Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 10: Đạo Hữu, Thật Ra Ta Đến Để Giúp Ngươi!


Bùi Lăng suy yếu nói, “Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với công pháp của ta, ta cũng có thể cân nhắc trao đổi với ngươi?”

Hắn thầm gọi hệ thống ở trong lòng, “Hệ thống! Có thể thay đổi hình dạng của Đoán Cốt quyết, để tên này không nhìn ra, chỉ cần tu luyện theo lập tức tẩu hỏa nhập ma không?”

Hệ thống: “Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài, mời ký chủ lựa chọn thời gian và click 【 một khóa ủy thác 】, hệ thống lập tức tự động tu luyện cho ngài! Một khóa ủy thác, không lo tuy luyện, hoàn thành giấc mộng phi thăng của ngài!”

Bùi Lăng thầm phun ra một ngụm máu tươi: “Lão tử đã biết không thể trông cậy vào ngươi mà…”

Hắn đang lo lắng nghĩ có nên lấy một vài công pháp giả mạo người đời trước để kéo dài thời gian hay không, lại nghe Ngô Đình Hi cười lạnh: “Đừng giả vờ! Ngươi đang tu luyện Đoán Cốt quyết, không phải người trong Trọng Minh tông, tất nhiên là ngoại đệ tử của Trọng Minh tông! Nếu ta đoán không sai, Trọng Minh tông đã phát lệnh truy nã đến gần đây, ngươi lại đuổi theo vào tận trong núi, sao có thể không nhận ra Ngô mỗ?!”

“Vậy đạo hữu muốn thế nào?” Bùi Lăng cau mày, đệ tử đi ra từ tông môn nham hiểm này thật sự không dễ lừa, dù sao hắn còn trẻ tuổi, lại vừa đột phá, chỉ nằm một lúc đã dần khôi phục sức lực, có lẽ vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên. Nhưng muốn chạy thì vẫn hơi khó… Lại kéo dài thêm chút!

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng hơi suy nghĩ, nói, “Thật ra đạo hữu hiểu lầm rồi, mặc dù Trịnh Kinh Sơn của Trọng Minh tông đã phân phó con cháu Bùi thị ta tìm kiếm đạo hữu khắp nơi, nhưng chỉ có mình ta, không những không muốn tiết lộ tung tích của đạo hữu, ngược lại còn ước gì đạo hữu có thể chạy thoát!”

Thấy Ngô Đình Hi cười lạnh, hiển nhiên hoàn toàn không tin, hắn vội vàng nói tiếp, “Đạo hữu cũng biết, Trịnh Kinh Sơn có một tấm bình phong, thoạt nhìn là vật bình thường, nhưng nhìn kỹ bên trên lại có hơn trăm mỹ nhân…”

“Diễm Cốt La Sát Đồ?” Còn chưa nói hết câu, Ngô Đình Hi đã bật thốt ra, nghi ngờ nói, “Sao ngươi lại biết cái này? Không đúng, ngươi từng gặp bức tranh này, lại còn không chết?!”

Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, xem ra tấm bình phong kia còn ghê gớm hơn dự đoán?

Trước mắt cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vội vàng nói: “Ta là con cháu nhánh bên của Bùi thị Lộc Tuyền thành, bởi vì mẫu thân ruột mất sớm, tư chất không tốt, nhiều năm qua vẫn bị kế mẫu chèn ép, nghèo rớt mùng tơi… Trước đây không lâu, Trịnh Kinh Sơn được tông tử trong gia tộc mới ở lại trong sân dành cho khách của Bùi phủ, nghe đồn người này xuất thân giàu có, không phải người mà Bùi gia có thể so sánh được. Ta nghe hạ nhân nói ba ngày hai bữa hắn luôn bôn ba bên ngoài, không ở trong phủ, vì vậy cả gan vào phòng hắn xem thử…”

Nghe đến đây, ánh mắt Ngô Đình Hi nhìn hắn lập tức trở nên rất kỳ quái: “Ngươi là một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng ba ở nơi thâm sơn cùng cốc, cũng dám đi trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn?”

Thậm chí Ngô Đình Hi còn hơi ngơ ngác: Là mình ở trong tông môn quá lâu, cho nên không biết bây giờ tu sĩ bên ngoài đã trở nên hung hăng như vậy?!

So sánh với việc chỗ ở của Trịnh Kinh Sơn bị mất trộm đến nay còn mơ màng không biết, chẳng hiểu sao hắn ta lại cảm thấy, vừa nãy bị cướp ba viên Khí Huyết Đan ngay trước mặt, hình như cũng không phải chuyện ghê gớm gì?

“Khụ, tóm lại, Trịnh Kinh Sơn vì truy sát đạo hữu, đến nay còn chưa phát hiện việc này.” Bùi Lăng vội ho một tiếng, “Vì vậy bây giờ ta rất hy vọng đạo hữu bình an vô sự, thậm chí có thể chạy thoát! Dù sao, chỉ cần đạo hữu thật tốt, mới có thể ngăn cản Trịnh Kinh Sơn, tranh thủ càng nhiều thời cơ và thời gian để ta trốn xa ngàn dặm!”

Hắn dùng giọng điệu chân thành nhất nói, “Đạo hữu, thật ra ta đang đến giúp ngươi!”

Ngô Đình Hi ngửa đầu cười ha ha: “Giúp Ngô mỗ? Giúp thế nào? Vừa gặp đã cướp Khí Huyết Đan của Ngô mỗ, để Ngô mỗ bò cả nửa ngày như sâu bọ mới có thể nhặt lại bình thuốc của mình?”

“Đạo hữu, đẩy chỉ là việc nhỏ.” Bùi Lăng nghiêm mặt nói, “Lúc ấy ta bị Diễm Cốt La Sát Đồ làm hại, nếu không có Khí Huyết Đan, chỉ sợ đã gặp chuyện không may. Lại nói, đạo hữu ở đây một mình, chưa quen hoàn cảnh nơi đây, sớm muộn gì cũng bị con cháu Bùi thị ta phát hiện, bẩm báo cho Trịnh Kinh Sơn! Nếu thế, chẳng lẽ đạo hữu có thể có kết cục tốt? Bây giờ, thật ra ngươi và ta đều ngồi chung một con thuyền, nên đồng tâm hiệp lực, chứ không phải tính toán chi li mới đúng!”

Ừ, hơi thở thông thuận hơn nhiều, chắc có thể đứng dậy đi mấy bước, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu?

Bùi Lăng hơi do dự, nhìn trộm Ngô Đình Hi, thấy đối phương cúi đầu như đang suy nghĩ, không còn ý làm khó nữa mới thầm thở phào, quyết định tiếp tục nghỉ ngơi, tránh việc lại gặp khó khăn trên đường chạy trốn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo