Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 33


Vào đêm trăng non, trời không trăng, những ngôi sao đặc biệt sáng. Lệ Tinh Luân nhìn bầu trời, trong nháy mắt màn đêm vừa buông xuống, hắn cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Người tu chân tu luyện đều là hấp thụ thiên địa linh khí rồi chuyển hóa để dùng, biến thiên địa linh khí hỗn độn trở thành sức mạnh phù hợp với mình, Phật tu là phật lực, đạo tu chú ý nhất là con đường tự nhiên, cho nên là sức mạnh tinh thần, kiếm tu gọi là kiếm khí, mà Ma tu có thể gọi là ma lực.

Đối với các loại sức mạnh này, Tu Chân giới gọi chung là chân nguyên, cũng không phân chia rõ ràng, dù sao mặc kệ tu luyện như thế nào, cuối cùng những sức mạnh đó đều sẽ biến thành tiên khí, tất cả đều có chung nguồn gốc, cuối cùng kết quả cũng giống nhau, chẳng qua khác nhau quá trình giữa thôi, không cần phải gọi bằng nhiều cái tên phức tạp như vậy.

Nhưng quá trình khác nhau, làm cho cảm giác mỗi người cũng khác nhau.

Làm Lệ Tinh Luân khó chịu đến tận xương tủy, là do trận pháp dần dần mở ra làm hắn cảm nhận được sức mạnh của Hám Thiên Phong. Chả trách người dưới Kim Đan kỳ ngay cả tư cách bước vào Hám Thiên Phong cũng không có, Lệ Tinh Luân bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng nếu hắn vẫn còn Trúc Cơ kỳ, có thể sẽ bị loại sức mạnh này ép tới không thở nổi. Hám Thiên Phong là nơi mà nếu ngươi không đủ mạnh, ngay cả tính mạng cũng không bảo đảm.

Mà Trường Không Trác Ngọc lại không bị ảnh hưởng một chút nào, y ngẩng đầu nhìn những ngọn núi dần hiện ra xung quanh, như có điều suy nghĩ.

Lệ Tinh Luân thẳng lưng, cố gắng thích ứng với cảm giác này. Hắn nếu muốn theo Trường Không Trác Ngọc, thì không thể bị cảm giác khó chịu này đánh bại, hắn muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Lúc nghĩ như vậy, một cỗ kiếm ý từ trong người hắn tràn ra, cho dù trong tay không có kiếm, kiếm khí trên người hắn cũng trợ giúp hắn chống đỡ áp lực xung quanh.

Trường Không Trác Ngọc hơi nhướng mày, xem ra đồ nhi của y đã bị y và Nhất Bần chân nhân ảnh hưởng, mặc dù là tự mình tìm hiểu tâm pháp, bất quá cuối cùng vẫn đi lên con đường kiếm tu.

Đường đi không hề dễ dàng, nhưng có thể là con đường ổn định để tu luyện.

Thấy Lệ Tinh Luân đang dần thích ứng với sức mạnh xung quanh, sau khi dùng kiếm khí của mình đủ để chống cự với Hám Thiên Phong hàng năm đều tích lũy ma khí, Trường Không Trác Ngọc mới yên tâm đi quan sát những ngọn núi, lỗ hổng trận pháp rất nhanh liền xuất hiện trước mắt y.

Trường Không Trác Ngọc tin chắc mình là Doãn Trường Không, cũng có liên quan đến việc y tinh thông trận pháp. Ngoại trừ Doãn chưởng môn giác ngộ dựa vào Côn Lôn thần trận, còn ai có thể gần như tinh thông toàn bộ trận pháp trên thế gian này. Giống như trận pháp hộ sơn của Ma tông tinh diệu như vầy, nhưng trong mắt Trường Không Trác Ngọc thì vừa nhìn đã hiểu, có thể nói là sai lầm chồng chất.

Bất quá trong mắt y trận pháp này sai sót nhiều chỗ cũng chỉ là so với thượng cổ thần trận thôi, dù sao trận pháp cũng do người tu chân bày ra, có thể đạt tới cảnh giới này đã tương đối khó khăn rồi.

“Trận pháp này tồn tại đã hơn vạn năm,” Trường Không Trác Ngọc nói, “Còn trải qua mấy thế hệ hoàn thiện, lẽ ra không nên xuất hiện tình trạng này.”

Trên tay y cầm tượng phật ngọc, tượng phật cảm nhận được sức mạnh xung quanh, hơi hơi nóng lên.

Chuyện này có nghĩa là vào những đêm trăng non, tượng phật kỳ thật đều bảo hộ những người ở trong trấn nhỏ không để họ bị thương tổn, nếu không sức mạnh có thể làm Lệ Tinh Luân khó chịu, thì người trong trấn nhỏ căn bản không thể nào chịu đựng nổi.

“Hèn gì chuyện của trấn nhỏ này, chính đạo nhân sĩ không quan tâm đến.” Lệ Tinh Luân chợt hiểu ra, “Chỉ cần trận pháp này có lỗ hổng, thì không người nào có thể sống ở trấn nhỏ này, cuối cùng chắc chắn sẽ bị bỏ hoang. Thực tế nếu không có tượng phật này bảo hộ, vào đêm đầu tiên Hám Thiên Phong xuất hiện, người trong trấn nhỏ này sẽ vì không chịu nổi sát khí mà phát điên.”

Mạng của những người rời khỏi trấn nhỏ này, đều là nhờ có tượng phật bảo vệ.

Trường Không Trác Ngọc nhìn những ngọn núi, nói: “Với địa hình của Hám Thiên Phong, không nên có nhiều sát khí như vậy. Sát khí dày đặc cỡ này, trừ phi là tích tụ hơn mười vạn* mạng người. Ma tu quả thật có thủ đoạn tu luyện dựa vào sát khí hoặc thải bổ chi thuật** mà người chính đạo không chấp nhận được, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào linh khí trời đất đạt được sức mạnh, chẳng qua không giống biện pháp tu luyện của chính đạo thôi. Cũng không phải người người đều cần sát khí, vì cái gì Hám Thiên Phong lại biến thành như vậy? Sống lâu dài tại nơi có hoàn cảnh như vậy, cho dù là có công lực cao thâm rất nhanh cũng sẽ mất đi lý trí bị tâm ma khống chế, cho dù là Ma tu, cũng không chịu nổi tâm ma khống chế mạnh đến như vậy.”

*10 vạn: 100.000

*Thải bổ chi thuật: đại khái là giống biện pháp tu luyện của mấy con hồ ly tinh á. (hiểu hơm)[chắc hiểu, thải âm bổ dương chứ gì]

“Ý của sư phụ là Hám Thiên Phong trước kia có thể không phải như vậy?”

“Có thể là vậy.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Chúng ta nhất định phải lên núi một chuyến, nhìn xem Hám Thiên Phong vì cái gì lại biến thành như vậy. Cho dù là Ma tu, nhưng bây giờ là thời điểm chính ma lưỡng đạo phải liên kết với nhau để cùng vượt qua kiếp nạn nhân gian, không nên rối rắm chuyện chính tà. Hơn nữa nơi này dù sao cũng là tông môn của ta ngàn năm trước, gặp chuyện phiền toái ta vẫn phải quản.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Sư phụ từ khi có lại thân phận Huyết Thiên Kiếp, cảm giác hình như tự tin thêm thiệt nhiều.

“Ngươi không nên đi.” Trường Không Trác Ngọc cau mày nói, “Hám Thiên Phong sát khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi, vi sư lo lắng ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, vẫn là…”

“Sư phụ,” Lệ Tinh Luân ngắt lời Trường Không Trác Ngọc, “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”

Nếu ngay cả chút sát khí đó cũng không thể chịu được, thì sau này hắn làm sao có thể sánh vai cùng Trường Không Trác Ngọc!

“Lỡ như ở nơi này gặp phải kẻ thù hại cả nhà ngươi thì thế nào?” Trường Không Trác Ngọc hỏi.

Đây không phải là giả thuyết, dựa theo suy đoán của bọn họ trước đó, thượng cổ thần khí Thời Không Luân ở Lệ gia, như vậy hung thủ sát hại Lệ gia, có thể là bất kỳ ai trong chính ma lưỡng đạo. Hiện tại nhìn thấy Hám Thiên Phong xảy ra vấn đề, hiềm nghi càng lớn hơn.

Vô cùng có khả năng bọn họ sẽ phát hiện ra chân tướng ở nơi này, đến lúc đó Lệ Tinh Luân phát hiện ra chân tướng đồng thời chịu ảnh hưởng bởi sát khí, chỉ sợ sẽ nhập ma.

“Sẽ không,” Lệ Tinh Luân lắc đầu nói, “Sư phụ bảo ta nhập ma, ta liền đi tu ma; sư phụ nếu không cho, cho dù ta chết, cũng quyết không bước vào ma đạo.”

Nghe hắn cam đoan như vậy, Trường Không Trác Ngọc nói, “Kỳ thật vi sư cũng không biết mình là đạo tu hay là Ma tu, dù sao luân hồi mấy thế công pháp gì cũng học rồi, đồ nhi tu luyện cái gì cũng không quan trọng. Chính là vi sư đời này thân phận là Côn Lôn chưởng môn, đồ nhi nếu là Ma tu, sẽ không có thân phận là đệ tử thân truyền của chưởng môn, đồ đệ chỉ có thể rời khỏi Côn Lôn.”

Đồ đệ rời khỏi Côn Lôn? Không phải là Côn Lôn trục xuất đồ đệ? Lệ Tinh Luân hơi sửng sốt: “Sư phụ, ý của ngươi chẳng lẽ là, nếu ta nhập ma, ngươi ngay cả thân phận đứng đầu chính đạo cũng không cần, cùng đi với ta sao?”

“Đó là tất nhiên,” Trường Không Trác Ngọc giọng điệu tất nhiên là vậy rồi, nói: “Ngươi chính là đồ đệ của ta, trước khi xuất sư ta làm sao có thể để ngươi lẻ loi một mình.”

Trong lòng Lệ Tinh Luân biết rõ Trường Không Trác Ngọc coi trọng chuyện thân phận đến nhường nào, mà lúc này y lại vì hắn mà cam tâm tình nguyện buông bỏ một thân phận. Tuy rằng chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng Trường Không Trác Ngọc là người nói được làm được, tuy rằng y không đáng tin lắm lại còn có tính tình như trẻ con, nhưng những lời đã nói ra đều chắc chắn làm được.

“Vậy là tốt rồi, sư phụ ngươi cũng không thể bỏ rơi ta.” Lệ Tinh Luân nói, “Nếu ngươi bỏ ta lại, cho dù là thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta cũng phải tìm được ngươi.”

Giọng điệu của hắn vô cùng cung kính, nhưng trong mắt lại quyết liệt.

Trường Không Trác Ngọc không thèm trả lời câu nói ngu ngốc này của hắn, thật vất vả mới mặt dày mày dạn nhận được đồ đệ, còn tri kỷ như vậy, y mới không chịu bỏ đâu.

Đem tượng phật ngọc đặt lại trong huyện nha, Trường Không Trác Ngọc bày ra một trận pháp bảo hộ tượng phật ngọc, để không người nào có thể phát hiện ra nó.

“Không cần biết là người phương nào đem tượng phật ngọc bảo vệ trấn nhỏ này, nó đều không thuộc về chúng ta.” Đột nhiên Trường Không Trác Ngọc trở nên đứng đắn lên, “Nó có sứ mệnh của nó, cho dù trấn nhỏ không còn nữa, nó vẫn như trước hao hết toàn lực để bảo hộ vùng đất này, chẳng sợ sức mạnh cũng sắp dùng hết.”

Hãy để nó ở đây, bảo vệ đến giây phút cuối cùng đi.

Sau khi Trường Không Trác Ngọc giấu tượng phật ngọc xong, liền cùng Lệ Tinh Luân tiến vào Hám Thiên Phong. Vào đêm trăng non, trận pháp của Hám Thiên Phong có sơ hở, là thời cơ tốt nhất để bọn họ trộm lẻn vào. Trường Không Trác Ngọc có hiểu biết rất rõ về trận pháp, tất nhiên biết chỗ nào không chỉ yếu ớt mà khi đi vào còn không bị phát hiện, thoải mái mà lẻn vào với Lệ Tinh Luân.

Dùng cổ trùng Bách Hoa Môn tặng cho thay đổi khí tức trên người Lệ Tinh Luân, làm hắn thoạt nhìn giống như Ma tu Kim Đan kỳ. Trường Không Trác Ngọc thì căn bản không cần đến thứ này, y chỉ cần biến quần áo thành màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn qua còn có khí thế hơn cả Ma tông tông chủ.

Lệ Tinh Luân thay đổi dung mạo, Trường Không Trác Ngọc thì chưa xuất hiện lâu trong Tu Chân giới, hai người đều là gương mặt mới, cũng không cần lo lắng sẽ gặp phải kẻ thù bị nhận ra.

Hám Thiên Phong Ma tu rất nhiều, lại có không ít người tu luyện trên những ngọn núi khác, chưa gặp qua là chuyện rất bình thường, cũng không sợ sẽ bị người khác nghi ngờ.

Đương nhiên, kỳ thật bên trong Hám Thiên Phong, vẫn có biện pháp nhận ra người đến có phải là Ma tu hay không. Bất quá Trường Không Trác Ngọc vừa nhìn đã biết là người có công lực cao thâm, người công lực thấp làm gì dám tiến lên nghi ngờ thân phận của y. Mà ở trước mặt Trường Không Trác Ngọc, căn bản không tồn tại người công lực cao thâm, vì vậy không ai dám nghi ngờ danh tính của hai người, hai người cứ như vậy mà nghênh ngang bay tới bay lui giữa mấy ngọn núi.

Trường Không Trác Ngọc không phải đang đi tham quan Hám Thiên Phong, mà có kế hoạch từ trên không trung tìm ra nguồn gốc của sát khí. Trận pháp của Ma tông căn bản là do sát khí phá hoại từ bên trong, ngày thường sức mạnh đầy đủ còn có thể che giấu được, nhưng vừa đến đêm trăng non, tất cả nhược điểm đều lộ ra, sát khí này tồn tại hình như chính là vì để phá hư trận pháp.

Đây là chuyện xảy ra một hai trăm năm sau khi Huyết Thiên Kiếp tiến vào Ma giới, xem ra vẫn luôn có người muốn đối phó Ma tông, chính là vẫn luôn bị Huyết Thiên Kiếp áp chế nên không thể ra tay thôi.

Nghĩ đến đây, Lệ Tinh Luân đột nhiên có một phỏng đoán không tốt: “Sư phụ, ngươi nói… Tu giả bị ma hóa, có khi nào không chỉ xuất hiện một lần vào lúc Côn Lôn thần trận bị phá hủy hay không? Có thể nào… người bị ma hóa đã tồn tại từ lâu, vẫn luôn chờ đợi thời cơ hành động, âm mưu phá hỏng thần trận, gỡ bỏ phong ấn Ma giới?”

“Không phải không có khả năng này.” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nếu thật sự là như vậy, trận pháp Ma tông đã có lỗ hổng cách đây tám trăm năm, cách đây một thời gian, khi Doãn Trường Không mất tích trên Côn Lôn, lối vào Ma giới lại thoát ra một ít ma khí, ma khí đó sẽ đi tới chỗ nào?

Đáp án đã rõ ràng.

Lúc này, Trường Không Trác Ngọc cũng đã xác định được nơi phát ra ma khí, đúng là ngay trên đỉnh núi Hám Thiên Phong, Ma cung.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật