Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 76: Sơn hà xã tắc

Chương sau
Danh sách chương

“Sát thần? Ha ha! Ha ha!” Bạch Khởi cuồng tiếu một hơi, khí tức phiêu lãng xuất trần vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại khí thế không coi người khác ra gì, làm cho Chu Thanh có cảm giác thiên địa cũng phải thần phục dưới chân của nam tử này. Truyện "Phật Đạo "

Trong lúc nhất thời, mây trắng trên trời dường như trôi xa hơn, gió cũng thổi chậm dần, tựa hồ như hết sức e ngại Bạch Khởi. Tất cả đều như tan biến, thời gian mơ hồ như bị ngưng đọng lại. Trong trời đất này chỉ còn lại có tiếng cười cuồng ngạo của Bạch Khởi! Truyện "Phật Đạo "

“Thiên nếu ngăn ta, ta liền diệt thiên! Địa nếu cản ta, ta liền hủy địa! Thần nếu chặn ta, ta liền thí thần! Hai chữ sát thần này, xem ra Bạch Khởi ta đã đảm đương rất tốt!”

Khí thế và lời nói của Bạch Khởi dường như mang theo một cỗ áp lực vô cùng khủng bố, trong đó tựa hồ ẩn chứa một loại ý niệm làm cho người ta tê liệt tinh thần, khiến cho Chu Thanh phải vận dụng công lực toàn thân mới chống đỡ nổi.

“Ngươi không phải là kẻ đơn giản, có thể đột phá hồng hoang không gian, đi tới Sơn Hà Xã Tắc đồ này! Suốt hơn hai ngàn năm qua, hình như ta chưa từng động thủ với người khác, đã sớm cảm thấy tịch mịch buồn bã lắm rồi. Tiểu tử này mặc dù cổ quái nhưng tu vi cũng bất phàm, vậy hãy tiếp thử hai chiêu của ta xem thế nào!”

Chu Thanh còn chưa kịp lên tiếng phản ứng trước ý định của Bạch Khởi thì trong sát na, một quyền đầu đã nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn!

Quyền này của Bạch Khởi phảng phất như chứa đựng cả thiên địa, còn toàn bộ thiên địa bên ngoài thì bỗng dưng biến mất không còn tung tích!

Đem thiên địa dung nạp thành một quyền, chứng tỏ thần thông cao siêu đến bực nào!

Chu Thanh biết cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải là ảo giác, bản thân hắn tu luyện Bát Cửu Huyền Công chính là phương pháp vô thượng để rèn luyện thần thức, cho nên có thể nhìn thấu hết thảy mọi ảo ảnh, chiếu thẳng vào bản thể! Thiên địa bên ngoài đã thật sự biến mất rồi!

Chu Thanh biết chắc chắn mình không thể trốn tránh được quyền này rồi. Hắn không kịp suy nghĩ biện pháp gì, chỉ có thể vận khởi nguyên thần thứ hai, liều mạng một lần!

Ầm!

Chu Thanh bị một quyền của Bạch Khởi đánh bay ra xa hơn ba trượng, còn nguyên thần thứ hai cũng bị chấn tới thoát ly khỏi thân thể, lộ ra hình dáng cũ là một con đại tằm dài khoảng mười chín trượng, thân to như là cái thùng nước, lưng có bốn cánh rộng, toàn thân kim quang chớp động, cả người giống như bị bao phủ bởi bạch kim, nhưng lại mang đến cho người ta có một loại cảm giác kiên cố, vững chắc không nói nên lời.

Chu Thanh biết mình đã gặp chuyện không may, cảm thấy kim tằm nguyên thần của mình bắt đầu có vết nứt li ti rồi lan rộng ra, hơn nữa thần niệm của mình bám trên đó cũng suýt nữa bị chấn nát hết rồi!

Bản thế của hắn không tránh khỏi bị ảnh hưởng, lúc này đây khí huyết cũng hít thở không thông, thiếu chút nữa là đã ngã lăn ra rồi!

“Lão Bạch Khởi không lẽ ngủ lâu quá nên hóa điên rồi? Nếu không nhờ thần niệm của ta đã tăng mạnh, cộng với chân nguyên mượn đà tăng tiến theo sau thì một quyền khi nãy có lẽ đã đánh vỡ nguyên thần thứ hai của ta rồi!”

Chu Thanh mắng thầm mấy câu trong bụng, nhưng hắn khồng hề tức giận việc đối phương đột nhiên ra tay, mà ngược lại còn có chút tán thưởng đối với Bạch Khởi, bởi lẽ chính bản thân hắn cũng là người như vậy! Nếu chẳng phải song phương hiện tại chưa phân rõ địch ta thì Chu thanh thật sự rất muốn cùng với đại ma đầu, hung thần ác sát, giết người như cơm bữa trong truyền thuyết này bắt chuyện, giao lưu, trao đổi kinh nghiệm!

“A! Là kim tằm sáu cánh à? Tiểu tử này không ngờ còn luyện được nguyên thần thứ hai, khó trách có thể đón đỡ được một quyền vừa rồi của ta!” Ngay sau khi tung ra một quyền, Bạch Khởi liền đứng chắp tay, sát ý như biến mất, khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt ban nãy, bộ dáng phiêu lãng thoát tục. Gió bắt đầu thổi lại, mây lại bay, trời đất lại bắt đầu khôi phục lại sự linh động hoạt bát vốn có!

Thấy mình đã thoát khỏi cảnh gặp đại địch, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng thu hồi lại nguyên thần, cười khổ nói: “Có lẽ Bạch Khởi tướng quân đã biết rõ tu vi của ta rồi phải không?”

Mới vừa rồi được chứng kiến pháp lực thần thông, đem thiên địa dung nạp lại của Bạch Khởi, trong đầu Chu Thanh đã sớm không còn sinh ra nửa tia ý niệm chống cự. Thần thông như thế, chỉ sợ là trên cả chân tiên cũng khó bề địch nổi: “Bạch Khởi này làm thế nào mà tu luyện được như thế? Cho dù là Hiên Viên pháp vương lão yêu chắc cũng không chịu nổi một quyền của người này, rốt cục hắn là thần hay là ma?”

Chu Thanh âm thầm tự mình đánh giá, đột nhiên nhớ tới khi nãy Bạch Khởi có nhắc đến Sơn Hà Xã Tắc đồ, chẳng lẽ nơi này đích thực là do Sơn Hà Xã Tắc đồ biến thành?

Hôm nay Chu Thanh đã không ít lần phải giật thót cả mình, bởi lẽ gặp phải vô số chuyện ly kỳ cổ quái, xưa nay chưa từng nghe tới, huống chi là gặp qua.

“Nơi đây chẳng phải là địa phương mà Từ Phúc thuật sĩ đã phong ấn bốn mươi vạn quân hồn bị chôn sống hay sao?” Thấy Bạch Khởi hình như không có ác ý, Chu Thanh liền đánh liều hỏi một câu.

Tương truyền Sơn Hà Xã Tắc đồ chính là pháp bảo của thượng cổ đại thần, Nữ Oa nương nương. Uy lực lớn vô cùng, nghe nói có thể tự thành thiên địa, nếu có Sơn Hà Xã Tắc đồ này trong tay thì chẳng khác gì nắm được cả một thế giới!

Ở bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, chủ nhân chính là chúa tể của hết thảy vạn vật, cho dù là thần tiên có rơi vào trong đó thì cũng phải mặc tình cho người ta chém giết. Pháp bảo này uy danh đã sớm chấn động tam giới, tương truyền cũng chỉ tham giá đánh một trận duy nhất trong Phong Thần, sau đó đã biến mất cùng với Nữ Oa nương nương, không thấy tăm hơi nữa, mà cũng không ai biết pháp bảo này lưu lạc đến phương nào.

“Cái gì chôn sống bốn mươi vạn quân hồn?” Bạch Khởi nghe thấy Chu Thanh hỏi như vậy, liền phá lệ hỏi ngược lại.

Chu Thanh vội vã đem sự tình đầu đuôi ra kể rõ một lượt, bao gồm cả việc Hiên Viên pháp vương biết đến bí văn lưu truyền đã hơn hai ngàn năm lịch sử... Hai người đại khái trò chuyện với nhau về rất nhiều vấn đề, nói liền tù tì suốt mấy canh giờ. Dù cho công lực của Chu Thanh có thâm hậu đến thế nào đi chăng nữa thì nói liên tục như vậy cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng bỏng rát, hận không thể nhào tới con sông lớn phía dưới để uống ừng ực cho thật sảng khoái.

Bạch Khởi trầm ngâm không nói gì thật lâu, cũng chẳng biết đang suy nghĩ về vấn đề nào. Chu Thanh nhẫn nại không được, liền bước tới bên tế đàn, niết động kiếm quyết, sau đó phóng kiếm quyết về phía con sông lớn ở phía xa xa. Ý định của hắn không gì khác hơn là muốn hút nước sông vào uống cho thật đã khát.

Kiếm quyết màu xanh liền bắn thẳng vào con sóng, làm nổi lên ba đào cuồn cuộn sóng, nước văng tung tóe khắp hai bên.

Nhưng bất chợt đạo thanh quang khác bỗng hiện ra thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, đánh tan nát kiếm quyết của Chu Thanh. Không chỉ như vậy, thanh quang còn giống như con thuồng luồng đánh thẳng về phía Chu Thanh.

Nhìn đằng xa thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi thanh quang càng đến gần thì sắc mặt của Chu Thanh ngày một khó coi. Bởi thanh quang này không phải chỉ rộng vài thốn, dài vài xích, mà thật sự nó rất to lớn, rộng đến hơn ba trượng, dài đến hơn mười trượng, điện quang quấn xung quanh, mang theo tiếng sấm rền vang, uy thế vô cùng, mãnh liệt oanh kích thẳng về phía Chu Thanh.

“Ta chỉ uống nước thôi mà, có trêu chọc gì đến ai đâu! Cần gì phải đem âm lôi ra oanh kích ta như vậy!” Chu Thanh nhìn thấy uy lực như thế, cũng không dám đón đỡ, hắn phi thân lên trời, nhanh chóng né thoát, liền thấy âm lôi này bay thẳng tới đỉnh đầu Bạch Khởi đang ngồi trầm tư.

“Hừ! Tên Từ Phúc âm hiểm tiểu nhân, ám toán ta mà không nói, lại còn dùng đến cái trò này!” Bạch Khởi vung tay áo lên, cuồng phong liền gào thét, một cỗ bão tố phong ba liền xuất hiện, cuốn lấy âm lôi kia không biết về nơi nào. Chu Thanh đứng xem mà líu cả lưỡi.

“Không ngờ đã ngàn năm trôi qua, nhân gian lại có nhiều biến hóa lợi hại như thế! Hừ! Cũng may giới thần tiên vẫn còn khống chế được nhân gian, không uổng công năm xưa ta vất vả một phen!” Bạch Khởi lầm bầm trong miệng. Chu Thanh nghe vậy, trong đầu đầy mê hoặc.

“Năm đó Từ Phúc dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ này vây khốn ta, dưới gầm trời này, ngoại trừ cung A Phòng không có cấm chế ra, còn lại tất cả các địa phương khác đều có cấm chế nặng nề. Nếu không ta cũng đã chẳng để ngươi mượn đường vào đây! Vận khí của ngươi coi như cũng tốt, vào tới nơi nhưng không động tới bất kỳ cấm chế nào!” Bạch Khởi vung tay lên, nòi: “Ở đây không có bất kỳ thức uống nào đâu, ngươi hãy có kiên nhẫn một chút!”

Chu Thanh nghe vậy, vội đem thần thức nhập trở lại bên trong pháp thân, lập tức cái cảm giác miệng đắng lưỡi khô liền biến mất, trong lòng thầm kêu may mắn, cũng may mình đã sớm luyện thành pháp thân, bằng không có lẽ đã không chịu được cảnh này. Cái địa phương này thật là cổ quái, tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được!

“Nhưng theo truyền thuyết thì trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc đồ, cho dù thần tiên lọt vào cũng không có cách nào để thoát ra! Vận khí của ta thật là tồi tệ đến cực điểm mà!” Nghĩ tới đây, Chu Thanh có chút sốt ruột.

“Năm xưa, ta thay đại vương chinh chiến, diệt quốc vô số, rốt cục đã sắp bình định được cửu châu rồi, nhưng lại bị trời cao ghen tức, giáng xuống bốn mươi vạn thiên binh nhập vào quân Triệu trong trận Trường Bình! Cuối cùng bị ta giết hết! Sau đó lại giáng lôi kiếp cũng bị ta ngăn chặn! Đúng lúc sắp nhất thống thiên hạ thì ta bị tên Từ Phúc này lừa gạt, đem ta nhốt vào cung A Phòng này, sau đó lại dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ vây khốn, phong ấn cung A Phòng này lại!” Bạch Khởi chậm rãi nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)


Chương sau
Danh sách chương