Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 57


Vì hỏi thăm chuyện Nhạc Thư, Đường Tô Mộc về nhà thật sớm, vốn định tìm cách để Tư Thiên Giám hỏi một chút, ai ngờ vừa mới vào cửa viện đã thấy Kỳ Ninh đang chơi đùa vs bé con.

Bởi vì uống nhiều sữa bột bán trong cửa hàng nông trại, dáng dấp bé con vốn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ cùng lứa. Hiện giờ mặc dù bé vẫn chưa tròn tuổi mà đã có thể đứng dậy đi bộ.

Thấy Đường Tô Mộc bước vào, bé vội vàng ném đồ chơi trong tay, lảo đảo nhào tới.

"Bảo bối vui thế, đang chơi gì vậy?" Sợ bé con ngã, Đường Tô Mộc vội vàng bế bé con lên.

"Ưng." Đường Tô Mộc cầm tượng gỗ bên cạnh lên, nói.

Bắt đầu từ tuần trước, bé con đã có thể nói đứt quãng một số từ, chỉ là lần nào cũng chỉ nói được duy nhất một chữ mà thôi, cũng chẳng hiểu tại sao.

Ưng gì cơ?

Đường Tô Mộc không hiểu nổi, rõ ràng bé con đang cầm con ngựa được tạc từ gỗ đỏ, ưng đâu ra vậy?

"Đây không phải là lão ưng, mà là ngựa gỗ nhỏ, bé con nói sai rồi." Đường Tô Mộc vội vàng sửa lại.

"Ể?" Mặt bé con đầy khiếp sợ, nhìn ngựa gỗ nhỏ trong tay, lại nhìn phụ thân đang đứng ở một bên khác, nhất thời lộ ra bộ dáng đã chịu đủ mọi dối gạt.

"Xin lỗi, là ta không đúng." Kỳ Ninh không nhịn được cười, nói: "Trước kia quan viên cấp dưới đưa cho ta bản vẽ lão ưng của ông ta, bị bé con nhìn thấy, khóc nháo đòi chim ưng. Trong phút chốc ta không thể tìm ra ngay được, nên dứt khoát lấy tượng gỗ hình con ngựa ra lừa nó."

"Hu hu hu hu." Biết mình thật sự bị lừa, bé con lập tức không muốn chơi ngựa gỗ nhỏ nữa, ném đồ chơi trong tay đi, bắt đầu khóc lớn.

"Được rồi." Dỗ nửa ngày cũng không dỗ được, Đường Tô Mộc xoa xoa đầu bé con: "Đường đường là nam hài tử, không có đồ chơi lại khóc nhè. Theo ta thấy, cho con nhiều đồ chơi quá, nuông chiều ra thói hư tật xấu luôn rồi."

"Đi." Đường Tô Mộc nhìn về phía đại nha hoàn hầu hạ trong viện, nói: "Đi tìm một cái tượng gỗ lão ưng tới đây, sau đó tịch thu hết đồ chơi khác trong phòng nó, để trong khoảng thời gian này nó chỉ được chơi con lão ưng kia thôi."

Bé con: "???"

Mặc dù nha hoàn đau lòng tiểu thế tử, nhưng mà vương phi tương lai đã lên tiếng, chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Ninh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đều là do ngươi nuông chiều, đòi ngôi sao mà cho cả mặt trăng. Trước kia thi ở thôn Thạch Nô, cho tới tận bây giờ sẽ không vì một món đồ chơi mà khóc nhè." Đường Tô Mộc bất mãn.

"Ừm." Kỳ Ninh không để ý đến ánh mắt xin giúp đỡ của bé con, trong nháy mắt giữ vững lập trường, ngữ khí kiên định nói: "Ái phi nói phải, ngọc không mài sao thành ngọc sáng, sau này nên dạy dỗ nó cẩn thận."

Bé con: "... Hic."

Bé con đã được dỗ (?) xong, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nhớ ra còn chuyện chính vẫn chưa làm, vội kể đại khái chuyện của Nhạc Thư cho Kỳ Ninh nghe, hỏi hắn xem có thể tìm người tới Tư Thiên Giám hỏi thăm chút không.

Tất nhiên không nghe ngóng được cũng không sao, Đường Tô Mộc nhớ mình còn biết một người tên là Nhạc Cốc Phong, cũng là người của Tư Thiên Giám. Mặc dù bình thường không mấy hòa thuận với Nhạc Thư, nhưng hẳn là vẫn có thể hỏi thăm tin tức.

Kỳ Ninh giao bé con cho nha hoàn bên cạnh: "Ngươi còn nhớ chuyện sứ thần của thị tộc Nạp Thánh bỗng nhiên mất tích hồi trước không? Nếu ta nhớ không nhầm, Nhạc đạo trưởng hẳn là bị phái đi xử lý chuyện này."

Đường Tô Mộc thoáng sửng sốt.

Sao lại không nhớ cho được. Trước kia y và Kỳ Ninh đi ngang qua Đông Cung, trùng hợp gặp phải một nữ thích khách vốn định tìm Thái tử xin giúp đỡ, ai dè lại vô tình đán trọng thương Thái tử, hiện giờ lại dây dưa đến chuyện sứ thần Tây Di mất tích một cách khó hiểu.

Không ngờ vòng qua vòng lại một hồi, chuyện tồi tệ này lại rơi vào trên người Nhạc Thư.

"Đừng lo lắng." Kỳ Ninh đưa cho y một ly trà nóng: "Trước đó chuyện này có qua tay ta, muốn hỏi thăm nội tình không hề khó khăn, ngày mai sẽ giúp ngươi tìm người hỏi thăm xem."

"Ừ." Đường Tô Mộc gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Đến ngày hôm sau, vốn Đường Tô Mộc đã thương lượng xong phải về Hầu phủ Lâm Dương sống. Kết quả vô cùng bất ngờ, Hầu phủ bên kia lại một lần nữa gửi tin tới nói trì hoãn thời gian gặp mặt.

Theo lý mà nói, chuyện gặp mặt vốn là do bên Lâm Dương hầu nói ra trước, vì để đặt dấu chấm hết cho chuyện ở quá khứ, dù Đường Tô Mộc không muốn đi đến đâu cũng phải bịt mũi đồng ý.

Ai ngờ đến hôm nay, bên đối phương đã đề nghị dời thời gian gặp mặt lại lần thứ ba.

Một lần hai lần còn có thể là bất ngờ, ba lần là sao đây?

Đường Tô Mộc cực kỳ muốn hỏi ông cha tiện nghi đó của mình, rốt cuộc có còn muốn gặp mặt nữa hay không? Nếu thật sự không muốn thì cứ việc nói thẳng, cứ cò cưa kéo xẻ thế này, y không muốn về nữa đâu.

"Nghe nói là bởi vì huynh trưởng Đường Đạc của ngươi bệnh nặng, giằng co lâu sẽ không tốt. Mới đầu cho rằng chỉ là bị phong hàn bình thường, đến bây giờ ngay cả cái giường cũng không ngồi dậy nổi, bệnh cực kỳ nghiêm trọng." Kỳ Ninh liếc nhìn thư hồi âm, trái lại biết nhiều hơn Đường Tô Mộc một chút.

Bệnh nặng?

Mặt Đường Tô Mộc đầy nghi ngờ, sao bỗng nhiên lại bệnh nặng? Không phải là giả vờ bệnh để gạt y đó chứ?

"Chắc là không phải giả vờ bệnh đâu. Sao, muốn đi qua xem thử không?" Kỳ Ninh hỏi.

"Xem cái rắm." Đường Tô Mộc không do dự chút nào, ném thẳng phong thư vào trong chậu lửa bên cạnh: "Ta không đi tìm bọn họ gây phiền toái đã là tốt lắm rồi, lại còn xem bệnh cho hắn ta... Đầu ta cũng không phải bị nước vào."

Hầu phủ Lâm Dương.

Đường Đạc mặt mũi xanh mét, gạt chén thuốc đưa tới bên mép xuống đất.

Một tiếng choang vang lên, nha hoàn hầu hạ bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng quỳ xuống đất.

"Đại công tử bớt giận, bệnh trên người ngài..."

"Im miệng! Bệnh cái gì, ta không có bệnh gì hết, cút ra ngoài cho ta!"

Mấy nha hoàn vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể thu dọn chén thuốc rồi rời đi.

Trưởng lão Thần Dật đẩy cửa đi vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt thì không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Đường đại công tử bớt giận, hiện giờ đúng là ngài đang có bệnh, nhưng mà còn phiền toái hơn cả bị bệnh thật nữa."

Đường Đạc ngẩng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt oán độc, nhưng bởi vì trên ngực quặn đau nên không thốt ra được lời nào.

"Ta đã nói từ trước rồi, hiện giờ trong cơ thể ngươi là cổ vương được truyền thừa cả ngàn năm của thị tộc Bạch Lang, cực kỳ ngay thẳng, ghét ác như thù." Trưởng lão Thần Dật lắc đầu một cái, vẻ mặt thương hại, nói: "Ngươi cứ không cẩn thận, trái lại còn làm chuyện vi phạm đến nó, hiện giờ không phải đang bị cắn trả hay sao?"

Là do bản thân hắn ta không đủ cẩn thận sao?

Đường Đạc hận đến mức nghiến răng.

Sao hắn ta lại không biết kiêng kỵ của bản mệnh cổ trùng cho được? Một không tổn thương người khác, hai không sát sinh, ba không trộm cắp tài sản, tóm lại tất cả những chuyện ác đều không được phép làm.

Nếu như không phải như vậy, hắn ta cũng sẽ không vòng nhiều vòng như thế để lấy được mạng Đường Tô Mộc, thậm chí cho đến giờ vẫn chưa thành công.

Đường đường một cổ vương lại không cho phép làm ác?

Đúng là quá nực cười!

Nhưng mà nếu chỉ có vậy thì cũng được.

Vì lợi ích mà cổ vương mang tới, dù điều kiện có phiền phức và hà khắc đi chăng nữa, Đường Đạc cũng nhận hết, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn cẩn thận. Trừ lợi dụng cổ phệ tâm để cảm ứng làm việc ra, còn lại cũng không làm gì hết, rất sợ làm sai sẽ bị cắn trả.

Nhưng mà phòng ngày phòng đêm, hắn ta lại trúng bẫy rập của người ngay trước mắt.

"Ngươi lừa gạt ta, là ngươi... đứng sau lưng xúi giục ta, đi dò xét xem sau lưng nhị đệ ta ẩn giấu bí mật gì. Nếu không phải như vậy, ta sẽ không thể nào bị cắn trả!" Đường Đạc nói.

"Cho nên ngươi vì lời nói của ta mà đi à? Aiz, vậy thì hiểu lầm rồi, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ai mà ngờ ngươi lại cả tin đến thế." Mặt trưởng lão Thần Dật đầy kinh ngạc.

Đường Đạc trừng hai mắt, chỉ hận không thể trừng thủng một lỗ trên người kẻ đối diện.

"Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng quá tức giận, bây giờ đúng là do ta không đúng." Nghĩ đến người trước mắt vẫn có chỗ dùng, cuối cùng trưởng lão Thần Dật cũng lùi một bước: "Hiện giờ mặc dù ngươi bị cắn trả rất nặng, nhưng cũng chưa đạt tới mức bị lấy mạng."

"Ngươi hãy nhịn thêm mấy ngày nữa. Gần đây phía tây mới ra một cổ trùng vô chủ, trời sinh trời dưỡng, nhưng cực kỳ lợi hại. Đợi ta nghĩ cách thu cổ trùng kia về, sẽ mang tới đút cho cổ vương trên người ngươi. Đến lúc đó chẳng những có thể giúp ngươi giải phản phệ, nếu may mắn còn có thể giúp ngươi bớt chút trói buộc sau này... Nếu không một cổ vương như thế, suốt ngày cái này không được cái kia không cho phép, rất phiền phức."

"Thật không?" Đường Đạc híp mắt.

"Mặc dù có lúc vi sư làm việc không quá chắc chắn, nhưng chưa từng lừa ngươi mà. Chuyện này thiên chân vạn xác, ngươi cứ yên tâm chờ trong phủ đi." Giọng trưởng lão Thần Dật thành khẩn nói.

Đường Đạc nín một hơi.ngươi còn biết mình làm việc không chắc chắn à?

Đường Đạc dùng sức cắn răng. Cổ trùng cắn trả không phải chuyện nhỏ, trừ người trước mắt ra, quả thật hắn ta cũng không biết nên tìm ai tới hỗ trợ.

"Được rồi, ta sẽ tin ngươi một lần nữa vậy." Vẻ mặt Đường Đạc lộ ra sự ác độc: "Nếu có lần sau, hiệp nghị trước kia của chúng ta chấm dứt tại đây, từ nay về sau ngươi cũng đừng trông cậy ta sẽ làm việc cho ngươi nữa."

"Một lời đã định." Trưởng lão Thần Dật vội vàng gật đầu, rồi xòe tay ra, nói: "Đúng rồi, lần này đường sá xa xôi, ngươi xem lộ phí đi đường này có cần..."

Đường Đạc: "Không có tiền! Cút đi!!"

Hôm nay Kỳ Ninh vốn không có việc gì, nhưng vì hởi thăm chuyện của Nhạc Thư mà vào cung rất sớm.

Đường Tô Mộc nhàn rỗi nhàm chán, quyết định dịch chuyển vào trong nông trại, cuốc cuốc đất, cày cày ruộng, tiện tay luyện chế thêm chút đan dược bán ra trong hai ngày tới.

Làm ruộng cần mua hạt giống linh thảo, Đường Tô Mộc mới vừa mở giao diện cửa hàng nông trại ra thì cảm giác số tiền vàng còn lại trong tay mình hình như không đúng lắm.

Không giống với thời điểm ban đầu, hiện giờ ở trong nông trại, trừ đan dược bán ra được mỗi ngày, điểm công đức nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày cũng có thể đổi thẳng sang tiền vàng, số lượng cũng kha khá.

Vậy nên mới biến thành dạo này Đường Tô Mộc không có khái niệm về số lượng tiền vàng trong tay mình, trên cơ bản chỉ cần đủ dùng là được.

Nhưng mà cho dù có lơ là đi chăng nữa, bỗng nhiên thiếu mất hơn một ngàn đồng tiền vàng, y cũng không thể không có chút cảm giác nào được!

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cũng không định mua hạt giống nữa, Đường Tô Mộc gọi thẳng khí linh trong đỉnh Vô Uyên ra: "Số tiền vàng còn lại bên trong của ta đâu? Tiêu vào chỗ nào mất rồi? Hay là trước đó ngươi vô tình trừ sai rồi?"

[Không trừ sai.]

Khí linh không giải thích rõ ràng, ném thẳng tờ giấy tính tiền cho y.

Đường Tô Mộc không hiểu gì, nhận lấy giấy tính tiền, quét qua một lượt nhanh chóng, sau khi thấy mục cuối cùng, lập tức trợn to hai mắt.

"Mở chức năng tự động phòng vệ và phản kích của nông trại một lần, tiêu phí mất một ngàn năm trăm đồng tiền vàng... Điên rồi sao? Sao chức năng phản kích này lại đắt thế?"

Hơn nữa dạo gần đây y có bị cái gì công kích đâu, sao y chẳng có chút ấn tượng nào thế?

[Có người lợi dụng cổ trùng dò xét tin tức của đỉnh Vô Uyên, kích phát trận pháp bên trong đỉnh Vô Uyên, trận pháp đã hao tổn rất lớn. Một ngàn năm trăm đồng tiền vàng đã là... giá tiền được giảm rất nhiều rồi.]

Đường Tô Mộc: "..."

Lại còn giảm giá rất nhiều nữa, có quỷ mới tin ngươi.

Đường Tô Mộc đang định hỏi lại, bỗng nhiên nghe bên tai vang lên âm thanh ting ting.

[Ting ting, nhiệm vụ cưỡng chế: Mời lập túc tới thôn Vân Linh, chế ngự đầu sỏ đang làm loạn, cứu tất cả thôn dân gặp nguy và sứ thần Tây Di ra.]

--------------------

Hôm qua vui vẻ vào dịch truyện, xong dịch nhầm chương 57 trước :'> còn phần 56 (2) chưa dịch, nên nay mới có 2c để đăng. Ngu zl á

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan