Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 65

Chương sau
Danh sách chương

Lạc Tiệm Thanh hơi nhíu mi, bĩu môi một cái.

Ở trong mắt Cừu Thủy Phục, người trẻ tuổi áo xanh này không có gì ghê gớm, chỉ vì một cái bánh bao mà hỏi tội mình. Gã cười lạnh khoát tay, trực tiếp vứt một viên linh thạch hạ phẩm về phía đối phương, lơ đễnh nói: “Một cái bánh bao mà thôi, cầm lấy rồi biến ra xa cho bổn công tử.”

Ai ngờ linh thạch vừa bay đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh lại như bị một bức tường vô hình ngăn lại. Linh thạch rơi thẳng xuống đất khiến Cừu Thủy Phục giật mình.

Gã ngẩng đầu, chỉ thấy người trẻ tuổi vừa rồi đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn gã. Trên khuôn mặt tuấn lãng không dao động chút cảm xúc, chỉ thản nhiên nhìn, như nhìn một hạt bụi nhỏ bé.

Không hiểu sao, Cừu Thủy Phục đột nhiên cảm thấy căng thẳng, gã lập tức nói: “Chẳng lẽ là ngươi!”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi, cười nhạt nói: “Là ta cái gì?”

Chỉ là biểu cảm biến hóa nhưng đã khác xa so với đánh giá ban đầu của Cừu Thủy Phục!

Nếu như nói Lạc Tiệm Thanh lúc trước chỉ là một đệ tử nhà giàu không có bề ngoài, nhìn trông rất ngu xuẩn khờ khạo, vậy thì y bây giờ đã hiển lộ phong thái tiên phong đạo cốt của tu sĩ cấp cao, tóc đen không gió mà bay, một thân trường bào thanh sam dưới ánh nắng làm tôn thêm nhan sắc trong trẻo.

Trong lòng Cừu Thủy Phục vẫn cảm thấy khó tin, gã dùng linh thức cẩn thận tra xét Lạc Tiệm Thanh, phát hiện đối phương chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.

Sao có thể? Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, sao có thể cứu Triệu Nguyệt nhiều lần ngay trước mặt gã và Lý trưởng lão như vậy?

Trừ phi…

“Có phải ngươi có đồng lõa không, gọi đồng lõa của ngươi ra! Chúng ta quyết đấu một trận một thắng một bại!”

Lạc Tiệm Thanh cười nhẹ nâng mắt: “Ta còn có đồng lõa sao? Vị Cừu công tử này, ngươi nói xem rốt cuộc ta đã làm gì? Vừa rồi đồng bạn của ngươi đột nhiên phóng ra uy áp làm ta giật mình, bánh bao rơi luôn xuống đất. Đây không phải là bánh bao bình thường, ngươi còn định dùng một khối linh thạch để đuổi ta đi?”

Cừu Thủy Phục tức giận nói: “Không phải chỉ là một cái bánh bao thôi sao! Một khối linh thạch đủ cho ngươi mua bánh bao ăn hết cả đời!”

Lạc Tiệm Thanh mở to mắt, kinh ngạc nói: “Mắt ngươi bị sao vậy?”

Ngụ ý là: ngươi mù sao?

Cừu Thủy Phục lập tức xù lông: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng! Ngươi còn vu tội bổn công tử nữa, bổn công tử không để ngươi rời khỏi Vũ Đạo thương hội này đâu!”

Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Hóa ra ngươi mù thật.”

Cừu Thủy Phục: “Ngươi!”

Huyền Linh Tử bình tĩnh nhìn đồ nhi nhà mình đi trêu người, nhưng hắn lại không cảm thấy đồ nhi nhà mình đang ức hiếp người, ngược lại cảm thấy y rất đáng yêu. Phải, người Thái Hoa Sơn không thể bị người ta chèn ép, Tiệm Thanh thật sự là rất có phong thái của thủ đồ Thái Hoa Sơn.

Lạc Tiệm Thanh không biết sư phụ nhà mình lại có thể sinh ra ý tưởng thần kỳ như thế, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, y tiếp tục nói: “Trên bánh bao này có linh lực, ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại không phát hiện ra? Đây không phải là một cái bánh bao bình thường, đây là pháp bảo bản mệnh của ta!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều xì xào.

Cừu Thủy Phục thì tức đến méo mồm, gầm lên: “Trên đời này có ai lấy một cái bánh bao làm pháp bảo bản mệnh!”

Lạc Tiệm Thanh nhếch môi cười chỉ vào chính mình: “Có, ta.”

Cừu Thủy Phục: “…”

Lạc Tiệm Thanh tiếc rẻ nhìn cái bánh bao trên mặt đất, nói: “Từ lúc ta bước vào còn đường tu luyện đã làm bạn với cái bánh bao này. Mỗi ngày ta đều không nỡ ăn nó, ngươi xem, đến nay nó vẫn còn nguyên không tổn hao gì. Sau ta luyện chế nó thành pháp bảo bản mệnh của ta, theo lý thuyết, nó nên có được địa vị quang vinh như các pháp bảo khác. Nhưng giờ các ngươi nhìn xem, nó lại phải nằm dưới đất, dính đầy bụi đất, còn đống pháp bảo trong thương hội lại được nâng niu chờ người chọn lựa.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh mím môi thở dài một tiếng: “Cùng là pháp bảo, sao lại khác biệt lớn như vậy?”

Cừu Thủy Phục tức giận tới mức dùng ngón tay chỉ vào Lạc Tiệm Thanh: “Ngươi ăn nói bừa bãi!”

Lạc Tiệm Thanh rời tầm mắt khỏi cái bánh bao kia, không còn bộ dáng mất mát thống khổ vừa rồi. Y tỉnh bơ nhếch khóe môi, con ngươi trong suốt, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi trả lại bánh bao cho ta đi.”

Cừu Thủy Phục: “Chỉ là một cái bánh bao mà thôi, ngươi muốn bao nhiêu linh thạch, bổn công tử chẳng lẽ không đền nổi?”

Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Một trăm linh thạch thượng phẩm.”

Cừu Thủy Phục mở to hai mắt: “Ngươi nói linh tinh!”

Lạc Tiệm Thanh cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi không muốn đền sao?”

Nghe lời này, nhìn lại bộ dáng thanh lãnh lãnh đạm của Lạc Tiệm Thanh, Cừu Thủy Phục đột nhiên cảm thấy mình bị người trước mắt này đùa giỡn. Gã tức giận thu lại chiết phiến, nói: “Ngươi cố tình bày trò đúng không. Đừng tưởng có người nâng đỡ là có thể ức hiếp người Tể tướng phủ ta, hôm nay bổn công tử sẽ cho ngươi biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*!”

* Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

Vừa dứt lời, Cừu Thủy Phục liền phất quạt lao tới.

Lạc Tiệm Thanh không tránh né, y nhìn dòng linh lực kia hóa thành chim ưng hướng thẳng vào mắt y. Khi chim ưng sắp mổ lên mắt thì Tiệm Thanh nâng hai ngón tay lên, nhẹ nhàng kẹp lấy chiết phiến của Cừu Thủy Phục, cổ tay vừa động.

Ầm!

Cừu Thủy Phục bay thẳng ra ngoài, được hộ vệ Kim Đan kỳ tiếp được.

Mọi người chung quanh đều lộ vẻ kinh sợ, ngay cả Triệu Nguyệt cũng không dám tin nhìn Lạc Tiệm Thanh, không thể hoàn hồn.

“Đây… đây là thực lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ sao?”

“Cừu công tử sao có thể chỉ vừa đối mặt với y đã bị đánh bay? Y còn chưa ra tay, sao có thể như vậy. Cừu công tử cũng là Trúc Cơ trung kỳ, đều là Trúc Cơ trung kỳ, sao chênh lệch lại lớn như vậy?”

“Người này thật sự rất lợi hại! Rốt cuộc y là ai!”

Triệu Nguyệt giật mình nhìn Lạc Tiệm Thanh. Nàng biết Lạc Tiệm Thanh lúc trước có thể bằng tu vi Trúc Cơ tiền kỳ, một kích đánh chết đầu lĩnh sát thủ đuổi giết mình, nhất định rất lợi hại. Tuy rằng đầu lĩnh sát thủ kia là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không thể so với Cừu Thủy Phục Trúc Cơ trung kỳ.

Phải biết rằng, chiết phiến của Cừu Thủy Phục chính là pháp bảo Huyền giai cực phẩm! Từ nhỏ gã đã so đấu với rất nhiều cao thủ, có được kinh nghiệm thực chiến phong phú, tuy Triệu Nguyệt không thích Cừu Thủy Phục nhưng cũng phải công nhận, Cừu Thủy Phục này là cao thủ đứng đầu dưới Kim Đan kỳ.

Nhưng Cừu Thủy Phục lợi hại vậy, chỉ vừa đối mặt đã bị Lạc Tiệm Thanh đánh bay!

Hộ vệ Kim Đan kỳ vội vàng đỡ lấy Cừu Thủy Phục, sau khi xác định Cừu Thủy Phục chỉ bị một chút thương ngoài da, gã liền lấy Song Hoàn Đại Đao từ trong nạp giới ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh, cười âm trầm: “Vốn định giữ thể diện cho người phía sau ngươi, lão phu không muốn làm khó tiểu bối, nhưng ngươi dám ra tay với công tử, đừng trách lão phu vô tình!”

Vừa nói như vậy xong, tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Bầu trời phía trên Vũ Đạo thương hội đột nhiên ngưng tụ ra mây đen dày đặc, trong mây đen có chớp bạc ẩn hiện, giống như sấm sét lúc nào cũng có thể đánh xuống. Hộ vệ Kim Đan kỳ kia quơ hai cây đại đao, thân đao màu đỏ phản xạ ra ánh sáng lãnh liệt.

Một đao của gã đánh xuống, núi rừng rung chuyển, từng tia sét nhỏ từ không trung hạ xuống, bao vây quanh đao ảnh.

“Lôi Đao Trảm!”

Hộ vệ này dù sao cũng có tu vi Kim Đan sơ kỳ, còn Lạc Tiệm Thanh lại bị Huyền Linh Tử áp chế tu vi, chỉ có Trúc Cơ trung kỳ. Tu vi Trúc Cơ trung kỳ này của y vốn không phải để đối phó với Cừu Thủy Phục Trúc Cơ trung kỳ, mà để đối phó với hộ vệ Kim Đan sơ kỳ này.

Vẻ mặt Lạc Tiệm Thanh cổ quái nhìn tia sấm sét bao quanh đao ảnh, y do dự trong nháy mắt, cuối cùng vẫn lấy Sương Phù kiếm từ giữa lông mày ra. Nhưng đến cả vỏ kiếm cũng không rút ra, y chỉ giơ Sương Phù kiếm lên trên không trung nhẹ nhàng đảo hai cái, bỗng một cột sét khủng bố từ không trung đánh xuống, tiếng rền vang khiến mọi người phải rung động.

“Cột sét thật kinh khủng!”

“Sấm sét hung tàn như vậy, rốt cuộc là thứ gì!”

“Chẳng lẽ tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia có thể dẫn đến sấm sét đáng sợ như vậy?”

Tia chớp màu bạc đánh thẳng xuống, mang theo một đạo kiếm khí xanh, va chạm lên đao ảnh kia.

Ầm!

Tiếng vang kinh động cả Vũ Đạo thương hội, toàn bộ hàng hoá ở tầng một đều chấn động. Một tầng sáng mỏng bao quanh cả bốn tầng Vũ Đạo thương hội. Tiểu lâu này vốn là một pháp bảo, hiện giờ có người khai chiến bên trong, nó tất nhiên phải bảo vệ chính mình, còn phải bảo vệ đống pháp bảo đan dược.

Từ lúc Lạc Tiệm Thanh và Cừu Thủy Phục cãi vã thì người phụ trách của Vũ Đạo thương hội ở Sa Đô đã vội đuổi tới. Gã còn cho rằng đây chỉ là một xích mích rất bình thường, một bên là Tể Tướng phủ, một bên là Quốc Sư phủ, gã không thể đắc tội với bên nào, muốn để hai phe tự giải quyết. Vậy mà bây giờ, giải quyết một hồi thì Vũ Đạo thương hội cũng sắp sập rồi, cũng không thể tiếp tục tiếp tục để như vậy!

Người phụ trách của Vũ Đạo thương hội lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hai vị đạo hữu! Mời ra ngoài đánh nhau!”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn người phụ trách kia một cái, còn chưa kịp làm gì đã nhận thấy bên tai xẹt qua tiếng gió. Y lập tức nghiêng đầu tránh thoát đạo công kích này, nhưng lại bị đao khí cắt một lọn tóc.

Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh dần dần trầm xuống, Huyền Linh Tử bên cạnh cũng nhăn đầu lông mày, hai mắt híp lại nhìn tu sĩ Kim Đan kỳ đứng đối diện.

Sương Phù kiếm phẫn nộ rít gào, không ngừng va chạm trong vỏ kiếm, nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn không lấy nó ra.

Tu sĩ áo xanh tuấn mỹ nhẹ nhàng phất tay áo, hỏi: “Thân là một người nam nhân, ức hiếp phụ nữ là không đúng. Lâm phu nhân có nói, năm đó các ngươi đã nhận bồi thường, còn tiếp nhận lời giải thích của nàng, hiện giờ các ngươi còn muốn bức bách đến cùng, đây cũng là các ngươi không đúng. Cuối cùng, ngươi biết rõ đối thủ chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, bản thân là tiền bối Kim Đan kỳ lại âm thầm đánh lén, đây là vô sỉ.”

Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng vỗ về vỏ kiếm Sương Phù, giọng nói đạm mạc: “Người như ngươi không đáng để ta rút kiếm.”

Sương Phù kiếm bất mãn lắc hai cái.

Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn về phía tu sĩ Kim Đan kia, môi mỏng hơi nhếch: “Nhưng ngươi, cũng đáng để ta dùng một đạo kiếm chiêu.”

Vừa dứt lời, hai ngón tay Lạc Tiệm Thanh khép lại, một đạo kiếm quang màu xanh đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Kiếm quang lơ lửng trên không trung, hình thành tám kiếm ảnh màu xanh. Kiếm khí kia thực sự quá cường đại, giống như đã ngưng tụ thành thực thể, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng tung Sương Phù kiếm, Sương Phù kiếm còn khóa ở trong vỏ kiếm liền xoay tròn, được tám đạo kiếm ảnh bao quanh.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã có kiếm khí cuồn cuộn giáng xuống!

Lạc Tiệm Thanh giậm chân phải, một chưởng vỗ Sương Phù kiếm ra, nhất thời, chín chuôi kiếm xoay quanh hóa thành một đóa hoa sen màu xanh, xen lẫn theo linh lực và uy áp đáng sợ, bay thẳng tới tu sĩ Kim Đan kỳ kia.

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”

Tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể bó tay chịu trói, gã nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Hai đao ảnh như núi nhỏ, hoa sen màu xanh của Lạc Tiệm Thanh lại nho nhỏ đáng yêu, nhưng Kim Đan tu sĩ này lại cảm thấy đóa sen này mang theo nguy hiểm trí mạng, Gã không dám tiến lên. Khi đao ảnh bị hoa sen nghiền áp, gã hoảng sợ lùi hơn mười bước, nhưng vẫn hộc ra một ngụm máu, khí tức đột nhiên giảm xuống!

Một đạo kiếm chiêu, kiếm chưa ra khỏi vỏ, vậy mà có kết thúc hoàn toàn nghiền áp thế này!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết


Chương sau
Danh sách chương