Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 50: Thua làm giặc


Trụ vương phái binh bóp chặt miệng cốc Lê sơn, hai bên bày đầy cung thủ, trên núi chuẩn bị đủ cây lăn đá rơi, phân ra một đội giám thị đưa tù binh Tây Kỳ bắt được về Triều Ca.

Hạo Nhiên từ khe hở của doanh trướng nhìn ra, chỉ thấy dưới sắc trời hôn ám, Thân Công Báo cưỡi Hắc điểm hổ thủ ngoài doanh, không biết đang phát ngốc cái gì. Nhưng cho dù chỉ có gia hỏa này ở đây, mình cũng chạy không thoát nổi, Hạo Nhiên cười khổ, giãy giãy hai tay bị thừng gân bò trói chặt. Trong lòng khi thì phẫn nộ bất bình, khi thì lại tâm phục, kinh nghiệm của mình còn thấp, thực sự không nên tùy tiện tới truy địch.

Lát sau có thân binh tiến vào trướng, thắp đèn rồi đi. Giọng nói trầm hậu của Trụ vương từ ngoài trướng loáng thoáng truyền vào, có lẽ đang bố trí mai phục, Hạo Nhiên gắng sức lắng nghe, nhưng lại nghe không rõ, qua hồi lâu, mành doanh được vén lên, Trụ vương đi vào.

Hạo Nhiên rùng mình trong lòng, chỉ thấy Trụ vương tiến lên tháo thừng gân bò cho hắn, nói: “Hầu hạ Cô cởi giáp”

Hạo Nhiên cười lạnh nói: “Đầu óc đại vương hỏng rồi hả, dám bảo chủ soái quân địch hầu ngươi thay y phục?”

Khóe miệng Trụ vương hiện ra một nụ cười mỉm giễu cợt, nhìn Hạo Nhiên trong gương đồng, giống như đang cười nhạo một hài đồng đang say mê đùa dai, nhưng chẳng may bị bắt gặp tại trận; tiếu dung ấy khiến Hạo Nhiên càng sôi máu. Trụ vương nói: “Đã vậy thì trói tiếp thôi” Nói xong xoay người qua, đem hai tay Hạo Nhiên trói cứng ngắt lại.

“…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, chỉ muốn hung hăng đá tới một cước.

Trụ vương thuận tay cởi kim đồng chiến giáp, cười nói: “Ngày đó trong Hồng thủy trận sao không thấy ngươi quật cường như vậy đi?”

Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Khi đó cùng ngươi có chung cường địch, nên đương nhiên phải buông bỏ thành kiến; hiện nay hai quân giao chiến, sao có thể giống nhau mà nói? Ta là chủ soái Tây Kỳ, có trách nhiệm trên vai, chính là…”

Trụ vương hừ lạnh một tiếng, bắt bẻ: “Chủ soái? Theo luật pháp của tiên hoàng, hai quân giao chiến, kẻ bại làm tù binh, có thể giết chết hoặc thu dụng, tù binh trở thành nô lệ, từ đó về sau đời đời làm nô, khỏi nói nhiều”

Trụ vương nhìn Hạo Nhiên quật cường bất khuất trong gương đồng, giễu cợt: “Hiện giờ ngươi đã là nô lệ của Cô rồi, còn không chịu phục?”

Trụ vương vốn nửa nô đùa nửa giễu cợt, chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, chọc cho Hạo Nhiên cười, rồi cứ thế bỏ qua. Ai ngờ nói chưa dứt lời, nỗi hổ thẹn vì chiến bại đã lần nữa tuôn trào trong lòng Hạo Nhiên.

Chỉ nghe Hạo Nhiên mắng: “Ân Thụ Đức, ai giỡn chơi với ngươi! Là kẻ nào dám lấy danh Văn Trọng đã chết lừa gạt ta! Ngay cả sư phụ đã mất của mình ngươi cũng không tha! Lợi dụng tình sư môn bắt ta tới chỗ này, hành mưu kế ti tiện xấu xa này, quả nhiên đế vương nhân gian có khác!”

Trụ vương nghe chốc lát, nhưng chẳng chút tức giận, ngược lại còn trả đũa: “Số lần ngươi lừa Cô còn ít chắc? Không nói đến những chuyện lúc trước, chỉ luận về việc ngươi cầu trợ anh linh của thái sư triều ta, xin hắn giúp ngươi bắt Cô thôi là đủ thấy ngươi quang minh chính đại cỡ nào rồi?”

Hạo Nhiên tức nghẹn không chỗ phát tiết, biết Trụ vương dẻo miệng, có mắng nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, bèn quay đầu qua chỗ khác, vùi vào gối. Trụ vương tiếp tục nói: “Chớ giãy dụa, ngươi đã là nô lệ của Cô rồi, giờ còn tưởng rằng mình là Ti mặc tung tăng hay sao? Cô có thể khai ân, chỉ lệnh ngươi thị phụng một mình Cô. Ngươi muốn biết Đại Thương ta đối đãi với gia nô thế nào không?”

Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, muốn tìm cớ cãi vã mấy câu, xoay đầu qua, Trụ vương lại nói: “Cô muốn làm giống như tướng sĩ Đại Thương ta vậy, đem đồng sạn khắc danh tự đã nung đỏ ấn lên người ngươi. Từ đó về sau vĩnh sinh vĩnh thế, ngươi chỉ thuộc về Cô”

Hạo Nhiên ngơ ngác nửa ngày, mặt đỏ như lửa, cố ép bản thân thu liễm tâm thần, đáp: “Ngươi mà nhốt ta trong cũi, thoát thân không được, thì đợi Thần Châu đại lục, nhân loại này đoạn tử tuyệt tôn luôn đi”

Trụ vương như đã sớm đoán được câu này, cười giễu: “Trăm năm qua trong nháy mắt, ngươi là linh vật thiên địa tạo hóa, chắc hẳn bất lão bất tử. Nhưng Cô là phàm nhân, thân thể này chung quy sẽ có một ngày anh hùng trì mộ, dần dần già đi. Đến lúc đó ngươi hẳn chiêu hô đao phủ tự tay đâm chết cừu nhân, rồi thoát khỏi trói buộc, tiếp tục hành chức trách của ngươi, tiêu dao khoái hoạt, như thế được không?”

Lúc này Hạo Nhiên chỉ cảm thấy một khoang nộ khí phát vào hư không, những nơi gắng sức đều là bông vải, mềm nhũn không chịu được lực, nghẹn khuất vô cùng. Lúc giương mắt thì trên mặt đã đỏ ửng.

Khi đó Trụ vương đã cởi chiến giáp toàn thân, rồi thoát đi bạc y tiết khố, đối diện gương đồng, vóc người anh vĩ, cơ thịt kiện tráng dưới ánh đèn rõ nét vô cùng, hoàn toàn lõa lồ đứng trước mặt Hạo Nhiên.

Trụ vương ba mươi tuổi đang bước vào thời điểm huy hoàng nhất, ngũ quan như điêu khắc, một gương mặt anh tuấn, làn da hơi ngăm đen khỏe mạnh, bắp thịt toàn thân cân xứng tràn đầy sinh mệnh lực thuộc về nam nhân. Hai cánh tay bởi vì thường niên tập võ bắn tên, vung kiếm mà lộ vẻ cường kiện hữu lực. Lồng ngực cứng rắn như thiết, cơ bụng do cưỡi ngựa luyện thành chiết xạ ánh vàng sẫm của ngọn đèn.

Nhục căn của Trụ vương đã vểnh thẳng tắp, đầu thân hiện màu đỏ sậm, so với trong tưởng tượng của Hạo Nhiên còn thô dài hơn, Hạo Nhiên không dám nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác. Nhưng Trụ vương lại tiến lên, một tay đè xuống tấm thảm lót dưới thân Hạo Nhiên, phủ bên tai Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói: “May mà Cô vẫn chưa già, thừa dịp này hảo hảo cùng ngươi trải qua một khoảng thời gian; qua thêm năm mươi năm, cho dù Cô có tâm tư kia, cũng không còn chế trụ nổi ngươi nữa”

Trong lúc nói chuyện Trụ vương đã cởi y đái Hạo Nhiên, mặc kệ ngoại bào đùn tại cổ tay sau lưng hắn cũng không chịu mở trói, chỉ ôm cổ Hạo Nhiên, hôn lên. Tình nhiệt như hỏa, Hạo Nhiên lẳng lặng tùy ý hắn hôn, môi lưỡi không hề đáp lại. Khóe miệng Trụ vương lộ ra một tia tiếu ý, biết Hạo Nhiên vẫn còn tức giận, bèn vòng tay kia qua eo Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm về phía trước, hạ thân của hai người dán vào nhau, Trụ vương nói: “Giờ này mà vẫn còn quật cường?”

Hạo Nhiên thấy khuất nhục trong lòng, nhưng nhục căn thì đã cứng rồi, tiếu ý trong mắt Trụ vương càng sâu, chỉ nói: “Ngươi còn không chịu lên tiếng, Cô xem ngươi muốn quật cường tới khi nào” Thế là Trụ vương đặt thô căn vào tiểu phúc của Hạo Nhiên cọ động lên xuống, hành thân của hai người ma sát, giao triền lẫn nhau, đầu đỉnh ứa ra chút dịch thể, dính vào nhau, Hạo Nhiên không ngừng thở dốc, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nói: “Cởi trói…”

“Mơ tưởng”

“Ta sẽ không trốn…”

Trụ vương không đáp, lại dùng lòng bàn tay thấm ướt chút nước bọt, nắm lấy nhục căn dây dưa cùng một chỗ, chồng lên nhau thong thả vuốt, Hạo Nhiên tình nhiệt khó nhịn, khi đôi môi kia áp sát vào, hắn liền hôn lên. Trụ vương lại buông lỏng tay, lấy ngón tay chậm rãi cắm vào hậu huyệt Hạo Nhiên, ba chỗ đồng thời bị giáp công khiến Hạo Nhiên không thể nhịn được sự khó chịu ấy nữa, mấy lần muốn mở miệng cầu xin, đều bị hôn đến không ngừng thở dốc.

Thật vất vả rời môi, Hạo Nhiên cắn răng nói: “Cởi trói…A…Đừng sờ chỗ đó!”

“Cô trước giờ chưa từng nghe người khác ra lệnh” Trụ vương pha trò, đã tiến vào hai ngón tay, cảm giác được thân thể Hạo Nhiên run rẩy, lúc Hạo Nhiên muốn mở miệng nói chuyện thì hắn lập tức hôn lên.

“Cầu đại vương…” Hạo Nhiên nói chưa thành câu thì đã bị nụ hôn lấp kín. Trụ vương rút ngón tay ra, cởi thừng gân bò trên mắt cá chân của Hạo Nhiên xuống, kéo chân dài của Hạo Nhiên gác lên eo mình, hông bụng khẽ cúi, lấy đầu đỉnh thô to chắc mẩy kia đặt vào hậu huyệt Hạo Nhiên, nhưng không tiến nhập.

Trụ vương nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói: “Chịu đựng, không được cắn Cô” Lập tức khép mắt lại, hôn lên.

Hai tay Hạo Nhiên bị trói quặt ra phía sau, nắm chặt tấm thảm, vặn xoắn, chất lỏng trắng mịn chảy ra từ đầu đỉnh của Trụ vương thấm ướt giữa hai chân Hạo Nhiên, nơi bị ngón tay lộng qua đã nới lỏng chút ít, nhưng đối với đoạn đầu quá to này vẫn có khó thể tiếp nhận. Lúc bị đẩy mở toàn thân co rút một trận, chỉ muốn ôm lấy Ân Thụ Đức, khổ nỗi hai tay bị trói, không thể động đậy, níu tấm thảm thành một đoàn, trước mắt tối đen từng trận, gần như muốn ngất đi.

Đợi đến khi lần nữa rời môi thì Trụ vương đã chậm rãi đút cả căn vào, một tay ôm Hạo Nhiên dậy, để hắn ngồi lên nhục căn to lớn của mình, Hạo Nhiên thở gấp nói: “Nhẹ chút…”

Trụ vương không động nữa, ngón tay sờ vào ranh giới sáp nhập, bắt đầu xoa nhẹ.

“Ô a” Hạo Nhiên vùi đầu vào vai Ân Thụ Đức, thở dốc nói: “Đừng…” Hắn chỉ cảm thấy hậu huyệt bị trướng căng, Trụ vương hơi động chút thôi là nội bích liền khẽ nảy lên, ngón tay lại xoa nắn ở mép ngoài, ai mà chịu cho nổi?

Trụ vương cũng dục hỏa khó nhịn, nhục căn cứng như sắt đâm vào trong cơ thể Hạo Nhiên càng trở nên nóng bỏng, lúc này chỉ muốn hung hăng rút ra cắm vào, nhưng thấy vẻ mặt này của Hạo Nhiên quả là hiếm có, bèn vui vẻ thưởng thức một phen, trêu ghẹo: “Cầu Cô mở trói cho hai tay ngươi hả?” Lại siết chặt cánh tay, ôm Hạo Nhiên khiến cho nhục căn ngạnh thẳng của hắn dán vào tiểu phúc kiện tráng của mình, rồi đưa tay ra trước người, nắm lấy nhục căn của Hạo Nhiên.

Bàn tay nắm chặt cả căn, rồi dùng ngón cái cọ sát qua lại tại góc hành, không tới một hồi, chất dịch trơn dính từ đỉnh đầu rỉ ra đã thấm ướt tay Trụ vương, Hạo Nhiên bị đùa bỡn như vậy, chỉ cảm thấy căn bộ chất chồng đầy dục vọng, co rút muốn tiết, hậu huyệt lại càng trống rỗng. Khó chịu đến luôn miệng rên rỉ, nhưng vào mấy lần Hạo Nhiên sắp tiết ra thì liền bị Trụ vương bóp chặt căn bộ.

“Ngươi…” Hạo Nhiên thở dốc nói.

Trụ vương hôn hôn môi Hạo Nhiên, chăm chú nhìn hai mắt hắn, nói: “Đừng gấp…” Rồi đem dịch trơn của Hạo Nhiên chảy ra trên tay bôi vào viền hậu huyệt Hạo Nhiên, nói: “Cô sợ ngươi đau quá”

Phần đỉnh của Hạo Nhiên đã rỉ ra không ít dịch trơn, men theo tiểu phúc Trụ vương chảy đến căn xử, hắn vùi đầu vào vai Trụ vương, giọng nói nhỏ đến nỗi khó có thể nhỏ hơn: “Tử Tân…Ta trướng khó chịu quá”

“Cái gì?” Trụ vương lại lấy nhục căn đẩy đẩy, húc đến bả vai Hạo Nhiên khẽ co rút. Chợt Hạo Nhiên cảm thấy hai tay bị trói sau lưng được nới lỏng, lập tức không kiềm nén nữa, gắt gao ôm tấm lưng cường tráng của Trụ vương, không muốn buông ra.

Trụ vương đặt Hạo Nhiên nằm ngửa trên thảm, nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi rút ra, chỉ để lại phần đỉnh ở trong cơ thể hắn, động tác ấy khiến Hạo Nhiên hít sâu một hơi, đôi môi lại áp sát lên.

“Tử Tân” Hạo Nhiên rên rỉ.

Trụ vương bị ánh mắt tan rã kia kích thích, đột nhiên cắm vào, không còn lưu tình nữa. Mỗi lần rút ra đều rút đến thân thể hai người phân ly, rồi sau đó hung hăng đâm mạnh vào nơi sâu nhất của Hạo Nhiên, tốc độ dần dần tăng nhanh, lực đạo cũng càng lúc càng mạnh, như cuồng phong tấn công tới lui điểm mẫn cảm nhất của hắn. Dưới những cú đâm mãnh liệt luân phiên này, Hạo Nhiên kêu gào đến thất thanh, nhục căn sau khi được trấp dịch bôi trơn đã không còn trở ngại gì nữa, lần lượt rút ra cắm vào, nhục nang dán lên đùi Hạo Nhiên, thuận theo tần suất cực khoái của Ân Thụ Đức mà vang lên tiếng bạch bạch *** mỹ không chịu nổi.

Trụ vương một tay ôm Hạo Nhiên, tay kia vuốt tới vuốt lui nhục căn của hắn, nhưng mỗi lần đều trước một khắc Hạo Nhiên sắp tiết xuất liền siết lại.

Hạo Nhiên cơ hồ bị lộng phát điên rồi, dục vọng chồng chất đến tận cùng, da thịt toàn thân ửng lên một màu hồng nhạt do tình triều dẫn khởi. Lệ thủy trong mắt như ẩn như hiện, liên tục cầu xin, nhưng vô luận thế nào Trụ vương cũng không chịu buông tay.

Lọt vào trong mắt hắn, khiến dục vọng càng sâu, bắt đầu hung hăng chạy nước rút lần cuối cùng.

Vào lúc Hạo Nhiên sắp bị khoái ý cường liệt kích hôn mê thì Ân Thụ Đức chợt thúc mạnh một cái, phát ra tiếng gầm trầm thấp, hai người đồng thời bắn ra dịch thể nóng hổi, rót đầy nội bích Hạo Nhiên. Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay to khỏe của Trụ vương, liên tục thở dốc, cảm giác đã lâu không gặp kia làm lòng hắn ấm áp, đồng thời cũng chua xót vô cùng.

“Dù không in dấu hỏa đồng kia, ngươi vẫn là người của Cô, Cô sẽ khai ân, miễn cho ngươi nỗi đau da thịt…”

Trụ vương nhẹ nhàng ôm Hạo Nhiên, vùi đầu vào bên cổ hắn, mê luyến ngửi.

Hạo Nhiên mơn trớn cái cổ kiền tịnh tràn đầy khí tức nam tử của hắn, vuốt ve mái tóc hắn, suy yếu khép đôi mắt, nhớ lại vô số chuyện cũ, rừng đào Lê sơn; đại mạc sáng trăng; màn trời đỏ tía; Côn Lôn sụp đổ; huyết hải ngất trời…

Mình thuộc về hắn, trong thân thể có vết tích yêu thương của hắn, thậm chí có thể cảm giác rõ rệt hắn vẫn còn lưu lại trong cơ thể mình, dư âm kia bởi vì vừa trải qua một trận phong triều mà rung động từng cơn.

“Tạ đại vương long ân…” Hạo Nhiên nhẹ giọng đáp.

Đó là đêm khó quên nhất trong cuộc đời của hắn.

Mãi đến thật nhiều năm sau, Hạo Nhiên vẫn không thể quên được tấm thảm da dê ấm áp, lại có chút khí tức khô ráo lót dưới thân; quên không được tiếng nổ khe khẽ của ngọn đèn dầu; quên không được cảm giác căng tràn và đau đớn trong mỗi lần va chạm của Trụ vương.

Mùi vị nhàn nhạt của bạch dịch trộn lẫn vào nhau, dưới những cái đâm mãnh liệt luân phiên này, Hạo Nhiên không biết đã tiết ra bao nhiêu lần, Trụ vương cũng thế, chỉ nhớ rõ mỗi lần đều tạm ngừng nghỉ, rồi sau đó bắt đầu một đợt mới.

Bọn hắn nắm chặt tay, mười ngón đan xen nhau.

Ân Thụ Đức khi thì hung hăng cắm vào từ phía sau hắn, khi thì nằm trên người hắn, khi thì ôm ấp nhau, hôn lên khóe môi hắn, vuốt trán hắn, như một con hùng sư vĩnh viễn không biết mệt, tùy ý tác cầu.

Mỗi lần bạo phát xong, mềm nhũn rồi cũng chẳng chịu rút ra. Trụ vương chỉ ôn nhu hôn hắn, nói những lời tình ý miên man, còn Hạo Nhiên thì đứt quãng trả lời, mãi cho đến khi cả hai lại bắt đầu cứng lên, bèn làm thêm lần nữa. Thời gian của lần này so với lần trước càng dài hơn, cũng càng triệt để hơn.

Hạo Nhiên kiệt sức rã rời, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, vô số lần mệt mỏi tập kích, nhưng lại bị khoái cảm thiêu đốt. Hắn kêu gào đến khàn giọng, nhãn thần mê ly, song vẫn thủy chung ôm chặt Ân Thụ Đức, không muốn đối phương rời khỏi thân thể mình, hậu huyệt tê dại, sau đó sưng đau, cho dù như thế, hắn vẫn không muốn ngừng, kiệt lực làm Trụ vương chìm vào thật sâu, mỗi lần đều thúc đến nơi tận cùng, cảm giác đó đã khắc ghi vào lòng, vô pháp quên đi.

Không biết qua bao lâu, Hạo Nhiên nghe thấy tiếng mâm gỗ đặt lên án kỷ mới dần dần tỉnh lại. Quay đầu nhìn qua, Trụ vương bên cạnh không biết đã đi đâu, bên gối hương thơm xông vào mũi, đã có thêm một nhánh phù dung, có lẽ hôn quân kia hái tới, không khỏi lắc đầu buồn cười.

Thân binh vào trướng nọ cung kính đặt thức ăn xuống, nói: “Thỉnh Ti mặc đại nhân dùng thiện” Rồi lui ra ngoài.

Mặt trời đã lên ba sào, Hạo Nhiên hơi động một chút liền cảm thấy giữa hai chân đau đớn, sau trận mây mưa điên cuồng đêm qua, toàn thân nhức mỏi chưa tan, cắn răng ngồi xuống, lại hít một hơi lãnh khí.

Hạo Nhiên nhìn qua ngọ phạn Trụ vương phái người đưa đến, đột nhiên nhịn không được cười ầm lên, một tay liên tục vỗ án kỷ, vùi đầu cười to, cười mãi đến khi khóe mắt có chút ẩm ướt.

Ngọ phạn trong mâm gỗ rất đơn giản, chỉ có ba loại:

Một khối bột nhào dầy, cắt ngang thành hai phiến, chính giữa kẹp một lát bánh thịt tròn không biết là thịt heo hay thịt thỏ rán thành.

Một cái bát sứ, bên trong đựng khá nhiều cọng khoai tây, những miếng vuông vuông có vẻ được cắt rất tỉ mỉ, đã dùng dầu chiên qua.

Một cái ống trúc, trong ống cắm một cây lau sậy, Hạo Nhiên đưa tay lấy ống trúc qua, lắc lắc, bên trong đựng đầy tám phần chất lỏng, nhặt ống sậy qua hút một ngụm, đầu lưỡi mát lạnh, là nước đường đỏ.

Hamburger, khoai tây sợi, cola_____McDonald’s nhái đây mà.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân