Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 90: Có muốn mặc giá y không


Thời điểm Quân Mặc mang theo Mạt Tiểu Bạch chạy tới hội trường tỉ thí tông môn, Lâm Tiêu đang ứng chiến.

Quân Mặc giương mắt nhìn lại, liền nhận ra thân phận của đối thủ Lâm Tiêu. Tiêu Trường Hà, cung phụng của chấp pháp đường. (một chức vụ)

“Chưởng môn sư thúc, Tiếu sư thúc, Tiêu sư thúc, Sở sư thúc.” Quân Mặc sau khi khom mình hành lễ, mới hỏi: “Sư tôn vì sao cùng Tiêu Trường Hà động thủ?”

Theo lý Tiêu Trường Hà là cao thủ phân thần kỳ, không nên xuất hiện tại thời điểm tỉ thí tông môn.

Phân thần kỳ, bất luận ở đâu cũng nên trấn thủ một phương, không quan tâm cho dù là người của chấp pháp đường làm gì, cũng không nên vào lúc này chơi loại thủ đoạn này, bỗng dưng để người ta chê cười.

Mạnh Thanh Vân cười lạnh một tiếng: “Bọn họ muốn làm chưởng môn tới điên rồi, đã sớm vứt bỏ thể diện, làm sao còn quan tâm người ngoài cười chê!”

Mạnh Thanh Vân so với trước kia càng mười phần sát khí, vị chưởng môn luôn nghiêm túc ngay ngắn, hiện giờ có vài phần hương vị sát thần thiết huyết, giống như thoát khỏi gông xiềng, ngay cả tu vi cũng trở nên sâu hiểm khó dò.

Tiêu Nhu ôn nhu cười một tiếng, hừ nói: “Bọn họ nếu dám đưa mặt ra, chúng ta chỉ cần đánh thật ác là được. A, muốn ép chưởng môn ra tay, lại trực tiếp gọi lão tổ tông cung phụng, thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết có chủ ý gì, ta thấy là muốn cho sư huynh bị thương!”

Nàng nói tới đây dừng một chút, hướng Quân Mặc vẫy tay: “Ngươi lại đây.”

Quân Mặc liền đi tới bên cạnh nàng, thần sắc cung kính, tựa hồ cùng trước kia cũng không khác biệt. Nhưng dù là Tiêu Nhu hay Mạnh Thanh Vân, đều rõ ràng cảm giác người thanh niên này bất đồng —— hắn lại biến cường, vả lại hương vị hung thần đầy người.

Tiêu Nhu vỗ vỗ cánh tay Quân Mặc, trầm giọng nói: “Ngươi chiếu cố Lâm sư đệ rất tốt, chúng ta đều thấy, ngươi làm không tệ.”

Tiêu Tử Diệp hừ một tiếng, nói thầm: “Đồ nhi chiếu cố sư tôn không phải là nên như vậy sao? Như vậy cũng khen ngợi hắn?”

Sở Thu yên lặng nhìn Tiêu Tử Diệp một cái, không hé răng.

Tiêu Tử Diệp không rõ lí do, cau mày cố gắng không để cho mê muội của mình biểu hiện ra, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được đảo qua lại trên người Quân Mặc và Lâm Tiêu trên đài cao.

Tiêu Nhu không nói gì nguýt Tiêu Tử Diệp một cái, nói với Quân Mặc: “Ta thấy sư tôn ngươi từ đầu đến chân, không có thứ nào mà không tinh xảo lại thực dụng đến cực điểm, quần áo nhìn như bình thường kia, cũng có trận pháp. Ngươi đối với hắn rất tốt, chúng ta liền thật sự yên tâm. Hai năm nay, vất vả cho ngươi.”

Ba người kia mặc dù cảm thấy, nhưng không nhìn cẩn thận như Tiêu Nhu, cho nên nghe Tiêu Nhu chỉ ra cho bọn hắn, đều chấn động tinh thần, ánh mắt Mạnh Thanh Vân và Sở Thu nhìn Quân Mặc nhất thời liền nhu hòa vài phần.

Một người đối xử với người khác tốt hay không, luôn có thể từ một ít chi tiết nhìn ra manh mối.

Mạnh Thanh Vân yên lặng mà nhìn Quân Mặc một trận, hỏi: “Ngươi bây giờ là tu vi gì?”

Quân Mặc trả lời: “Nguyên anh hậu kỳ.” Lời hắn nói kỳ thật có che giấu, sau khi hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc, một chân hắn đã bước vào xuất khiếu, chẳng qua hiện giờ không phải là thời cơ tốt lên cấp, cho nên hắn mới đè nén tu vi không lên cấp thôi.

Ánh mắt của bốn người Mạnh Thanh Vân lộ ra kinh ngạc, bọn họ nhớ rõ, ba năm trước tu vi Quân Mặc còn ở trúc cơ, nhưng hôm nay ba năm sau, hắn đã đến nguyên anh hậu kỳ!

Loại thiên phú này, sợ là nói ra liền làm vô số người kẹt ở trúc cơ ghen tị chết đi.

“Ngươi rất giỏi.” Mạnh Thanh Vân nói, trầm mặc một trận mới nói: “Chờ sau tỉ thí tông môn, liền chuẩn bị đại điển đi, ngươi, có bằng lòng hay không?”

Quân Mặc giật mình, sau khi kịp phản ứng đôi mắt phút chốc sáng lên, hắn chưa từng nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy, hợp tâm ý hắn như vậy.

“Tạ chưởng môn sư thúc!” Hắn không kiềm chế được âm thanh có chút khẽ run, nhịn không được quay đầu nhìn bóng dáng tuấn tú trên đài cao, cả người đều tràn đầy cảm xúc nhiệt liệt mà mong mỏi.

“Ta, ta sẽ cùng sư tôn thương lượng.” Hắn thấp giọng nói, rõ ràng khoảnh khắc cao hứng đến cực điểm, ngay sau đó lại ngượng ngùng giống như một tiểu tức phụ. (người vợ nhỏ)

Mạnh Thanh Vân nhất thời nhíu mày: “Thương lượng cái gì? Chẳng lẽ hắn còn không đồng ý hay sao?!”

Trong ánh mắt Mạnh Thanh Vân nhìn Quân Mặc mang theo khó tin, đừng tưởng rằng Mạnh Thanh Vân không nhìn ra, lúc Lâm Tiêu xuất hiện còn không rõ ràng, hiện giờ Quân Mặc vừa đứng trước mặt hắn, hắn dễ dàng nhìn ra hai người đã sớm song tu qua, nhìn độ phù hợp của chân khí, thậm chí cả dao động thần hồn cũng gần giống nhau, trời biết bọn họ đã xâm nhập giao lưu bao nhiêu lần.

Cũng đến tình trạng này, hai người làm sao có thể còn kéo dài như vậy?!

“Sư tôn hắn…” Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, thấp giọng nói: “Sư tôn hắn có chút thẹn thùng, bất quá không sao cả, ta có thể chờ hắn. Hợp tịch đại điển là chuyện vô cùng quan trọng, ta hy vọng sư tôn có thể vừa lòng, không muốn ép buộc hắn một chút.”

Mạnh Thanh Vân nhất thời trừng mắt: “Huynh trưởng như cha, ta nói định liền định!” Giường cũng thượng còn thẹn thùng cái rắm!

“Chờ, chờ chút! Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì đại điển? Hợp tịch đại điển? Lâm Tiêu cùng ai?! Các ngươi đùa giỡn ta đi!” Tiêu Tử Diệp hậu tri hậu giác rốt cuộc tìm được trọng điểm ở nơi nào, hắn phút chốc đứng lên: “Vì sao?! Thời điểm nào định ra?!”

Rõ ràng một khắc còn nói tình cảm sư đồ, vì sao ngay sau đó liền thành hợp tịch đại điển?

Quân Mặc cùng Lâm Tiêu?

Bọn họ làm sao có thể…

Tiêu Tử Diệp ngẩn ngơ, khuôn mặt tuấn tú đều tái mét, đến giờ phút này hắn mới rốt cuộc phát hiện vì sao luôn cảm thấy giữa hai người kia quái lạ, thậm chí mỗi lần nói đến hai người kia, cả Sở Thu cũng biểu hiện quái quái —— hai người kia, lại sớm đã gì gì đó như vậy?!

Hành động của Tiêu Tử Diệp quá đột ngột, thanh âm quá lớn, trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người, khi bọn hắn hiểu được câu “Lâm Tiêu” và “Hợp tịch đại điển” kia, một lúc lâu mới kịp phản ứng, đây là nói người đang cùng vị cấp bậc lão tổ đánh nhau, vả lại rõ ràng càng đánh càng hung mãnh, thậm chí đè ép đánh vị kia lão tổ!

Chưởng môn Thiên Huyễn Môn trước hết kịp phản ứng, nhịn không được hỏi: “Này… Thanh Tiêu chân nhân muốn lấy đệ tử của mình thật sao…?”

Mọi người vẻ mặt cổ quái, dù sao dạy đồ đệ dạy đến song tu, mặc dù có, thật sự không nhiều lắm. Vả lại một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho dù là không có huyết quan hệ thống, bọn họ vẫn cảm thấy người thầy như vậy thật sự làm người ta nghi ngờ nhân phẩm.

Quân Mặc mắt lạnh nhìn biểu tình của mọi người, đáy mắt trồi lên huyết sắc.

Hắn cùng với sư tôn thế nào, với bọn họ có quan hệ gì đâu? Những người này thật sự là khôi hài, làm gì phải đưa ra bộ mặt đạo sĩ này.

Lông mày Mạnh Thanh Vân cũng nhăn lại, đối với vẻ mặt của những người này trong lòng không thích đến cực điểm, đang muốn nói, ánh nhìn lại thoáng qua Lâm Tiêu trên đài cao đang theo Tiêu Trường Hà tiếp một chiêu, nhất thời hí mắt không lên tiếng.

Ngay khi phía chấp pháp đường có người muốn nhân cơ hội thêu dệt chuyện, lại nghe một tiếng nổ, ngay sau đó, một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bộc phát ra một trận uy lực thật lớn, sóng xung kích lục sắc nháy mắt nổ tung trong đám người, nổ mấy chục người ngay tại chỗ sống chết không rõ.

Mọi người nhất thời loạn thành một đoàn, may mà các phái đều có chưởng môn trấn thủ, lúc này mới rốt cuộc dùng thời gian ngắn ngủi ổn định mọi người.

Mọi người lúc này mới có thời gian nhìn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vừa thấy, một đám nhất thời thần sắc nghiêm nghị, mấy kẻ muốn mượn cớ sinh sự, hắt bát nước bẩn lên người Lâm Tiêu, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Nhưng hỏi xảy ra chuyện gì, cũng là Lâm Tiêu cùng Tiêu Trường Hà tranh đấu trên đài cao, đem cường giả phân thần kỳ hậu kỳ này, một cước đạp xuống dưới, trực tiếp xé nát trận pháp ngăn cản kiếm khí và phép thuật, làm vỡ nát lá chắn chung quanh đài cao!

Đây chính là phân thần kỳ hậu kỳ!

Vị cung phụng của chấp pháp đường Tiêu Trường Hà này từ nhỏ thiên phú kinh người, cũng tu luyện hơn ba trăm năm mới rốt cuộc đạt tới phân thần kỳ hậu kỳ! Lâm Tiêu mới bao lớn?! Hắn bao nhiêu tuổi, lại… lại có thể làm đến nước này!

Một cái ba năm có thể làm Lâm Tiêu nhảy đến mức này, vậy chín năm sau? Ba mươi năm sau?

Không ai muốn đắc tội một người tiềm lực vô cùng, một cước có thể nghiền áp một tảng lớn như vậy. Dù sao, người ta bất quá là cưới đồ đệ mà thôi, ngươi tình ta nguyện, so với mấy kẻ cường đoạt cả nam lẫn nữ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Mạnh Thanh Vân cười như không cười mà nhìn sắc mặt thay đổi nhanh chóng của mọi người, thản nhiên nói: “Hợp tịch đại điển của tiểu sư đệ của bổn tọa, liền định vào tháng sau, đến lúc đó, Mạnh mỗ ở Huyền Chân tông chờ chư vị bằng hữu đại giá.”

Mạnh Thanh Vân nói hai chữ bằng hữu, cũng không phải chỉ là vì khách khí.

Tất cả mọi người minh bạch, Mạnh Thanh Vân đây là muốn ép mọi người tỏ thái độ, đến lúc đó, tới chính là bằng hữu của Mạnh Thanh Vân, không tới, tự nhiên chính là người của chấp pháp đường bên kia.

Đều nói nhương ngoại tất tiên an nội*, hiện giờ Sở Thu và Lâm Tiêu đồng thời trở về, đều tu vi tăng cao, chờ sau tỉ thí tông môn, Mạnh Thanh Vân tuyệt đối sẽ ra tay với chấp pháp đường. Hắn định ra ước hẹn một tháng này, chẳng lẽ không sợ bọn họ tiếp tục án binh bất động sao? Hắn lại tự tin như vậy?

*Trước khi đối kháng thế lực bên ngoài phải giải quyết vấn đề bên trong.

Nhưng trên thực tế Mạnh Thanh Vân cũng không có ý nghĩ sâu xa quan sát một tháng gì, hắn bất quá là nghĩ, thật vất vả nhìn thấy tiểu sư đệ gặp được người có thể làm bạn cả đời, bọn họ nhất định muốn vì Lâm Tiêu làm một hôn sự thật tốt mà thôi.

Kỳ thật bất luận là bốn người Mạnh Thanh Vân hay Quân Mặc, trong lòng đều rất rõ, hiện giờ tình thế quá mức nghiêm trọng, dù là vết nứt không gian ngày càng nghiêm trọng, hay thế lực ma đạo tình thế bức người, đều khiến mọi người không dám khẳng định ngày mai sẽ thế nào, ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì.

Bọn họ muốn thật sự chúc phúc cho Lâm Tiêu, ít nhất bây giờ tất cả mọi người còn ở đây, việc có thể cùng hắn làm đều làm.

Bọn họ không nói mọi chuyện thuận lợi vui vẻ, bởi vì không người nào dám khẳng định sau này tình huống ra sao, ai lại dám khẳng định, khi đó còn có tâm tình như hôm nay? Người của hôm nay?

Sau khi biết được bí mật của hệ thống, trong lòng Quân Mặc liền sinh ra ý tưởng này, chẳng qua Mạnh Thanh Vân nghĩ sớm hơn so với hắn, cũng càng thêm cấp bách.

Quân Mặc đối với Mạnh Thanh Vân, là cảm kích đến cực điểm.

Chưởng môn của Thiên Huyễn Môn nói: “Đến lúc đó nhất định đến!” Hắn xem như khẳng định lập trường của mình, đứng chung một chỗ với Mạnh Thanh Vân.

Những người khác cũng sôi nổi nói lời chúc mừng, tất cả nói lúc đó nhất định sẽ đến, về phần thật sự tới hay không, vậy phải đợi cho đến lúc đó lại nói.

Mạnh Thanh Vân cũng không để ý, sau khi đợi mọi người ngồi xuống tiếp tục nhìn luận võ trên đài cao, hắn liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhu, Tiêu Nhu cười tủm tỉm nói: “Giao cho ta, ta đến an bài! Tiểu Mặc, ta giúp ngươi thiết kế giá y được không?”

Thật sự xuất giá a…

Tiêu Tử Diệp nhịn không được chớp chớp đôi mắt, hắn nhớ rõ tiểu tử Quân Mặc này vừa bướng bỉnh lại vừa cứng rắn, thật sự sẽ đồng ý sao? Tiêu Tử Diệp nhịn không được nhìn về phía Quân Mặc, đã thấy người này bây giờ nhìn chằm chằm trên đài, sắc mặt lãnh ngạnh, sát khí cả người đều toát ra…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ