Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 78: Vui quá hóa buồn

Chương sau
Danh sách chương

“Sư, sư tôn…”

Quân Mặc thấp giọng gọi một tiếng, thần niệm ngưng tụ thành ánh sáng màu đen nhịn không được phân tán ra, trên vách tường nhẹ nhàng vuốt ve lay động, thời điểm êm ái quyến luyến, mang theo vài phần tham lam cùng chiếm hữu dục làm cho lòng người loạn nhịp.

“Đừng, đừng động! Ai cho ngươi tiến vào!”

Sau trầm mặc ngắn ngủi, một tiếng rên rỉ đè nén đến cực điểm đánh nát sự trầm tĩnh trong mảnh không gian này, không phải Lâm Tiêu, thì là ai?

“Trong trí nhớ sư tôn, thế nhưng… tất cả đều là ta…”

Quân Mặc kinh ngạc nói, thời điểm bị mảnh nhỏ ký ức đánh trúng, loại cảm xúc cưng chiều và dung túng cảm đồng thân thụ*, thậm chí có thể vì hắn đánh vỡ hết thảy chướng ngại, đều làm cho hắn thật sâu cảm nhận được Lâm Tiêu đối với hắn tốt.

*đồng cảnh ngộ hiểu nhau

Loại tốt này, so với tận mắt nhìn thấy còn làm trong lòng hắn chấn động.

Tất cả giác quan của Lâm Tiêu bao phủ trên người hắn một khắc kia, hắn thậm chí cảm giác được Lâm Tiêu cố nén khó xử mất thể diện khi cùng một chỗ với mình, thậm chí cảm giác được sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy mình sắp sửa đau lòng, mặc dù khó xử, vẫn vui vẻ dung túng, hắn cũng thật sâu cảm nhận được mặc dù Lâm Tiêu vì loại tình cảm cấm kỵ này mà sinh ra xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng sau khi thất kinh, vẫn kiên quyết không sinh ra một chút tâm tư muốn vứt bỏ mình…

“Chết tiệt, ai cho ngươi tiến vào! Lập tức cút ra ngoài!”

Tất cả bình tĩnh và trầm ổn của Lâm Tiêu, toàn bộ đều bị Quân Mặc đột nhiên đến mà đánh vỡ.

Giờ phút này Lâm Tiêu căn bản không biết nên đối mặt với người này ra sao, cảm giác mất mặt này làm cả người Lâm Tiêu run rẩy, làm hắn hoàn toàn hoảng sợ luống cuống, nhưng hắn không mở miệng không được, nơi này là chiến trường của hắn và hệ thống, nếu thương tổn đến Quân Mặc, hắn nhất định sẽ hối hận.

Nhưng Quân Mặc làm sao đồng ý?

Sau khi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như vậy, Quân Mặc làm sao đồng ý để cho Lâm Tiêu một mình xử lý?

“Sư tôn không cần thẹn thùng.” Quân Mặc thấp giọng nói: “Hết thảy đều là đồ nhi sai, là đồ nhi đem sư tôn cứng rắn kéo xuống, cho nên, chỉ cần trách đồ nhi là được rồi.”

“Ngươi… ngươi câm miệng!” Lâm Tiêu kêu lên.

“Sư tôn đừng sợ, đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt.” Quân Mặc nói lại một lần nữa, vừa nói, vừa đem càng nhiều thần thức tiến vào, thật cẩn thận đem chính mình nhét đầy trong biển ý thức.

Lâm Tiêu nhịn không được than nhẹ ra tiếng, toàn bộ thân thể hoàn toàn biến thành màu hồng nhạt.

Loại cảm giác biển ý thức bị chạm đến, nhét đầy, thậm chí cọ xát, so với bị tiến vào thân thể càng thêm tiêu hồn thực cốt, mặc dù hắn đã phong bế sáu giác quan, cũng vẫn hoàn toàn không ngăn nổi khoái cảm ào ào kéo tới kia, rốt cuộc trong nháy mắt liền run rẩy thân mình, tiết ra…

“Đừng, đừng…”

Lâm Tiêu run giọng nghẹn ngào, toàn bộ thần hồn đều xụi lơ.

“Đừng sợ, sư tôn, rất nhanh… rất nhanh liền không sao…” Quân Mặc thấp giọng nói, từng chút một đem thần hồn của mình hoàn toàn bao bọc Lâm Tiêu, sau đó đem mỗi một ti mỗi một hào, đều triệt triệt để để dung hợp cùng nhau.

Đừng sợ, đừng thẹn thùng, chờ chúng ta hoàn toàn dung hợp, ngay cả linh hồn cũng thuộc về nhau, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta tiến vào ngươi, giống như là một phần của ngươi…

Như vậy, ngươi sẽ không khó xử, cũng sẽ không chịu đựng nỗi xấu hổ bội đức, bởi vì, ta, chính là một phần của ngươi!

Sự thật chứng minh, xem nhẹ sự xấu hổ của một người cấm dục phái, là phải gặp báo ứng, cho rằng có thể chải sạch sự xấu hổ của một người cấm dục phái, cũng sẽ bị hiện thực làm mất mặt.

Lâm Tiêu hai đời cộng lại, cho tới bây giờ cũng không càn rỡ như giờ phút này.

Mảnh nhỏ ký ức trong biển ý thức, nhiều giống như sao nhỏ, điểm điểm chấm chấm, rực rỡ loá mắt.

Những thứ ngay cả Lâm Tiêu cũng sắp quên, những điểm sáng li ti hỗn loạn, mỗi một lần chạm đến Quân Mặc, sẽ làm Quân Mặc tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, thậm chí tự mình cảm nhận được tất cả hỉ nộ ái ố của Lâm Tiêu.

Tiểu gia hỏa mới vừa đầy tháng kia, mở to cặp mắt xinh đẹp thuần khiết, mặc yếm màu đỏ thẫm, nằm trên giường, lộ ra mông nhỏ phấn nộn, cười tủm tỉm mà duỗi rộng tứ chi…

Tiểu đông tây hai ba tuổi tiểu trong quần, hé miệng cười đáng yêu, mặc dù vì ăn vụng rất nhiều đồ ăn mà tiêu chảy, nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng vẫn cười làm cho người trước mắt sáng ngời, trong lòng mềm mại…

Tiểu tử sáu bảy tuổi một thân nghiêm trang, vuốt mắt nhìn sách vở trên bàn, nhíu mày đáng yêu nghiên cứu từng điểm một, bên ngoài bóng đêm đã rất sâu, nhưng cậu dường như không có cảm giác, vẫn ngồi thẳng tắp…

Sau đó là mười mấy tuổi, hơn hai mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi …

Quân Mặc si mê mà nhìn những đoạn ngắn kia, cảm thụ những năm tháng đã từng không có hắn, tận mắt nhìn thấy người kia lớn lên từng chút, nhìn khuôn mặt trưởng thành anh tuấn, thực xa lạ, nhưng ánh mắt kia lại làm hắn liếc mắt một cái có thể nhận ra, người kia, là sư tôn…

Quân Mặc có chút ngẩn người, hắn nhìn sư tôn tựa hồ từ sau sáu bảy tuổi liền không nở nụ cười. Người này, vì sự công nhận của gia tộc, vì cứu lại Lâm gia nguy cơ tràn ngập, sau một lần ham chơi bị đánh, liền không ra ngoài chơi nữa.

Nhỏ như vậy, lại từ nhỏ quy củ, sạch sẽ, giống như cứng rắn dùng một cái khung đem bản thân đóng lại. Người này cười ngày càng khéo léo, hành vi cử chỉ ngày càng phù hợp mẫu mực một đại gia công tử nên có, tính cách ngày càng giả dối lãnh khốc…

Người này cơ hồ làm được mọi thứ một người thừa kế đại gia tộc nên làm, cứu lại gia tộc của mình, trở thành kiêu ngạo của cha mẹ mình, trở thành bộ dáng tất cả thân thích hy vọng nhìn thấy nhất, nhưng mà, thời điểm đối mặt với nguy cơ, tất cả mọi người lựa chọn vứt bỏ hắn, mà ngay cả cha mẹ hắn, cũng buông tha hắn, thậm chí tự mình ra tay tính kế hắn.

Đệ đệ đoạt nữ nhân của hắn, nửa ép nửa lừa gạt đem chân hắn cắt bỏ…

Còn có Lý Thuần Phong…

Quân Mặc thấy được nhiều như vậy, tự nhiên cũng thấy được quyển tiểu thuyết Lâm Tiêu tự tay viết sau đó, mà mình, chẳng qua là Lâm Tiêu dựa theo cuộc đời của bản thân, viết ra… một nhân vật tiểu thuyết…

Tức giận, phẫn nộ, tuyệt vọng, tất cả cảm xúc tới quá nhanh, cơ hồ muốn bao phủ Quân Mặc, nhưng cảm xúc này sau khi Quân Mặc nhìn đến mười năm tuyệt vọng điên cuồng của Lâm Tiêu, thì hoàn toàn bị chìm ngập, bị bao phủ, thậm chí hoàn toàn trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Một loại đau lòng làm người không thở nổi ùn ùn kéo đến, làm hắn triệt để không có tâm tư khác.

Hắn đoán được Lâm Tiêu có thể trải qua những chuyện không tốt, cũng đoán được Lâm Tiêu đối mặt tên bệnh thần kinh Lý Thuần Phong kia, nhất định sẽ rất thê thảm, nhưng hắn không biết sẽ là như vậy.

Bản thân hắn dù toàn gia bị diệt môn, nhưng ít nhất còn hưởng thụ mười sáu năm cha mẹ quan ái, thân hữu yêu thương, những người đó, không ai không thật lòng quan tâm hắn, trân trọng hắn, thậm chí nguyện ý dùng tính mạng đổi lấy mạng sống của hắn.

Tuổi thơ hắn so với Lâm Tiêu, giống như mật ong và thạch tín, một người hồn nhiên sạch sẽ không hề lo lắng, một người từ nhỏ liền tràn đầy tính toán, tràn ngập quy củ, lưng đeo trách nhiệm người lớn không đeo nổi, thậm chí đôi khi thoi thóp.

Một tiểu hài tử làm sao có thể không ước ao tùy ý chơi đùa? Làm sao không muốn xem phim hoạt hình ăn đồ ăn vặt, ở trong ngực cha mẹ làm nũng?

Nhưng những thứ này, cho tới bây giờ Lâm Tiêu đều không trải qua!

Lâm Tiêu là một người rất trọng tình cảm người, đích thực Lâm Tiêu thông minh giống Lý Thuần Phong, lãnh tâm lãnh tình, chán ghét quy luật giam cầm của thế gian, nhưng Lâm Tiêu và Lý Thuần Phong không giống chính là, Lâm Tiêu nguyện ý bị tình cảm giam cầm, cho nên, tự tay bẻ gẫy cánh của mình, làm một bé ngoan, một người thừa kế ưu tú, chỉ tiếc, cuối cùng hai bàn tay trắng.

Cảm thụ được chấn động đến từ linh hồn của Lâm Tiêu, nghe tiếng than nhẹ khó nhịn kia, cảm thụ được giao hòa đến từ thần hồn, một chút tức giận trong lòng Quân Mặc cuối cùng hoàn toàn biến mất, hắn còn vì sự tức giận vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Nếu không phải là sư tôn sáng tạo ra hắn, với tính tình của sư tôn khi vừa tới, hắn dựa vào cái gì cho là mình có thể có cơ hội được sư tôn dung túng và sủng ái?

Huống chi…

Hắn không nhịn được run rẩy, càng thêm gấp gáp quấn lấy thần hồn của Lâm Tiêu, một lần lại một lần đem chính mình ma hợp cùng một chỗ với Lâm Tiêu, bất luận là máu hay biển ý thức, đều có một loại điên cuồng hưng phấn và kích tình —— hắn, hắn hoàn toàn thuộc về sư tôn! Căn nguyên của hắn, giống như từ một phần tinh thần và thân thể của sư tôn tách ra, thiên hạ này, không ai có thể cùng sư tôn thân mật khăng khít giống như hắn vậy!

Bọn họ, vốn chính là một thể!

“Sư tôn, sư tôn, ta rất vui mừng, ta thật vui vẻ, sư tôn đối với ta, lại tốt như vậy…”

Hắn không ngừng được mà kêu lên, thần niệm vừa động, thân thể đứng ở bên ngoài đã bước vào phòng, xông lên đem người nhu vào ngực.

“Ta muốn cùng sư tôn, dung hợp chặt hơn, chúng ta, chúng ta cùng một chỗ, chúng ta hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ…”

Hắn thấp giọng nói xong, bên ngoài là giọng nói khàn khàn trầm thấp dễ nghe, bên trong biển ý thức là chấn động nhiệt tình kích động dâng trào.

Động tác ôn nhu mà bá đạo đem người ôm vào ngực, nương theo nơi vốn còn thuận lợi, lập tức chen mình đi vào, cùng lúc đó, trong biển ý thức cũng giống như điên cuồng mà quấn quýt si mê kéo lấy thần hồn của Lâm Tiêu…

Lâm Tiêu chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, cơ hồ là một khắc, liền triệt để mất đi thần trí, chỉ có thể bị động mà thừa nhận rung chuyển triệt để đến từ bên ngoài lẫn bên trong, ngoại trừ không ngăn được rên rỉ từ trong miệng liên tục thốt ra, chốc lát cũng vô pháp thoát khỏi đại dương sóng cuộn ngập trời này.

Nằm sấp lên, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân bị ăn sạch sẽ, một lần lại một lần, nhiều đến nỗi cả người run rẩy, vẫn luôn trong giai đoạn thất thần vì dục vọng, chỉ cảm thấy mình giống như một con sơn dương chờ làm thịt, trong trong ngoài ngoài bị liếm một cái, lại một lần bị cắn một cái, lúc này mới bị người lột thịt ăn từng chút một…

“Hỗn, hỗn trướng…”(*vô liêm sỉ)

“Ân, dù có, cũng là hỗn trướng thích sư tôn. Sư tôn, há mồm… ngoan…”

“Ngô, ngốc, đứa ngốc… Đi ra ngoài, mau, mau đi ra… ô…”

Lâm Tiêu không biết thời gian đã qua bao lâu, hắn chỉ biết là, chờ lúc hắn hồi phục lại tinh thần, cả người một tia khí lực cũng không có, mà vật kia, thế nhưng còn mải miết làm.

Hắn ngây người thật lâu, trong đầu óc hỗn độn mới rốt cuộc có một tia thanh tỉnh, nhìn Quân Mặc đang nhìn mình chằm chằm vẻ mặt si mê, nhìn Quân Mặc sáp tình đến cực điểm vỗ về chơi đùa trên người mình, tiếng khóc lóc liên tục mang theo run rẩy cầu xin tha thứ vang lên bên tai, giữa hai người tràn đầy đối thoại tình dục, cơ hồ bùng lên tất cả xấu hổ của hắn.

Những câu nói này, loại khóc lóc này, loại cầu xin tha thứ này… lại là từ trong miệng hắn nói ra?!

Mẹ kiếp hắn nhất định là chưa tỉnh ngủ!

Biện pháp không để ý tới Quân Mặc của Lâm Tiêu quả nhiên là hữu dụng, hắn đích xác đã từ trong hốt hoảng cùng xấu hổ vì phụ tử loạn luân giãy dụa đi ra, nhưng hành động kế tiếp của Quân Mặc lại triệt để làm bùng nổ tất cả giới hạn và độ xấu hổ của hắn.

Trên thân thể làm đến khí thế ngất trời, trong biển ý thức lại bị trong trong ngoài ngoài liếm một lần gì đó, hắn nhất định là nằm mơ đi?

“Ra… đi ra ngoài!”

Âm thanh khàn khàn, vô thanh vô tức tỏ rõ hắn từng dùng bao nhiêu sức mà rên rỉ cầu xin tha thứ, thậm chí là khóc, Lâm Tiêu nháy mắt cứng đờ, tay run run, cũng không biết sinh ra khí lực từ chỗ nào, một phen đem người từ trên người đẩy xuống, không chút nghĩ ngợi đã muốn đứng lên chạy trốn.

Đáng tiếc, chân đã sớm không có sức, eo mỏi giống như sợi mì, vừa mới nâng lên thân mình, soạt một cái liền mềm nhũn xuống, phù một tiếng ngã vào trong chăn.

Mặt, mặt già này đều mất hết!

Lâm Tiêu nghiêm mặt, trên mặt không biểu tình, mắt phượng kia ngày thường sắc bén, giờ phút này tràn đầy xấu hổ và giận dữ cùng sát khí, chỉ thanh tỉnh chốc lát, còn lại, cũng chỉ có điên cuồng.

Đi! Nhất định phải đi!

Loại không khống chế được này đến một lần, loại khóc lóc cầu xin run rẩy này đến một lần, hắn tuyệt đối sẽ tự tay đập chết mình!

“Sư tôn có phải đau nhức hay không?”

Bị ném ở trên đất, Quân Mặc cũng không giận chút nào, giờ phút này tính khí hắn tốt đến mức quả thực làm người ta sởn gai ốc.

Hắn nhanh chóng đứng lên, trên bàn tay dính thuốc mỡ mang hương thơm, nhẹ nhàng thoa. Lâm Tiêu lúc này mới hiểu được, Quân Mặc vừa rồi không phải làm cái kia, mà là tự bôi thuốc cho mình.

“Đừng động!” Lâm Tiêu không biểu tình mà nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đi ra ngoài.”

Quân Mặc động tác ngưng trệ, rất nhanh liền từ lỗ tai và cả thân thể hoàn toàn đỏ bừng của Lâm Tiêu nhìn ra manh mối. Hắn không khỏi nhớ lại ta đây nhất thời quá mức hưng phấn, cho nên liền quên tiết chế, thế nên sau khi chờ hắn thoáng bình ổn, cũng đã là ba ngày sau.

Nhìn Lâm Tiêu nghiêm lại khuôn mặt tuấn tú, cả người Quân Mặc đều chua sót, loại đồ đệ đem sư tôn làm đến sợ như hắn, thật sự không xứng.

“Sư tôn, chân khí trong cơ thể sư tôn có chút bạo động, cho nên đồ nhi đã giúp sư tôn điều tức một phen.” Quân Mặc nói xong, định yên lặng tới gần Lâm Tiêu, đã thấy con ngươi người này mãnh liệt, hẳn là không nên ngồi dậy.

Quân Mặc lập tức bị dọa sợ tới run lên, sợ rằng Lâm Tiêu đứng lên khó chịu, vội vàng nói: “Đúng rồi sư tôn, ta đem thứ trong biển ý thức của ngươi ra đây!”

Quân Mặc nói xong trước tiên tự ngớ ra, nghĩ đến chân khí của mình vừa rồi liên tiếp ở trong cơ thể, trong biển ý thức… liền hận không thể tát mình một bạt tai, cũng may Lâm Tiêu mặc dù đích thật là bị những chữ đó thắt chặt, nhưng nhìn đến thứ bị Quân Mặc nắm trong lòng bàn tay, thật đúng là bị dời đi lực chú ý.

Quân Mặc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vì biểu đạt mình thật sự sẽ không làm ra hành động cầm thú gì nữa, lập tức cầm y phục mặc vào, một bên vui mừng vì mình thật may là đã giúp sư tôn vệ sinh thân thể, một bên thật cẩn thận lấy ra trung y mềm mại cho sư tôn mặc, lại không biến sắc, quy củ đem người nửa ôm vào ngực.

Sắc bén mà cảm giác được Lâm Tiêu nháy mắt cứng ngắc, Quân Mặc áp chế cái miệng hăng hái tự làm bậy không thể sống kia, vội vàng đem quả cầu trong tay lại gần, lúc này mới thở phào cảm giác được Lâm Tiêu thả lỏng thân thể.

Quân Mặc nhăn mặt không tiếng động mà thở dài một hơi, lúc này mới cùng Lâm Tiêu đồng thời nhìn về phía quả cầu ánh sáng kia…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ


Chương sau
Danh sách chương