Song Tu

Chương 19


Một ngày sau –––

Bên hồ nước chợt trở nên trắng lóa, hồ nước cùng đồi núi một lần nữa đổi lại vị trí cho nhau, bên cạnh hồ nước có hai người đang đứng.

Hai người này như vừa mới xuất hiện, hoặc như đã sớm đứng ở đây từ lâu.

Đúng là hai người Tào Phẩm cùng Chung Kì Nguyên đã giải trừ pháp trận ảo cảnh.

Nếu môn chủ Huyền Âm Môn kia ở đây, khẳng định sẽ chấn động. Bởi vì tu vi của Tào Phẩm chỉ trong thời gian ngắn đã tăng tiến rất nhiều, mà hiện tại chỉ cách ngày bọn họ đánh nhau mới ba ngày mà thôi. Nói cách khác, trong ba ngày ngắn ngủi, Tào Phẩm không chỉ đẩy hết tất cả ma khí cùng độc khí trong cơ thể ra, mà còn tăng tiến tu vi.

May mà môn chủ Huyền Âm Môn không ở đây, nếu không đối với ma tu chuyên đi hại người mà nói, xuất hiện chuyện ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo này, thật đúng là sẽ bị tức đến hộc máu.

“Bây giờ đi đến đó?” Sau khi đội cho mình cùng Chung Kì Nguyên ẩn nấp phù xong, Tào Phẩm hỏi.

Cường địch rình rập khắp nơi, Tào Phẩm không thể không nhịn đau dùng tới ẩn nấp phù mà hắn giấu dưới tận đáy hòm, hiệu quả của phù này so với ẩn thân phù tốt hơn rất nhiều, kỳ diệt nhất chính là có thể trong thời gian hơn kém một ngày làm hơi thở hoàn toàn thay đổi, trong một ngày này, vô luận là tu sĩ tu vi rất cao tra xét họ thì tu vi của họ cũng đều chỉ ở trúc cơ kì. Nếu địch nhân dựa theo hơi thở của nguyên anh hoặc kết đan để truy tìm thì sẽ hoàn toàn không tra xét được hơi thở của họ.

Thời gian một ngày, cũng đủ cho bọn họ tìm ra được phạm vi truy tìm của địch nhân.

“Ta… Ta muốn quay về Chung gia… Xem thử.” Chung Kì Nguyên ấp a ấp úng nói.

Tào Phẩm tuy ở trước mặt tất cả trưởng lão Chung gia nói không cần Chung Kì Nguyên tách khỏi Chung gia, nhưng Chung Kì Nguyên tự mình hiểu được, quyền chủ động cho y có thể quay về Chung gia hay không nằm ở trong tay Tào Phẩm.

Thế giới tu tiên là tàn khốc như vậy, ai tu vi cao thì phải nghe theo. Chung Kì Nguyên giống như nữ tử nghèo hèn gả vào nhà giàu có, thời gian, số lần về thăm người thân đều là phu gia quyết định.

“Ừm, ma đạo đã qua sông Hoài rồi mà chính đạo lại không hề có chút tin tức nào, nếu không phải chúng ta đúng lúc gặp phải thì cũng không biết chuyện ma đạo xâm nhập, chúng ta quay về Chung gia xem thử tình huống thế nào, thuận tiện báo tin cũng tốt.” Dám xuống tay với Tào đại gia ta hả? Xem ta không vạch trần tất cả bọn ngươi cho liên minh chính đạo, mượn tay liên minh chính đạo giết sạch đám ma tu kia đến một mảnh giáp cũng không còn.

Chung Kì Nguyên nào biết suy nghĩ không đứng đắn của Tào Phẩm, còn đang vì Tào Phẩm đồng ý cho y quay về Chung gia mà cảm tạ không thôi.

Tào Phẩm còn không biết một quyết định trong lúc lơ đãng của mình lại làm hình tượng của hắn ở trong lòng Chung Kì Nguyên trở nên cao lớn thêm một chút. Nếu như để hắn biết, còn không sớm hóa lang chồm lên xử ngay tại chỗ ư!

“Chẳng qua nói trước, nếu chẳng may Chung gia các đệ thật sự giao thủ với ma đạo, không đến thời khắc nguy nan ta sẽ không ra tay tương trợ, cho dù ta ra tay thì cũng chỉ trong năng lực của ta bảo vệ tính mệnh cho năm người.”

Điều luật đầu tiên trong sư môn hắn chính là không được tham dự đấu tranh giữa các môn phái, mặc kệ hắn là chính đạo ma đạo, bạch đạo hắc đạo, chỉ cần không phá vỡ cân bằng thiên địa thì hắn không thể ra tay tham dự. Mà đồng ý ở tình huống khẩn cấp ra tay là bởi vì hắn làm bạn lữ song tu với Chung Kì Nguyên, vì hồi báo với Chung gia, bảo vệ tính mạng năm người Chung gia đã là cực hạn của hắn.

“Ta hiểu được, huynh có thể trở về cùng ta là ta đã rất cảm kích rồi.”

Chung Kì Nguyên biết, một người có sư môn hiển hách giống như Tào Phẩm sẽ không thể dễ dàng can dự vào đấu tranh môn phái, bởi vì sự gia nhập của họ sẽ làm thực lực tranh đấu giữa hai bên nháy mắt mất cân bằng, là người làm thay đổi kết cục tranh đấu. Làm trái lại thiên ý, họ sẽ bị pháp quy thiên địa trừng phạt, người nhẹ thì tu vi trong một thời gian chững lại không tiến, người nặng thì bị pháp quy của sư môn tán đi một phần tu vi, thậm chí nghiêm trọng hơn là sẽ rớt cảnh giới.

“Cảm kích thì không cần, nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì lần sau chúng ta –––” Tào Phẩm lấy từ trong nhẫn ra một quyển sạch, lật ‘xoạt xoạt’ đến một tờ nào đó, đưa tới trước mặt Chung Kì Nguyên, “Lần sau chúng ta thử làm tư thế này xem, thế nào?”

Chung Kì Nguyên cầm sách, cẩn thận đọc sau một lúc lâu, rồi mới ––– ‘roẹt’ một tiếng.

“Ta cho huynh xem đông cung đồ, ta cho huynh xem đông cung đồ!” Một mặt xé một mặt oán hận mắng, xé xong còn không giải hận, lại vứt xuống đất giẫm giẫm mấy cái nữa.

Vợ yêu nổi bão, Tào Phẩm tuy đau lòng đông cung đồ không xuất bản nữa của hắn, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn không dám lên tiếng.

“Nếu lại để ta phát hiện ra…”

Tào Phẩm vội vàng cam đoan, “Không xem, không xem, nếu xem nữa sẽ bị sét đánh!”

Chung Kì Nguyên hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng như miễn cưỡng bỏ qua cho ngươi.

Hắc hắc, không xem thì không xem, dù sao cũng đã ghi nhớ trong đầu rồi, lần sau tìm vợ yêu trực tiếp luyện người thật. Tưởng tượng đến cảnh vợ yêu chiếu theo đông cung đồ bày ra tư thế như vậy lại như vậy, Tào Phẩm không khỏi cảm xúc dâng trào. Ô, không tốt, máu mũi muốn chảy ra rồi!

Nếu Chung Kì Nguyên biết ý niệm dâm loạn trong đầu Tào Phẩm lúc này, không ra sức tặng cho hắn mấy quyền mới là lạ!

“Ẩn nấp phù chỉ có thể đỡ cho chúng ta một ngày, thời gian một ngày hẳn là đủ để chúng ta chạy tới Yến gia, rồi mượn truyền tống trận của họ đưa chúng ta về lại Chung gia!”

Yến gia là một trong tứ đại gia tộc nổi danh giống như Chung gia, giữa tứ đại gia tộc đều có pháp trận cỡ nhỏ để truyền tống cho nhau.

Tứ đại gia tộc, chỉ một nhà thì thực lực không tính là mạnh, nhưng nếu như là bốn nhà thì cũng là một cỗ thế lực không thể bỏ qua. Vì có thể có được tài nguyên tu luyện càng nhiều, bốn nhà đều đoàn kết với nhau, chỉ có như vậy bọn họ mới có thực lực giữ cân bằng với các đại môn phái khác. Nhiều năm qua, bốn nhà thông gia với nhau, quan hệ thay đổi dần trở nên phức tạp, quan hệ của bốn nhà có thể nói là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. (tương tự câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu)

Bởi vậy bọn Chung Kì Nguyên mới muốn chọn tuyến đường đi Yến gia, mượn dùng truyền tống trận của Yến gia để quay về Chung gia.

“Ừm, ta cũng lâu rồi chưa gặp biểu đệ Yến gia.” Gia chủ đương nhiệm của Yến gia là cậu của Chung Kì Nguyên, con ông chính là biểu đệ của Chung Kì Nguyên. Biểu đệ Yến gia trước đây có ở Chung gia một thời gian, xem như một người bạn nhỏ khó được của Chung Kì Nguyên.

Người nào đó mất hứng, nói giọng chua loét: “Quan hệ của đệ với hắn tốt lắm à?”

“Đương nhiên tốt rồi, chúng ta luôn cùng ăn cùng đi, ban ngày cùng nhau tu luyện, buổi tối cùng ngủ một giường.”

“Cái gì?” Người nào đó nổi trận lôi đình, ai có lá gan lớn như vậy, dám ngủ với vợ yêu của hắn!

“Có gì mà kỳ quái chứ, ta năm tuổi, hắn ba tuổi, cùng nhau ngủ là rất bình thường, còn có nha hoàn cũng cùng ngủ với bọn ta nữa!” Chung Kì Nguyên giảo hoạt cười nói.

Tào Phẩm há hốc mồm! Ô ô ô, vợ yêu học xấu rồi –––

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Song Tu