Sát Thần

Chương 9: Thoát thân


Tạp Lỗ vừa hạ xuống đất, thân ảnh như điện phóng thẳng tới hướng Thạch Nham chạy đi, tốc độ cực nhanh. Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên Tinh Nguyên hùng hậu, không phải Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên bình thường có thể bằng được.

Mặc Nhan Ngọc mắt phượng hàm sát, cũng căm hận đuổi theo không tha, ngay cả đội ngũ Mặc gia phía sau cũng không quản, thề phải bắt được Thạch Nham tru sát.

Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, gia tăng tất cả Tinh Nguyên ở trong cơ thể vào gân mạch hai chân, giẫm mạnh một bước lên mặt đất, thân hình gầy yếu liền đi được bảy tám mét, cách sáu con Bạch nhận ngọc chu lúc càng gần.

"Ca ca ca! Ca ca ca!"

Chân Bạch nhận ngọc chu cắm vào mặt đất, tám cái chân cùng bò, rất nhanh đã chui vào trong rừng cây rậm rạp.

Thạch Nham đầu chui vào trong lùm cây cao năm sáu mét, sắc mặt càng ngưng trọng, nhìn chằm chằm một con Bạch nhận ngọc chu đầu tiên, cũng không để ý Bạch nhận ngọc chu đáng sợ.

Vừa tiến vào trong lùm cây, Bạch nhận ngọc chu tốc độ bỗng chậm lại, hai con Bạch nhận ngọc chu đột nhiên quay đầu lại, mắt hiện điểm sáng rực rỡ, tựa hồ tức giận vì bị đuổi theo đến đây.

Bạch nhận ngọc chu tự nhiên không biết tâm tư của Thạch Nham, thấy có ba tên nhân loại cùng truy đuổi, cứ cho là ba tên nhân loại này muốn cùng chúng nó quyết một trận tử chiến. Một con Bạch nhận ngọc chu dùng thanh âm chói tai kỳ dị kêu lên, đột nhiên bốn con Bạch nhận ngọc chu khác cùng quay đầu lại, toàn bộ nhìn vào Thạch Nham.

Thạch Nham thần sắc không thay đổi, tốc độ không có chậm lại, ngược lại nhanh hơn nhằm về phía Bạch nhận ngọc chu.

Tập trung chú ý hơn bao giờ hết, Thạch Nham tâm như gương sáng, đột nhiên hắn phát hiện lại tiến vào cảnh giới kỳ diệu kia, tất cả cảnh vật xung quanh hình như đột nhiên trở nên rất rõ ràng. Bạch nhận ngọc chu phát ra tiếng trao đổi trầm thấp hắn đều có thể nghe thấy, phía sau Tạp Lỗ tốc độ nhanh lướt đên, gió phát ra phần phật không sót một tý lọt vào tai hắn.

"Vù vù!"

Thạch Nham đang phi rất nhanh, thân thể kéo không khí, tiếng khí lưu càng lúc càng lớn.

Ngay tại lúc Thạch Nham sắp nhảy vào một đầu Bạch nhận ngọc chu, bỗng chốc thân thể hắn ở trên hư không trung đổi hướng một cách quỷ dị, lướt qua chân sáng bóng một con Bạch nhận ngọc chu chói lọi chu đang quét tới, mạo hiểm từ bên cạnh đàn Bạch nhận ngọc chu xuyên qua, không dừng lại bay vụt tới phía trước.

Bạch nhận ngọc chu bị chọc giận.

Sáu con Bạch nhận ngọc chu, hình như cảm thấy mình bị tên nhân loại to gan lớn mật này trêu chọc, sáu một tiếng tiếng rít, sáu con tên nhân loại cùng nhau phát lực, đột nhiên đuổi theo hướng Thạch Nham.

Hai người Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc, sau khi một trước một sau nhảy vào lùm cây, lại phát hiện mất đi tung tích của Thạch Nham, chỉ thấy sáu con Bạch nhận ngọc chu đang giơ chân lao đi nhanh.

Thân mình Tạp Lỗ miễn cưỡng dừng lại, trong mắt hàn quang sáng lên, nói: "Tiểu tử kia chắc chắn núp ở trong lùm cây chung quanh."

"Hắn có thể xuyên qua đàn Bạch nhận ngọc chu, đến phía trước đàn Bạch nhận ngọc chu hay không?" Mặc Nhan Ngọc lông mi nhíu lại, không xác định hỏi.

"Hừ." Tạp Lỗ thần sắc khinh thường, "Cho dù là hắn có cái gan kia, cũng không có thể ở trong đàn đàn Bạch nhận ngọc chu sống sót. Trong lùm cây tám chân đàn Bạch nhận ngọc chu như máy xay thịt, khu lùm cây này là lãnh địa của Bạch nhận ngọc chu, hắn thật sự muốn thành mục tiêu của Bạch nhận ngọc chu, cũng chỉ có đường chết."

"Cũng đúng." Mặc Nhan Ngọc gật đầu, sau đó cùng vơi Tạp Lỗ tách ra, tìm kiếm tung tích Thạch Nham trong lùm cây xung quanh.

Thạch Nham lật đật chạy bừa như bay ở khu lùm cây trong U Ám sâm lâm, phía sau là sáu con Bạch nhận ngọc chu đuổi theo không buông, khoảng cách đôi bên dần dần bị kéo gần.

Trong khu lùm cây này, cũng không có cổ thụ cao vút đâm mây, chỉ có bụi cây liên miên không dứt, bụi cây cũng không quá cứng chắc, chân Bạch nhận ngọc chu quét tới, bụi cây liền gãy "Răng rắc", không chịu được Bạch nhận ngọc chu tàn phá.

Thạch Nham tìm không ra chỗ cao đặt chân, chỉ có thể liều mạng chạy như điên, hy vọng có thể kéo xa khoảng cách với Bạch nhận ngọc chu.

Cũng may trước đó trong huyệt đạo thân thể hắn, tràn ra một lực lượng kỳ dị, hòa vào trong Tinh Nguyên của hắn, làm cho Tinh Nguyên hùng hậu tinh thuần gấp đôi. Bằng không dưới sự truy đuổi của ở Bạch nhận ngọc chu, sợ là hắn đã không chống đỡ nổi, đã bị Bạch nhận ngọc chu quét loạn chân chém chết.

Tinh Nguyên cuồn cuộn lưu động ở trong gân mạch hai chân, Thạch Nham chỉ cảm thấy hai chân giống như bị bơm đầy khí, mỗi một lần giẫm mạnh, đều có thể khiến thân nhẹ hắn như yến bay đi mấy mét, hắn âm thầm tán thưởng diệu dụng của Tinh Nguyên, càng kiên định quyết tâm trở thành một Võ Giả cường đại.

Không biết chạy bao lâu, Thạch Nham dần dần cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, Tinh Nguyên trong gân mạch hai chân, tiêu hao trong thời gian dài, đã yếu đi rất nhiều, tốc độ chạy như bay cũng dần giảm xuống.

Tốc độ chậm lại, Bạch nhận ngọc chu lại không chậm lại chút nào, những yêu thú đó dựa vào thân thể cường đại, không cần gì lực lượng, cũng có thể ở trong lùm cây đi lại như gió, Bạch nhận ngọc chu có tám cái chân, ở trong lùm cây quả nhiên là thứ nguy hiểm.

Khoảng cách hai bên đang từng chút kéo gần... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thạch Nham trong lòng căng thẳng, ngực đổ mồ hôi, cứ theo tình thế không được bao lâu nữa sẽ bị Bạch nhận ngọc chu đuổi kịp, đến lúc đó Tinh Nguyên hắn khô kiệt, lấy cái gì mà đánh với Bạch nhận ngọc chu?

Hơi nước ẩm ướt, đột nhiên từ hướng bên trái truyền đến, Thạch Nham cảm giác linh mẫn, hít hai hơi sắc mặt liền vui vẻ, đột ngột thay đổi phương hướng, phi thẳng về phía bên trái.

Có nước!

Thạch Nham tinh thần tập trung cao độ, thu tất cả âm thanh bên trái vào tai, quả nhiên mới chạy vài phút, hắn đã nghe được đằng xa truyền đến tiếng dễ nghe dòng nước đổ xuống.

Lại qua vài phút, tầm mắt của Thạch Nham trở nên sáng sủa, chỉ thấy một thác nước như tấm lụa bạc phía trước, đổ xuống hồ phía dưới, thác nước phát trút lên tảng đá to, bọt nước như trân châu bắn tung tóe, trong hồ hơi nước bốc lên mù mịt.

"Phù phù!"

Thân thể Thạch Nham như mũi tên nhọn, bắn mạnh vào trong hồ nước lạnh lẽo, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, thầm nghĩ lúc này xem như bình yên rồi.

"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"

Sáu con Bạch nhận ngọc chu, sau khi xông đến đây, một con tiếp một con bay vào hồ sâu, những con Bạch nhận ngọc chu đó như là con thuyền nhỏ nổi trên hồ sâu, tám chân nhện sắc bén giang ra, vọt tới chỗ hắn rất nhanh.

Thạch Nham mới thở được một hơi, trong lòng mắng một câu đáng chết, thấy Bạch nhận ngọc chu càng lúc càng gần, vội vàng lặn xuống dưới đáy hồ.

Nín thở, Thạch Nham lặn xuống hồ nước bảy tám mét, mới dám ngẩng đầu nhìn lên.

Từ phía dưới hồ nước, Thạch Nham có thể nhìn thấy rõ đến chân sáu con Bạch nhận ngọc chu kia sắc bén như đao, chỉ thấy chân sáu con yêu thú không ngừng bổ xuống, cắm mạnh vào trong hồ nước.

Bạch nhận ngọc chu không sợ nước, thân thể có thể nổi trong nước, nhưng mà hình như không dám lặn xuống đáy hồ, sáu con yêu thú ở trên hồ nước giơ chân bổ lung tung, trước sau vẫn chỉ di chuyển ở trên mặt nước.

Đến lúc này, Thạch Nham mới chính thức yên lòng, nín hơi, hắn ở dưới hồ nước chờ đợi.

Nín thở trong nước, là hạng mục cực hạn trước kia Thạch Nham thường xuyên khiêu chiến, phương diện này hắn rất có kinh nghiệm, hít một hơi hắn có thể ở trong nước hơn mười phút,

Bạch nhận ngọc chu cũng không có ở trên hồ nước lâu lắm, sáu con yêu thú ở mặt bên trên bổ chém một hồi, thấy Thạch Nham còn không có nhô đầu lên, liền từng con lên bờ.

Thạch Nham từ đáy hồ bơi lên trên một chút, khi có thể nhìn thấy sáu con Bạch nhận ngọc chu bên bờ, liền lập tức đình dừng bơi lên trên, ở trong nước âm thầm quan sát sáu con yêu thú trên bờ.

Sáu con yêu thú rất nhanh rời đi.

Thạch Nham trồi lên mặt nước, hít một hơi không khí ẩm ướt thật sâu, lại lập tức chìm vào đáy hồ, chờ sau khu dùng hết một hơi, mới dựa vào tảng đá lớn bên cạnh bờ hồ, hít không khi xong lại lặn xuống đáy hồ, cứ như thế lặp lại.

Hắn lo lắng Bạch nhận ngọc chu đi rồi quay lại, càng lo lắng hai người Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc, sẽ theo dấu chân Bạch nhận ngọc chu đuổi theo đến đây, cho nên mới cẩn thận như thế, không dám lập tức đi ra hồ nước.

Đáy hồ.

Thạch Nham nín thở, trong lòng bắt đầu cân nhắc dị trạng của huyệt đạo trước đó. Lúc hai Võ Giả kia chết, hắn trùng hợp ngay bên cạnh bọn họ, Võ Giả chết đi một thân tinh khí và máu huyết, giống như đều bị huyệt đạo hắn hút đi, hiển nhiên hắn được lợi từ trên người hai tên Võ Giả.

Lúc cùng Bạch nhận ngọc chu thoát đi, hắn cảm giác rõ trong huyệt đạo tràn ra một luồng lực lượng kỳ dị, luồng lực lượng kỳ dị cực kỳ tinh thuần. Sau khi giao hòa với Tinh Nguyên trong cơ thể, lập tức khiến cho Tinh Nguyên trong cơ thể tăng cường hơn gấp đôi, điều này làm cho Thạch Nham nghi hoặc khó hiểu.

Chẳng lẽ nói, huyệt đạo trong cơ thể hấp thu lực lượng hai tên Võ Giả kia, bị huyệt đạo tinh lọc thành lực lượng tinh thuần, lại tặng cho thân thể của mình sao?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sát Thần