Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 90: Vũ Hội

Chương sau
Danh sách chương

Vũ hội cung đình được bắt đầu, chỉ có những nhân vật chủ chốt của vương đô lôi nhân công quốc mới được mời, tại đại lễ đường vương cung âm thanh huyên náo vô cùng.

Ta ngồi tại phòng nhìn vào bộ lễ phục được gửi tới mà phát ngốc- ta không biết cách mặc a.Ta đã tới thánh ma đại lục được một thời gian, nhưng quần áo ta mặc vẫn là bộ võ sĩ phục đơn giản và bộ ma pháp bào mà thôi, còn loại lễ phục có chất liệu cao cấp và cấu tạo phức tạp như vậy ta mới thấy lần đầu a, thực sự khó chịu- ta không thấy chỗ mở nó nữa.

Áo lệ na xinh đẹp tuyệt mĩ từ cửa phòng tiến lại kiều mị cất tiếng:"Lai, có tốt không? Các tỉ muội đang chờ chàng kìa. Oh, chẳng lẽ chàng chưa mặc y phục?"

Mặt ta xuất hiện một tia khổ tiếu:"hai, ta còn chưa có thấy qua cái loại lễ phục này, ta không biết làm thế nào mở nó a" nguồn TruyenFull.vn

Áo lệ na ngay lập tức "phác xích" một nụ cười nhẹ nhàng tiến lại:"hảo phu quân của ta mà cũng có chuyện không giải quyết được a, ta trước giờ chưa thấy có cái gì làm khó được chàng a"

Nàng cầm bộ lễ phục so lên người ta rồi nói:" chàng còn không nhanh cởi ngoại y ra, mọi người đang chờ chàng kìa"

Ta đành nhanh chóng cởi bộ ma pháp trường bào ra cất tiếng:" tới đây".Từ lúc đồng hành cùng Áo lệ na tới nay đây là lần đầu nàng tiếp cận ta gần như vậy, mặt nàng đỏ lên như thoa một lớp phấn hồng, nàng dường như phải cố gắng áp chế con tim đang đập loạn lên để dịu dàng giúp ta mặc lễ phục.

Làm thế nào mà công chúa cao quí của một nước lại phục thị mặc lễ phục cho một nam nhân chứ nhưng nàng dường như không hề để ý đến điều đó, trong tâm chỉ là một sự ngọt ngào, mĩ mục phảng phất một làn thu ba óng ánh.

Ta sau khi dung nhập lực lương ma thần làm cơ thể luôn phát ra mị lực nam tính mê hoặc cực điểm, Áo lệ na chạm vào ta nhất thời ý loạn tình mê, đông tác thay y phục cho ta cũng ngày càng chậm dần, cuối cùng vô lực dựa vào thân thể ta. Ngay lập tức một mùi u hương từ thân thể nàng xông lên làm tim ta một tràng rung động ta nhìn xuống thì bắt gặp bộ ngực mĩ nữ nhu mị vô hạn thật dụ nhân, ta ôm nàng cúi đầu xuống trao cho nàng một nụ hôn mãnh liệt.

Áo lệ na bất động để mặc ta khinh bạc, nhưng rất nhanh đã bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của ta, cánh tay trắng ngần như linh xà ôm lấy cổ ta, cái lưỡi nhỏ đinh hương cũng chủ đông xâm nhập vào miệng ta, ta cũng tận tình hưởng thụ cái mùi vị dụ nhân đó, nhất thời phong tình dào dạt.

Một tràng âm thanh quyến rũ đột nhiên phát ra:" Ta đng tự hỏi như thế nào mà chàng lại chưa ra ngoài thì ra chàng đang trốn ở đây thắm thiết a…"

Áo lệ na vội vã rời khỏi người ta nhưng bị ta ôm chặt dính sát vào ***g ngực ta không thoát ra được, ta quay đầu lại thì thấy băng tuyết nhân đang mỉm cười ngọt ngào đứng ngoài cửa. Thân là một trong thánh ma đại lục thập đại mĩ nữ đúng là quốc sắc thiên hương một tuyệt sắc mĩ nhân nhân, hiện giờ nàng đang mặc một cái váy dài xếp nhiều nếp để lộ bờ vai khiết bạch tinh oánh như mĩ ngọc vô hà, khuôn mặt tuyệt mĩ được trang điểm nhẹ nhàng càng làm tăng thêm phần xinh đẹp, mái tóc dài lam sắc buông thong dài mượt tới thắt lưng, trên đỉnh đầu được nàng chăm chút làm nàng tăng thêm vẻ dịu dàng thành thục, làm mọi người nhìn nàng một lần rồi đều không muốn rời mắt khỏi vưu vật tuyệt thế đó.Nàng dường như là được ông trời tạo ra là để mê hoặc chúng sanh đúng là tiểu yêu tinh a.

Ta đón nhận mục quang nồng cháy của băng tuyết nhân trong tâm dâng lên một sự ngọt ngào, nàng tiến lại gần kéo Áo lệ na ra khỏi lòng ta, mỉm cười nói:" Lai, giờ mà chàng còn thời gian khi phụ Áo lệ na tỉ tỉ ư, vũ hội đã bắt đầu rồi đó".

Hai vị tuyệt sắc mĩ nữ ở cùng một chỗ làm ta thật mở rộng tầm mắt, hơn nữa họ cũng đã là nữ nhân của ta rồi, chỉ là của mình ta thôi, ý nghĩ này ngay lập tức làm ta thấy tự hào vạn phần.

Nhị nữ ôn nhuyễn dùng ngọc thủ dịu dàng giúp ta mặc lễ phục, ta bước tới trước gương để ngắm nhìn, thấy một nhân ảnh thật lạ lẫm xuất hiện trong gương. Khuôn mặt của ta hiện tại thật không phải là anh tuấn (lúc trước ta không phải dạng này a), vết sẹo trên mặt ta là do trong lúc đi săn "Liệt hỏa hung sư" lưu lại đã qua nhiều thời gian rồi mà vẫn vô pháp mất đi, nhưng ta không quan tâm lắm, chúng nữ của ta cũng không hề để tâm, bây giờ mặc bộ lễ phục này ta nghĩ ta thật anh đĩnh phi phàm, vết sẹo dài càng làm tăng khí khái nam tử của ta mà thôi.

Đây chính là bộ lễ phục mà Á dạ chúng nữ đã đặc biệt chọn cho ta, nhãn quang của họ đích thực rất tốt.

Nhị nữ hiển nhiên mãn ý vô cùng vì sự lựa chọn của các nàng, băng tuyết nhân ôm lấy cổ ta cất tiếng:"Muội biết rằng phu quân của muội là xuất sắc nhất, không ai có thể so sánh được, hiên tại điều mà bọn muội lo lắng là sự hấp dẫn của chàng sẽ quyến rũ hết các mĩ nữ trứ danh của lôi nhân công quốc mất, các thiên kim tiểu thư đều tham gia lễ hội này a, bất quá muội cùng các tỉ muội sẽ canh giữ chàng."

Ta bất giác đưa tay lên sờ vết sẹo dài trên mặt khổ tiếu nói:"Nàng không cần an ủi ta, vẻ ngoài này của ta làm sao có thể được coi là hảo suất ca được chứ, chỉ có các nàng những mĩ nữ nhân của ta mới coi ta là bảo bối mà thôi."

Áo lệ na công chúa nhẹ nhàng dùng ngọc thủ chạm vào vết sẹo trên mặt ta thật lòng nói:" không giống như chàng nói đâu Lai, có lẽ chàng không nhận ra rằng điều làm nên con người chàng chính là khí chất của chàng, nó có một sự thu hút đặc biệt với nữ hài tử, đối với các cô gái khí chất này của chàng đích thị rất hấp dẫn, muội và các tỉ muội chính là các ví dụ tốt nhất, từ lúc bắt đầu bị thu hút bởi chàng đến giờ muội vẫn không thể thoát khỏi, điều này với vẻ ngoài của chàng hoàn toàn không có quan hệ gì. Lai, đây chính là nhãn quang hân thưởng của các nữ hài, có thể thu được phương tâm của bọn muội chính là con người chàng, chàng không cần phải suy nghĩ như vậy đâu?"

Nguyên lai ta trong tâm trí bọn họ là như vậy a, hiên giờ ta chỉ cảm thấy con tim ngập tràn hạnh phúc, có được các nàng chính là vinh hạnh lớn nhất đời của ngô lai ta

Băng tuyết nhân cắt đứt sự giao lưu tâm linh giữa ta va Áo lệ na nói:"chúng ta đi thôi các tỉ muội đang chờ kìa. Lai, nguyên bổn hai vị tinh linh tỉ tỉ cũng đã dự bị lễ phục chuẩn bị cho các nhân vật trong yếu của lôi nhân công quốc được kiến thức phong thái của tinh linh mĩ nữ, mà chàng lại ngoan tâm khi phụ họ làm bọn họ vô năng tham dự vũ hội được, còn làm bọn ta tiêu tốn thời gian, ta còn không có tính toán với chàng đó."

Nghĩ lại đúng là họ đã bị ta trùng kích mạnh bạo đến mức vô lực hồi đáo, hổ phách cùng Phỉ thúy hai vị tinh linh công chúa đã bị ta làm đến không còn khả năng tùy tiện di động nghĩ tới đó làm ta đắc ý mỉm cười, rồi nắm ngọc tí của băng tuyết nhân và áo lệ na bước ra khỏi phòng.

Phỉ âu á, ca ny, lị vi nhã mặc những bộ y phục trang trọng đang chờ ta ở bên ngoài, ta di chuyển về phía đại lễ đường, cáp cáp cáp…đây quả là diễm phúc tề thiên nếu lộ tây pháp ở đây nhất định sẽ hâm mộ đến phát ghen lên với ta.

Đại lễ đường vương cung giờ đang được chiếu sáng rực rỡ, rất nhiều xe ngựa hào hoa đang dừng chỉnh tề ngoài lễ đường, vô số các loại mỹ tửu, điểm tâm, mao cân liên tục đươc bày ra khung cảnh cực kỳ nhiệt náo

Bộ phận môn vệ canh cửa cất tiếng:" ma thần vương giá đáo". Ta dẫn nhóm á dạ tiến vào đại lễ đường

Đại lễ đường đang huyên náo bỗng chốc không một tiếng động, mọi nhãn quang đều tập trung về phía bọn ta, nhìn chúng ta với những ánh mắt rất chi là kỳ lạ.

Hải lực khắc quốc vương cùng mạt thúy ty vương hậu tiến lên nghênh đón, ta cùng chúng nữ hướng bọn họ hành lễ, hải lực khắc quốc vương ra hiệu bảo chúng ta đứng lên.

Nhất thời một âm thanh quen thuộc mà đã lâu rồi ta chưa nghe vang lên:" Ngô lai, lị vi nhã, lâu rồi chưa gặp a"

Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh nhận thấy một thanh niên nam tử cao to tuấn lãng tay cầm một ly rượu tiến lại phía ta. Chính là "Đại địa kỵ sỹ" Mạt khắc sư huynh của ta

Ta cao hứng bước tới phía trước nắm chặt tay trái hắn, nói:" từ lúc ở băng tuyết vương quốc ly biệt đến nay đã hơn một năm, ta lúc nào cũng nhớ tới ngươi"

Mạt khắc cười nói:"ngô lai ngươi thật bạc bẽo, đến đây trước tiên phải thông tri cho ta chứ, hại ta phải phải chạy gấp về đây để gặp ngươi tại bữa tiệc này, lôi tư đại ca bây giờ cũng đang gấp gáp trên đường tới đây đó, cáp cáp…"

Mạt khắc, lôi tư cùng lạp nã đặc đều là những thống lĩnh quân đội tại các địa phương, hiện tại tình hình thánh ma đại luc đã thực sự trở nên hòa bình, không có chiến tranh phát sinh, hiên giờ họ đã có thể an hưởng thái bình rồi.

Viêc ta đến vương đô hải lực khắc quốc vương đã thong qua phi cáp truyền thư thong tri cho đám bằng hữu của ta trở về vương đô, mạt khắc trú địa gần vương đô nên có thể nhanh chóng trở về, còn lôi tư bọn họ thì có lẽ phải mệt mỏi vì đoạn đường dài.

Các trọng thần quí tộc của lôi nhân công quốc đều đích thân đến thăm hỏi ta, còn Á dạ bọn họ thì bị các công tử cùng tiểu thư danh môn quây lấy, nhưng bọn họ dường như không thích thú lắm chỉ ứng phó lấy lệ.

Phổ hy tiểu tử đang tán gẫu với một đám thiên kim mĩ nữ, trông bộ dạng hắn thì dường như đang rất khoái chí, bất quá y liên công chúa ở kế bên khuôn mặt lãnh tiếu luôn chế nhạo làm hắn phải cư xử chừng mực hơn.

Một trung niên nam tử khí thế phi phàm tiến đến bắt tay với ta thốt:" từ lâu đã nghe đại danh của ngài "ma thần vương" các hạ, ta là uy bỉ tư – phổ lạc tư hiện là quận công của lôi nhân công quốc"

Uy bỉ tư - phổ lạc tư? Phải chăng hắn chính là phụ thân của người ước hẹn cùng ca ny quyết chiến Hoắc ân phổ lạc tư bá tước? Hắn chính là nhân vật thứ hai của lôi nhân công quốc a.

Ta đáp lại:" nguyên lai chính là uy bỉ tư công tước, cửu ngưỡng cửu ngưỡng".

Uy bỉ tư công tước mặt dường như hối lỗi nói:" con trẻ cuồng vọng vô lễ mạo phạm các hạ, ta thay mặt nó xin lỗi các hạ, ngài đại nhân đại lượng không tính toán việc đó chứ"

Hắn mặc dù có vẻ thành tâm thành ý xin lỗi nhưng ta luôn cảm thấy đằng sau khuôn mặt mỉm cười xin lỗi này là một ý tứ khác, hoặc ta đã bị ảnh hưởng tính đa nghi của lộ tây pháp cùng ác đặc quốc vương lão hồ li rồi chăng. Ta nói:" Hoắc ân bá tước đã có thái độ không tốt song ta cũng không để trong lòng…"

Thình lình một ngọc thủ trước mặt ta đã ngăn ta nói tiếp, chỉ thấy băng tuyết nhân duyên dáng nở nụ cười trước mặt ta, nháy mắt với ta rồi nói:"Đã quấy rầy, hai vị đại nhân. Tôn quí đích "ma thần vương các hạ có thể bồi tiếp tôi một điệu không."

Lúc này vũ hội đã chính thức bắt đầu, những đôi nam nữ trang phục hoa lệ đang duyên dáng nhảy trong âm nhạc ưu mĩ, thật là một bầu không khí lãng mạn. Ta nắm chặt tay băng tuyết nhân ưu nhã hành lễ:"có thể được nữ vương bệ hạ đích thân mời chính là vinh hạnh của ngô lai ta, mời"

Băng tuyết nhân mỉm cười dẫn ta bước vào sàn nhảy trong âm nhạc dịu dàng, khiêu vũ cung đình ở thánh ma đại lục tương tự như khiêu vũ ở thế giới của ta, băng tuyết nhân đứng đối diện với ta tiến hành nhảy điệu "ác bổ", nàng nhảy điệu này đích thực rất hoàn hảo.

Băng tuyết nhân khinh nhu toàn thân quay tròn một vòng đích thực quyến rũ a, lúc ta đang bị hấp dẫn thì cái miệng nhỏ của nàng đã áp sát vào vành tai ta một âm thanh nhỏ vang lên:"Lai, chàng phải cẩn thận đề phòng với Uy bỉ tư phổ lạc tư công tước, thanh ảnh tỉ tỉ đối với các nhân vật cấp cao của các vương quốc đều đã điều tra rtinh1 cách rõ ràng, tỉ ấy đối với uy bỉ tư công tước có đánh giá con người này chính là " tiếu lí tàng đao thâm bất khả trắc", cũng được coi là trung thành với vương tộc, tuy nhiên cũng là đối thủ của hải lực khắc quốc vương. Lai, lúc nãy ông ta đã nói gì với chàng? Chàng đừng bị lừa bởi biểu hiện bên ngoài của hắn a."

Oh? Vậy là trực giác của ta cũng thực chuẩn xác a, uy bỉ tư công tước tiếp cận ta dương như có liên quan đến việc quyết đấu của ca ny với hoắc ân, ta xém chút nữa là bị lão qua mặt rồi.

Ta nhẹ nhàng nói:" tuyết nhân, cảm ơn nàng."

Băng tuyết nhân ôn nhu cất tiếng:"chàng hà tất phải đa tạ thiếp, thiếp là nữ nhân của chàng mà."

Ta đắc ý mỉm cười, xúc đông ôm lấy nàng vũ động kiều khu của nàng trước đám đông.

Sự thật việc uy bỉ tư công tước tiếp cận ta đích xác đối với việc quyết đấu của ca ny cùng hoắc ân có liên quan nhưng dường như không có ác ý, ông ta chỉ là muốn bí mật giải quyết vấn đề này mà thôi, bởi vì ông ta không muốn sự tình phổ lạc tư gia tộc có "Chiến thần vũ trang" bị bộc lộ ra ngoài, tuy nhiên số mệnh đã được định rồi thì không ai có thể thay đổi được, nó phải phát triển theo đúng qui trình, nếu tại lúc đó mà băng tuyết nhân không ngăn cản doan đối thoại giữa ta và ông ấy thì có lẽ sẽ có một tương lai khác xảy ra rồi.

Đây chỉ là một đoạn ngoại thoại, lý do mà tương lai xảy ra là bời vì không ai có thể đoán trước được

Việc phỉ âu á, ca ny chúng nữ những đỉnh cấp mĩ nữ bất ngờ tụ họp lại một chỗ làm bọn tử đệ quý tộc hưng phấn vạn phần, lúc nào cũng vây quanh bọn họ mời nhảy

Áo lệ na, phỉ âu á, ca ny tam nữ đối đáp rất trịnh trọng, còn Á dạ cùng lị vi nhã dường như không thích thú giao lưu lắm, khuôn mặt tuyệt mĩ sắp không nhẫn nại nổi nữa, như muốn chuẩn bị bộc phát.

Băng tuyết nhân tiểu ny tử thong minh lém lỉnh này luôn bí mật chú ý cử chỉ của các tỉ muội, dưới mắt không khỏi là một tia hàm tiếu, nàng ngay lập tức làm vài động tác mĩ diệu rồi nắm lấy tay ta đẩy ta đến chỗ họ, yêu kiều cất tiếng:"hảo a hảo a, đại lão gia trở về rồi đây".

Ta nhanh chóng lấy tả thủ đặt lên đồn bộ nàng làm một vài động tác gọi là trừng phạt, sau đó ôn nhu ôm lị vi nhã vào lòng.

Lị vi nhã tiêu dung nhanh chóng bỏ đi lớp băng sương, nhẹ nhàng thì thầm với ta:" Lai, chàng mà còn không xuất hiện thì có lẽ thiếp đã không nhịn được mà phải xuất thủ giáo huấn bọn công tử vô công rỗi nghề này rồi".

Ta cố ý tại lúc nàng làm nũng này mà hưởng thụ cảm xúc nhu nhuyễn cực đỉnh do nàng tạo ra nói:" Ta chẳng đến rồi sao? Tiểu nhã, chúng ta nhảy nữa nha".

Kỹ năng khiêu vũ của nàng còn xa mới bằng được kiếm thuật cao minh của nàng, sự thật thì ta và nàng đều là những tân binh như nhau mà thôi, bất quá thân thể nàng đích thật quyến rủ a, dù có chuyển động như thế nào đi nữa thì vẫn thật là ưu mĩ động nhân, điều đó càng làm tăng thêm khí tức thuần khiết của nàng, hấp dẫn toàn bộ mục quang của chúng nhân.

Ta phải chống cự với quá nhiều mục quang ghen tị đố kỵ của bọn công tử quý tộc, trong tâm ta chính là sự đắc ý và cảm giác thỏa mãn, hay a, lị vi nhã chính là một siêu cấp mĩ nữ mà bình thường bọn họ hiếm có khi được gặp, mà nàng lại là của riêng ta, vì vậy không trách được bọn họ ném cái nhìn thủ địch ganh tỵ về phía ta.

Phỉ âu á, Á dạ chư nữ đều lần lượt cùng ta khiêu vũ, vì vậy mà đông tác của ta ngày càng điêu luyện hơn, cùng nhảy với các mĩ nữ làm ta trở thành tiêu điểm của cả vũ hội.

Sau đó hải lực khắc quốc vương hướng đến ta kính một ly rượu, mỉm cười nói:"diễm phúc của các hạ đúng là niềm mơ mộng thèm muốn của nhiều người a, cả ta cũng muốn ganh tỵ với diễm phúc của ngươi, ngươi bây giờ có lẽ đã trở thành công địch của những người trẻ tuổi rồi đó".

Ta tửu lượng mặc dù không cao nhưng vẫn nâng ly mĩ tửu lên nói:"công địch của mọi người ư, ta nghĩ đó chính là lòng tự hào của nam nhân a. Bệ hạ, không biết ngài có nguyện ý cho tại hạ có vinh hạnh thêm một lần được kiêu ngạo nữa được chăng?"

Hải lực khắc quốc vương nhãn tình co lại:"ý tứ của ngươi là…"

Ta chăm chú nhìn vào chỗ của áo lệ na cùng phỉ âu á công chúa nói:" Bệ hạ, ta thật vinh hạnh nếu được phỉ âu á công chúa tôn quí cùng đi tới ma giới.?"

Hải lực khắc quốc vương tuy đã chuẩn bị chờ đợi điều ta nói nhưng vẫn bị làm cho kinh ngạc kêu lên:"Các hạ phải chăng đang cầu hôn? Ngươi nên hỏi ý kiến của phỉ âu á thì hơn, ta tôn trọng ý kiến của nó".

Hàm ý trong lời nói của ông ta dường như đã chấp thuận lời cầu hôn này, bởi vì ông ta đã rất rõ tâm ý của phỉ âu á. Khi vừa nghe ta có ý định cầu hôn nàng đã chạy lại bên ta rồi. Quốc vương thấy Áo lệ na công chúa đang ở bên cạnh bồi tiếp ta nên cũng biết được thái độ của ác đặc quốc vương rồi, vì vậy ông ấy cũng không cần quan tâm nhiều nữa, có được nữ tế là "ma thần vương" đúng là rất có lợi a, Điều ông ta lo lắng duy nhất là mĩ nữ ở bên cạnh ta có quá nhiều, nhưng nhìn thái độ ân cần nâng niu của ta đối với đám bảo bối nữ nhân nên cũng làm ông ta tin cậy ta phần nào.

Hải lực khắc quốc vưng cứ như là đã tiên liệu trước phản ứng của ta, đảo mắt qua mạt thúy ti vương hậu mĩ mục cũng không xuất hiện tia kinh ngạc nào, thanh âm nhẹ nhàng mang tới sự rung động hướng đến ta nói:"Ngô lai, ta phó thác Phỉ âu á cho ngươi, nó từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình còn chút trẻ con, ngươi phải hứa rằng sẽ có trách nhiệm với nó…."

Hải lực khắc quốc vương xen vào nói:"ta cũng chúc phúc cho bọn trẻ các ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi nếu ngươi đối xử bất công với á á đâu, ngươi có làm được không?"

Ông ta dương như bức ta phải tỏ thái độ, ta ngẩng đầu nhìn trực tiếp vào hải lực quốc vương kiên định nói:"Quốc vương, vương hậu, các người yên tâm, ta ngô lai thề sẽ dùng sinh mệnh này để bảo hộ cho Phỉ âu á công chúa, sẽ làm cho cả đời này của nàng được hạnh phúc khoái lạc".

Hải lực khắc phu phụ vui vẻ gật đầu, mạt thúy ti vương hậu nhìn phỉ âu á một cách quan thiết nở nụ cười nói:" Ngô lai, ngươi nhanh một chút hướng đến á á cầu thân đi coi nó sắp cao hứng đến phát cuồng rồi kìa."

Hiểu con không ai bằng mẹ, Phỉ âu á chính mình đã không biết bao nhiêu lần không giữ được mình bộc lộ tâm sự với mẫu thân, việc nàng đối với ta tình ý sâu đậm mạt thúy ti vương hậu đương nhiên minh bạch.

Ta hướng đến quốc vương phu phụ hành lễ rồi hướng tới chỗ phỉ âu á chúng nữ, chúng nữ đều dùng những ánh mắt nghi hoặc chăm chú quan sát ta.

Ta hướng đến trước mặt phỉ âu á quyết định trực tiếp nhìn thẳng vào mĩ mục của nàng, trên khuôn mặt trắng khiết của nàng lập tức đỏ rực lên nhút nhát hướng mục quang đáp trả ta, mĩ mục hàm chứa thâm tình vô hạn hướng đến ta.

Ta nhe nhàng đặt lên má nàng nâng niu như nâng niu bảo vật như sợ nó bị trầy xước vậy, Phỉ âu á thân thể khẽ run lên đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta dưới sự khéo léo dịu dàng của ta nàng đã không còn tự chủ được nữa, mĩ mục hàm chứa thâm tình vô hạn ẩn ước xuất hiện những giọt nước mắt.

Ta ôn nhu nói:"Quốc vương bệ hạ và vương hậu đã đồng ý đề nghị cầu thân của ta bây giờ mọi sự đều phụ thuộc vào nàng, Phỉ âu á, nàng có nguyện ý…. Nàng có nguyện ý phó thác cuộc đời còn lại của nàng cho ta không?"

Phỉ âu á công chúa bộ dạng kích đông phi thường, hai hàng lệ châu không chịu sự khống chế của nàng mĩ lệ rơi xuống, mang theo tiếng khóc nức nở vui vẻ thốt lên nhiều lần:"Nguyện ý …… ta nguyện ý… lai, thiếp cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này, thiếp từng nghĩ rằng… nghĩ rằng cả đời này cũng không nghe được những lời này của chàng. Lai, thiếp yêu chàng, thực sự rất yêu chàng, tình yêu chân chính của thiếp."

Nàng cúi đầu vào ngực ta như để cảm thụ nỗi hoan hỉ, những giọt nước mắt tuôn ra hoàn tàm làm ướt đẫm y phục trước ngực ta.

Á dạ chư nữ chứng kiến cảnh đó trong tâm tuy có đôi chút ghen tỵ nhưng chân tâm lại thực vì Phỉ âu á mà cao hứng, ai, họ cũng biết là tính ta phong lưu, nhưng ta yêu ai là yêu điên cuồng, yêu thực sự, không hề toan tính điều gì

Một vài thanh niên quí tộc tiến lại gần chỗ ta xuất ra mục quang đầy phẫn nộ, một người trong số họ giận dữ lên tiếng:" Ngươi tại sao làm cho phỉ âu á công chúa cao quí phải khóc! Thật là một tội không thể tha thứ! Ta hướng đến ngươi đề xuất lời thách đấu!"

Bọn tiểu tử quý tộc tử đệ vắt mũi chưa sạch mà dám khiêu chiến ta ư, bọn chúng chưa thấy được sức manh chân chính của ta, lần này bọn chúng thấy ánh mắt của Phỉ âu á công chúa đang nhìn ta rồi chảy nước mắt khiến bọn chúng phẫn nộ nên đòi quyết chiến với ta.

Bọn tiểu gia hỏa này cứ như những con hổ con mới sinh vậy khiêu chiến với ta làm ta có chút khó xử a ( thực sự thì niên kỉ của ta cũng ngang cới bọn chúng nhưng những trải nghiệm mà ta đã trải qua là vô cùng phong phú, nên ở trong tâm ta luôn nghĩ là đã trưởng thành hơn nhiều người, không thể đánh đồng với mấy tên hài tử này được – tên này láo thiệt ), ta không thể chấp nhận bị người khác nói là hèn nhát, nhưng ta có nhất định phải giao thủ với chúng không?

Phỉ âu á nhãn tình như một con thỏ nhỏ nhìn ta rồi hướng bọn quí tộc lên tiếng:" Các vị muốn khiêu chiến với Ngô lai tiên sinh ư?"

Một thanh niên quý tộc liền lên tiếng:" Đúng vậy công chúa điện hạ, chúng ta những kỵ sỹ trung thành của nàng tự nhiên là có trách nhiệm trừng trị kẻ dám làm công chúa khóc."

Phỉ âu á vui vẻ cười hỏi:" Đa nhĩ tử tước, ngài biết tại sao ta khóc không?"

Đa nhĩ tử tước trừng mắt nhìn ta nói:" tự nhiên là tên bất lịch sự này làm nàng buồn rồi, điều này là không thể chối cãi!"

Phỉ âu á mở đôi môi anh đào nhe nhàng nói:"Không, Ngô lai tiên sinh sẽ không bao giờ khiến ta thương tâm đâu, ta chính đang vô cùng hạnh phúc, bởi vì cuối cùng chàng đã cầu hôn ta, ta có thể không hạnh phúc được sao?"

Một vài thanh niên quí tộc nghe vậy sắc mặt đại biến, Đa nhĩ tử tước dường như không tự chủ được hét lên:"Nàng…. Nàng đã đáp ứng lời cầu thân của hắn…"

Chúng nhân quanh đó đều nghe được tiếng hét này, ngay lập tức vây quanh lấy bọn ta, mọi ánh mắt đều tập trung trên người ta và phỉ âu á.

Phỉ âu á cực kỳ xấu hổ khuôn mặt mĩ lệ cúi gằm xuống, ta nhanh chóng nắm chặt tay nàng nói lớn:" Chư vị, vừa rồi Phỉ âu á công chúa đã đáp ứng lời cầu hôn của ta, ta Ngô lai đứng trước mặt mọi người phát thệ nhất định sẽ đem hạnh phúc thực sự đến cho nàng!"

Tả thủ đặt tại eo lưng ôm chặt lấy nàng thâm tình hôn nhẹ lên trán nàng, mĩ mục của phỉ âu á xuất ra nhu tình vạn trượng ngọc tí nắm chặt lấy tay ta nồng nhiệt đáp trả lại ta.

Chung quanh ta đều là các nhân vật cấp cao của lôi nhân công quốc, ngay lập tức đều buông lời chúc phúc, đương nhiên các quí tộc trẻ đều không thật lòng chúc phúc ta, nhìn nhãn quang của họ cứ như muốn nuốt chửng ta vậy.

Một âm thanh đột nhiên vang lên trong tràng vỗ tay nhiệt liệt:" khoanđã! ta có điều muốn nói!"

Tiếng vỗ tay dừng lại, mục quang của mọi người đều đổ dồn về về nơi phát ra tiếng nói, thấy đó là một thanh niên cao to anh tuấn tiêu sái đích thị mĩ nam tử, chính là lôi nhân công quốc đia danh đỉnh đỉnh "Vô song quý công tử" hoắc ân- phổ lạc tư bá tước

Hoắc ân ngay lúc đó cười lên một tràng rồi ném ly rượu trong tay xuống đất, sau đó bước đến chỗ phỉ âu á hành lễ cất tiếng:" Phỉ âu á công chúa, ta là người hầu trung thành của nàng, ta thực tâm yêu nàng sâu sắc, yêu cầu nàng cho ta một cơ hội bày tỏ tấm lòng chân thành của ta".

Trong đám đông nhất thời vang lên tiếng huyên náo, Hoắc ân có ý định ngay vào lúc này hướng tới phỉ âu á cầu hôn không phải là làm loạn thêm à? Tên gia hỏa này muốn làm gì đây?

Phỉ âu á thâm tình nhìn ta một hồi rồi cúi xuống nhìn Hoắc ân đang quí dưới nền nói:"Xin lỗi, Hoắc ân bá tước, ta không có khả năng tiếp thụ lời cầu hôn này của ngài, trái tim ta, ta đã trao toàn bộ cho ngô lai rồi, ta mãi mãi là nữ nhân của chàng, ta chỉ có thể nói với ngươi lời xin lỗi mà thôi."

Hoắc ân trên miệng liền xuất hiện tiếng cười lạnh quỉ dị dường như đối với sự cự tuyệt cầu hôn của phỉ âu á rất thương tâm, hắn đứng lên thình lình nói với ta:" Ngô lai, ta yêu cầu một trận quyết đấu với ngươi, án chiếu theo thông lệ cầu hôn người thất bại phải thỏa mãn yêu cầu của người chiến thắng."

Diều này hắn nói không sai, tại thánh ma đại lục đích xác có cái thông lệ này, khi cùng lúc có nhiều người cùng cầu hôn một nữ tử thì người thất bại có quyền lợi hướng tới người thắng lợi đề xuất quyết đấu, bất quá chỉ có một người thất bại là có được cơ hội này (một người chiến thắng không thể có khả năng ứng phó với nhiều người thất bại được), tuy nhiên cũng chỉ có một số cực ít người dùng loại thông lệ này, trừ phi người thất bại hận tận xương người chiến thắng.

Việc Hoắc ân đề xuất quyết đấu làm mọi người xung quanh lập tức sôi nổi hẳn lên, người thì ủng hộ người thì can ngăn, Đa nhĩ tử tước cùng đám thanh niên quí tộc cũng tham gia náo nhiệt.

Ca ny bước lại gần ta hướng đến Hoắc ân nói:" Hoắc ân bá tước ngài tựa hồ quên rằng chúng ta cũng có một cuộc quyết đấu cần tiếp tục sao, ngài hiện tại hướng ngô lai đại ca đề xuất quyết đấu không phải là quá sớm hay sao?"

Hoắc ân lạnh lùng nhìn vào nàng nói:" Ta dĩ nhiên không quên cuộc quyết đấu với ngươi vào ngày mai sẽ tiến hành quyết đấu tại đại giáo trường của vương cung, chờ ta giải quyết ngươi xong sẽ tiếp tục chiêu đãi ngô lai các hạ."

Ngay lập tức tiếng bàn tàn của chúng nhân càng lớn hơn, "Kỵ sĩ chi hoa" Ca ny – tuyết lan đặc chính là một tối cao cấp thánh kỵ sỹ, Hoắc ân mặc dù thực lực cường đại cũng đã đạt đến thánh kỵ sĩ ảnh giới nhưng nói chung vẫn còn một đoạn khoảng cách, nghe ngữ khí chúng nhân căn bản là cho rằng Ca ny chắc chắn thắng.

Hắn có phải quá ngu ngốc khi thách đấu?

Khí thế hoắc ân như cương đao chĩa thẳng vào ta, trầm giọng nói:" Ngô lai, chắc ngươi sẽ chấp nhận lời khiêu chiến này của ta chứ?"

Hanh, Ta ngô lai nào có sợ gì ngươi, ta đường đường là thần chủ ma vương mà sợ ngươi ư, tiểu nhân vật Hoắc ân ngươi là cái thứ gì, hắn đấu với Ca ny mà bảo trụ được tính mạng là tốt lắm rồi, vậy mà còn đòi quyết đấu với ta ư…

Ta thình lình lấy tay đối chưởng với Hoắc ân nói:"Tốt, ta chấp nhận lời khiêu chiến này của ngươi!"

Hoắc ân phát ra một trận cuồng tiếu rồi bước ra khỏi đại lễ đường, trông tư thế hắn bước đi toát ra khí thế như long hành hổ bộ rất tự tin, dường như hắn cho rằng việc đánh bại ta và Ca ny là việc trong tầm tay vậy.

Uy bỉ tư công tước tiến đến trước mặt ta xin lỗi:" Ngô lai các hạ, con trẻ cuồng vọng vô tri thỉnh các hạ rộng lượng bỏ qua, cuộc quyết đấu ngày mai mong các hạ thủ hạ lưu tình."

Băng tuyết nhân lúc trước có cảnh cáo ta rằng ông ta cũng như ác đặc quốc vương đều là bằng mặt không bằng lòng, không thể trông vẻ bề ngoài thành khẩn của ông ta mà nghĩ rằng trong lòng ông ta cũng như vậy? Có lẽ trong lòng hắn đang nguyền rủa ta cũng nên.

Ta từng lĩnh hội những bài học đặc biệt khi tiếp xúc với lộ tây pháp và ác đặc quốc vương "vui a" nên hướng tới uy bỉ tư công tước lên tiếng:"công tước đại nhân không cần khách sáo, nhi tử của ngài cũng không có cái gì là quá mức, nghĩ lại ngày mai có lẽ hắn thật có thực lực để đánh bại ta và ca ny a".

Uy bỉ tư công tước cười khan vài cái rồi hành lễ với ta, sau đó hướng hải lực khắc quốc vương cáo lui rồi bước ra khỏi đại lễ đường.

Phỉ âu á dịu dàng kéo ống tay áo của ta nói nhỏ:" Lai, chàng cùng Ca ny tỉ tỉ phải quyết đấu với hoắc ân ư?"

Ta nói:" thế nào, nàng cho rằng chúng ta sẽ bại trận ư?"

Phỉ âu á lắc lắc đầu nói:" thực lực của Hoắc ân thiếp đã từng chứng kiến, không thể bằng chàng và ca ny tỉ tỉ được, nếu chỉ đơn thuần dùng kiếm thì hắn còn kém cả thiếp nữa ( Hoắc ân là kỵ sĩ, chỉ khi mặc khải giáp và cưỡi ngựa thì mới bộc lộ được hoàn toàn thực lực, vì vậy nên kiếm thuật tự nhiên không thể là đối thủ được với Phỉ âu á là kiếm sĩ chân chính), nhưng nhìn thần tình của hắn đích xác thập phần cổ quái, dường như có đủ tự tin để đánh thắng chàng vậy."

Hải lực khắc quốc vương lúc đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó thần tình nhất thời biến đổi, ông ta dường như có điều gì do dự trong long vậy nhưng cũng không nói bất cứ điều gì cả, ta cũng không để ý đến biểu tình khác lạ đó của ông ta.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Đại Pháp Sư


Chương sau
Danh sách chương