Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tracy

Nhìn Y Chu như vậy, Tư Hằng rốt cuộc nhịn không nổi nữa cười ra tiếng.

"Sư đệ có phải hay không quá mức hà khắc? Bất quá chỉ là một tiểu đồng mấy tuổi thôi." Người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Phi Tiên Phong cũng không phải rất lớn, người tới tu vi không thấp, thần thức khuếch tán ra ngoài, đem một màn vừa rồi đều xem trong mắt.

"Để sư huynh chê cười rồi." Tư Hằng thu hồi ý cười trên mặt, hơi gật đầu với người nọ, "Đồ đệ ta, một chút này vẫn có thể chịu nổi."

"Vậy cũng đúng a." Người nọ cười gượng hai tiếng: "Nhớ trước đây sư đệ mới vừa tu luyện, cũng đối với chính mình rất là khắc nghiệt, nếu là ta trước đây... "

Hắn còn chưa dứt dài, trên mặt xuất hiện hồi niệm: "Không nói chứ, năm đó sư đệ ta nhìn thấy chỉ là Trúc Cơ, kết quả mới mấy trăm năm liền đem sư huynh này ném ra phía sau rồi."

Huyền Trạch tới khá lâu, vẫn luôn quanh co lòng vòng, Tư Hằng không kiên nhẫn, nhíu mày hỏi: "Sư huynh tìm ta có chuyện gì?"

Nếu không phải Huyền Trạch đột nhiên tìm tới cửa, Tư Hằng hiện tại hẳn là ngốc tại bên cạnh Y Chu, thần thức tuy rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Huyền Trạch thở dài, mày nhíu chặt, tựa hồ khó nói, Tư Hằng đợi hồi lâu, mới nghe hắn nói: "Nghe nói sư đệ mấy năm trước luyện đan từng đưa tới thiên kiếp.?"

Tư Hằng gật đầu.

"Vậy không biết... " Hắn liếm liếm môi, thần sắc khẩn trương, "Không biết sư đệ luyện loại đan dược nào?"

Trong Tu Chân giới, đan dược có thể đưa tới thiên kiếp cũng có vài loại, nếu là... Nếu là thật sự đúng như mình nghĩ!

Huyền Trạch cả người căng thẳng, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt ẩn ẩn tia điên cuồng.

"Chỉ tùy tiện luyện phương thuốc cổ truyền, cũng không có tác dụng gì." Tư Hằng vẫn chưa nói thật, ngược lại hỏi: "Sư huynh hỏi cái này làm gì?"

Huyền Trạch cũng không tin: "Ngươi từ nơi nào tìm được phương thuốc cổ truyền, có hiệu quả gì?"

Dứt lời liền giật mình, phát hiện ra vấn đề mình hỏi có chút quá phận, lại ném ra vẻ mặt tươi cười: "Sư đệ đừng hiểu lầm, su huynh chỉ có chút tò mò."

Hắn so với Tư Hằng lớn hơn trăm tuổi, thoạt nhìn lại như một lão thái, thời điểm cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt tạo thành một cái khe rãnh thật sâu, giống như da cổ thụ ngàn năm.

Tư Hằng nghĩ nghĩ, liền biết Huyền Trạch vì cái gì.

Phỏng chừng là vừa xuất quan, nghe được một ít tin tức không rõ ràng, hứng thú hừng hực chạy đến đây hỏi, rốt cuộc quên đi, dù sao đối phương cũng rất mau sẽ đến đại nạn.

"Sư huynh nếu là muốn từ chỗ ta tìm Duyên Thọ Đan, chỉ sợ là phải thất vọng." Tư Hằng ngồi ngay thẳng trên ghế, thần sắc lãnh đạm, "Ta luyện không phải Duyên Thọ Đan, cũng không luyện được loại đan dược này."

Lời này của Tư Hằng không chút khách khí, Huyền Trạch nghe xong tự nhiên cũng không cao hứng, khóe môi rủ xuống: "Sư đệ cũng không cần nói quá vẹn toàn."

Tư Hằng cười không nói.

"Sư đệ thật luyện không phải Duyên Thọ Đan?" Dù cho trong lòng không cao hứng, Huyền Trạch cũng không có ý định trở về, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Tư Hằng: "Nếu sư đệ nguyện ý tặng đan dược, bảo vật trân quý trong kho của sư huynh liền mặc ngươi chọn lựa."

Tư Hằng nghe xong nhướng mày.

Huyền Trạch tuy rằng tu vi mới đến Nguyên Anh, tính cách cũng không thảo hỉ, nhưng lại là đệ tử quan môm của Phi Vân chân nhân, tư tàng* thật là có không ít thứ tốt, lời này thốt ra, nhưng thật làm cho y động tâm.

*giống như tư khố, kho để tài sản của cải bảo vật của chính mình.

Chỉ là đáng tiếc.

Tư Hằng lắc lắc đầu: "Xác thực là không có."

"Ta đã biết." Huyền Trạch nhìn thái độ của y không giống như làm bộ, rốt cuộc thất vọng đứng dậy, đi tới cửa, lại quay đầu nói với Tư Hằng, "Sư đệ có biết tin tức Thọ Nguyên Quả không?"

Tư Hằng lắc lắc đầu.

Thọ Nguyên Quả là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Thọ Nguyên Đan, nhưng loại trái cây này ở Tu chân giới hơn một ngàn năm chưa từng xuất hiện qua, Huyền Trạch hỏi như thế bất quá chỉ là muốn ôm tia hy vọng cuối cùng.

Huyền Trạch chân trước mới vừa đi, sau lưng Tư Hằng liền đến bên vách núi, hắn chậm rãi đi đến bên người tiểu đồng, trên trán hắn điểm xuống.

Y Chu ngừng lại chuyện xưa tự biên tự diễn, kinh hỉ ngẩng đầu, trong mắt đều phát sáng: "Đã đến giờ sao!"

"Không có." Tư Hằng không chút khách khí đánh gãy vọng tưởng của hắn, "Thời gian còn sớm, ta tới nhìn ngươi có lười biếng hay không."

Người Y Chu vẫn luôn run run, cố nén không ngã xuống, nghe vậy lẩm bẩm nói: "Ta không lười biếng."

Một trận gió phất qua bên người, mang đến một tia mát lạnh.

Y Chu cảm thấy thoải mái chút, hắn cảm kích liếc nhìn Tư Hằng một cái, lại không biết đối phương khi nào đã lấy ra một ghế dựa, lúc này đang nửa dựa vào trên ghế nằm, nhàn nhã xem thoại bản.

Y Chu:.......

Trong lòng có chút không cân bằng.

Hắn bĩu bĩu môi, hầm hừ quay đầu đi, không thèm nhìn y nữa.

Nhưng mà một người vốn dĩ an tĩnh, lúc này lại phá lệ cao hơn, đọc sách đều đọc đến vang dội.

Y Chu nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Ngươi có thể đọc nhỏ lại hay không hả."

Hắn trên trán đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ hồng nhạt, môi hơi có chút đỏ, đôi mắt trợn to biểu thị bất mãn, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Tư Hằng nghe lời buông thoại bản xuống, cười hỏi: "Mệt mỏi?"

Này không phải là nói lời vô nghĩa sao?

Y Chu đã sớm chịu không nổi, hiện tại toàn thân đều là cường ngạnh chống đỡ, sống một giây bằng một năm chính là tình trạng của hắn hiện tại.

"Nếu không thì kết thúc ở đây đi" người nọ nói, "Trước đi nghỉ ngơi ha."

Y Chu quay đầu nhìn y, mồ hôi trên trán chảy xuống, dừng ở trên lông mi, hắn chớp chớp mắt run rớt mồ hôi mới thấy rõ biểu tình của Tư Hằng.

Đối phương sắc mặt hòa hoãn, bộ dáng không có tức giận, cũng không giống nói giỡn.

Y Chu trong lòng có tí dao động.

Hắn thật sự quá mệt mỏi, chân đã trở nên chết lặng, đầu óc cũng hỗn độn, lời Tư Hằng nói như ánh sáng xuất hiện, hắn thậm chí nghe xong liền nghĩ không do dự gật đầu.

Trong nháy mắt hắn sắp sủa đáp ứng, Y Chu liền nghĩ đến kiếm chiêu vừa xem qua trước đó.

Hắn nhìn nhìn người bên cạnh, nghĩ thầm người này thời điểm luyện kiếm là cái dạng gì? Có phải cũng giống hắn mệt mỏi đến muốn khóc hay không nha?

Nhưng hiện tại y lợi hại như vậy, trước kia nhất định cũng rất cực khổ, nếu hắn dễ dàng từ bỏ, có phải sẽ vĩnh viễn luyện kiếm không thành hay không?

Tư Hằng có thể nhìn thấy tia giãy giụa trong mắt tiểu gia hỏa, y an tĩnh chờ đợi, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị đón người, nhưng cuối cùng lại thấy Y Chu lắc lắc đầu.

"Vì cái gì? "

Đối phương nghe xong hồi lâu mới phản ứng lại, không nói nguyên nhân, ngược lại lẩm bẩm hỏi: "Thời gian còn dài bao lâu nữa?"

Tư Hằng nói: "Không đến hai khắc*."

*1 khắc = 15 phút.

"Nga, nhanh thôi." Y Chu gật gật đầu, lại quay đầu hỏi y, "Ngươi xem cái gì vậy?"

Quyển sách trên tay Tư Hằng còn chưa viết xong, trên sách vẽ rất nhiều hình người nho nhỏ, dùng các loại tư thế luyện kiếm, hình ảnh tuy rằng đơn giản nhưng lại phát ra một cổ linh tính, phảng phất hình người nho nhỏ bên trong có thể tùy thời hoạt động.

Đây là y chuẩn bị cho Y Chu, Tư Hằng tất nhiên sẽ không nói thật như vậy, y dùng thủ thuật che mắt, làm cho trong sách dày đặc các chữ, sau đó đưa cho Y Chu nhìn: "Thoại bản."

"Vậy... " Y Chu duỗi thẳng cổ cũng không nhìn rõ được mặt trên viết cái gì, đơn giản trực tiếp hỏi: "Vậy ngươi có thể đọc cho ta nghe không?"

Tư Hằng kinh ngạc xong, nói: "Có thể." Y nâng sách, tùy ý tìm một chỗ đọc.

Chuyện xưa rất bình thường, là chuyện về một cái phàm nhân đại tiểu thư gặp được thư sinh nghèo, thư sinh cùng tiểu thư quen biết nhau trong ngôi miếu đổ nát rồi yêu nhau, lại bởi vì thân phận khác biệt mà trải qua trắc trở.

Tiểu gia hỏa nửa ngồi xổm bên cạnh nghe xong, liền mở miệng hỏi: "Vì sao tiểu thư lại ở trong ngôi miếu đổ nát?"

"Không ở trong miếu liền không gặp được thư sinh."

"Vậy có thể cho bọn họ gặp nhau ở chỗ khác a."

Tư Hằng nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Thư sinh rất nghèo, không gặp ở trong miếu bọn họ cũng sẽ không thể gặp được nhau ở chỗ khác."

Y Chu nga một tiếng lại nói: "Vậy vì cái gì phải đem bọn họ thành một đôi?"

Chuyện xưa là do Tư Hằng vừa mới tự soạn ra, tự y cải biên lại từ một sự kiện có thật nghe được từ mấy trăm năm trước, chân tướng chuyện kia y đã quên không sai biệt lắm, hiện tại lại trực tiếp tìm một cái cớ không thể tin được.

"Đại khái là do Thiên Đạo chỉ thị đi."

"Như vậy sao?" Y Chu chưa từng nghĩ tới Thiên Đạo cũng quản cái này, hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, nghẹn hồi lâu, lại hỏi: "Đến một khắc chưa?"

Tư Hằng nói nhanh thôi.

Hai người trò truyện, phân tán lực chú ý, Y Chu cũng không cảm thấy thời gian trôi qua quá gian nan nhưng hắn đối với chuyện xưa của Tư Hằng không quá vừa lòng, liền đề nghị nói: "Nếu không để ta kể chuyện xưa cho ngươi."

Tư Hằng nói được a!

Y Chu chuẩn bị một chút, mở miệng nói: "Chuyện xưa xảy ra ở một nơi gọi là Cửu Thạch Mang*, có một tiểu hài tử kêu Giang oa nhi. Cửu Thạch Mang đặc biệt nghèo, trong nhà Giang oa nhi có sáu cái huynh muội, ăn không đủ no, cho nên cha mẹ liền quyết định đem lão ngũ Giang oa nhi bán đi."

*con mương

"Từ từ." Tư Hằng đánh gãy lời hắn, "Ngươi trước đó nói Giang oa nhi là lão tứ."

"Vậy sao?" Y Chu đầu óc mơ hồ, cẩn thận nhớ lại xác thực là lão tứ a, hắn có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Đó là ta nhớ nhầm."

Tư Hằng chậm rãi mở miệng: "Còn có.. "

"A?" Y Chu quay đầu.

"Ngươi là một tiểu oa nhi, cũng chưa từng ra khỏi Thái Diễn Tông, làm sao liền biết nhân gia ăn không đủ no muốn bán nhi tử."

Đúng vậy, hắn làm sao biết được?

Y Chu nghe được lúc sau ngây ngẩn cả người, ánh mắt hắn mê mang, vô thức cắn miệng, nhíu mày trầm tư.

Suy nghĩ hồi lâu, Y Chu mới bừng tĩnh nhớ tới, giống như chính mình đã sống qua một đời.

Đời trước.... Đời trước là cái dạng gì?

Y Chu nghĩ không ra, càng nghĩ càng đau đầu, cực kì ủy khuất ngẩng đầu, nói bản thân chính là biết như vậy.

Hắn mở to đôi mắt, nước mắt từ khóe mắt từng viên nhỏ giọt, Y Chu tựa hồ không cảm giác được, biểu tình cũng rất ngơ ngác.

Tư Hằng thở dài, đứng lên, đi đến bên người tiểu đồng lau nước mắt cho hắn: "Đừng nghĩ."

Y Chu nga một tiếng, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống trên tay Tư Hằng, nhỏ giọng nói: "Ta không nhớ rõ."

"Về sau rồi sẽ nhớ." Tư Hằng vuốt đầu mắt hắn, giải trừ phù chú trên đùi Y Chu, khi phù chú được thu hồi thì duỗi tay tiếp được thân thể hắn ngã xuống.

Trên đùi đột nhiên mất trọng lượng làm Y Chu không có cách bảo trì cân bằng, hắn ngã vào trong lòng ngực Tư Hằng, ngửa đầu nhìn cằm y, hỏi: "Đến giờ rồi sao?"

"Tới rồi." Tư Hằng đem hắn bế lên, vừa nói vừa dùng linh khí thay hắn thư hoãn cơ bắp căng chặt trên người.

Y Chu vốn là rất mệt, bị ấn ấn liền ngủ rồi, Tư Hằng ôm hắn trở về, giúp hắn cởi quần áo, thả vào trong linh tuyền.

Linh khí trong linh tuyền bị Y Chu vô ý thức hấp thu tẩm bổ thân thể, Y Chu trong lúc ngủ mơ hừ hai tiếng, quay đầu cọ cọ trên cánh tay Tư Hằng, lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Một thời gian sau đó, Y Chu đều rời giường rất sớm, đến bên vách núi đứng tấn.

Thời gian đứng tấn đã từ một canh giờ tăng thêm nửa canh giờ, thời gian dài, thân thể Y Chu bắt đầu thích ứng được, cũng không cảm thấy có bao nhiêu gian nan, sau khi đứng tấn xong chính là đến linh tuyền ngâm một chút, trở ra lại là một hảo hán.

Đứng tấn xong còn phải học pháp thuật, không hề chạm đến một chút kiếm pháp, Y Chu học Phi Vân Bộ cũng thật ra dáng ra hình, thân pháp này vốn dĩ đơn giản, hơn nữa hắn gần đây rèn luyện hạ bàn ổn định, thứ này liền không quá khó khăn.

Phi Tiên Phong gần đây khó được khi náo nhiệt như vầy, mỗi ngày cơ hồ đều có người ra vào, Y Chu ngẫu nhiên nghe được hai câu, tựa hồ có quan hệ đến đại điển thu đồ đệ của hắn.

Thời gian tiến hành đại điển thu đồ đệ đã định ra, vào nửa tháng sau. Thời gian càng đến gần, trong lòng Y Chu cũng càng thêm khẩn trương.

Cũng không biết đến lúc đó sẽ là cái dạng gì, Y Chu nghĩ, nhấc chân lên bắt đầu đả tọa mỗi ngày.

Hắn ban ngày vội vàng luyện thân pháp đứng tấn, buổi tối thì tu luyện, ngẫu nhiên lúc rãnh rỗi liền miên man suy nghĩ thì Tư Hằng lại mang đến một người.

"Đây là Cung trưởng lão Thiện Công Đường, đến để nói cho ngươi một số chuyện cần chú ý trong đại điển ngày mai."

Vị trưởng lão kia nhìn tuổi tác không nhỏ, nhưng trên thực tế là muốn đồng trang lứa cùng Tư Hằng, trên mặt mang theo ý cười hiền lành.

Nghe Tư Hằng nói xong, hắn hơi hơi cong lưng, đối với Y Chu đang khẩn trương nói: "Sư đệ không cần khẩn trương, đều là một số công việc đơn giản."

Y Chu thoáng gật đầu, đi theo vị trưởng lão kia sang một bên, nghe hắn giảng trình tự đại điển cho chính mình nghe.

Đại điển tổng thể nói chính xác rất đơn giản, Y Chu chỉ cần quỳ để Tư Hằng vấn tóc, xong rồi lấy ra một giọt tinh huyết bậc đèn hỏa hồn, Tư Hằng lại lấy đạo hào cho hắn, cuối cùng đem tên hắn khắc vào gia phả, Y Chu hành lễ phục bái với Tư Hằng, nghi thức liền tính hoàn thành.

Từ đầu tới cuối cơ bản đều không cần động, chỉ có một lạy cuối cùng kia.

Cung trưởng lão nói phải bái (lạy) tự nhiên hào phóng, không thể ném đi thể diện của Thái Diễn Tông được. Tay áo phải vung như thế nào, thân thể phải cuối thấp làm sao, cuối cùng kêu sư phụ phải dùng âm lượng ngữ đều có yêu cầu.

Hắn trước làm mẫu một lần, đứng lên hỏi Y Chu: "Hiểu chưa?"

Y Chu gật gật đầu.

"Vậy sư đệ ngươi thử xem đi."

"Hảo." Y Chu đáp ứng, quỳ xuống đệm hương bồ, học Cung trưởng lão bộ dáng vung tay áo, thân thể cuối thấp, trán chạm vào lưng tay, thanh âm thanh thúy: "Đệ tử Y Chu bái kiến sư phụ."

Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên xuất hiện một đôi giày, giọng nói Tư Hằng xuất hiện trên đỉnh đầu: "Đồ nhi mời đứng lên."

_________________

Editor lảm nhảm: thằng nhỏ mới mấy tuổi nó bịa chuyện xưa này nọ ko nói đi, ổng hơn 500 rồi còn bày đặt cải biên chuyện xưa rồi thêm cái "Thiên đạo chỉ thị" nữa, hừm hừm...  ̄へ ̄

Xong chương này chắc bay ra gắn thêm tag sư đồ luyến quá ha...

👇👇 vote đi, ko vote giận đó! 💋

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung