Sất Trá Phong Vân

Chương 2: Học Nghệ


Từ tinh luyện kim loại đến rèn, từ thảo dược tới thuốc ... có tới mấy chục loại kỹ năng sinh hoạt. Mỗi loại đều tồn tại độc lập và có ảnh hưởng tới nhau thông qua tổ hợp của hệ thống thông minh. Càn Kình rất dễ dàng tổ hợp ra vô số loại chức nghiệp sinh hoạt. Tinh luyện kim loại và rèn tất nhiên là để trở thành một rèn tạo sư (thợ rèn). Nhưng nếu dựa trên cơ sở rèn tạo kết hợp với kiến thức ma pháp thì chức nghiệp trông rất bình thường này sẽ lập tức biến thành một vị Ma chú sư chuyên tạo trang bị ma pháp!

Mà nhiều kỹ năng sinh hoạt như vậy cũng không phải tuỳ tiện là có thể tổ hợp lại với nhau. Ngoại trừ những kỹ năng có thể hỗ trợ nhau ra, còn có những điều kiện rất hà khắc khác.

Muốn tiến hành tổ hợp kỹ năng sinh hoạt, ít nhất cần phải đạt tới là cấp bậc Tông Sư mới được!

Đối với điểm hạn chế này Càn Kình không biết mới là kỳ quái. Điều này so với trong hiện thực cũng không khác gì nhau. Chỉ khi am hiểu trong lĩnh vực chính của mình đạt tới đỉnh phong, mới có tư cách dung hợp những đặc điểm của lĩnh vực khác vào, tạo ra một con đường hoàn toàn mới mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua.

Những khả năng tổ hợp gần như vô hạn này khiến cho Càn Kình có chút động tâm.

Càn Kình thậm chí đã bắt đầu cảm thấy, trò chơi khó hiểu này thật ra cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều ở đây có gần trăm loại kỹ năng sinh hoạt. Mỗi loại đều có đặc điểm riêng. Càn Kình vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên quyết định chọn lựa loại kỹ năng sinh hoạt nào.

Ngay lúc này, hệ thống thông minh lại lên tiếng:

- Ta đề nghị nên tiến hành tinh luyện kim loại và rèn trước tiên.

- Tại sao?

- Căn cứ theo quan sát của hệ thống, dựa trên lực lượng và sức chịu đựng của ngươi rất có tiềm lực phát triển. Mà tinh luyện kim loại và rèn chính là cách tốt nhất để tăng cường hai thuộc tính này. Thông qua chúng, trong thời gian ngắn ngươi có thể nâng cao hai thuộc tính này lên tới trên 40. Đến lúc đó, ngươi có thể chính thức tiến vào trò chơi.

- Đợi chút, ý của ngươi là hiện tại ta vẫn không thể chính thức tham gia vào trò chơi sao?

- Đúng, căn cứ theo hệ thống quan sát thì cường độ thân thể của ngươi thấp hơn nhiều so với tiểu chuẩn bình thường, phải trải qua rèn luyện mới thích hợp tiến vào trò chơi.

- Cường độ thân thể thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn bình thường ...

Câu này nghe ra có phần không được tự nhiên nên Càn Kình phải nhẩm lại nhiều lần mới hiểu ra được. Cái này chẳng phải có ý nói hắn là một kẻ tàn phế sao?

Càn Kình thật sự cảm thấy vừa bực vừa buồn cười. Cho dù trời sinh hắn ra có tinh thần lực không được trọn vẹn, không thích hợp trở thành một Ma pháp sư. Nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thiên phú chiến đấu của mình thuận lợi thi vào hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan. Sau khi hắn nhập học chỉ gần một tháng đã khiến huấn luyện viên cho tân sinh là lão sư La Đức phải khẳng định hắn là một tân sinh rất có tiền đồ.

Nhưng không ngờ ở trong thế giới trò chơi huyễn tưởng này hắn lại bị xem là một kẻ tàn phế!

- Không biết nếu huấn luyện viên La Đức tới đây, có phải cũng bị xem là tàn phế hay không?

Càn Kình vừa nói vừa đưa tay đẩy cánh cửa của cửa hàng rèn ra.

Bên trong có chút vắng vẻ, cũng không có cảnh tượng lò lửa hừng hực, tia lửa bắn ra khắp nơi như trong tưởng tượng của Càn Kình. Tất cả chỉ có một lão thợ rèn đang ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, không khác gì kéo ống bễ khiến cho Càn Kình không khỏi cảm thấy khó chịu giùm lão.

Khi Càn Kình đẩy cánh cửa vào, lão thợ rèn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn hắn nói:

- Hôm nay cửa hàng không mở cửa. Muốn rèn cái gì thì ngày mai lại đến.

Vừa vào tới cửa đã bị đuổi ra, nếu là Càn Kình trước đây, chắc hẳn đã sớm xoay người rời đi. Nhưng từ sau khi mang cái danh tướng mạo phạm tội, cái gì không tiến bộ chứ da mặt Càn Kình đã dày lên rất nhiều. Thấy lão thợ rèn hờ hững như vậy, hắn vẫn tươi cười, nói:

- Ta vốn không định rèn cái gì, ta tới vì muốn học nghề rèn của ngài.

- Ah?

Vốn tưởng rằng sẽ bị lập tức từ chối, nhưng không ngờ lão thợ rèn nghe thấy lời này, hai mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, cũng không hút thuốc nữa, nhìn chằm chằm vào Càn Kình một hồi lâu, mới có chút tiếc nuối lắc đầu:

- Không thể tưởng được bây giờ còn có người trẻ tuổi nguyện ý đến học rèn sắt. Chỉ có điều đáng tiếc, thân thể ngươi quá kém, không thích hợp với nghề rèn sắt này. Hơn nữa lão già ta cả đời làm thợ rèn, biết rõ nghề thợ rèn này vất vả tới mức nào. Với tình trạng thân thể của ngươi, có khả năng không kiên trì nổi một ngày. Tốt nhất vẫn là sớm đi học nghề khác...

- Thân thể quá kém?

Vừa rồi hệ thống nói thân thể của hắn kém xa so với tiêu chuẩn bình thường, hắn còn cho rằng không đúng. Nhưng bây giờ ngay cả lão thợ rèn cũng nói như vậy, Càn Kình không khỏi có chút chột dạ. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đáp lại:

- Chỉ cần ngài nguyện ý dạy ta, khổ cực thế nào ta cũng có thể chịu được!

- Vậy sao, khổ thế nào ngươi cũng chịu được...

Lão thợ rèn nhắm hai mắt lại, thản nhiên ngồi ở bên bàn đe hút tẩu thuốc. Trong làn khói thuốc lượn lờ, thỉnh thoảng cái tẩu lại vang lên những tiếng rít khẽ. Không biết bao lâu sau, lão thợ rèn mới mở to mắt, dùng tẩu thuốc chỉ vào một cái búa rèn để ở góc tường:

- Vậy trước tiên lấy cái búa kia tới cho ta.

- Vâng!

Càn Kình đi đến góc tường, muốn cầm lấy cái búa sắt dựng trên mặt đất cao chừng nửa người.

Ai biết cái búa sắt kia rất nặng, vượt quá dự đoán của Càn Kình. Hắn dùng thực lực chiến sĩ tam cấp, những thứ nặng khoảng 200 đến 300 cân căn bản chỉ là đồ chơi. Nhưng hôm nay Càn Kình tốn hết khí lực toàn thân, lại chỉ có thể miễn cưỡng nâng được đuôi của cái búa lên. Về phần cầm cái búa kia, quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Càn Kình đoán cái búa sắt này phải nặng ít nhất cả ngàn cân.

Dùng một cái búa sắt cả ngàn cân để rèn sắt, đây là khái niệm gì vậy?

Nhưng tính cách Càn Kình tương đối quật cường. Dường như hắn biết rõ bản than mình trời sinh có tinh thần lực không trọn vẹn, nên không hề có ý định dựng lại. Hắn trước sau vẫn tin tưởng, một ngày nào đó mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên tố ma pháp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sất Trá Phong Vân