Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 39: Ngươi có hiểu hay không


Nếu có người tiến vào, thấy được cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ cho rằng…

Cho rằng đặc biệt cẩu thí! (tiếng chửi)

Lâm Tiêu nửa quỳ trên giường, đè nặng đồ đệ, mặt than lạnh lùng, cả người đều không ổn. Hắn muốn cùng thiên đạo lẳng lặng tán gẫu một ngày, mặc dù hắn là tác giả, nhưng hoàn toàn không cần chiếu cố hắn như vậy, hắn không cần thiên đạo đáp ứng cái gì với hắn!

“Tiểu sư đệ bên ngoài có…”

“Lâm sư đệ ngươi nhanh lên…”

Hai người, hai khuôn mặt, lại vội vã đạp cửa, sau khi thấy rõ tình huống trong phòng, nháy mắt mặt cứng như đĩa sắt, quên mất mình vội vã tới như vậy là vì cái gì.

Mạnh Thanh Vân cả người cứng còng, ánh mắt rõ ràng lãnh tĩnh không ngừng quét qua mỗi một chi tiết trong phòng, trên thực tế đầu óc lại đã sớm không xoay chuyển. Vẫn là Tiêu Nhu hồi phục lại tinh thần trước, kéo tay áo Mạnh Thanh Vân, lúc này mới làm vị chưởng môn thấy biến không sợ hãi rốt cuộc tìm về tam hồn lục phách.

Mạnh Thanh Vân mặt cứng ngắc, gương mặt luôn ôn hòa trầm ổn, giờ phút này đen như đáy nồi. Hắn cơ hồ nhấc chân liền đi vào, mắt thấy tiểu súc sinh kia bị sư đệ đè, lại còn cọ tới cọ lui, nhất thời giận đến khí thế ngất trời.

“Tiểu súc sinh!” Hắn bạo nộ, cuồng nộ, phong nộ, sư đệ nuôi dưỡng thật tốt đột nhiên bị bẻ cong, vả lại bộ dáng bị tiểu súc sinh lôi kéo, ma đản không giết chết tiểu súc sinh này hắn liền không họ Mạnh!

“Sư huynh! Sư huynh bình tĩnh, bình tĩnh!” Tiêu Nhu sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng Mạnh Thanh Vân, gắt gao kéo về phía sau, khóe mắt cơ hồ run rẩy nhìn một người lãnh tĩnh mặt than trên giường, một người không có việc gì cọ xát, chỉ cảm thấy cả người đều không ổn.

“Ngươi buông ra cho ta! Hôm nay ta nhất định phải giết chết tiểu súc sinh này!” Mạnh Thanh Vân gầm nhẹ, chân khí cả người bùng nổ, kim quan màu tím buộc tóc trên đầu đinh một tiếng vỡ ra, một đầu tóc dài đen sẫm nhất thời tán loạn, thoạt nhìn điên cuồng mà đáng sợ.

“Sư huynh bớt giận, Lâm sư đệ chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, a, ta biết, hắn nói không chừng chỉ vì trả thù mà thôi, nhất định là nhất thời bị mê hoặc tâm hồn. Sư huynh ngươi xem, dù sao dây thắt lưng của hắn cũng chưa kịp cởi, ngươi khuyên nhủ hắn hắn nhất định sẽ nghe, không đến mức phải giết chết hắn…” Tiêu Nhu nói nhanh, vừa nói vừa hướng về phía Lâm Tiêu nháy mắt —— ít nhất ngươi xuống trước a!

Đáng tiếc, Lâm Tiêu chỉ run rẩy khóe mắt, sau đó đầu óc mờ mịt.

Cái gì gọi là… chỉ là vì… trả thù?

Hắn muốn trả thù cái gì?

Mà Mạnh Thanh Vân, thời điểm hậu tri hậu giác nghe Tiêu Nhu nói, cả người đều không ổn, trong nháy mắt đó, như bị sét đánh trúng —— trả, trả, trả thù?!

Mạnh Thanh Vân đột nhiên yên tĩnh trở lại, chậm rãi nghiêng đầu, cổ kia cứng ngắc như cương thi: “Ngươi vừa mới nói, trả thù là cái gì?”

“Đương nhiên là lần trước tại phía dưới Tĩnh Tư Nhai, Lâm sư đệ bị… Á!” Tiêu Nhu hậu tri hậu giác cảm giác không thích hợp, nàng lập tức bụm miệng, cảm thấy mình giống như hiểu lầm cái gì.

Với dung túng của chưởng môn sư huynh đối với Lâm sư đệ, tuyệt đối sẽ không vì thấy sư đệ và một người thân mật liền muốn giết sư đệ!

Nhìn Mạnh Thanh Vân nháy mắt hóa đá, sau đó lại nháy mắt hóa đen, nàng thật cẩn thận xác định: “A, chưởng môn sư huynh vừa rồi không phải là mắng, mắng Lâm sư đệ… sao?”

Mạnh Thanh Vân nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười kia nhìn âm trầm khủng bố không nói nên lời: “Bổn tọa nói dĩ nhiên là tiểu súc sinh rõ ràng động dục kia, ngươi nghĩ bổn tọa mù? Nhìn không thấy Lâm sư đệ vừa mới đem người áp chế? Đoán không ra tiểu sư đệ là bị người gặm, mà không phải gặm người sao?!”

“Thôi được, hình như là, đúng vậy.” Tiêu Nhu há to miệng, khóe mắt run rẩy nhìn Lâm sư đệ khí phách mười phần đè đồ đệ, lại còn trong nháy mắt ra vẻ phản công, trong lúc nhất thời lại yên lặng không còn lời gì để nói.

Nàng thật ngốc, lại cho rằng Lâm sư đệ muốn phản công. =))

Đúng rồi! Nàng giống như, tựa hồ đáp ứng Sở sư đệ, thay Lâm sư đệ giữ bí mật, vì trong lòng Lâm sư đệ có thống khổ không thể kể ra, vả lại đã quyết định muốn tự tay chấm dứt quan hệ “Sư đồ (nghiệt duyên)” rối rắm hỗn độn kia…

Xong, xong đời, nàng thực xin lỗi Lâm sư đệ, lại vào thời điểm Lâm sư đệ “Giải quyết” tiểu súc sinh, xông tới, còn nói chuyện cúc hoa Lâm sư đệ khó giữ được! =))

“Được rồi, Tiểu Nhu, ngươi đi ra ngoài trước, chờ sư huynh thanh lý môn hộ, ngươi lại tiến vào nhặt xác.” Mạnh Thanh Vân chậm rãi nói, sắc mặt ôn nhu lạ thường.

Tiêu Nhu chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng ngược, nhưng nghĩ đến Sở sư đệ nói với mình, những tình cảm gút mắt liên quan tới hai sư đồ này hỗn loạn không ngừng, nàng lại không dám thật sự đi.

Dù sao, Lâm sư đệ dù bị gặm, cũng không trực tiếp đập chết người a, quả nhiên như Sở sư đệ đã nói, sau lôi kiếp lần trước, hai người nhất định sẽ càng thêm dây dưa không rõ (trên đây đều không phải Sở Thu chính mồm nói, mà là Tiêu Nhu từ ánh mắt rối rắm và mặt than nứt nẻ của Sở Thu cho ra kết luận).

“Chưởng môn sư huynh…” Tiêu Nhu chớp ánh mắt, chết cũng không đi: “Như vậy không tốt.”

“Tiểu Nhu, bổn tọa cảm thấy như vậy rất tốt.” Mạnh Thanh Vân tươi cười càng nhu hòa vài phần, làm Tiêu Nhu nhịn không được run lên, lại vẫn sống chết kiên trì.

Thời điểm hai người tranh chấp, chợt nghe một âm thanh lạnh như băng tiến vào: “Không được.”

Mạnh Thanh Vân nhướng mày nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tiêu vẫn động tác kia, hơi ngưỡng cằm, khuôn mặt tuấn tú cố chấp đến mức làm người ta muốn tát.

“Ngươi nói cái gì?” Mạnh Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi.

“Ta nói, giết hắn, không được.” Lâm Tiêu nói, lỗ tai nghe đồ đệ ngốc cơ hồ cực kỳ mê luyến lẩm bẩm một tiếng, mắt phượng nhíu lại, một bàn tay bỗng chốc đặt trên mặt Quân Mặc, cứng rắn đem ánh mắt giống như nhựa cao su kia che khuất, cũng chặn hoàn toàn “Sư tôn” giống như gọi hồn trong miệng Quân Mặc.

“Ngươi, ngươi cũng bị… Ngươi lại nói với ta không được?!” Mạnh Thanh Vân cất cao giọng, cơ hồ cũng bị tiểu sư đệ này làm tức chết.

Hắn nhớ rõ trước kia, người này luôn vênh váo tự đắc, ngụy quân tử không thể lại tìm đường chết, nhưng rốt cuộc là sư đệ mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, liền vẫn sủng, sau đó thật vất vả khứ ngụy tồn chân*, củng cố đạo tâm, người nhìn cũng không ngốc, mẹ nó thế nhưng bị… Còn nói với hắn không được?!

*diệt trừ giả dối, lưu lại chân thật

Lâm Tiêu rất nhanh từ trên mặt Mạnh Thanh Vân nhìn thấu ý chưa nói rõ, nhất thời như bị sét đánh, đầu óc cứng ngắc còn chưa từ tư tưởng hỗn độn “Ngọa tào ta sao có thể bị thân nhi tử ox” nhảy ra, đã bị cảm giác liếm cắn ấm áp, nhẹ nhàng từ lòng bàn tay làm ngây người.

Thứ này lại liếm hắn!

Lâm Tiêu bị nhận biết này kích thích đến mức bộ lông phải dựng thẳng lên, nhưng nhìn Mạnh Thanh Vân nổi giận, nghĩ loại thời điểm như vầy nếu như bị sư huynh sủng đệ thành si biết, phỏng chừng thật sự sẽ bóp chết đứa ngốc này.

Mà hố nhất chính là, bất luận thế nào hắn không thừa nhận cũng không được, sai không phải ở đồ đệ ngốc, chẳng qua là phương thức bọn họ tu luyện không đúng.

“Đầu tiên, ta cũng không có bị…” Lâm Tiêu cứng đờ, nửa câu sau không có gì để nói, chỉ cứng cổ tiếp tục nói: “Tiếp theo, ta cũng không phải vì trả thù. Trên hết, đứa ngốc này chẳng qua là luyện công gặp sự cố.”

Cho nên xin không cần tùy ý suy diễn!

Nhưng gương mặt ôn nhã của Mạnh Thanh Vân lại càng thêm đen, đơn giản là thời điểm tiểu sư đệ nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc, mắt phượng khẽ nhếch, một biểu tình bị vạch trần lời nói dối, rõ ràng trong lòng kích động, lại vẫn muốn cứng rắn chống đỡ, làm Mạnh Thanh Vân biết hắn đang an ủi mình.

“Sư huynh.” Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác Mạnh Thanh Vân giấu sát ý dưới nụ cười, một đôi mắt phượng xinh đẹp thanh lãnh nhìn thẳng Mạnh Thanh Vân, ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa có: “Nếu có cần, ta sẽ mời ngươi giúp ta.”

Mạnh Thanh Vân giật mình, nghe ra ý hắn chưa nói hết —— chuyện này, tiểu sư đệ muốn chính mình xử lý.

Mạnh Thanh Vân đã thật lâu chưa cùng Lâm Tiêu nói chuyện nghiêm túc như vậy, tinh tế nhìn lại, đột nhiên phát hiện, tiểu sư đệ đã hoàn toàn trưởng thành, không, phải nói, Lâm Tiêu đã sớm trưởng thành, nhưng hành vi của Lâm Tiêu đã làm chưa bao giờ khiến Mạnh Thanh Vân yên tâm, mà giờ khắc này, nhìn con ngươi lãnh lại nghiêm túc trước mắt, Mạnh Thanh Vân biết, Lâm Tiêu tôn trọng hắn, nói cho hắn điều mình muốn, cho dù…

Mạnh Thanh Vân mịt mờ nhìn Quân Mặc thật lâu, trong con ngươi tối đen không thấy đáy kia có thần sắc băng lãnh chợt lóe rồi biến mất.

Mạnh Thanh Vân nhìn ra được, Lâm Tiêu thật sự coi trọng đồ đệ này, thậm chí từ tin tức gần đây nhận được, người này quả thực sủng đồ đệ sủng đến không nguyên tắc.

Quá lâu, lâu đến mức hắn cũng nhanh quên thời điểm người này thích nhất một vật, một người là biểu hiện thế nào.

Từ sau khi nữ nhân kia chết…

Mạnh Thanh Vân nhìn Lâm Tiêu như vậy, suy nghĩ lại tái sinh, hít một hơi thật sâu, trên mặt rốt cuộc lại ôn hòa, vươn tay nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu Lâm Tiêu một cái, chậm rãi nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Chung quy là bọn hắn mắc nợ Lâm Tiêu, có một số thứ, có thể hủy lần đầu tiên, lại không thể hủy lần thứ hai.

Nhưng thấy Lâm Tiêu nghiêm túc gật đầu, Mạnh Thanh Vân lại bỗng cảm thấy có chút không cam lòng, nhíu mày nhìn thoáng qua Quân Mặc, đáy mắt mang theo vài phần lành lạnh: “Không được để mình chịu ủy khuất, nếu lại xuất hiện ‘Vương Tư Nhã’ thứ hai làm ngươi ‘Tự hại’, mặc dù ngươi hận ta, ta cũng sẽ giết hắn!”

Người này, hiển nhiên chỉ Quân Mặc.

Bởi vì Quân Mặc đang không ngừng quấy rối dưới tay, Lâm Tiêu gật đầu lung tung, thậm chí không nghĩ nhiều Vương Tư Nhã kia là ai.

Chỉ có Quân Mặc chú ý tới, hai cụm từ ‘Vương Tư Nhã’ và ‘Tự hại’, trong mắt hắn dần hiện ra một tia hắc hồng, răng nanh không khỏi hơi dùng sức, ngoạm một khối thịt mềm, cắn một hơi cho hả giận, rồi lại dừng lại, tự giác kìm lại, liếm liếm lấy lòng.

Thân mình Lâm Tiêu lại cứng đờ, tai phút chốc toát ra nhiệt khí, áp cũng không áp xuống.

Mạnh Thanh Vân rất nhanh liền chú ý Lâm Tiêu có cái gì đó không đúng, sắc mặt vừa mới ôn hòa nhất thời lại thô bạo vài phần. Tiêu Nhu đúng lúc kéo hắn lại, nói nhanh: “Chưởng môn sư huynh ngươi quên chúng ta tới làm gì sao?!”

Mạnh Thanh Vân thần sắc hơi đổi, lúc này mới nhớ tới chuyện nghiêm trọng, nhìn thẳng Lâm Tiêu, lạnh giọng hỏi: “Ngươi, thật sự trúng thi cổ?”

Đồng tử Lâm Tiêu hơi co lại, mím môi, không hé răng.

Vẻ mặt Mạnh Thanh Vân nhất thời đại biến, không thể tưởng được sư tôn năm đó dặn mình chiếu cố sư đệ, thế nhưng ngay dưới mắt mình xảy ra sai lầm lớn như vậy.

Trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Vân vừa tức vừa giận, không khỏi quát: “Ngươi hồ đồ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

“Ngô ngô.” Quân Mặc bị Lâm Tiêu ấn nhất thời khẩn trương, thời điểm này, hắn thậm chí không rảnh cao hứng chưởng môn sư thúc hình như không cản trở hắn và sư tôn cùng một chỗ, chỉ bị hành động của Lâm Tiêu làm khẩn trương.

Nhưng hắn muốn tránh thoát Lâm Tiêu cũng không thể, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn sư tôn nhà mình dễ dàng tiết lộ như thế —— sư tôn tại sao có thể đơn thuần như vậy?! Không thể nói! Không, muốn nói thì nói ta a! Trên người của ngươi rõ ràng không có!

“Ngươi như vậy, chính là trốn vào ma đạo, dựa theo môn quy, nhẹ nhất, cũng bị huỷ tu vi, đánh gãy linh căn, sau đó trục xuất sư môn! Ngươi có biết hay không?!” Mạnh Thanh Vân quát khẽ, đột nhiên tiến lên một bước nắm vạt áo Lâm Tiêu, ngữ khí lành lạnh: “Đây, so với việc ngươi tìm nam nhân làm đạo lữ càng nghiêm trọng, ngươi hiểu, hay không hiểu?!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ