Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 63: Ma Luân Kiếp.


Mọi thứ đang yên bình, thì một luồng ma khí kì quái bốc lên cách Bát Quan thành 5 vạn dặm, một cánh cổng hắc ám cao trăm trượng xuất hiện.

Cổng này tỏa ra từng tiếng gào khóc quỷ dị vang tới Bát Quan thành, ai cũng rùng mình sợ hãi không thôi.

Hàn Vũ Thiên cau mày tay bấm pháp ấn dùng Quan Di thuật dò xét 10 dặm xung quanh, hắn phát hiện một cái cổng hắc ám đột nhiên xuất hiện.

"Lệnh của cung chủ, toàn bộ Vạn Niên cung tập hợp."

Một âm thanh vang vọng tứ phía, từng đám người nhanh chóng phi thân về đại điện, Hàn Vũ Thiên cũng lao vào đám đông rồi biến mất, để lại Kiều Nguyệt Nga có chút ngơ ngác không hiểu chuyện.

Nàng cũng nhanh chóng theo đám người tới chính điện Vạn Niên cung, ở đó đã có mấy trưởng lão tập hợp lại động đủ, quản sự và đệ tử cũng bắt đầu hội tụ đầy đủ lại.

Từ phía sau Vạn Niên cung vọt tới bốn bóng người, là Triệu Diễm Lệ, Trương Tuân Vinh, Thanh Hiên và hắc hổ.

"Là 3 vị thiếu cung chủ và hộ sơn thần thú sao?"

Đệ tử dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bốn bóng người vừa xuất hiện, ai cũng ao ước được cường đại như bọn họ a.

Ở trêи trời xuất hiện một người mặc áo bào xanh đậm hạ xuống, mặt nạ khổng tước, bên hông treo hai cây súng một long, một phượng rất đẹp.

"Cung chủ!"

Toàn bộ đều quỳ một chân trêи đất rất cung kinh, ngay cả thiếu cung chủ vẫn là lễ nghi đầy đủ.

Hàn Vũ Thiên vung tay lên liền có một cái màn ảnh hiện ra, một cảnh cổng tràn ngập ma khí.

"Ma tộc lại muốn xuất thế sao?"

Kiều Nguyệt Nga kinh hãi nhìn lên cánh cổng kia, ma khí cuồng cuộn xuất hiện cửa đồng chính là dấu hiệu của ma tộc xâm lượt.

"Các ngươi vẫn chưa trải qua sinh tử chiến một lần nào, hôm nay bản cung chủ mượn nhờ ma tộc xuất thế để rèn luyện đệ tử Vạn Niên cung, nếu các ngươi có tiến bộ trong lần diệt ma này, Vạn Niên cung sẽ ban thưởng hậu hỉnh, những kẻ trốn chạy đương nhiên sẽ bị giết."

Hàn Vũ Thiên nói xong liền vung tay bắt lấy một đệ tử đang bỏ trốn, bàn tay nắm lại kẻ đó liền hóa thành máu thịt bị thôn phệ sạch sẽ.

"Dùng tài nguyên của Vạn Niên cung, mà không giúp sức cho Vạn Niên cung thì tội đáng chết trăm ngàn lần."

Mạch Liên nghiêm giọng ngồi ở ghế trưởng lão, từng đám đệ tử đều cuối đầu cung kính nói:

"Đệ tử đã hứa, sống chết vì Vạn Niên cung!"

Chiến ý ngập trời, từng nhóm người đã được luyện tập, nhanh chóng bay ra khỏi Vạn Niên cung hướng về phía có ma khí bốc lên.

Quản sự cũng là cưỡi tọa kỵ phi ra bên ngoài, trưởng lão và thiếu cung chủ cũng là bay ở phía sau.

"Ngươi là ai?"

Hàn Vũ Thiên ở trêи ghế cao cao tại thượng nhìn xuống Kiều Nguyệt Nga đứng ở dưới chính điện.

"Ta là Kiều Nguyệt Nga, bằng hữu của Hàn Vũ Thiên."

"Ờ, ngươi mau rời khỏi đây đi."

Hàn Vũ Thiên chỉ nhẹ gật đầu xua tay đuổi nàng đi, Kiều Nguyệt Nga không rời đi mà chỉ tay nói:

"Ta muốn gia nhập Vạn Niên cung."

Hàn Vũ Thiên ngồi trêи chủ vị lắc đầu nói:

"Không thể."

Kiều Nguyệt Nga thở ra một hơi liền quỳ xuống giữa chính điện, nàng do dự một lúc mới thấp giọng nói:

"Ta thật sự muốn được vào Vạn Niên cung, cung chủ xin hãy giúp ta toại nguyện."

Hàn Vũ Thiên chỉ tay lên màn ảnh thản nhiên nói:

"Ngươi không sợ chết thì hãy tới đó giúp Vạn Niên cung một tay, nếu còn sống trở về bản cung chủ sẽ để ngươi gia nhập Vạn Niên cung."

Kiều Nguyệt Nga ánh mắt sáng đứng dậy thi lễ rồi mau chóng rời đi.

"Thật là cố chấp."

Hàn Vũ Thiên tháo mặt nạ xuống nhìn theo bóng lưng của Kiều Nguyệt Nga.

Hắn bàn tay vận chuyển pháp lực kϊƈɦ hoạt một cái trận pháp, Hàn Vũ Thiên đeo lại mặt nạ phóng ra bên ngoài.

Trận pháp hắn khởi động cần một thời gian khá lâu để hoạt động.

Bát Quan thành cũng xuất động xe pháo và xe bắn nỏ ra khỏi thành, đại quân cưỡi chiến mã hợp với đội đệ tử Vạn Niên cung hướng phía ma khí.

"Không nghĩ tới Ma Luân Kiếp lại rơi ở Bát Quan thành."

Hàn Vũ Đạo chống gậy đứng ở cổng thành, trong mắt lại có chút lo lắng.

Ma Luân Kiếp là báo hiệu của ma tộc xuất thế, 200 năm tái hiện một lần ngẫu nhiên ở một nơi nào đó trêи Nam Cương vương triều.

Mỗi một kiếp đều sẽ xuất hiện cánh cửa đồng cao mấy trăm trượng tản ra ma khí ngập trời, hiện tại đây chính là một cái Ma Luân Kiếp sau 200 năm.

"Không biết đợt này có xuất hiện Thánh Ma không?"

Mạnh Lang lão lại có chút lo lắng nhìn về cánh cổng đồng phía xa kia.

"Đại ca ở lại đây, đệ sẽ tham chiến."

Hàn Ma Viêm lấy ra đại đao vác lên vài chuẩn bị lao tới, Hàn Vũ Đạo ngăn lại cười nói:

"Nào, đệ không phải đã biểu hiện nhiều lắm rồi sao? Hôm nay để đại ca tỏa sáng một bữa."

Lão thân hình chớp động hóa ra một thanh kiếm, thân hình chậm rải bay về phía ma khí.

"Đại ca lại dám đi một mình à?"

Bốn bóng người khác lập tức vụt theo tới, chính là bốn vị gia chủ khác của Hàn gia.

Giao lão cưỡi sơn dương chạy về phía ma khí, lão tu vi hiện tại cũng đã là Vũ Cảnh đại năng, sơn dương cũng là một đầu yêu thú Đan cấp viên mãn.

"Ma Luân Kiếp xuất thế, Thanh Hoa lâu xuất trận."

Theo thanh âm này của Mạnh Lang lão, một đại quân 2 vạn người toàn thân áo giáp cam hướng về ma khí.

Cao tầng trong Thanh Hoa lâu cũng là bay ra khỏi Bát Quan thành.

Cùng lúc đó, Ma Luân Kiếp từ từ mở ra, vô số ma nhân và ma thú từ ở trong phóng ra bên ngoài, từng đàn từng đàn đều rất hung ác.

Có loài bự như ngọn núi nhỏ, loài thì nhỏ bé như châu chấu, loài nhiều chân hoặc là nhiều cánh, rất nhiều hình dạng từ trong Ma Luân Kiếp trào ra tựa như ổ kiến bị chọc giận.

Phía sau là mười mấy bóng người cưỡi tọa kỵ đủ loại, điểm chung là bị ma hóa.

Mấy bóng người này là ma nhân mặc chiến giáp, dẫn đầu là một ma tộc bốn sừng, mặt là của một con vượn.

Hàn Vũ Thiên ở giữa không trung quan sát đại quân ma tộc đang lao tới.

"Giết đi! Là sự sống thì đều giết sạch cho ta, giết!!!!!"

Ma tướng kia gầm lên âm thanh khàn khàn khó nghe vô cùng.

Hàn Vũ Thiên hóa ra 3 ma tiễn giữa hư không, hắn kéo cung bắn ma tiễn tới ma tướng kia.

Ma tiễn tốc độ cực cao sắp đâm trung ma tướng thì một đầu ma tượng đứng chắn trước mặt, chặn được 3 mũi ma tiễn a.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng híp mắt nhìn về phía ma tướng, ma tướng cũng là nhìn ánh mắt đen không có tròng trắng nhìn hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên