Sát Thần

Chương 22: Thạch gia


Trong Bàn Thạch Điện, Thạch gia, Thiên Vẫn thành, Thương Minh.

Dương Hải hình thể có hơi chút béo, ngồi ngay ngắn trên phiến đá, híp đôi mắt nhỏ, lật từng trang bảng ghi chép, báo cáo tình huống khai thác khu mỏ mấy tháng gần đây cho Thạch Kiên gia chủ Thạch gia.

Thạch Kiên đã bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, tóc đen đầu đầy, thân là đứng đầu một nhà Thạch gia, trên người hắn chỉ mặc một kiện vải thô như áo tang dùng để luyện công, ngồi ở bên trên một tảng đá màu xám nâu rất có khí thế, biểu tình trầm ổn, trong mắt tinh quang nội liễm, nghiêm túc nghe Dương Hải nói.

Đợi cho Dương Hải nói rõ từng tình huống, Thạch Kiên mới nhíu mày, nói: "Hải nhi, gần đây khai thác khu mỏ khoáng thạch, so với mấy tháng trước ít hơn hai thành, đã xảy ra chuyện gì?"

"Bởi vì Mặc gia và Lăng gia." Dương Hải thở dài một hơi, "Thợ mỏ thông thạo, bị hai nhà này ra giá cả lấy đi không ít, chúng ta nhân công không đủ. Gần đây chúng ta và hai nhà này ám đấu, chịu không ít thiệt thòi, những thợ mỏ đó sợ chúng ta đấu không lại hai nhà kia, hơn nữa hai nhà kia ra giá cao, bọn họ liền qua đó."

"Hừ!" Thạch Kiên quát lạnh một tiếng, "Hai nhà này hiển nhiên là cố ý nhằm vào chúng ta, từ sau khi định hôn sự của hai tên tiểu bối Mặc Nhan Ngọc và Lăng Thiếu Phong kia, hai nhà này đã qua lại càng ngày càng mật thiết, gần đây chúng ta và Mặc gia đang ám đấu, Lăng gia cũng có phái người tham gia, khẳng định bọn họ thầm đạt thành ký kết, bằng không Mặc gia đấu không lại chúng ta."

"Gia chủ, chúng ta phải phản kích sao?" Dương Hải hỏi.

"Không cần lo lắng, ta đã lên kế hoạch." Thạch Kiên bình thản, dừng một chút, đột nhiên nhíu mày hỏi: "Tiểu hỗn đản Thạch Nham kia còn chưa trở về sao?"

"Không, con đang muốn nói chuyện này với ngài." Dương Hải cười khổ, "Lúc tiểu tử kia đi, nói sẽ đi U Ám sâm lâm, bây giờ đã gần một năm, hắn còn chưa trở về. Hai ngày trước con nhận được tin tức, nói Mặc Triều Ca và Mặc Nhan Ngọc đều ở U Ám sâm lâm, ngài nói tiểu tử kia có thể xảy ra chuyện gì không? Lúc hắn đi, bên người cũng không có mang hộ vệ gia tộc lợi hại nào, Tình Nhi đi sớm, con chỉ có một đứa nhỏ, con sợ..."

Thạch Kiên nhướng mày, trầm mặc nửa ngày, mới thở dài nói: "Tiểu tử này, vừa ra sinh đã không có 'Thạch Hóa Võ Hồn' của Thạch gia ta, từ nhỏ lại không thích võ đạo, cả ngày nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ cổ quái lại còn thích chạy loạn, thật sự là làm cho người ta lo lắng a."

"Gia chủ, là huyết thống ta không tốt, nếu ta có được 'Võ Hồn', Tình nhi se duyên với ta sinh ra đứa nhỏ sẽ không như thế." Dương Hải xấu hổ nói.

"Đây đều là thiên ý." Thạch Kiên lắc đầu, nói: "Hải nhi, ngươi là ta từ trong biển sâu vô tận nhặt được, tuy rằng ngươi không phải ta thân sinh, nhưng ta vẫn coi ngươi trở thành con thân sinh, bằng không ta cũng sẽ không gả Tình nhi cho ngươi. Không sai, ngươi không có Võ Hồn, lại cũng không có khổ tu võ đạo, nhưng Thạch gia bày mưu nghĩ kế, còn có quản lý khu mỏ này, không thể thiếu ngươi? Không có ngươi, Thạch Kiên tuyệt đối không tụ tập được nhiều tài phú như vậy, tuy rằng ngươi không thiện võ đạo, nhưng cống hiến của ngươi đối với Thạch gia, không thể ít hơn so với bất cứ kẻ nào!"

"Nhưng hiện tại, một Võ Giả đỉnh cấp trân quý hơn tài phú nhiều." Dương Hải tự giễu cười cười, "Lúc trước nếu con có được 'Võ Hồn', nếu con cũng khổ tu võ đạo, nếu Nham nhi kế thừa 'Thạch Hóa Võ Hồn' của mẫu thân nó, nói không chừng hắn cũng sẽ tu luyện, nhưng 'Võ Hồn' vì sao sẽ là trời sinh đã định chứ, ài..."

Thạch Kiên gật đầu, thở dài một tiếng, nói: "Không sai, hiện tại một Võ Giả đỉnh cấp, quả thực trân quý hơn tài phú rất nhiều, đây đúng là sự thật."

"Gia chủ, người nói tiểu tử kia có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Dương Hải vẫn không yên lòng chuyện này.

"Chắc là sẽ không có chuyện gì." Thạch Kiên suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu tử kia là vì không thích võ đạo, cho nên Mặc gia vốn không có chú ý đến hắn, bất luận là Mặc Triều Ca hay là Mặc Nhan Ngọc nào đó, chắc đều không có gặp qua tiểu tử kia. Không biết, cũng không cần nói nhắm vào."

"Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, đáng lý nó đã sớm trở lại."

"Ừm, ta sẽ bảo người đóng giữ Tịch Mịch trấn bên kia lưu ý một chút, Tịch Mịch trấn tiếp giáp U Ám sâm lâm, chỉ cần tiểu tử kia vừa xuất hiện, sẽ có tin tức truyền tới, ngươi yên tâm đi."

"Đa tạ gia chủ."

"Cảm tạ cái gì? Tiểu tử kia là con ngươi, chẳng lẽ không phải cháu ta sao?" Thạch Kiên trừng mắt, quát: "Nói cho ngươi bao nhiêu lần, không cần xưng hô ta là gia chủ, ta là nghĩa phụ ngươi, cũng là nhạc phụ ngươi, ngươi xưng hô cái gì đều có thể, chỉ đừng kêu gia chủ."

"Nghĩa phụ, Hải nhi nhớ rõ."

"Ừm."

...

U Ám sâm lâm, màn đêm yên tĩnh.

Trên mặt cỏ một chỗ hẻo lánh, La Hào như núi cao đứng thẳng, trường trọng lực gấp năm lấy hắn làm trung tâm phóng ra, áp lực nặng nề khiến cho người ta hô hấp đều thấy khó khăn.

Cả người Thạch Nham mồ hôi đầm đìa, vòng quanh La Hào vừa búng vừa nhảy, thân thể thoải mái làm ra động tác di chuyển vật lộn, gân xanh trên mặt kéo căng, giống như con rắn nhỏ ở trên cổ run run.

Trong bụi cỏ, Mục Ngữ Điệp cắn cọng cỏ xanh, vụng trộm nhìn đến đó.

"Ngươi đoán, hôm nay tiểu tử này có thể kiên trì bao lâu?" Địch Nhã Lan lặng lẽ đến gần, đôi mông rất tròn đặt xuống, ngồi sóng vai với Mục Ngữ Điệp, nhỏ giọng hỏi.

"Nhiệm vụ hôm nay của ngươi hoàn thành sao?" Mục Ngữ Điệp cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời.

"Triệu Hâm đã thay thế. Vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, một con độc giác ngân xà quấn trên nhánh cây, ta không để ý thiếu chút nữa đã cắn chết lão nương, may mà lão nương phản ứng kịp thời, bằng không sẽ không thấy ngươi nữa."

Địch Nhã Lan vẻ mặt nghĩ lại phát sợ, mắng nói: "Gần đây đụng phải yêu thú càng ngày càng nhiều, chúng ta phải cẩn thận một chút. Ba ngày nay, chúng ta đã chạm mặt năm lần yêu thú, nhất là buổi tối rất nhiều yêu thú thường xuyên hoạt động, lần sau lúc ngươi nhìn lén tốt nhất mang theo ta, nói không chừng sẽ có nguy hiểm."

"Chủ yếu ngươi muốn nói một câu cuối cùng sao?" Mục Ngữ Điệp nhẹ nhàng cười.

"Ha, đã bị ngươi nhìn ra." Địch Nhã Lan cũng không che dấu, thẳng thắn nói: "Tiểu tử kia thật sự là lợi hại, ba ngày nay mỗi lần đều có thể đột phá cực hạn, sức chịu đựng một lần so với một lần mạnh hơn, ta cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, cũng không dám xằng bậy ở trường trọng lực gấp năm của La đại thúc, người này quả thực là tên điên, mỗi một lần không đến mức té xỉu, hắn là sẽ không dừng lại, tên điên đúng là tên điên a!"

"Sức chịu đựng còn không phải là điểm đáng sợ nhất của hắn." Mục Ngữ Điệp lắc đầu, trong đôi mắt dị quang lóe lên.

"Ừa, lực khôi phục của hắn càng thêm biến thái, thật không thể tin được, hắn chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên nhất trùng thiên, làm sao lại có năng lực khôi phục khủng bố như thế." Địch Nhã Lan cũng có vẻ mặt khó hiểu.

"Người này, trên người có rất nhiều bí mật à..." Mục Ngữ Điệp trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói thầm: "Ta còn chưa thấy qua tên có thể ăn giống hắn đâu, ba ngày nay hắn đã sắp ăn sạch thức ăn của chúng ta, ta hiện tại bắt đầu vì thức ăn mà phát sầu, hắn thật đúng là cái thùng cơm to ôi."

"Ha." Địch Nhã Lan nở nụ cười, "Tiểu hỗn đản này nói chuyện mới thú vị, tùy ý nói một câu có thể làm người ta ôm bụng cười to, hắn có thiệt nhiều ý tưởng mới lạ, là ta chưa bao giờ nghe nói qua. Nói cái gì đế vương phải bình dân tuyển cử mới hợp lý, nói cái gì thương nhân có thể thao túng một quốc gia, hắn còn có thể làm thi từ chơi chữ, ta làm thế nào cũng nghĩ không ra, hắn chỉ có mười bảy tuổi, trong đầu làm sao chứa nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy chứ."

"Ừm, chỉ là tên mười bảy tuổi, lúc nhìn về phía ngươi ta, như là hận không thể nuốt sống chúng ta, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt muốn chiếm hữu trắng trợn như vậy, tên hỗn đản đó rất xấu!" Mục Ngữ Điệp nghiến răng nghiến lợi, làm động tác chém xuống, "Ta sớm muộn gì phải cho hắn biết sự lợi hại của ta!"

"Chờ Võ Hồn ngươi khôi phục rồi nói sau, ha, để hắn nhìn thì làm sao? Dù sao cũng sẽ không mất một miếng thịt, giống hai vị Triệu Hâm, Hồ Long này, chỉ dám thừa dịp ta đưa lưng về phía bọn họ, không có can đảm nhìn lén mông của ta, lão nương càng khinh bỉ loại người này, so với bọn họ tiểu tử kia can đảm hơn, ta thích." Địch Nhã Lan hào phóng cười nói.

"Ngươi xuân tâm nhộn nhạo rồi?" Mục Ngữ Điệp cười nhạo, "Người ta còn là tiểu hài tử đó? Ngươi đừng câu dẫn người ta nha?"

"Ngươi gặp qua tiểu hài tử, có thể có loại ánh mắt này sao?" Địch Nhã Lan hạ giọng hỏi, "Ta hoài nghi tên này thực tế tuổi không chỉ như vậy, nói không chừng hắn lợi dụng bí pháp gì, mới khiến mình có vẻ tuổi trẻ như vậy, đây là cố ý giả nai! Nói không chừng, đây cũng là Võ Hồn bí ẩn đặc thù nào đó..."

"Có đạo lý, xem ra chúng ta phải chú ý hơn." Mục Ngữ Điệp trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu.

...

"Bành!"

Thạch Nham giang tứ chi, ngữa mặt lên trời rồi ngã xuống, hư thoát mệt mọi, thanh âm khàn khàn, nói: "Bao nhiêu vòng?"

"Mười lăm vòng." La Hào vẻ mặt phức tạp, "Mười lăm vòng này, ngươi không ngừng mà làm ra rất nhiều động tác nhảy lên lộn vòng, áp lực so với người bình thường phải nhiều thừa nhận gấp bội, tiểu tử, ngươi thật sự... chịu được sao?"

"Khụ khụ, chịu được hay không, ngày mai ta mới biết được." Thạch Nham chỉ cảm thấy nói chuyện đều rất khó khăn.

Ba ngày này, ban ngày, chỉ cần có thời gian rảnh, hắn liền lặng lẽ tu tập "Bạo Tẩu".

Hắn khổ tu, huyệt đạo chỗ ngực, phần eo, giống như có thể tùy theo tâm ý phóng ra lực lượng tiêu cực, làm cho toàn bộ thân thể hắn đều có vẻ gầy đi rất nhiều.

Hắn gần như đã luyện đến các bộ phận toàn thân, ngoại trừ bộ óc khó tu luyện nhất...

Đến ban đêm, hắn lại quấn quít lấy La Hào, khiến La Hào thi triển ra trường trọng lực gấp năm, dưới áp lực cực lớn, điên cuồng rèn luyện chính mình.

Ba ngày, ngắn ngủn ba ngày, hắn từ mười một vòng cực hạn, đột phá đến mười lăm vòng cực hạn, hơn nữa lúc chạy, chủ động tăng cường độ khó, làm thêm động tác nhảy lên né tránh càng tiêu hao thể lực hơn.

Trong huấn luyện cường độ cao, hắn cảm nhận được rõ lực lượng toàn thân tăng lên nhiều lắm, tay chân, gân cốt, cơ thể, ngũ tạng lục phủ đều trở nên cường tráng hơn, mỗi buổi sáng từ trong tu luyện tỉnh lại, dưới trường trọng lực bình thường, cả người hắn có thể thoải mái nhảy lên không mấy mét, cảm giác toàn thân tràn đầy sức bật dâng trào, ngay cả tính linh hoạt của tay chân đều tăng cường rất nhiều.

Chính vì chỗ tốt thiết thực mà mỗi ngày đều có thể nhìn ra, cho nên hắn không ngừng tăng cường độ khó, giống như nhập ma điên cuồng tàn phá bản thân, bằng thủ đoạn tàn khốc điên cuồng nhất ma luyện thân thể của mình, khiến cho năng lực các phương diện thân thể hắn tăng lên một mức mới, liền ngay cả tốc độ ngưng tụ Tinh Nguyên tu luyện đều nhanh hơn rất nhiều.

"Ô ngao! Ô ngao!" Thanh âm kỳ dị, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.

La Hào biến sắc, kinh hô: "Đây là thanh âm của yêu thú cấp bốn 'Hỏa vân yêu mãng'! 'Hỏa vân yêu mãng' rất khó chọc, nhưng mà bình thường sẽ không hoạt động vào ban đêm, khẳng định có người nào kinh động nó!"

"La đại thúc!" Hai người Triệu Hâm, Hồ Long, vội vàng đến đây, vẻ mặt cấp bách.

"Tình huống thế nào?" La Hào quát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Có một đội Võ Giả đang săn 'Hỏa vân yêu mãng', nó hướng tới chúng ta bên này, đám Võ Giả còn đang theo đuổi không bỏ, 'Hỏa vân yêu mãng' đã hoàn toàn bị chọc giận." Triệu Hâm vội la lên.

"Không xong!" La Hào đột nhiên lấy khoát kiếm trên vai xuống dưới, nói: "Bảo vệ tốt Tiểu Điệp!" Nói xong, hắn đột nhiên liền xông ra ngoài.

Thạch Nham toàn thân đau nhức, lại đột nhiên ngồi dậy, thầm vận Tinh Nguyên, hai mắt tinh quang rạng rỡ, bình tĩnh nhìn chằm chằm phương hướng La Hào lao ra.

...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sát Thần