Sát Thần

Chương 84: Đầm lầy Tử Tịch

Chương sau
Danh sách chương

Xích Tiêu hai ngày sau mới tới, lúc hắn đến đây,những nhân vật chủ yếu của cuộc tìm kiếm "Thiên Môn" lần này đã tề tựu đủ.

Trong đầm lầy Tử Tịch, có mấy ngàn đầm lầy lớn nhỏ không giống nhau.

Những đầm lầy này tồn tại ngàn vạn năm, bất luận kẻ nào chỉ cần một bước đi lên, có thể hãm sâu vào trong đầm lầy ngay, rồi bị đầm lầy nuốt gọn.

Đến nơi này, xe ngựa đã khó có thể tiến lên, xe ngựa, tuấn mã của Tả gia cùng Thạch gia, chỉ có thể để lại cửa vào đầm lầy Tử Tịch, đoàn người không thể không đi bộ tiến vào Tử Tịch đầm lầy.

Tiến vào đầm lầy Tử Tịch, Thạch Nham cũng rất ít nói chuyện, thời khắc này không chú ý sợ sẽ có nguy hiểm đột phát.

Đầm lầy Tử Tịch khắp nơi đều là đầm lầy xanh, bên trên đầm lầy có rất nhiều chướng khí lượn lờ đủ mọi sắc.

Trong những chướng khí đó ẩn chứa kịch độc, còn có rất nhiều độc tính cực kỳ mạnh, người bình thường chỉ cần hít một hơi, rất nhanh toàn than sẽ hư thối mà chết.

Ngoại trừ đầm lầy cùng chướng khí độc, đầm lầy Tử Tịch cũng giống như U Ám sâm lâm, có yêu thú hoành hành!

Yêu thú sinh hoạt ở trong này, sớm đã thích ứng đầm lầy Tử Tịch, có thể thường xuyên ẩn núp kỹ ở trong bùn lầy, lúc có người bước qua đột nhiên chui ra khỏi bùn lầy tập kích Võ Giả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai người Xích Tiêu, Hạ Tâm Nghiên vẫn đi ở phía trước, chỉ cần nhìn thấy đầm lầy xuất hiện, đều sẽ tận lực tránh ra.

Xích Tiêu thân là cường giả cảnh giới Thiên Vị, có thể phá không phi hành ,không sợ những thứ núp trong đầm lầy.

Nhưng hắn không sợ, không có nghĩa là người khác không sợ, ngay cả Hạ Tâm Nghiên cũng chỉ sau khi vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị mới phá không phi hành.

Nhưng mà, mỗi một lần vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", Hạ Tâm Nghiên cũng đều sẽ bị thương.

Bởi vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hạ Tâm Nghiên cũng không dám tuỳ tiện vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", cho nên hắn một đường đi tới cực kỳ cẩn thận, vẫn theo Xích Tiêu ở phía trước dẫn đường.

Tu vi của Thạch Nham, ở trong đoàn người xem như thấp nhất, hắn hiểu biết với thế giới này cũng kém nhất.

Cho nên, sau khi tiến vào đầm lầy Tử Tịch, hắn rất ít nói chuyện, vẫn đang âm thầm xem xét, quan sát nguy hiểm đến từ đầm lầy Tử Tịch, quan sát đám người Xích Tiêu xử lý ứng phó.

"Phía trước có một đầm lầy màu xanh dài ba dặm, đầm lầy này không thể tránh." Xích Tiêu đột nhiên ngừng lại, đứng ở một chỗ mặt đất thấp lầy lội, nhíu mày nói: "Khu vực gần đây đều là đầm lầy, xem như đây là đầm lầy an toàn nhất, mọi người cẩn thận một chút, lần này cần phải mạo hiểm."

Thạch Nham vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày đánh giá đầm lầy phía trước.

Đầm lầy dài ba dặm, bùn lầy màu xanh đầy đất, nhưng mà giữa đầm lầy lại có nổi lên nhiều khối đất, người ta có thể đứng lên đó, khối đất không lớn chỉ có thể đứng lên hai ba người.

Khoảng cách giữa khối đất là mấy chục mét, có cái chỉ cách hai ba mét, nếu có thể giẫm khối đất này đi tới, thì đi qua đầm lầy này sẽ không thành vấn đề.

Nhưng mà, một câu tiếp theo của Xích Tiêu, lại đánh tan tính toán của hắn.

"Đừng trông mong những khối đất, nhìn như có thể đứng đó, sau khi giẫm lên nói không chừng sẽ chìm xuống nhanh hơn. Những khối đất đó, rất nhiều đều là nổi lên trên đầm lầy sẽ không thừa nhận nổi sức nặng, một khi có người đứng ở bên trên, sẽ làm khối đất lập tức chìm xuống."

Thạch Nham trong lòng rùng mình, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn nhưng vẫn không nói gì.

"Yên tâm đi, ta sẽ ở phía trước đạp qua một lần, sẽ tìm ra khối đất có thể đặt chân thật sự cho các ngươi ." Xích Tiêu hình như nhìn ra lo lắng của mọi người, mỉm cười, nói: "Các ngươi chỉ cần đi theo bước chân của ta, xem ta đặt chân ở khối đất nào, chắc là sẽ không có vấn đề. Nhưng mà có khối đất rất nhỏ, có lẽ chỉ chịu được sức nặng một mình ta, cũng không nhất định có thể chịu được sức nặng của ba bốn người, cho nên hãy cẩn thận một chút."

Mọi người sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu, ngay cả Tả Thi dọc đường thả lỏng đều có chút căng thẳng, cũng đều chú ý địa nhìn khối đất phía trước.

"Hạ tiểu thư, trong chốc lát khả năng sẽ có chút nguy hiểm, nếu cô có thể vận dụng lực lượng cảnh giới Thiên Vị, hãy giúp ta nhìn các nơi ?" Xích Tiêu do dự một chút, không khỏi nhìn phía Hạ Tâm Nghiên.

Đôi mắt trong suốt của Hạ Tâm Nghiên ngoài khăn che mặt, rõ ràng có một phần chần chờ, trầm ngâm một chút, nàng mới nói: "Xích Tiêu tiên sinh, nếu một mình ngươi có thể ứng phó được, tốt nhất hãy do một mình ngươi tới giúp mọi người vượt qua một cửa này. Nếu ta phải vận dụng lực lượng Thiên Vị, sau đó sẽ suy yếu một thời gian, ta còn muốn dồn tinh lực ở trên người Cửu đầu thiên xà, không nên lãng phí ở chỗ này."

Lời này vừa nói ra, hai nàng Tả Thi cùng Ngô Vận Liên lặng lẽ nhíu nhíu mày.

Tất cả mọi người đều hiểu nàng không muốn xuất lực, không có đối đãi đoàn người của mình như đồng bạn, bởi vậy trong lòng mọi người tự nhiên có chút không vui, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài.

Nhưng thật ra Xích Tiêu cũng không có để ý, gật đầu, nói: "Được rồi, lần này ta sẽ vất vả một chút, nhưng mà không có Hạ tiểu thư ra tay, các ngươi càng phải cẩn thận hơn. Không có chỉ đường của ta, nhất định không thể mạo muội đặt chân, nếu không một khi chìm sâu vào bùn lầy, ngay cả ta muốn cứu các ngươi cũng sẽ có chút phiền phức."

Mọi người cùng nhau nghiêm nghị gật đầu.

"Ừm, đều đi theo ta." Xích Tiêu nhẹ nhàng hít một hơi, thân hình đột nhiên nhẹ nhàng bay ra ngoài, dẫn đầu đạp lên một khối đất gần nhất.

Một chân hắn đặt lên, khối đất kia bỗng co lại, chìm nhanh xuống trong bùn lầy.

Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc, đột nhiên biết được lần thăm dò này thật đúng là không thuận lợi như trong tưởng tượng, xem ra phải càng cẩn thận hơn mới được.

Xích Tiêu cũng không lo lắng, thấy khối đất kia chìm vào bùn lầy, liền nói: "Mọi người đều thấy đó, khối đất này không chịu nổi sức nặng một người, thật sự là nhảy lên sợ là sẽ cùng khối đất chìm vào bùn lầy."

Nói xong, thân hình Xích Tiêu lại bay lên, rơi xuống trên một khối đất khác bên cạnh. Sau khi hắn đặt chân, khối đất kia ngược lại vững vàng, không có một chút dấu hiệu trầm xuống.

"Khối đất là an toàn nhưng cũng phải chú ý, một mình ta đứng có lẽ không có việc gì, nhiều người cũng có thể ngoài ý muốn." Xích Tiêu nói xong, nhẹ nhàng dậm chân một cái.

Hắn giẫm một chân bay ra ngoài, khối đất dưới thân hắn run mạnh lên, lại chậm rãi chìm xuống.

"Khối đất này có thể thừa nhận sức nặng ba người. Các ngươi phải chú ý một chút, lúc đi qua khối đất này không được vượt qua ba người đồng thời đứng ở bên trên." Xích Tiêu giải thích một chút rồi lại bay ra ngoài, y theo phương pháp tương tự, chỉ rõ con đường tiến lên cho mọi người.

Đợi đến lúc Xích Tiêu bay ra trăm mét, Hạ Tâm Nghiên mới thản nhiên nói: "Có thể đi rồi."

Nói xong, dáng người yểu điệu của Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, nhẹ như không có gì rơi xuống khối đất vừa rồi có thể thừa nhận sức nặng ba người.

Chỉ ngừng một chút, thân hình nàng lại động, di chuyển đến một khối đất an toàn khác ở phía trước, bám theo tung tích của Xích Tiêu nhanh chóng đi lên.

Hai gã cự hán cao lớn vẫn đi theo của nàng, cũng không chần chờ, sau khi nàng thả người nhảy lên, đều nhanh chóng xông ra ngoài, đạp từng khối đất theo sát sau thân thể của nàng.

Ba người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, Chử Bình cũng đuổi theo sau, theo lộ tuyến ba người Hạ Tâm Nghiên đi ở phía trước.

"Thiếu gia, mời người đi trước." Hàn Phong xoay người, nói với Thạch Nham: "Thiếu gia cẩn thận một chút."

"Ừm." Thạch Nham gật gật đầu, cũng thả người nhảy lên, đi theo sau Tả Thi, chậm rãi tiến về phía trước.

Bên trên đầm lầy, trong không khí có một mùi chua thoang thoảng.

Đi vào trong đầm lầy được một dặm, Thạch Nham phát hiện trong đầm lầy phụt lên bọt khí màu xanh "Ọc ọc", bóng khí màu xanh này một khi vỡ ra còn có một luồng khí xanh mượt tràn ra.

"Cẩn thận một chút, những khí xanh đó có độc, không được hít vào." Phía trước truyền đến thanh âm của Xích Tiêu, "Mọi người cảnh giới cũng không thấp, trong thời gian ngắn ngừng thở chắc là không thành vấn đề, ta sẽ nhanh chóng thông đường, các ngươi đều theo sát đi."

Xích Tiêu nói xong, thân hình không dừng lại, đi qua một đống khối đất, thường xuyên báo ra: "Khối này không thể đi, khối này có thể đặt chân nhưng mà phải chú ý, nơi này chỉ có thể thừa nhận sức nặng hai người, phải lưu ý một chút..."

Ánh mắt Thạch Nham không một cái chớp nhìn chằm chằm Xích Tiêu, ghi tạc trong lòng toàn bộ những chỗ Xích Tiêu đi qua, không dám có một chút sơ ý.

Ở phía sau, hắn đột nhiên cực kỳ hâm mộ Võ Giả cảnh giới Thiên Vị, nếu có được năng lực phá không phi hành, thì ở khu vực này không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp phi hành lướt qua là được.

Thạch Nham càng lúc càng khát khao có lực lượng mạnh mẽ! Khát vọng cảnh giới tu vi cao càng lúc càng nhiều!

Có Xích Tiêu dẫn đường, mọi người thật sự là thoải mái nhiều lắm, dọc đường ngoại trừ Xích Tiêu có một ít phiền toái ra, mọi người đều khá thoải mái.

Trong vùng đầm lầy không biết mai táng bao nhiêu Võ Giả mà mọi người vẫn bình an không có xuất hiện sự cố gì.

Nhưng mà, ngay tại bọn họ sắp theo đi ra khỏi khu đầm lầy này, Xích Tiêu đột nhiên biến sắc, kinh hô: "Cẩn thận! Trong bùn lầy có động tĩnh!"

"Phốc! Phốc! Phốc!"

Ba con yêu thú toàn thân đầy bùn lầy, đột nhiên từ trong bùn lầy chui đi ra, đánh thẳng tới khối đất hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đứng.

Loại yêu thú này giống như cá chạch, sống lưng có một dãy dài gai nhọn sắc bén, đầu thuộc họ cá, răng nanh dày đặc giống như cương châm.

Ba con yêu thú từ trong bùn lầy bay ra, hai con trong đó nhằm phía Hạ Tâm Nghiên, một con phóng thẳng đến Thạch Nham.

Thạch Nham vẻ mặt không đổi, thấy yêu thú sắp đến gần, đột nhiên vươn tay phải ra, cánh tay phải hắn lập tức thạch hóa, ngầm thi triển Chỉ Thương Quyết, đâm thẳng tới hướng yêu thú đang đến gần kia!

"Xoạt!"

Yêu thú cắn lên cánh tay phải của Thạch Nham, lại cắn không phá Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham, ngược lại là bị năm ngón tay của Thạch Nham xuyên thủng đầu, máu tươi màu xanh vẩy ra rơi vào trong đầm lầy.

"Bùm bùm!"

Hạ Tâm Nghiên bên kia, truyền đến hai tiếng nổ nặng nề.

Thạch Nham quay đầu nhìn, phát hiện hai con yêu thú bên Hạ Tâm Nghiên, còn chưa có tới gần nàng lại đột nhiên nổ tung, cũng rơi thẳng vào đầm lầy.

Một cảm giác tê mỏi, từ trên cánh tay phải dính đầy máu tươi màu xanh của hắn truyền đến, Thạch Nham khẽ cau mày, từ trong túi lấy ra một mảnh vải mềm, đưa lên tay chà lau sạch sẽ máu tươi màu xanh.

Một đám yêu thú kỳ dị, đột nhiên xuất hiện từ trong đầm lấy bốc lên bóng khí xanh, đếm sơ qua thì thấy không dưới trăm con.

Những yêu thú đó, một đám nhìn đoàn người Thạch Nham đầy cừu hận, bộ dáng phải nuốt gọn mọi người.

"Thạch Nham, không phải ngươi là dính máu xanh trên người Lục Thu thú chứ?" Xích Tiêu ở phía trước, đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng.

Thạch Nham không để ý chà lau sạch sẽ máu xanh, quay đầu nhìn Xích Tiêu, gật đầu nói: "Có cái gì không ổn sao?"

"Đám Lục Thu thú hít rất nhiều chướng khí độc, trong máu tươi chúng ẩn chứa kịch độc, có thể làm thân thể hư thối!" Xích Tiêu hối hận nói: "Ta vốn định qua vùng đầm lầy này mới nói cho các ngươi, bởi vì khu này rất ít có Lục Thu thú lui tới, ta nghĩ chúng nó sẽ không xuất hiện ở chỗ này."

"Xích Tiêu, ngươi lại tới làm gì?"

Một người toàn thân đầy bùn lầy, quái nhân xấu xí chút long cũng không có, chậm rãi từ trong bùn lầy trồi lên, một nửa thân hình hắn ở trong bùn lầy, một nửa thân hình lộ ra bên ngoài, lạnh lùng nhìn Xích Tiêu, cả giận nói: "Lần trước ngươi trộm Bích Huân Thảo của ta, lần này lại muốn làm gì?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sát Thần


Chương sau
Danh sách chương