Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ

Chương 79: Khôi lỗi, trường thương cấp đạo khí


Khi thấy Kim lão ma xông lên trên lầu bốn, những người còn lại tự nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo, tất cả đều trực tiếp hướng về vị trí cầu thang dẫn lên lầu bốn Tàng Bảo các mà bước lên.

Không ngoài dự liệu của mọi người, lầu bốn này quả nhiên cũng là một mảnh trống rỗng, không còn bất kỳ bảo vật nào còn sót lại nơi đây.

"Ta không tin là không còn thứ gì!" Kim lão ma khi thấy một khung cảnh này sắc mặt liền trở nên khó coi, hắn tiếp tục hướng về phía tầng năm Tàng Bảo các mà đi.

Diệp Thần cùng không kém bám sát ngay sau lưng của Kim lão ma, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ cái Tàng Bảo các này, thật sự chỉ là "không các" thôi sao, ngoài địa cấp pháp khí cùng linh khí ra, thì nơi đây đã không còn bảo vật gì lưu lại?

Có điều vừa nghĩ tới ngàn năm trước, cái Hạn Viêm tông này trước khi bị diệt vong, nhất định là đã trải qua một phen huyết chiến, nếu là vậy thì dù cho có bảo vật như núi thì cũng đã bị dùng hết trong cuộc chiến đó rồi.

Ngoài Diệp Thần ra thì còn có Bùi Nguyên cùng Lý Binh hai người, vẫn một mực bám theo phía sau Kim lão ma, bọn họ chỉ sợ một khi bọn họ rời đi thì nếu Kim lão ma chiếm được bảo vật gì thì họ cũng là khóc không ra nước mắt rồi.

Tuy rằng bọn họ biết thực lực bản thân không bằng Kim lão ma, thế nhưng bọn họ nhất quyết sẽ không để Kim lão ma tùy ý lấy đi bảo vật trong đây.

Tầng năm, tầng sáu, tất cả đều trống rỗng, toàn bộ bên trong Tàng Bảo các ngoài tầng một và tầng hai còn có ít đồ vật ra thì các tầng còn lại đều không còn bất cứ thứ gì.

Lúc này trên mặt Kim lão liền lộ ra vẻ không cam lòng, hắn tự lẩm bẩm với bản thân nói: "Ta vẫn không tin là cái Hoàng Thiên bí cảnh này chỉ là vật trang trí, còn tầng cuối cùng này, ta ngược lại muốn xem xem cái Tàng Bảo các này thật hay không đã biến thành phế các rồi! !"

Mang theo một tia chấp nhất không cam lòng, Kim lão ma liền bước lên đi về phía cầu thang dẫn lên tầng thứ bảy.

Phía sau hắn, mấy người Bùi Nguyên cũng là lập tức đuổi theo.

Diệp Thần đột nhiên xoay người về phía huynh muội Tử Phong nói: "Các ngươi chờ đợi ở đây đi, cũng đừng có đi, ta nghĩ nơi đây tí nữa nhất định sẽ xuất hiện một cuộc đại chiến đấy."

Khi nghe câu nói này trên mặt Tử Kỳ lập tức liền lộ ra một tia bất mãn, nàng cảm giác Diệp Thần làm như thế này thật là vô lại, hay là bên trong tầng bảy thực sự là có bảo vật, cho nên Diệp Thần mới để bọn họ lưu lại nơi đây.

Nhìn thấy một tia bất mãn trên mặt Tử Kỳ, Diệp Thần liền cười cợt vỗ vỗ đầu nàng, cuối cùng cũng không giải thích.

Mà Tử Phong bên cạnh Tử Kỳ nhưng lại trịnh trọng quay về phía Diệp Thần nói rằng: "Đa tạ, Tông chủ! !"

Diệp Thần gật gật đầu cũng không nói gì nữa, sau đó hắn liền dẫn theo Lý Tiêu Dao hướng về phía bảy tầng mà đi lên.

Tử kỳ ở phía sau lưng bất mãn nhìn Diệp Thần rời đi rồi quay về phía Tử Phong nói rằng: "Ca, ngươi cảm tạ hắn làm cái gì, có thể sẽ có bảo vật trên tầng bảy đó, thế mà hắn lại đem chúng ta vứt tại ở tầng sáu này!"

Nghe được lời cằn nhằn này của muội muội, Tử Phong lập tức lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu ý tông chủ rồi, tông chủ làm vậy là đang bảo vệ chúng ta đấy. Nếu bên trên bảy tầng xác thực là có bảo vật tồn tại. Lấy thực lực của ta và ngươi mà nói, sẽ có cơ hội lấy được bảo vật hay sao?"

"Không chỉ như vậy, nếu như thật sự là có bảo vật xuất thế, đến thời điểm đó nhất định sẽ xảy ra một hồi chém giết điên cuồng, cho nên chúng ta rất có thể sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này!"

...

Trước cửa tầng bảy của tàng Bảo các, bước chân của Kim lão ma liền ngừng lại.

Bởi vì trước đại môn đi vào tầng bảy, đứng một vị "Môn thần" !

Trước đây từ khi mọi người đi vào cho đến khi đi lên tầng sáu, tất cả đều thông suốt, đều là trực tiếp tiến vào. Thế nhưng trước cửa đại môn tầng cuối cùng này, lại có một quái nhân mặc áo giáp cản lại ở nơi đó.

Nói hắn là quái nhân, là bởi vì cả người hắn đều bị áo giáp bao phủ từ đầu đến chân, không có một chút da dẻ nào lộ ra, đến ngay cả con mắt cũng đều bị che khuất không có lộ ra chút nào.

Hoàng Thiên bí cảnh bị đóng cửa từ ngàn năm trước bây giờ mới mở ra, vậy mà từ đó đến giờ trong này lại xuất hiện một người như thế này, làm sao lại không để cho mọi người khiếp sợ được?

"Các hạ là ai?" Kim lão ma không nhịn được liền mở miệng hỏi.

Quái nhân mặc áo giáp không trả lời hắn mà vẫn đứng ở nơi đó, trong tay quái nhân kia cầm một cây trường thương, hắn đứng sừng sững nơi đó không nhúc nhích một chút nào, như là một pho tượng đá không hơn không kém.

Trường thương trong tay của hắn lu mờ ảm đạm, tựa hồ là từ phàm sắt chế tạo thành, thế nhưng con mắt mọi người khi nhìn thấy nó lại sáng ngời, lộ ra vẻ tham lang điên cuồng.

Bởi vì thanh trường thương này, tản mát ra một luồng khí tức khiến người ta run sợ và lạnh gáy.

Loại khí tức này, tuyệt đối không phải là linh khí có thể phát ra!

Trên mặt Kim lão ma khi nhìn thấy thanh trường thương này lập tứ liền lộ ra vẻ mừng như điên, bởi vì hắn biết, cây trường thương này tuyệt đối chính là đạo khí mà hắn tha thiết ước mơ từ lâu.

Mà tên quái nhân mặc giáp kia khi đối mặt với sự dò hỏi Kim lão ma, vậy mà lại không nói một lời nào, dường như hắn chỉ là một pho tượng trông rất sống động mà thôi.

Kim lão ma thấy vậy hơi nhướng mày lên, theo bản năng hắn đi về phía trước một bước, mà ngay thời khắc hắn tiến tới gần đại môn tầng bảy kia, thì tên quái nhân mặc giáp kia đột nhiên động.

Trường thương trong tay hắn xoay ngang, chỉ xéo về phía Kim lão ma, lạnh lùng vô tình nói rằng: "Tự tiện xông vào cấm địa Tàng Bảo các."

"Giết không tha! !"

Giết không tha ba chữ vừa được thốt ra, trong lòng mọi người nhất thời cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo trực tiếp đâm vào trong nội tâm của mọi người.

Khi nghe được câu nói này, ngay cả Diệp Thần, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia khiếp sợ.

Tuy rằng tu sĩ trên Huyền Tinh đại lục vô cùng mạnh mẽ, so với người địa cầu mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng thân là người địa cầu Diệp Thần cũng có chấp niệm, căn bản rất khó chuyển biến được.

Hắn có chút khó tin nhìn quái nhân trước mắt này, một người mà có thể sống được một ngàn tuổi sao?

Này há không phải là tiên nhân trong truyền thuyết sao, gần như là trường sinh bất tử rồi!

Thế nhưng cái Hoàng Thiên bí cảnh này đã phủ bụi một ngàn năm, cho nên cái áo giáp quái nhân này không phải sống một ngàn năm, thì nên giải thích thế nào?

Đứng cách quái nhân gần nhất Kim lão ma cẩn thận quan sát một chút quái nhân mặc giáp này, sau đó liền thán phục không thôi nói rằng: "Ta cuối cùng cũng thấy được khôi lỗi trong truyền thuyết rồi."

"Một khôi lỗi, lại có thể cầm đạo khí trong tay, nắm giữ cường khí như thế này, thật là khiến người ta nhìn mà than thở!"

Kim lão ma đam mê luyện khí, cho nên đối với khôi lỗi cũng từng có nghiên cứu qua không ít, tuy rằng không thể nói là tinh thông, thế nhưng ít ra vẫn có thể phân biệt được sự khác biệt giữa khôi lỗi và người sống.

"Khôi lỗi?" Khi nghe được câu than thở này của Kim lão ma, tất cả mọi người đều có chút kỳ quái mà quay qua rù rì to nhỏ với nhau.

Nếu như là khôi lỗi mà nói, như vậy mọi chuyện liền có thể giải thích được, bởi vì khôi lỗi không có tuổi thọ.

Chỉ cần được cung cấp linh thạch đầy đủ, đừng nói là ngàn năm, coi như là vạn năm, cũng có thể bảo tồn hoàn hảo không chút hư tổn nào.

Kim lão ma hướng về phương hướng khôi lỗi đi đến, khoảng cách giữa hắn và đại môn càng ngày càng gần cuối cùng chỉ còn cách có một bước.

Con khôi lỗi kia liền lần nữa mở miệng nói: "Còn dám tới gần một bước, chém chết không tha!"

Âm thanh nó nói ra lạnh như băng, không có chút tình cảm nào, giờ khắc này mọi người càng thêm tin tưởng rằng nó là một con khôi lỗi.

Diệp Thần cũng là đầy hứng thú mà đánh giá con khôi lỗi này, trong ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ hiếu kỳ, hắn cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy một con khôi lỗi sống động như thế.

Thực tế nói nó là sinh vật, vẫn là có chút miễn cưỡng, bởi vì nó cũng không có linh hồn giống sinh vật!

Có điều nghe nói được khôi lỗi đỉnh cấp trong truyền thuyết có khả năng sinh ra được linh trí, thậm chí khôi lỗi cấp thấp nhất khả năng còn thông minh hơn so với người.

Kim lão ma liếc mắt nhìn con khôi lỗi mặc giáp trước mặt này, liền cười lạnh nói: "Chỉ là một con khôi lỗi mà thôi, cũng dám trước mặt ta cuồng vọng như vậy à, ngày hôm nay ta liền nhìn một chút, ngươi có năng lực chém ta hay không!"

Trong khi nói chuyện, hắn lần nữa liền bước ra một bước.

Mà ở bước đi cuối cùng này, đã triệt để làm cho con khôi lỗi tức giận, hoặc là đã làm trái với quy tắc của nó.

"Chém! !" Con rối trong miệng liền phun ra một chữ lạnh lẽo, sau đó bỗng nhiên đâm ra một thương hướng về phía Kim lão ma.

Một điểm hàn mang tới trước, sau đó thương ra như rồng!

Một thương này, cực kỳ mãnh liệt, như là một vệt điện quang bay nhanh qua, khiến người ta không nắm được tung tích rõ ràng.

Rất khó để ngườ ta tin tưởng được, một thương tinh xảo cùng dũng mãnh như thế, lại do một con rối thi triển ra.

Kim lão ma thấy vậy không những không giận mà còn cười to, hắn ha ha cười to nói: "Thương này tạm được, thế nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"

Trong tiếng cười lớn, tay trái hắn liền vung lên, ống tay áo bỗng nhiên phất lên, chân khí cả người liền bắn ra, một luồng khí tức cuồng bạo đột nhiên từ ống tay áo hắn phóng ra, khí thế như có thể phá nát thương khung.

Trên cánh tay trái, ống tay áo của Kim lão ma đột nhiên bành trướng lên, cao cao nhô lên, như là bị gió thổi cho phồng lên.

Tụ lý càn khôn!

Đây chính là võ kỹ do chính Kim lão ma tự nghĩ ra, chiêu này cũng không có đả thương địch thủ, diệu dụng của nó chính là đoạt đi binh khí trong tay của đối thủ.

Ống tay áo hắn vừa vung lên, thường thường sẽ thu được binh khí của đối phương.

Một khi đối thủ mất đi binh khí, hắn liền giống như là gãy mất một cánh tay, vì thế hắn còn lấy cái gì để mà chiến đấu?

Kim lão ma tuy rằng xú danh khắp nơi, người khen kẻ chê không giống nhau, thế nhưng có thể lấy thân phận tán tu để tu luyện tới cảnh giới này, đủ để chứng minh rằng hắn chính là người thiên phú cũng không kém bất kì ai.

Nếu như để cho hắn được tông môn nào đó bồi dưỡng, thì đời này hắn tuyệt đối có thể bước lên cảnh giới hóa linh, triệt để thoát thai hoán cốt, bước lên con đường cường giả chân chính!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ