lý thế nào?”

Thân mình Huyền Linh Tử cứng đờ, hắn cố ép cho giọng nói mình trở nên bình tĩnh: “Ngươi sẽ không phản bội sư môn.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Huyền Linh Tử rủ mắt quan sát đệ tử trước mắt, hắn không kìm lòng nổi đưa tay kéo đối phương vào trong ngực mình, ôm thật chặt. Môi gần sát bên tai Lạc Tiệm Thanh, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nếu ngươi đi, vi sư cũng sẽ đi theo ngươi.”

Hơi thở ấm áp phả lên tai Lạc Tiệm Thanh khiến tim y run rẩy, tay y cũng vòng qua ôm lấy eo Huyền Linh Tử, tựa đầu chôn ở hõm vai người này, quanh quẩn trong khoang mũi là mùi sen nhàn nhạt.

Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh cũng mở miệng: “Sư phụ, thật lâu trước kia ta có được một quyển sách.”

Huyền Linh Tử hơi ngẩn ra, buông eo Lạc Tiệm Thanh cúi đầu nhìn y.

Dưới ánh sang rực rỡ ấm áp, đôi mắt thanh niên sáng như chưa cả ngàn vì sao, trên mặt là ý cười dịu dàng, vẫn tuấn tú trong trẻo như trong trí nhớ của Huyền Linh Tử. Chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh nói từng chữ một: “Quyển sách kia tên là “Cầu Tiên”.”

Kế tiếp, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu kể nội dung của “Cầu Tiên” cho Huyền Linh Tử nghe.

Khi Huyền Linh Tử biết được mình và Lạc Tiệm Thanh là nhân vật trong sách thì hắn cũng không có quá nhiều phản ứng. Bởi vì như lúc trước Lạc Tiệm Thanh đã nói, người tu chân chân chính tu luyện là tu luyện bản thân, tu luyện ý chí. Bọn họ tin tưởng sự hiện hữu của mình, sẽ không vì một quyển sách mà vứt bỏ bản thân.

Nhưng càng nghe, Huyền Linh Tử lại càng ôm Lạc Tiệm Thanh chặt hơn, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Trên khuôn mặt luôn hờ hững lãnh đạm xuất hiện một loại tức giận khó có thể che giấu. Đợi khi Lạc Tiệm Thanh nói xong câu cuối cùng thì Huyền Linh Tử cúi đầu nhìn y, Lạc Tiệm Thanh cũng nâng mắt nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, nhen nhóm lửa.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Vô Âm, ngươi sẽ làm ra những chuyện trên sách kia sao?”

Huyền Linh Tử hơi cứng người lại, hắn lập tức che giấu ánh mắt mình, lạnh nhạt nói: “Sẽ không.”

Lạc Tiệm Thanh không kiềm nén được cười vang, y trực tiếp ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng của Huyền Linh Tử.

Nụ hôn này một khi bắt đầu thì càng khó có thể rút lại.

Hai người ôm chặt lấy đối phương, dùng sức lực như muốn ấn đối phương vào trong cơ thể mình. Huyền Linh Tử cúi đầu hôn Lạc Tiệm Thanh, người còn lại cũng nhắm mắt lại đáp trả. Lạc Tiệm Thanh không phát hiện, khi y kể nội dung “Cầu Tiên” thì bàn tay dưới ống tay áo của Huyền Linh Tử đã luôn run rẩy, mà khi Huyền Linh Tử hôn y thì trong mắt hắn lóe qua một tia sáng đỏ, trên trán cũng phủ kín mồ hôi.

Giờ khắc này, Huyền Linh Tử giống như trở về cái ngày đáng sợ nhất kia.

Một mình hắn đứng ở đỉnh Ngọc Tiêu phong, liên tục nhìn phương xa chờ Nhị đệ tử mang Đại đệ tử mà mình yêu mến nhất trở về.

Từ nhỏ Huyền Linh Tử đã được sư phụ dẫn tới Ngọc Tiêu phong bồi dưỡng, sư phụ của hắn hơn ba nghìn tuổi mới tìm được Huyền Linh Tử thân là căn cốt siêu phẩm, vì thế nên đã truyền dạy hết toàn bộ các loại công pháp cho Huyền Linh Tử, lại quên dạy cho Huyền Linh Tử quy củ thế tục.

Trên Ngọc Tiêu phong hiện tại chỉ có Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh, lúc ấy thì chỉ có Huyền Linh Tử và sư phụ của hắn.

Vị thái thượng trưởng lão tiền nhiệm của Thái Hoa Sơn kia chỉ còn lại có hơn một nghìn năm tuổi thọ, lại bị thương trong đại chiến giữa hai tộc nên sợ không sống quá mấy trăm năm. Huyền Linh Tử nghiêm túc tu luyện, không phụ sự kì vọng của sư phụ mình, hơn hai trăm tuổi đã đạt tới Hóa Thần kỳ, có thể nói là kỳ tích, cũng khiến cho vị thái thượng trưởng lão kia vừa lòng nhắm mắt đi vào luân hồi.

Huyền Linh Tử cũng không biết nên đối đãi với đồ đệ của mình thế nào, vì thế y chỉ có thể học theo sư phụ của mình, dốc lòng dạy bảo Lạc Tiệm Thanh. Hắn đặt toàn bộ tâm tư lên người đứa bé này, quan tâm tới mọi chuyện của y, dần dần nuôi dưỡng thành người, sau đó… động tâm tư không nên có.

Hắn không dám biểu lộ cảm xúc với Lạc Tiệm Thanh, cũng không dám quá thân thiết với y.

Hết thảy đều biến hóa quá nhanh, chỉ trong mười tám năm ngắn ngủn đã xảy ra rất nhiều chuyện. Trong lúc Huyền Linh Tử còn chưa nhận ra thì người hắn yêu nhất bị trục xuất Thái Hoa Sơn, ngày đó hắn rời Ngọc Tiêu phong tới Thương Sương phong, đứng ở trước mặt Hạo Tinh Tử tôn giả.

“Sư huynh, Tiệm Thanh nhất định có nỗi khổ riêng!”

Hạo Tinh Tử tôn giả nhìn hắn không dám tin, tức giận nói: “Sư đệ, ngươi thân là thái thượng trưởng lão của Thái Hoa Sơn ta, bằng chứng như núi, sao ngươi có thể vì tâm tư cá nhân mà tha thứ cho Lạc Tiệm Thanh tự nguyện đọa ma, hành hạ chết hơn trăm đệ tử chính đạo!”

Trong lòng Huyền Linh Tử tê rần nhưng vẫn nói: “Ta tin Tiệm Thanh! Sư huynh, ngươi nhìn Tiệm Thanh lớn lên, ngươi cũng biết y không phải người như vậy.”

Hạo Tinh Tử lại nhíu mày nói: “Hơn ba ngàn năm trước cũng không ai nghĩ tới tiền bối Lâm Trường Dương sau khi đọa nhập ma đạo lại độc ác như vậy.”

Huyền Linh Tử á khẩu không trả lời được.

Lúc này, Hạo Tinh Tử thuận tiện ban bố Thái Hoa lệnh, tróc nã phản đồ xấu xa Lạc Tiệm Thanh. Huyền Linh Tử nghe vậy, con ngươi lạnh lại, thẳng tắp quỳ xuống. Hạo Tinh Tử trợn mắt nhìn hắn, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu sư đệ từ trước đến nay luôn vô dục vô cầu, qua hồi lâu mới kinh hoàng nói: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là có ý gì?!”

Huyền Linh Tử ngẩng đầu nhìn lão, sắc mặt bình tĩnh, lời nói ra lại rất có khí phách: “Sư huynh, ta tin tưởng Tiệm Thanh!”

Giờ khắc này, Hạo Tinh Tử tôn giả như đột nhiên nhận ra cái gì, lão bị ý tưởng kinh khủng của mình dọa tái nhợt cả mặt. Lão không để ý tới Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử vẫn luôn quỳ. Ba ngày sau, Hạo Tinh Tử tôn giả như già đi trăm tuổi, lão khàn giọng hỏi: “Ngươi từ khi nào… sinh ra tâm tư như thế với Tiệm Thanh?”

Huyền Linh Tử im lặng không trả lời, hơi cúi đầu.

Phản ứng này ở trong mắt Hạo Tinh Tử lại càng làm lão đau đớn.

Sau một hồi, Hạo Tinh Tử vung đại bào nói: “Ngươi tới Tư Quá Nhai chuộc tội cho y!”

Chuyện cũ như nước chảy thoáng qua trước mắt Huyền Linh Tử. Hắn ôm chặt lấy người trong lòng, đầu lưỡi cạy mở răng nanh thăm dò vào trong, mút vào nước bọt ngọt ngào. Quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn đều là mùi hương của Tiệm Thanh, nơi ngón tay cũng đều là độ ấm của Tiệm Thanh, nhiệt độ ấm nóng như vậy không giống thi thể lạnh lẽo, ngay cả hô hấp… cũng không có…

Môi Lạc Tiệm Thanh bị Huyền Linh Tử hôn đến sưng đỏ, khi hai người tách ra thì Lạc Tiệm Thanh thở hổn hển, Huyền Linh Tử lại hai mắt đỏ bừng, nghiêm túc cúi đầu nhìn y. Khi Lạc Tiệm Thanh đang không để ý thì Huyền Linh Tử đã dịu dàng hôn lên mắt y.

Cái hôn lưu luyến chạy dọc từ mắt, đến mũi, đến má, cẩn thận hôn lên mỗi tấc da thịt, cắn lên vành tai nho nhỏ, rời xuống theo sườn mặt duyên dáng, cuối cùng lại phủ lên đôi môi mềm mại kia.

Nụ hôn lần này kiều diễm ám muội, hai người vừa hôn vừa đi vào phòng. Động tác của Huyền Linh Tử chưa bao giờ thô bạo như vậy, xúc cảm tê dại từ những nơi đối phương liếm cắn qua truyền thẳng lên đại não Lạc Tiệm Thanh, làm y choáng váng, vẫn chưa phát hiện ra Huyền Linh Tử như đang chìm vào thế giới điên cuồng nào đó.

Một thế giới máu tanh, gió lạnh gào thét qua vách núi, người kia không có hô hấp nằm trên vách đá, trước ngực bị một thanh trường kiếm lạnh lẽo xuyên qua.

Huyền Linh Tử nhìn cảnh tượng này mà ruột gan như đứt thành từng khúc, linh lực cuồn cuộn tỏa ra như sắp chết đi. Trong mắt y bị che phủ bởi màn máu, hắn như không còn nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, hắn chỉ si ngốc mà nhìn người nọ, nhìn người đã sớm chết đi. Đau đớn tràn ngập trong lòng như biển sâu cắn nuốt hắn.

Yết hầu bị ngàn cân đá đè nặng, không khí cũng biến thành máu tanh. Huyền Linh Tử đứng ở vách đá ngắm nhìn đồ nhi của mình đang chìm trong biển máu, ngực thắt lại, phun ra một ngụm máu.

Hắn nghe thấy phía sau hình như có người đang gọi: “Huyền Linh Tử tôn giả!”

Nhưng hắn không quay đầu lại nổi.

Hắn cũng không biết mình đã đi qua thế nào. Huyền Linh kiếm thấy hắn, vui mừng bay tới lơ lửng trước mắt hắn. Nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm đã đi theo mình hơn trăm năm này, hắn lại vươn tay, bẻ gãy kiếm!

Huyền Linh kiếm rên rỉ một tiếng, không thể tin được chủ nhân của mình sẽ đối xử với mình như vậy. Mũi kiếm cắt qua tay Huyền Linh Tử, để lại một vết cắt sâu đến tận xương.

Giây phút đó, trên Đoạn Tình nhai đã không còn ai dám lên tiếng.

Hài cốt Huyền Linh kiếm gian nan phát ra từng tiếng kiếm ngâm, nhưng Huyền Linh Tử không để ý tới nó. Khi Huyền Linh kiếm cố gắng kêu vang một tiếng thì Huyền Linh Tử bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt hận thù cùng cực nhìn chằm chằm nó, gần như phát điên mà hỏi liền ba lần: “Vì sao ngươi lại tổn thương y?! Vì sao ngươi lại tổn thương y?! Vì sao ngươi lại tổn thương y?!”

Huyền Linh kiếm không còn phát ra tiếng động nữa, lẳng lặng nằm chờ đợi tử vong sau khi kiếm hủy.

Bước tới nơi, Huyền Linh Tử chạm lên hai má Lạc Tiệm Thanh. Trên mặt y mang theo ý cười giải thoát, bị máu đen và bụi đất dính bẩn, không còn phong thái của thủ đồ Thái Hoa Sơn nữa. Nhưng Huyền Linh Tử lại rất nghiêm túc dùng ngón tay gạt chỗ tóc dính lên mặt y sang hai bên.

Lúc đầu chỉ là một cái ôm nhẹ, nhưng về sau lại chuyển thành ôm chặt người kia vào lòng, như muốn khảm vào cơ thể mình.

“Sư phụ. . . mang ngươi trở về. . .”

“Mang ngươi trở về Thái Hoa Sơn được không, quay về Ngọc Tiêu phong…”

“Chỉ có hai người chúng ta, chúng ta quay về Ngọc Tiêu phong. Tiệm Thanh, chúng ta trở về…”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Tiệm Thanh, giống như hơn bốn mươi năm trước, khi hắn nhìn thấy thanh niên đã mười bảy tuổi kia thì tim không ngăn được rung động. Hắn muốn hôn đứa bé này, sau đó hắn nhẫn nhịn được, nhẫn nại đến tận bây giờ. Giờ khi hắn đã hôn được đối phương, thì người nọ đã không thể đáp lại được nữa.

Tiệm Thanh sẽ ghê tởm hắn sao? Hay Tiệm Thanh sẽ không bao giờ thừa nhận hắn làm sư phụ nữa?

Tất cả chuyện này Huyền Linh Tử đều không thể có được đáp án.

Hắn kéo lại tay Lạc Tiệm Thanh, nhưng tay Lạc Tiệm Thanh lại đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Huyền Linh Tử ngơ ngẩn nhìn giống như không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn tiếp tục lôi kéo tay Lạc Tiệm Thanh, lần này là mười ngón đan nhau. Hắn nắm chặt lấy bàn tay kia, giống như rất nhiều năm trước, hắn nắm tay đứa bé này chỉ y luyện kiếm hết lần này đến lần khác.

“Tiệm Thanh, sư phụ mang ngươi trở về.”

Vừa dứt lời Huyền Linh Tử đã bế Lạc Tiệm Thanh lên, ôm vào ngực mình.

Trên Đoạn Tình nhai mênh mông, mấy trăm tu sĩ chính đạo kinh hãi chứng kiến một màn này, bỗng có người hô to: “Vừa rồi ngươi hôn thi thể của y, các ngươi là thầy trò, các ngươi loạn…”

Vèo!

Một đạo kiếm quang vàng bay qua, tu sĩ vừa mở miệng đã không còn hô hấp.

Tu sĩ chính đạo hoang mang rối loạn, có người nói “Đây là thầy trò loạn luân”, có người nói “Các ngươi ghê tởm bẩn thỉu”, có người nói “Huyền Linh Tử tôn giả, hắn đã chết, ngươi không cần u mê”, có người nói “Huyền Linh Tử tôn giả điên rồi sao, vì một người chết mà đối nghịch với chính đạo”.

Cuối cùng, một đám bọn họ đều chết trong kiếm quang ẩn chứa vô hạn hận ý.

Trên Đoạn Tình nhai mênh mông, chỉ còn lại Huyền Linh Tử ôm Lạc Tiệm Thanh và Lý Tu Thần đang đờ đẫn đứng.

Huyền Linh Tử mờ mịt nhìn nhị đệ tử trước mắt, hắn chỉ im lặng nhìn không mở miệng.

Lý Tu Thần lại run rẩy nói: “Sư phụ, Đại… Đại sư huynh hổ thẹn với lương tâm, tự nguyện chết.”

Huyền Linh Tử vẫn mờ mịt nhìn hắn.

Lý Tu Thần lại nói: “Sư phụ, Đại sư huynh giết hại đồng bào, hôm nay là y giết những đồng liêu chính đạo này! Ngài tới Đoạn Tình nhai xử lý, những người này đều do y giết, không liên quan tới ngài!”

Huyền Linh Tử vẫn im lặng như trước.

Lý Tu Thần cắn răng nói: “Sư phụ, ngài không thể để Đại sư huynh lừa bịp, y đã chết, ngài…”

“Câm mồm!”

Một đạo kiếm khí vàng xẹt qua mặt Lý Tu Thần khiến hắn sợ hãi ngậm chặt miệng.

Huyền Linh Tử ôm chặt người trong lòng, dùng má cọ lên khuôn mặt đã lạnh lẽo, lừa mình dối người mà lẩm bẩm: “Y không chết, y không có chết… y thật sự chưa chết, y còn phải về nhà…”

Trong nhà trúc nho nhỏ, chuyện cũ một đời trước khiến hai mắt Huyền Linh Tử đỏ bừng, tâm ma lần thứ hai xuất hiện. Hắn dùng lực cắn môi Lạc Tiệm Thanh, cả người hơi nghiêng tới trước đè người kia xuống giường trúc. Hai người cùng ngã xuống.

Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, tay Huyền Linh Tử lại bắt đầu đi xuống.

Tay hắn áp lên trên ngực Lạc Tiệm Thanh, cách một lớp vải cảm nhận tiếng trái tim đập rộn ràng. Hắn nhẹ nhàng liếm cánh môi sưng đỏ mẫn cảm kia làm Lạc Tiệm Thanh bật ra tiếng rên rỉ khó nén, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, tay Huyền Linh Tử đã từ vạt áo thăm dò đi vào, bàn tay áp sát lên ngực y.

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày kinh ngạc nhìn Huyền Linh Tử, người kia cũng rủ mắt nhìn y.

Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà trúc giờ chỉ còn le lói vài tia sáng, hai mắt Lạc Tiệm Thanh ướt nước, trong mắt Huyền Linh Tử lại xen lẫn sắc thái mà y nhìn không hiểu, giống như bị thứ gì đó tra tấn tới cực hạn. Huyền Linh Tử dùng ánh mắt thâm trầm sâu thẳm nhìn y, như muốn tách nhỏ y ra, ép chặt vào trong cơ thể để không thể thoát ra.

“Vô Âm…” Lạc Tiệm Thanh khàn giọng nói, không phát hiện ra dục vọng ẩn chứa trong thanh âm.

Tay Huyền Linh Tử vẫn đang phủ lên ngực Lạc Tiệm Thanh, lòng bàn tay ma xát lên đầu v* non mịn khiến nó chậm rãi đứng thẳng.

Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh dần biến hồng, y vừa muốn mở miệng nhắc Huyền Linh Tử bỏ tay ra, ai ngờ Huyền Linh Tử lại cúi đầu chặn lại môi y. Tay Huyền Linh Tử lần lượt cởi bỏ quần áo hai người, cởi áo ngoài ra, lại cởi áo trong ra.

Trong ánh mắt đỏ bừng xen lẫn dục vọng chiếm hữu đáng sợ, linh lực mãnh liệt trong thân thể như kêu gào Huyền Linh Tử phải chiếm lấy người trước mắt này, không để y rời khỏi mình, không để y phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào.

Khi đối mặt với tình trạng gần như trần trụi này, Lạc Tiệm Thanh hơi run rẩy, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Huyền Linh Tử lại lập tức cúi đầu hôn lên đầu v* y.

“Ưm…”

Đó là vị trí trái tim, Huyền Linh Tử nghiêm túc mà thành kính hôn lên, đầu lưỡi thô ráp liếm lên làn da non mềm kia, từng đợt cảm giác tê dại nhấn chìm Lạc Tiệm Thanh. Y chưa bao giờ biết nơi đó của mình lại có thể mẫn cảm như vậy.

Mùi sen quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Lạc Tiệm Thanh sa vào biển tình dục không thể thoát ra, chỉ có thể rên rỉ theo bản năng.

Một bàn tay Huyền Linh Tử nhẹ nhàng vuốt ve trêu chọc thân thể y, tay kia thì chậm rãi rời xuống cầm lấy thứ phía dưới của Lạc Tiệm Thanh. Trong phút chốc, thân mình Lạc Tiệm Thanh cứng đờ không dám nhúc nhích, sau đó lại cảm nhận được tay đối phương bắt đầu khuấy động.

Lạc Tiệm Thanh sớm đã đứng thẳng, dưới sự vỗ về chơi đùa của người trong lòng lại càng không nén nổi tiếng rên rỉ.

Khoái cảm trước ngực đan xen với khoái cảm nửa mình dưới như đẩy Lạc Tiệm Thanh lên một con thuyền nhỏ, nước chảy bèo trôi. Khi bắn ra, trong đầu Lạc Tiệm Thanh chỉ có khoái cảm vô tận vô biên, thoải mái làm y liên tục gọi tên Huyền Linh Tử, càng ôm chặt lấy đối phương.

Phía trước được phóng thích khiến phía sau Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được mà mấp máy, khi một ngón tay đâm vào, Lạc Tiệm Thanh còn đắm chìm trong khoái cảm không phát hiện. Nhưng khi ngón tay kia không ngừng khuấy động trong hậu huyệt y thì Lạc Tiệm Thanh cũng đã nhận ra, hai má đỏ hồng, cánh tay không ngừng đẩy Huyền Linh Tử ra.

“Không… Vô Âm ưm… nơi đó…”

Trong mắt Huyền Linh Tử tất cả đều là tình dục, nếu như nói lúc đầu là hắn bị tâm ma đáng sợ kia khống chế thì bây giờ hắn đã bừng tỉnh trong ký ức cả đời khó quên, những vẫn không thể dừng lại.

Thi thể lạnh lẽo trên Đoạn Tình nhai là ác mộng của Huyền Linh Tử.

Hắn không biết nên đối mặt với đồ nhi của mình thế nào, hắn không dám nói, cái gì cũng không dám kể. Thậm chí vừa rồi lúc Lạc Tiệm Thanh hỏi hắn: “Sẽ làm như trong sách không?”, Huyền Linh Tử cũng không dám thẳng thắn chuyện mình trọng sinh.

Nếu Tiệm Thanh hỏi chuyện đời trước thì hắn phải trả lời thế nào?

Cho dù mọi chuyện đều có nguyên nhân thì Huyền Linh Tử cũng không có mặt mũi nào để đối mặt với đồ nhi của mình.

Đạo tâm của Huyền Linh Tử chưa bao giờ dao động như hiện tại, trong đầu của hắn đều là nội dung trong “Xuân Phong Phất Thân Tập” kia, nhớ lại từng bức vẽ trong sách, phía dưới của hắn lại càng khó kiềm chế.

Tay Huyền Linh Tử dính linh dược lục phẩm Ngưng Bích Lộ, chậm rãi đâm vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh. Vách tường nóng bỏng kia như chào mời hắn, ngón tay thon gầy nhanh chóng chạm tới cuối, Huyền Linh Tử học theo động tác trên sách, bắt đầu nhẹ nhàng đảo quanh.

Lần này thì Lạc Tiệm Thanh không còn sức mà chống đỡ nữa, rên rỉ động lòng người thoát ra từ đôi môi hé mở, tay vẫn đang cố đẩy ra nhưng hai chân đã sớm quấn quanh eo Huyền Linh Tử, hưởng thụ ngón tay hắn ma xát càn quấy phía sau mình.

Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ biết Ngưng Bích Lộ lại có thể nóng như thế. Khi thuốc mỡ tiến vào thân thể, lúc đầu lạnh đến mức y run rẩy nhưng sau lại như dung nham thiêu đốt mỗi tấc da thịt phía sau, nóng đến mức y run sợ, trong thân thể cũng càng trống rỗng khó nhịn.

Rất nhanh đã là hai ngón tay.

Hai ngón tay nhẹ nhàng căng phía sau huyệt Lạc Tiệm Thanh ra, y thở dốc vừa đau đớn vừa sung sướng.

Khi ba ngón tay đều tiến vào thì Lạc Tiệm Thanh bật ra một tiếng than khẽ.

Cuối cùng, cả ba ngón tay đều bị rút ra, Lạc Tiệm Thanh mờ mịt nhìn tôn giả tóc đen phía trên, ngẩng đầu hôn lên môi Huyền Linh Tử. Lạc Tiệm Thanh khẽ run rẩy, thứ nóng bỏng đang đặt ở phía sau y nhưng lại không tiến vào, cứ liên tục cọ xát ở bên ngoài như đang do dự chuyện gì đó.

Lạc Tiệm Thanh buông lỏng môi ra, khàn giọng nói: “Vô Âm, ngươi vẫn… không dám sao?!”

Lạc Tiệm Thanh tuy rằng không nghĩ mình sẽ ở dưới, nhưng y biết một khi đi vào thì sẽ hoàn toàn trở thành sư đồ loạn luân, bọn họ không thể quay đầu lại.

Nhưng lần này thì Lạc Tiệm Thanh đã nghĩ lầm. Huyền Linh Tử không bị chuyện nhỏ nhặt này làm dao động, ánh mắt của hắn như hai ngọn lửa nóng cháy nhìn đồ nhi mềm mại câu nhân dưới thân, tầm mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, lướt qua thân mình thon dài, cuối cùng trở lại đôi mắt trong suốt lại xen lẫn tình sắc.

Giọng nói Huyền Linh Tử rất nghiêm túc: “Bất kể thế nào, Tiệm Thanh, chuyện gì vi sư làm, cũng đều… vì ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh không nhịn được cười vang, y nghe không hiểu, đại não bị dục vọng càn quấy, phía dưới lại trống rỗng không ngừng mấp máy, y cúi đầu nói: “Vì ta, bao gồm… thượng ta sao?”

Sau đó, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lôi kéo thân thể Huyền Linh Tử tiến tới, nháy mắt, vật to lớn kia đã đâm vào thân thể Lạc Tiệm Thanh.

Hai người phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, thân thể người tu luyện vốn dĩ đã rất dẻo dai, Huyền Linh Tử lại dùng linh dược lục phẩm làm chất bôi trơn. Hiện tại Lạc Tiệm Thanh không hề cảm thấy có gì khó chịu, chỉ thấy phía sau truyền đến từng luồng cảm giác tê dại, men theo xương sống chạy lên.

Huyền Linh Tử vẫn đứng im trong thân thể Lạc Tiệm Thanh không cử động.

Lúc đầu Lạc Tiệm Thanh còn không nghĩ gì, nhưng dần dần y lại cảm thấy không đủ. Y khàn giọng hỏi: “Vô Âm, chẳng lẽ ngươi không hiểu thượng là gì sao? Lúc trước ta thấy ngươi làm thuần thục như vậy tưởng ngươi đã biết rồi, không ngờ là đến giờ ngươi vẫn a a a…”

Ánh mắt mơ màng của thanh niên làm Huyền Linh Tử không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn bắt đầu cố sức làm.

Mỗi một lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, mỗi một lần đều thẳng tắp đâm vào cửa huyệt. Tiểu huyệt của thanh niên ngậm chặt lấy hạ thể hắn, Huyền Linh Tử sống hơn ba trăm năm chưa bao giờ cảm nhận được khoái cảm như vậy. Khoái cảm trên thân thể là một, càng nhiều là khoái cảm trên tâm lý.

Hắn sâu sắc cảm nhận được thanh niên dưới thân mình là một sinh mệnh còn sống. Sẽ thở, sẽ dùng hai chân ôm lấy hông hắn, sẽ dùng phía sau cắn chặt lấy hắn, sẽ liên tục gọi tên hắn.

“Vô Âm. . . Vô Âm a a a. . .”

Cắm rút khoảng mấy trăm cái, hai người cũng đã sa vào trong khoái cảm ngọt nị này không thể thoát ra.

Tuy nói trong một lần ra ngoài rèn luyện Lạc Tiệm Thanh đã từng vô tình gặp được một cặp nam nữ giao hợp ngay bên ngoài, nhưng y chưa từng làm cho bản thân. Lần đầu tiên của Lạc Tiệm Thanh chính là lần mà Huyền Linh Tử gọi là song tu kia, khoái cảm lúc đó tuy mãnh liệt nhưng chỉ là trong nháy mắt, không thoải mái như lúc này, liên tục không ngừng nghỉ.

Đến lúc này hai người đã sắp đạt tới cao trào, Lạc Tiệm Thanh dù sao cũng là lần đầu tiên, lại là ở dưới thân sư phụ mà mình đã ái mộ nhiều năm cho nên vẫn có chút thẹn thùng. Khi thích đến mức khó kiềm chế thì tự cắn lên cánh tay mình, không để thanh âm phát ra.

Huyền Linh Tử cũng không buộc y, nhưng khi cả hai sắp tới đỉnh lại đột nhiên hỏi: “Tiệm Thanh, ngươi muốn song tu không?”

Lạc Tiệm Thanh phút chốc ngơ ngẩn.

Chỉ nghe Huyền Linh Tử nghiêm túc nói: “Phương pháp gọi là song tu chính là cấp bậc cao nhất của thân thể giao hòa. Song tu có thể tăng tiến tu vi hai bên, đối với mỗi người chúng ta đều có ích, hơn nữa tu vi của ngươi thấp hơn vi sư không ít, nếu song tu có lẽ có thể…”

“Rốt cuộc ngươi có làm hay không?!”

Lạc Tiệm Thanh bị khoái cảm dừng đột ngột này ép cho nóng nảy, y buông tay ra, tức giận hô to. Nhưng y đâu biết bộ dáng hiện tại của mình đâu có vẻ tức giận nào. Rõ ràng là mắt phủ tình dục, phía dưới còn không ngừng vặn ép Huyền Linh Tử.

Lạc Tiệm Thanh không ngờ được Huyền Linh Tử lại có thể cổ hủ đến nước này, thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này rồi mà vẫn có thể dừng lại tiến hành chỉ dạy y. Nhưng y không biết, Huyền Linh Tử cũng đã khó nhẫn nhịn, nghe Lạc Tiệm Thanh lên án, hắn trực tiếp đâm thẳng vào.

Nhưng hiện tại Huyền Linh Tử sẽ không cho Lạc Tiệm Thanh cơ hội lựa chọn nữa.

Từ nơi thân thể hai người kết hợp, một dòng lực lượng cuồn cuộn lọt vào thân thể Lạc Tiệm Thanh, đi tới đan điền của y. Hai nguyên thần nhẹ nhàng va chạm, nguyên thần của Huyền Linh Tử cô đọng hơn, nguyên thần của Lạc Tiệm Thanh thì thấp bé hơn một chút.

Giây phút lúc nguyên thần hoàn toàn hoà vào nhau, Lạc Tiệm Thanh thoải mái tới mức cuộn tròn các đầu ngón chân, Huyền Linh Tử cũng phát ra một tiếng rên khẽ.

Lạc Tiệm Thanh bắn ra trước, hậu huyệt ép chặt Huyền Linh Tử khiến hắn cũng phải cống hiến ra tinh hoa của bản thân. Bạch trọc nóng bỏng phun lên vách huyệt, nhiệt độ cao khiến Lạc Tiệm Thanh rên rỉ một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy.

Nhưng mà lúc này chỉ là khoái cảm trên thân thể đạt tới đỉnh, khoái cảm nguyên thần giao hòa chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Khoái cảm kia nhưng từng lớp sóng ập về phía Lạc Tiệm Thanh, không ngừng giây phút nào. Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt lại hưởng thụ khoái cảm khi cả thân lẫn tâm đều hòa vào nhau. Huyền Linh Tử ôm lấy y, hai người cùng ngã lên giường, nửa mình dưới còn đang gắn kết, Huyền Linh Tử lại bắt đầu niệm khẩu quyết.

Huyền Linh Tử nhịn xuống khoái cảm, khẩu quyết được niệm xong thì Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình sẽ chết ở đây.

Huyền Linh Tử dịu dàng rời khỏi thân thể y, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại ngăn cản, nhào lên hôn hắn. Hai người lại ngã lên giường trúc, bắt đầu một nụ hôn mới. Lần này không có tâm ma thao túng, Huyền Linh Tử có hơi trúc trắc, Lạc Tiệm Thanh liền áp đảo hắn, tùy tiện hôn môi.

Nụ hôn kết thúc, Lạc Tiệm Thanh cúi đầu cười: “Vô Âm, Vô Âm…”

Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn đồ nhi đang nằm trên người mình, lẩm bẩm nói: “Tiệm Thanh…”

Hai người nhìn nhau một lát lại bắt đầu vòng hoan ái tiếp theo.

Huyền Linh Tử tu luyện hơn ba trăm năm, chưa bao giờ hưởng qua chuyện tình ái. Lạc Tiệm Thanh chỉ có công phu mồm mép, cũng là tay mơ. Hai người ăn nhịp với nhau, làm từ sáng tới tối, cuối cùng vẫn là Lạc Tiệm Thanh không chống đỡ được ngủ mất. Huyền Linh Tử ôm lấy y, ngón tay chạm lên kiếm văn giữa lông mày y bổ sung linh lực.

Đợi tới ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh tràn đầy sinh lực tỉnh lại, không nói hai lời lại đè Huyền Linh Tử xuống.

Thể lực của người tu chân đúng là khiến cho người ta phải líu lưỡi. Từ sau khi Lạc Tiệm Thanh trở lại Thái Hoa Sơn, y vẫn luôn ở Ngọc Tiêu phong suốt bảy ngày không đi ra. Đến ngày thứ bảy, chưởng môn tôn giả phái Tả Vân Mặc tới Ngọc Tiêu phong mời Lạc Tiệm Thanh tới Thương Sương phong bàn giao công việc thì hai người mới thoát khỏi những ngày điên loan đảo phượng, không phân ngày đêm.

Lạc Tiệm Thanh sửa sang lại quần áo, cố ý chọn một bộ áo bào trắng cao cổ để che đi mấy dấu hôn phía trên. Chờ đến khi y lấy lại tinh thần thì Huyền Linh Tử đã mặc xong quần áo, đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời, nếu không phải trong phòng còn có hương vị ngọt nị chưa tán đi nhắc nhở thì Lạc Tiệm Thanh suýt chút nữa nghĩ sư phụ nhà mình đúng là vô dục vô cầu.

Cúi đầu cười một tiếng, Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư phụ, không biết có bao nhiêu nữ tu ái mộ ngươi đã bị hình tượng này của ngươi lừa gạt? Ví dụ như… vị thái thượng trưởng lão của Phi Hoa tông kia ấy, đã từng…”

Huyền Linh Tử tức giận nói: “Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh lập tức phi thân rời đi không để cho Huyền Linh Tử có cơ hội giáo huấn mình.

Nhanh chóng đi tới chân núi Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh theo Tả Vân Mặc tới Thương Sương phong.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng hai người liều lĩnh điên cuồng làm lâu như vậy mà Lạc Tiệm Thanh lại không thấy thân thể có chỗ nào không ổn, ngược lại tu vi càng thêm củng cố. Lúc trước y vừa mới tới Nguyên Anh trung kỳ, còn chưa kịp củng cố tu vi, sau khi song tu với Huyền Linh Tử lại có xu hướng tới gần Nguyên Anh hậu kỳ.

Tả Vân Mặc tuy không nhìn ra tu vi của Lạc Tiệm Thanh, nhưng lại cảm thấy Lạc Tiệm Thanh lúc này như một ngọn núi lớn không thể đẩy ngã. Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Tả Vân Mặc hỏi: “Tu vi của sư huynh có vẻ lại tăng lên, nhớ rõ bảy ngày trước sư đệ may mắn chạm mặt với sư huynh, khi đó hình như không bằng được hiện tại.

Lạc Tiệm Thanh đỏ mặt: “Sau khi ta quay về Ngọc Tiêu phong đã dốc lòng tu luyện.”

Tả Vân Mặc cũng không hỏi tiếp.

Trên thế giới có cách tu luyện nào có thể sánh bằng việc song tu với một tôn giả Hóa Thần kỳ?

Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử song tu đã định trước Lạc Tiệm Thanh sẽ được lợi không nhỏ. Tuy nói Huyền Linh Tử cũng sẽ nhận được một vài chỗ tốt nhưng so với Lạc Tiệm Thanh thì chẳng đáng là bao. Nếu song tu thêm mấy ngày nữa chỉ sợ Lạc Tiệm Thanh có thể trực tiếp đột phá Nguyên Anh hậu kỳ!

Sau khi đi vào Thương Sương phong, Lạc Tiệm Thanh cẩn thận kể lại chuyện đi rèn luyện, còn nói chuyện ma tu giết mười vạn người cho Hạo Tinh Tử tôn giả. Sau khi nghe đến đó, Hạo Tinh Tử tôn giả nói: “Quả nhiên đúng như lời người của người của Quy Nguyên Tông đã báo. Tiệm Thanh, lần này ngươi làm rất tốt, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, sau này nếu xảy ra loại chuyện tương tự thì ngàn vạn lần không được mạo hiểm, cho dù không đánh chết được ma tu nhưng ngươi phải bảo vệ tính mạng của mình.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu đồng ý.

Chỉ một lát sau Lạc Tiệm Thanh đã rời Thương Sương phong, trở về Ngọc Tiêu phong. Tốc độ của y rất nhanh, có chút gấp gáp, nhưng khi y nhìn thấy Hạo Minh phong lại bỗng dừng bước.

Trong mắt Lạc Tiệm Thanh hơi lạnh, bay đến Hạo Minh phong, tùy tiện kéo một sư đệ lại hỏi.

Sư đệ kia nói: “Lý Tu Thần? Lý sư đệ đi ra ngoài rèn luyện đến nay còn chưa trở lại.”

Lạc Tiệm Thanh không hỏi lại, y nhanh chóng trở lại Ngọc Tiêu phong. Vừa về đến nơi đã thấy sư phụ nhà mình đang xem sách gì đó. Nhìn thấy y trở về, Huyền Linh Tử vội vàng nhét lại sách lên giá, Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, không nghĩ nhiều.

Y trực tiếp đi đến trước mặt Huyền Linh Tử hỏi: “Sư phụ, làm sao để giết Lý Tu Thần kia?”

Huyền Linh Tử lập tức ngơ ngẩn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết


Chương sau
Danh sách chương