Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 11: Cải trang vi hành


Hạo Nhiên bình phục quay về triều, vẫn là Ti mặc mài mực nâng chiết tử cung kính cạnh quân như trước.

Nhưng lúc này văn võ toàn triều cũng không dám khinh thường người này nữa, Trụ vương hoang *** vô đạo, lạm thi khốc hình, trung thần trực gián, không tiếc thân thí bào cách, người mà ngay cả tính mạng cũng không cần thì mưu cầu phú quý có ích gì? Khi đó trời lại giáng bạo vũ, dội tắt hỏa than trong cột đồng, có thể thấy lão thiên cũng không nhẫn tâm trơ mắt nhìn Ti mặc chán sống này chết đi.

Thiên tử vinh sủng, trời cao ân quyến, tức thì không còn ai dám chỉ trích hắn “Tiểu nhân”, “Nam sủng” nữa.

Nhưng Khương hậu đã chết, chung quy vô pháp vãn hồi, lục cung không thể vô chủ, sau ngày đầu tiên Hạo Nhiên về triều, Tỷ Can cùng Vi Tử Khải liền tấu chuyện này.

Hoàng Phi Hổ có muội làm phi, vì để tránh hiềm nghi nên đã cáo bệnh không triều kiến, trăn trở nhiều lần, quần thần vẫn một mực khen ngợi Hoàng phi hiền lương thục đức, ôn nhu đoan trang, đủ để thống lĩnh hậu cung, Hạo Nhiên nghe đến nhàm chán, lại kéo nghiên đá qua, cúi xuống bắt đầu mài mực.

Hạo Nhiên cảm thấy chính khí toàn thân từ lúc bị Thân Công Báo dùng sét đánh đã tản hơn phân nửa, chậm chạp chưa hồi phục, trong lòng thấp thỏm, may mà Đát Kỷ biết pháp bảo vô hiệu đối với hắn, không còn tự làm bẽ mặt nữa, chẳng biết sau lưng lại đang mưu tính ám chiêu gì.

Suy đi nghĩ lại, chợt nghe Tỷ Can đang nói dông dài đột nhiên ngừng lại, trong điện tĩnh đến nỗi châm rơi cũng có thể nghe thấy, nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn một cái, liền thấy tầm mắt của văn võ bách quan đều chăm chú dán lên người mình.

Trụ vương không vui nói: “Chung thân đại sự của Cô, các ngươi cũng muốn làm chủ, làm chủ không được cũng muốn can thiệp vào, phân lượng không đủ liền muốn kéo luôn Ti mặc ra gánh trách nhiệm?”

Khóe miệng Hạo Nhiên hơi co giật, mới tỉnh ngộ rằng bách quan khuyên bảo Trụ vương không được, thế là trút hết lên người mình, kỳ vọng mình có thể khuyên Trụ vương thêm lần nữa, thiên tử không kiên nhẫn, cảnh cáo mình chớ ăn nói tùy tiện, Hạo Nhiên đành phải khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thần…Tê chân quá”

Tỷ Can cách gần nhất sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy Trụ vương nhịn cười, nói: “Cô tự có tính toán, giờ bãi triều thôi”

Tự cổ Ti mặc có bản lĩnh bực này, vừa làm chim đầu đàn, lại vừa đảm nhiệm tấm chắn, quả thật ngoài Hạo Nhiên ra thì tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chúng thần còn chưa kịp phản ứng lại, Trụ vương đã phất tay áo nói: “Bãi triều”

.

Về đến Thọ Tiên cung, Trụ vương nói: “Lấy trường bào phía sau gương đồng lại đây”

Hạo Nhiên theo lời mà làm, thấy chất liệu không phải tơ tằm cũng chẳng phải sợi đay, khó hiểu, vì thiên tử trút bỏ một thân huyền sắc long bào, thay vào bộ trường y vải thô kia, buộc chặt đai lưng; Trụ vương dẫn Hạo Nhiên đến thiên môn rời hậu cung, cười nói: “Ở trong cung riết bực mình, nhờ hồng phúc của ngươi, ra ngoài dạo chút”

Hạo Nhiên không khỏi buồn cười, không nghĩ tới quốc quân lại như một tiểu hài hiếu động, nhìn thoáng qua tuy đã thay thô bào vải bố, nhưng thiên tử vẫn long hành hổ bộ, khí phách tứ dật, nào có nửa phần bộ dáng của nam tử nhân gia tầm thường, biết Trụ vương chuẩn bị trang phục này đã lâu, chính là vì muốn chuồn êm xuất môn giải sầu, bèn cười đáp: “Đại vương một chút xíu cũng chả giống bách tính Triều Ca”

Trụ vương hơi hơi gù lưng, giả trang thành một bộ thần thái dung dung tục tục, trong mắt tiếu ý dạt dào, xoay đầu hỏi: “Như thế nào?”

“Từ nhỏ bị Văn thái sư quản giáo, từng lời nói từng cử chỉ, đều phải làm gương cho thiên hạ” Trụ vương thổn thức nói, rồi lại thẳng eo, lắc đầu: “Vô pháp, vô pháp, chút nữa nhớ kỹ không được để lòi nhân bánh, chúng ta không phải quân thần…Mà là…”

Hạo Nhiên cười nói: “Phụ tử, chẳng phải đại vương đã nói, quân vi nhân phụ sao?”

Trụ vương nghiêm mặt, nói: “Cô già đến thế sao?” Lại nhớ tới lúc hai người mới gặp, mình tranh luận đến Hạo Nhiên á khẩu vô ngôn, không ngờ hôm nay lại tự mua dây buộc mình, dở khóc dở cười.

Hạo Nhiên không đáp, mỉm cười ngắm nhìn Trụ vương, Trụ vương cũng cảm giác được, vươn tay ra, nắm lấy bàn tay Hạo Nhiên, nói: “Phụ tử thì thật đại bất luân, huynh đệ thôi” Trong lúc nói chuyện hơi tách năm ngón tay, cùng Hạo Nhiên mười ngón giao nhau, nói tiếp: “Chút nữa ngươi chờ coi, tên kia nhất định sẽ nịnh hót đầy miệng”

Trụ vương căng cổ họng, học lại mười phần thần thái của gian thần Phí Trọng: “Đại vương mặc cái gì cũng tràn trề khí phái thiên tử_____”

Ở cửa sau đã có mã xa chờ sẵn, trong xe có một người ló đầu ra nhìn quanh quất, không ngừng cười xòa đón Trụ vương và Ti mặc lên xe, Hạo Nhiên vừa thấy liền mất khẩu vị, chính là đại gian thần Phí Trọng trong triều nọ.

Đợi đến khi quân thần đã ngồi vào chỗ, Phí Trọng mở miệng câu đầu tiên chính là: “Đại vương thật là mặc cái gì cũng tràn trề khí phái thiên tử a!”

Lúc này hai người rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, đột nhiên cười ầm lên, còn Phí Trọng thì vẻ mặt mù tịt, chẳng biết mình nói sai cái gì, mã xa ly khai hoàng cung, qua qua lại lại nội thành Triều Ca, tìm nơi náo nhiệt đông người.

.

Hậu nhân chỉ nói cuối triều Thương quân vương ngu si vô đạo, bách tính trôi giạt khắp nơi; lại không biết trước đại chiến phong thần, Triều Ca thực sự là trung tâm mậu dịch, văn hóa, kinh tế của Thần Châu đại lục, nghề “Thương nhân” mà hậu thế vẫn gọi, vốn chính là để chỉ những người bán hàng rong, chuyên buôn bán các loại sản phẩm trên khắp một dải Thương Khâu, Trung Nguyên, sau khi lưu truyền mấy nghìn năm đã trở thành tên gọi cố định của nghề này.

Đầu đông, tiểu tuyết đêm qua đọng trên trường nhai một tầng băng mỏng, người đến kẻ đi, chợ phi thường náo nhiệt, đầy quầy hàng rong bày bán các loại sản phẩm đồng thiếc, thừng nghệ* và thực vật muối sấy, còn có thợ săn mang theo sơn trân dã vị lớn tiếng rao hàng, cả vùng cảnh tượng phồn hoa nhộn nhịp. [*vật phẩm được bện bằng dây thừng]

Hạo Nhiên ở trong cung đã gần nửa năm, lúc này như một chú khỉ thoát ***g hưng phấn không thôi, dù sao quân vương cũng có Phí Trọng hầu hạ rồi, không cần bận tâm nữa, dàn xếp vài cái liền tiêu thất trong chợ.

Phí Trọng không dám bắt chước làm cái hành động dũng cảm này, biết quân vương tuy là vi phục, nhưng mục đích không phải để vui chơi, lập tức cung cung kính kính, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Trụ vương, tùy thời hồi đáp các vấn đề của thiên tử, Trụ vương cũng không gấp đi tìm Ti mặc thoát cung kia trở về, chỉ mỉm cười hô: “Trời tuyết đất trơn, coi chừng té rụng răng cửa!” Rồi không quản hắn nữa, dọc đường đi, khảo sát dân tình, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi thăm Phí Trọng về tình hình kinh tế, dân chính nội thành Triều Ca.

Hạo Nhiên đột nhiên ngừng cước bộ trước một sạp bán chế phẩm đồng đỏ, người bán rong kia tiếp đón: “Tiểu ca, xem chút đi”

Hạo Nhiên khó có thể tin cúi người nhặt một thanh đoản kiếm toàn thân vàng rực, giơ cao nó lên, hướng về phía ánh dương xăm soi tỉ mỉ, hít một hơi lãnh khí, hỏi: “Đây là vật gì?”

Người bán rong mặt mày rạng rỡ, đáp: “Tiểu ca mắt tinh ghê, đây là do Tây Kỳ Cơ nhị công tử Cơ Phát tự tay chế tạo”

Hạo Nhiên chỉ loáng thoáng cảm thấy kiếm này quen thuộc khó nói, long văn quấn quanh thân kiếm, phù tự quyển quyển, nhưng mũi kiếm lại tròn cùn, dưới dương quang nở rộ vô số hào quang kim sắc, đúng là sản phẩm mô phỏng Hiên Viên kiếm mà mình tận mắt nhìn thấy trên tay Hoàng Đế lúc xuyên việt lần đầu tiên!

“Sao vậy?” Bên kia Trụ vương đã đi đến trước mặt, cùng Hạo Nhiên chăm chú nhìn đoản kiếm kim sắc trong tay, cười nói: “Thượng cổ thần khí lại tìm được trên sạp hàng rong, chớ có nói giỡn”

Hạo Nhiên biết mình tâm niệm vừa động, thiên tử đã hiểu ngay, đành phải lắc đầu cười cười. Trụ vương tiếp kiếm qua, ngón cái phản phục ma sát dọc mép đoản kiếm, nói: “Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công*. Nếu ngươi muốn, Cô…ta sẽ mua cho, đúng lúc gặp hàng dỏm này, về sau tìm được kiếm kia thuận tiện đối chiếu luôn” [*kiếm đã nặng mà lại không bén thì mọi kỹ thuật sẽ không có hiệu quả, nói chung chê kiếm cùn]

“Tộc Cơ thị truyền thừa từ hoàng đế Cơ Hiên Viên, đoán chắc sẽ có hình vẽ của kiếm này, đợi đến cuối năm chư hầu triều bái*, sẽ an bài thời gian cho ngươi, hỏi thử Cơ Xương” [*lạy chầu]

Hạo Nhiên gật đầu, thu kiếm vào trong ngực, Phí Trọng vội lấy tiền ra trả, ba người rời sạp hàng kia, Trụ vương trầm ngâm chốc lát, nói: “Gần đây nghe đồn Tây Kỳ rầm rộ luyện thiết” Hạo Nhiên nghĩ tới chuyện Tây bá hầu Cơ Xương bị giam giữ, vội nói: “Đại vương quá lo rồi, Tây bá hầu Cơ Xương rất có hiền năng…”

Trụ vương ngừng cước bộ, chăm chú nhìn song mục Hạo Nhiên, chân thành nói: “Chuyện chư hầuphân phong* rắc rối phức tạp, mọi việc Hạo Nhiên hãy theo Cô, chỉ nghe không được nói, ngươi vẫn chưa hiểu được thời điểm tranh đấu quyền mưu đâu, nhớ lấy” [*phân đất phong hầu]

Phí Trọng nghe được âm thầm kinh hãi, liên hệ đến chuyện Khương hậu thân vong, vội nói lảng đi: “Bội kiếm nhập cung, trừ bỏ Hoàng phi được ân sủng sâu sắc, ngự tiền thị vệ bảo hộ đại vương thì Ti mặc đại nhân thực sự…”

Trên mặt Trụ vương hơi đỏ lên, không để cho Phí Trọng nói hết, cắt ngang cười nói: “Đao kiếm chớ có để lộ, bằng không lại bị đám lão đầu tử trên triều đình bắt được nhược điểm thì lại có người muốn tìm Cô gây phiền toái”

Hạo Nhiên ngượng ngùng ưng thuận, ba người đã đi tới một gian khách ***, Phí Trọng thức thời tự đi chuẩn bị ngọ thiện, Trụ vương giũ tiền khâm bố bào, ngồi vào bàn, nói: “Hôm nay ngươi làm rất tốt. Hoàng phi tuyệt đối không thể phong hậu được”

Hạo Nhiên nhớ tới chuyện Đát Kỷ phong hậu ghi trên sách sử, liền nói: “Ngươi nếu không yêu Đát Kỷ, vì sao lại…”

Trụ vương mười phần thú vị hỏi ngược lại: “Có biết Đát Kỷ đánh giá ngươi như thế nào không?”

Hạo Nhiên lắc đầu, trong lòng mờ mịt, chỉ nghe Trụ vương vừa cười vừa nói: “Đát Kỷ và hai tên Phí Trọng Vưu Hồn câu kết đã lâu, Cô đương nhiên biết, ngươi cho rằng Cô thực sự là hôn quân phải không?” Thấy Hạo Nhiên khẽ cau mày, ưu buồn lo lắng, Trụ vương đặt một tay lên bàn, phủ lên mu bàn tay Hạo Nhiên, chậm rãi nói: “Hoàng phi không giống vẻ bề ngoài chỉ thích tập võ, ngây thơ bất thông chính sự như các ngươi thấy đâu, lẽ ra không cần nhiều lời với ngươi, Cô chỉ nói cho ngươi biết một câu, nữ nhân kia rất giỏi tâm kế, ham muốn hậu vị đã lâu, lại có võ tộc Hoàng thị chống lưng, cho nên lần tuyển hậu này, vốn là đại kỵ”

Lúc này Phí Trọng đã công đạo xong, quay lại bên bàn, cúi người cung kính ngồi xuống, Trụ vương buông tay, nhìn qua Phí Trọng, biết Phí Trọng đã nghe được nửa câu sau, ra hiệu tiếp lời.

Phí Trọng hiểu ý nói: “Đại vương anh minh, Hoàng phi hống hách ngang ngược, lại là hoàng thân quốc thích, vốn đã không ai có thể chế ngự, thần tự biết lời này không nên nói, nhưng thần cho rằng, trong chúng phi lục cung, nếu muốn phong hậu, chỉ có một người chọn được”

Trụ vương gật đầu nói: “Đát Kỷ là con gái của Tô Hộ, thế lực Tô Hộ không rộng, ở Bắc cương xa xôi, nên quyền thế có thể quản thúc, thực sự chỉ có nàng mới đảm nhiệm được ngôi vị vương hậu, chẳng qua Đông bá hầu mất đi ái nữ, tất không cam lòng bỏ qua, chuyện này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn…” Nói xong trầm ngâm nửa ngày, không lên tiếng nữa.

Hạo Nhiên chỉ đọc được trong sách Trụ vương bạo ngược, giết chết Khương hậu, rồi bức tử Hoàng phi, nào biết chân thực trong lịch sử lại có nội tình này, liên lụy đến thế lực quyền thần, cảm thấy trong não rối như tơ vò gỡ không ra, muốn ngăn cản Đát Kỷ làm hậu, nhưng lại không tìm được nửa lí do thoái thác.

Trụ vương thở dài nói: “Lúc Cô đăng cơ quốc lực trống rỗng, tứ hầu bất ổn, bằng không cũng đâu nguyện khuất phục nhân duyên áp đặt này, ai ngờ Hoàng phi lại xúi giục Khương hậu tới hành thích ngươi và Đát Kỷ, Cô vừa vặn mượn lý do này, tiến hành phế lập lần nữa”

Trong lòng Hạo Nhiên chấn động, nhưng Trụ vương chỉ thản nhiên nói: “Khương hậu tính tình quật cường, ôm hận mà chết. Cô cũng không muốn truy cứu trách nhiệm Hoàng phi, nhưng ngươi lại không chút thông cảm cho nỗi khổ của Cô, khiến Cô hai mặt bất hảo, trực tiếp trở thành hôn quân”

Phí Trọng nghe xong lời này, lập tức lão lệ giàn dụa, ai thán nói: “Đại vương sao lại nói vậy! Ti mặc dù trực gián phạm long nhan, cũng là một mảnh chân tâm ái quân, phẩm chất bề tôi, tuyệt không thể có nửa điểm oán hận. Mai sau là đúng hay sai, đã có thiên thu sử sách suy xét nhận định”

Lời này nói đến cực kỳ khéo léo, Trụ vương hưởng thụ vô cùng, nhưng Hạo Nhiên lại cảm thấy trong đó đầy ý vị châm chọc nói không nên lời, may mà món ăn đã thượng tịch, Trụ vương tự dùng đũa bạc thử qua, mới gấp cho Hạo Nhiên.

Phí Trọng lại luôn miệng nịnh hót nói: “Đũa này vốn là đại vương phát minh, đại vương anh minh thần võ, tùy ý nghĩ ra vật gì, thì đó sẽ là tạo phúc vạn dân…” Nghe mãi đến khi da gà Hạo Nhiên rụng đầy đất, quân thần ba người ăn xong mới trở về cung.

.

Lại nói Khương Tử Nha sai Lôi Chấn Tử và Na Tra đi đâu?

Từ khi Hạ Kiệt bị tiêu diệt tới nay, Ân Thương noi theo chế độ cũ, phân phong chư hầu tám trăm, đông, tây, nam, bắc mỗi chư hầu hai trăm, xưng là “Bá hầu”. Bá hầu đúng thời điểm triều bái thiên tử, giao nạp tuế cống, thuế thu. Hậu cung Khương hậu đã chết, nương gia* Đông bá hầu hãy còn chưa biết chuyện, đến cuối năm, Khương Hằng Sở vẫn như cũ dẫn ba nghìn gia tướng tiến Triều Ca thăm nữ nhi, diện yết thiên tử. [*nhà mẹ đẻ, nhà vợ]

Tứ bá hầu lộ trình xa gần không đồng nhất, nhưng giống như đã thương lượng kỹ tới Triều Ca cùng lúc. Nữ nhi quý vi nhất quốc chi mẫu, Khương Hằng Sở tất nhiên hăng hái, vừa vào dịch trạm ngoại thành liền mời Tây bá hầu Cơ Xương uống rượu mua vui, sau đó Nam hầu Ngạc Sùng Vũ, Bắc hầu Sùng Hầu Hổ lần lượt đi vào.

Tứ hầu từ Thương Thang bắt đầu kế thừa phong địa, mặt cùng tâm bất hòa, hàn huyên vài câu, nói vài tin tức lãnh địa không mấy quan trọng, rượu quá tam tuần, ngoài điện đột nhiên truyền lệnh báo: “Người trong cung tới cầu kiến Tây hầu gia”

Khương Hằng Sở nghi hoặc nói: “Cơ huynh có qua lại trước tọa thiên tử sao?” Phải biết nhi nữ của Khương Hằng Sở thân là vương hậu, Bắc hầu Sùng Hầu Hổ lại cùng hai người Phí Trọng, Vưu Hồn trong triều giao hảo xưa nay, năm rồi đến Triều Ca, người trong cung đến đều chỉ bí mật gặp Đông Bắc nhị hầu, báo cho biết các loại động tĩnh, long nhan hỉ nộ trong cung đình. Không ngờ năm nay nữ nhi lại thờ ơ mình, trong cung sai tới chỉ tuyên Cơ Xương chẳng chút liên quan, này là đạo lý gì? Trong lòng không vui.

Cơ Xương cũng không biết gì, lúc đứng dậy thì hai tên đưa tin đã vào trạm dịch, nhưng không thi lễ, chỉ lạnh lùng quét nhìn qua tứ hầu. Cơ Xương thấy người đứng phía sau diện dung ngăm đen, mũi cao mày rậm, cười đùa cợt nhã, cách ăn mặc hoàn toàn không giống thị vệ cung đình, định thần nhìn lại, có vài phần quen thuộc, nhưng lại chưa gặp qua bao giờ, thật kỳ lạ. Liền nói: “Hai vị binh ca có gì chỉ bảo?”

Người phía sau kia chính là con trai Cơ Xương – Lôi Chấn Tử, một bộ dáng bại hoại, cười nhạo nói: “Vương Tài kiến quá hầu gia”

Mà dẫn Lôi Chấn Tử đến đây chính là Na Tra, Na Tra vén võ phục, đưa ra một phong mật hàm, Cơ Xương tiếp thư, đang muốn thăm hỏi thì Lôi Chấn Tử lại nói: “Hầu gia hãy cút khỏi Triều Ca ngay bây giờ đi”

Cơ Xương nghe mà biến sắc, Na Tra lại hơi hơi nghiêng đầu, giống như đang phân biệt động tĩnh ngoài cửa sổ, Cơ Xương đang muốn mắng chửi hắn nói năng lỗ mãng thì đã thấy Na Tra và Lôi Chấn Tử xoay người tại chỗ, một trận gió thổi qua, hai kẻ sống sờ sờ đã biến mất dưới mí mắt, không còn bóng dáng.

Đêm đã khuya, trong thành Triều Ca vó ngựa vang vọng, lại thêm một đội nhân mã khác phi nhanh mà đến, bên trong Khương Hằng Sở đã uống đến say bí tỉ, phóng thanh hỏi: “Cơ huynh, có phải nữ nhi của ta sai người đến không?” Cơ Xương khó hiểu vô cùng, mở mật hàm trong tay ra, thấy nét bút trên vải không biết được viết từ tay người nào, chỉ có hai câu thơ:

“Hôm nay truyền bôi hoan yến hội, sớm mai tiên huyết nhiễm tị tào”

————————————-

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân