Phi Thăng Chi Hậu

Chương 92: Manh mối sơ hiện

Chương sau
Danh sách chương

"Chậm đã!" Phong Vân Vô Kị giơ cánh tay lên mà nói lớn.

"Tặc tử, ngươi có lời gì để nói?" Một lão giả gầy gò đứng ở bên cạnh Thương Mang Kiếm Phái sảng lãng nói, sau lưng người này có mấy chục võ giả ở cảnh giới phi thăng, hiển nhiên là chưởng môn của một môn phái nhỏ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Thái thượng chưởng môn của Bắc Băng Kiếm Phái – Mạc Li Dạ có mặt ở đây không?" Phong Vân Vô Kị hỏi, tình hình ở trước mắt, người đông như núi, trận thế này tuy nhiên mang khí thế bang đại nhưng trong mắt của y thì chẳng khác gì đối diện với một người, sự cách biệt về thực lực thì số lượng người không thể thay thế cho được.

"Hắc hắc." Một lão giả mang phục sức của Mộ Tử Kiếm Phái bước lên phía trước một bước, cực kì giận dữ nhưng lại cười đáp: "Thế nào, phải chăng là ngươi lại muốn giở trò như ở bên Mộ Tử Kiếm Phái, mang đến một kẻ giả mạo thái thượng chưởng môn của Bắc Băng Kiếm Phái?"

Đối với sự trào phúng này của lão giả bên Một Tử Kiếm Phái, Phong Vân Vô Kị chẳng them để trong lòng, trong lòng y đang đánh giá một chuyện khác: "Quả nhiên là khồng có ở đây?"

"Ma đầu, tại thời khắc này, tại trước mặt nhiều đồng đạo đến thế mà ngươi vẫn muốn bỏ chạy hay sao? Hừ! Hôm nay những chưởng môn nhân của các môn phái đều ở nơi này, món nợ máu ở Minh Dạ Sơn Trang hôm nay phải lấy máu để trả, ma đầu, ngươi chuẩn bị chịu chết đi."

"Chậm đã!" Phong Vân Vô Kị lại một lần nữa lên tiếng ngăn cản.

Nhưng những người này hiển nhiên là đã nhận định Phong Vân Vô Kị chính là chủ hung của vụ thảm án ở Minh Dại Sơn Trang, nên chẳng thèm nói một lời nào, từng đội từng đội cao thủ ở cảnh giới phi thăng mau chóng chuyển động, chỉ trong chớp mắt đã bao vây xung quanh Phong Vân Vô Kị thành vô số vòng vây, tử tế mà đếm thì cũng phải đạt đến cả ngàn vòng bao vây, hơn nữa một một vòng bao vây đều ẩn hiện theo một dạng kiếm trận nào đó.

Từng vòng từng vòn kiếm trận cấp tốc di chuyển theo hai hướng nghịch phản, kiếm quang chớp nhoáng, khí thế rất là kinh nhân, một cổ cảm giác kì quái truyền lại, Phong Vân Vô Kị biết là bản thân đã bị cái kiếm trận này tỏa định rồi.

"Chư vị đều là những danh môn chánh phái, chẳng lẽ muốn miệt thị người khác hay sao, các người nói ta là chủ hung của thảm án tại Minh Dạ Sơn Trang, thì cũng nên lấy ra một vài chứng cứ chứ!" Phong Vân Vô Kị chẳng thèm để trong lòng, mà trái ngược, y cảm thấy rất có hứng thú với đối với trò chơi của những kẻ này.

"Được thôi, để cho ngươi chết được nhắm mắt." Đếm số lượng võ giả ở sau lưng người phát thoại thì có thể biết đó là một chưởng môn của một môn phái trung đẳng, người này nghe thấy Phong Vân Vô Kị chất vấn, liền nhìn sang chưởng môn của Thương Mang Kiếm Phái – Bách Lí Lãng, thấy Bách Lí Lãng gật gật đầu thì mới mở miệng nói: "Ngày đó, có chưởng môn của môn phái ta, trưởng giả của Thương Mang Kiếm Phái, còn có các lão giả của chưc phái nhận được lời mời từ trang chủ của Minh Dạ Sơn Trang để cùng nhau thương lượng đại sự, bọn ta thu được lệnh phù của chưởng môn sai bọn ta đi tới Minh Dạ Sơn Trang để nghênh tiếp về, nhưng không ngờ rằng khi bọn ta đến Minh Dạ Sơn Trang thì phát hiện toàn bộ người của Minh Dạ Sơn Trang từ trên đến dưới đều chết thảm, một người còn sống cũng không có. Đáng thương cho chưởng mon của bọn ta, ngay cả chết cũng không toàn thây, ngày đó khi bọn ta đi đến Minh Dạ Sơn Trang thì thấy một bóng đen từ dưới đất bay lên, ma đầu, hôm nay dù cho ta có mất mạng cũng phải vì chưởng môn của phái ta mà báo thù."

Trong lòng của Phong Vân Vô Kị có hơi bực bội, giận dữ nói: "Một bóng đen? Chỉ bằng vào đó mà cũng có thể nói là bằng chứng?"

"Hừ. sớm đã liệu đến ngươi sẽ không chịu thừa nhận, Lạc Minh, con ra đây." Lão giả đó giận dữ nói, vẫy tay gọi ra một người, một gã kiếm khách áo xám mũ xanh từ trong đám người đi ra, nhìn thấy người này, con ngươi của Phong Vân Vô Kị không khỏi co lại, người này thì y có chút ấn tượng, chính là gã nam tử đang đã đấu ở Thanh Tùng Thành ròi bị y đột nhiên bắt đi, bỏn lai là muốn từ miệng của y nghe ngóng vị trí của Mộ Tử Kiếm Phái, nhưng không ngờ được là ngay lúc đó lại có Hách Liên Nam Sơn sắp phi thăng, nên nhất thời quên mất hắn ta, không ngờ là lúca này hắn ta lại bước ra đây.

"Hừ hừ! Tặc tử, ngày đó do ta có một vài chuyện bận rộn nên sư thúc đi trước, ngay khi ta ở tại chân núi thì thấy một người từ trên không trung hạ xuống, lúc đó ta mới nghĩ là quý khách mà trang chủ của Minh Dạ Sơn Trang mời đến, nhưng thật không ngờ, ngươi lại là một tên ma đầu. Hừ, tặc tử, ngươi đối với ta cũng còn có chút ấn tượng chứ." Gã kiếm khách tên Lạc Minh sắc mặt chẳng khác gì bộ dạng nghĩa phẫn điền ưng*** vậy.

*** Một bụng phẫn nộ.

Phong Vân Vô Kị không khỏi sững sờ, chuyện hôm đó vốn là cử động vô tâm, làm sao cũng nghĩ không ra chuyện này lại bị kéo sang chuyện của Minh Dạ Sơn Trang, gã nam tử tên Lạc Minh này lí nào lại gặp bản thân trước đó, hiển nhiên là được người khác chỉ điểm để hãm hại bản thân mình.

"Ma đầu, ngươi còn có lời nào để nói." Trưởng giả của môn phái trung đẳng kia giương cặp mặt đầy tia máu lên mà quát: "Hôm nay phải khiến cho ngươi vay nợ máu phải trả bằng máu."

Những tầng kiếm trận ở xung quanh mau chóng chuyển động, mọt chính một phản, chỉ trong mấy bước đã hồn nhiên trở thành một thể, những thân hình của chưởng môn cùng trường lão của mấy phái liền lui về phía sau, sau đó liền ẩn nhập vào bên trong kiếm trận, biến mất chẳng thấy tăm tích.

Một loạt cổ kiếm khí từ khắp bốn phương tám hướng ập đến, khiến cho cát bụi tung bay mù mịt. Những đệ tử ở ngoại tầng của kiếm trận vận lấy kiếm quyết của kiếm trận, động tác nhất trí, chỉ trong chớp mắt thời gian đã không thể phân biệt nhân ảnh, chỉ thấy từng vòng từng vòng kiếm quang lưu động, bên ngoài kiếm trận ba xích, một đạo khí lưu màu xanh nhạt mông lung đang lưu chuyển, chính là do kiếm cương ngưng tụ của những võ giả ở cảnh giới phi thăng hợp lại mà thành.

"Nguyệt Thiên, nơi này không có lợi đối với ngươi, người quá nhiều, ngươi hãy đi trước đi, để ta xem thử bộ kiếm trận này có chỗ nào ảo diệu."

"Sư tổ, Nguyệt Thiên không dám bỏ sư tổ một mình mà đào tẩu." Cổ Nguyệt Thiên sắc mặt kiên nghị nói.

Phong Vân Vô Kị không khỏi mĩm cười, nói: "Dựa vào công lực của ta, đừng nói là những võ giả ở cảnh giới phi thăng này, cho dù là đông hơn gấp đôi, gấp chục lần thì cũng không thể làm gì được ta. Đi đi … như quả ngươi còn nhận vị sư tổ này như ta thì cứ chiếu theo ý của ta mà làm."

"Sư tổ …." Cổ Nguyệt Thiên tức thì cắn môi, cuối cùng cũng dằng không bay đí, khắp tứ phía đột nhiên truyền lại một tiếng quát: "Muốn chạy, không dễ như vậy đâu."

Kiếm trận đó đột nhiên phát xuất một cổ hâp lực cực đại, dựa vào công lực của Cổ Nguyệt Thiên mà khi thân ở tại không trung, cũng bị lực hấp nhiếp của cái kiếm trận bàng đai nhưng kì dị do mấy vạn võ giả ở cảnh giới phi hút xuống khiến cho thân hình bay ngược trở lại.

Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một cái, một chưởng đánh ra, cổ cự lức đó liền tiến nhập vào trong thân thể của Cổ Nguyệt Thiên, giúp cho y thoát được cổ lực hấp nhiếp của kiếm trận. Ở trên thượng không của Bắc Băng Kiếm Phái lại có mấy người từ khắp bốn phía ập đến, những phương vị của họ cũng ẩn ước tổ thành một kiếm trận.

"Đi xuống!" Thân hình của tám người đang ngự không cầm kiếm tức thì chuyển hướng, sau đó liên hóa thành một vòng kiếm quang cấp tốc chuyển động lao tới Cổ Nguyệt Thiên.

"Hừ! Các ngươi quả là bố trí kiếm trận đugns là một giọt nước cũng không lọt." Phong Vân Vô Kị cười lạnh một cái, sau đó liền vung ra một chưởng, Hấp Tinh Đại Pháp dĩ nhiên là đã xuất thủ, ống tay áo phất phơ qua lại, một cổ cự lực cường đại đến mức khiến người ta kinh khủng hấp nhiếp lấy tám người đang bay ở trên không trung xuống phía dưới. Còn Cổ Nguyệt Thiên thì do có được sự giúp đỡ của Phong Vân Vô Kị nên đã nhanh chóng biến mất, sau đó mới truyền lại thanh âm của y: "Sư tổ, con ở dưới núi đợi người."

Khắp tứ phía đều truyền lại thanh âm hít một hơi lạnh, sau đó là thanh âm của chưởng môn Thương Mang Kiếm Phái Bách Lí Lãng truyền lại: "Ma đầu, nếu thế thì càng không thể tha thứ cho ngươi được."

Tám người tren không trung vừa đáp xuống mặt đất thì thân hình liền phiêu đãng, rồi lập tức dung nhập vào trong kiếm trận bàng đại đó.

"Chịu chết đi!"

Một loạt thanh âm vang lên, từ trên không trung nhìn xuống thì thấy một vòng lại một vòng trong kiếm trận lại phân thành trạnh thái đan xen, mỗi một vòng đều chỉ thấy kiếm quang chứ không hề thấy bóng người.

Bên trên quảng trường lại có tới cả mấy vạn người, mỗi một người đều có cả trăm năm công lực, muộn sự giúp đỡ của kiếm trận khiến cho cả mấy vạn người hồn lại thành một thể, liền chẳng khác gì một cao thủ có cả trăm vạn năm công lực, chỗ càng lợi hại hơn nữa là cái kiếm trận này không biết do ai tạo ra mà lại có năng lực gia tăng lực công kích lên cả mấy chục lần, nên nhất thời ẩn ước cái kiếm trận này không ngờ lại có đủ sức để đối kháng vơi Phong Vân Vô Kị.

Một vòng kiếm cương cự đại đột nhiên rung động, sau đó liền tấn tốc cuốn về phía Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị theo quán tính phát ra một kiếm, phát xuất ra một thanh kiém khí vô hình. Thanh kiếm khí vô hình này vưa gặp phải màn kiếm khí mông lung của kiếm trận thì lập tức bị phân ra thành nhiều đạo khác nhau, trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị thì một kiếm vừa rồi đã bị phân ra chia đều cho mấy vạn người đang tổ thành kiếm trận này chống chịu, một kiếm bị phân chia làm mấy vạn phần, sau đó lại có lực để ngự hóa giải của kiếm trận, nên chẳng thể phát huy được chút lực thương hại nào.

Vòng kiếm quang đó còn chưa tiếp cận thì Phong Vân Vô Kị đã cảm giác thấy một cổ kiếm khí ập đến, liền hít sâu một hơi, "Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp" dĩ nhiên đã triển khai, nhưng vẫn là muộn mất một bước, bên tai truyền lại một tiếng xé vải vang lên, chỉ thấy trên ống tay áo của Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện một vết rách dài ….

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phi Thăng Chi Hậu


Chương sau
Danh sách chương