Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 65: Quá Non

Chương sau
Danh sách chương

Dưới sự chứng kiến cổ quái của Chấp Sự, Diệp Trường Thanh rời khỏi Nhiệm Vụ Đường.

Dự định làm xong cơm trưa lại đi hoàn thành nhiệm vụ, lấy tốc độ của Tiểu Bạch, hai canh giờ hẳn là kịp.

Đến giờ cơm trưa, mặc dù lượng người đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn có hàng ngàn đệ tử vội vã trở về tông môn đúng giờ ăn cơm.

Tuy rằng vẫn có cạnh tranh, nhưng so với trước đã tốt hơn rất nhiều, nhưng các đệ tử vẫn không dám có chút lơi lỏng nào.

Hiện tại Thần Kiếm Phong chính là như thế, không tiến thì lui, ngươi không cố gắng đề thăng chính mình, ngay cả cơm cũng không có ăn, chỉ có thể đứng một bên hâm mộ.

Trong lúc đó, chúng đệ tử biết được buổi chiều Diệp Trường Thanh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết vì cái gì, cả đám đều trở nên khẩn trương, liên tục mở miệng khuyên nhủ.

"Buổi chiều sư huynh vừa vặn ra ngoài làm nhiệm vụ, giao cho ta, ngày mai ta sẽ mang Khôi Tâm Quỷ kia về cho ngươi, muốn chém muốn gϊếŧ đều tùy ngươi."

"Đúng vậy, giao cho sư huynh là được, Trường Thanh sư đệ cứ ở tông môn nghỉ ngơi."

Hoàn toàn không cho Diệp Trường Thanh cơ hội ra ngoài, cuối cùng không thể làm gì được, cũng chỉ có thể nhờ vả giao nhiệm vụ này cho chư vị sư huynh.

Lúc này, trong một thôn nhỏ tên là Trúc Lâm thôn, một đầu Khôi Tâm Quỷ vừa mới ăn thịt một người bất giác rùng mình một cái, cứ có cảm giác tựa hồ sắp có chuyện không hay xảy ra.

Chỉ là mình trốn ở một thôn nhỏ hẻo lánh như vậy, hơn nữa thực lực bản thân lại không mạnh, hẳn sẽ gây ra sự chú ý gì.

Về phần chú ý cẩn thận, nó vẫn luôn làm không tệ.

Nhưng mà, buổi tối hôm đó, khi nó bị năm gã đệ tử Thần Kiếm Phong của Đạo Nhất tông vây quanh, trong mắt chỉ còn lại nghi hoặc.

Nó chỉ là một Khôi Tâm Quỷ nho nhỏ a, nhưng hiện tại vì sao lại có năm gã đại tu sĩ Tử Phủ Cảnh tới tìm mình, hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện, rõ ràng là chạy tới tìm mình.

"Là nó đúng không?"

"Chắc là vậy, Khôi Tâm Quỷ ở Trúc Lâm thôn, giống như trong nội dung nhiệm vụ."

"Quan tâm chi có phải nó hay không, bắt toàn bộ yêu thú tà mà chung quanh trở về, để cho Trường Thanh sư đệ tự mình chọn."

"Cũng được, đỡ đến lúc đó lại phát sinh phiền toái."

Nghe đi, nghe đi, đây là lời mà con người nói ra được sao? Lập tức dưới ánh mắt hoảng sợ của Khôi Tâm Quỷ, năm người bọn họ nhanh chóng ra tay.

Không chỉ bắt được nó, còn thuận tay đem tất cả tà mà yêu thú trong phạm vi trăm dặm của Trúc Lâm thôn, thống nhất một lưới tóm gọn.

Một ít yêu thú đang ngủ trong huyệt động, không hiểu sao lại có năm đại hán Tử Phủ Cảnh vọt vào, không nói hai lời liền trực tiếp trói lại.

"Các ngươi làm gì vậy?"

"Đáng chết, Đạo Nhất tông điên rồi sao? Ta chỉ là một đầu bán yêu."

"Rống rống!".

Bởi vì Trúc Lâm thôn nằm ở nơi hẻo lánh, cho nên về cơ bản cũng chỉ có một ít tiểu yêu chiếm cứ ở nơi này, thực lực rất yếu.

Lúc trước đừng nói là năm gã Tử Phủ Cảnh, cho dù là tu sĩ Kết Đan Cảnh cũng rất khó gặp được.

Nhưng một đêm này, năm gã tu sĩ Tử Phủ Cảnh trực tiếp quét ngang khu vực này.

Đến ngày hôm sau, Diệp Trường Thanh liền gặp được rất nhiều tà ma yêu thú ở trong phòng bếp, lúc này, cả người hắn cũng đều choáng váng, nhìn năm gã sư huynh trước mặt nói.

"Sư huynh, nhiệm vụ của ta hình như chỉ cần một đầu Khôi Tâm Quỷ a."

"Chúng ta không phải là sợ bắt nhầm sao, Trường Thanh sư đệ ngươi nhìn xem là đầu nào, cứ giao lên, những thứ khác chúng ta giúp ngươi xử lý."

Một đám yêu thú, tà ma, nghe mấy người nói chuyện liền trở nên lạnh run, đến hiện tại chúng nó mới hiểu được.

Chỉ bởi vì một nhiệm vụ một sao của Đạo Nhất tông, cho nên toàn bộ chúng nó mới có thể bị bắt tới nơi này.

Thật đúng là chó má, chẳng lẽ Đạo Nhất tông các ngươi không cảm thấy chuyện này có chút điên rồ sao.

Cuối cùng, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ chọn ra mục tiêu nhiệm vụ, lập tức bị năm gã sư huynh chém chết tại chỗ.

Tà ma không có giá trị gì, thế nhưng yêu thú thì có thể giữ lại, không ngoài ý muốn, những yêu thú này đều trở thành nguyên liệu nấu ăn cho Thần Kiếm Phong.

Mấy ngày sau, cuộc sống của đệ tử Thần Kiếm Phong vẫn giản dị tự nhiên như trước, ăn cơm, tu luyện, tiếp nhận nhiệm vụ.

Chỉ là hai ngày gần đây, đệ tử các phong khác ngược lại có xu thế liên thủ, muốn cùng đối kháng một đợt với đệ tử Thần Kiếm Phong.

Mỗi sáng sớm, trước Nhiệm Vụ Đường đều chật ních người.

"Mẹ nó, ta thật sự là phục đám súc sinh này, mỗi ngày đều đến nhận nhiệm vụ sớm như vậy."

"Hừ, đệ tử Thần Kiếm Phong không phải người, vậy ta cũng không phải người, không phải chỉe là cướp nhiệm vụ, cướp yêu mã sao, ai sợ ai, đến đây."

"Thần Kiếm Phong không cho thuê ngựa ta, ta cũng không cho bọn họ thuê ngựa, xem bọn họ làm nhiệm vụ như thế nào."

Chung quy không áp chế được oán khí trong lòng, giữa các phong dần dần dấy lên phong ba.

Mà cứ như vậy, Nhiệm Vụ Đường rõ ràng đã trở thành địa phương náo nhiệt nhất của cả chủ phong.

Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, đều có đệ tử canh giữ ở bên ngoài Nhiệm Vụ Đường, một khi Nhiệm Vụ Đường cập nhật nhiệm vụ, chúng đệ tử liền chen chúc, sau đó đoạt sạch.

Nhưng mà, cho dù như thế, xác suất đệ tử Thần Kiếm Phong đoạt được nhiệm vụ vẫn là lớn nhất.

Ngoại trừ nhiệm vụ ra, chính là tranh đoạt yêu mã.

Từ Nhiệm Vụ Đường đi ra, đệ tử các phong đều hung hăng trừng mắt nhìn đệ tử Kiếm Phong, lập tức cấp tốc vọt tới chuồng ngựa.

Ngay từ đầu, đệ tử Thần Kiếm Phong còn không biết bọn họ có ý gì, thẳng đến lúc sau, hiểu được bọn họ muốn cướp ngựa.

Đệ tử Thần Kiếm Phong không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

"Không phải ta khinh thường các ngươi, muốn cướp ngựa, các ngươi còn quá non nớt."

Cùng nhau lao về phía chân núi, nhìn các đệ tử các phong thi triển ra thân pháp, đệ tử Thần Kiếm Phong âm thầm cười nhạo không thôi.

"Chỉ là Lưu Quang Bộ tiểu thành mà không biết xấu hổ lấy ra cho ai xem, nhìn ta, Lưu Quang Bộ, đi."

Cùng một thân pháp, đa phần đệ tử của những phong khác đều yếu hơn đệ tử Thần Kiếm Phong một bậc.

Theo thân pháp thi triển, đệ tử Thần Kiếm Phong liền vèo một phát không thấy bóng dáng đâu, một màn này trực tiếp khiến cho đệ tử các phong phía sau không nhìn thấy được bòng người.

"Mẹ nó vừa rồi là gì vậy?

"Ngươi mắt mù sao, đó là Lưu Quang Bộ viên mãn."

"Viên mãn?"

Nếu như chỉ có một hai người còn không nói gì, nhưng đệ tử Thần Kiếm Phong, cơ hồ thân pháp vũ kỹ của mỗi người đều tu luyện tới cấp bậc ít nhất là đại thành, đơn giản chính là chênh lệch phẩm giai mà thôi.

Mẹ nó cái này cũng thật quá đáng, nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong chỉ để lại một làn khói liền không thấy bóng dáng đâu, cái này còn cướp cái rắm, chờ bọn họ ríu rít chạy tới chuồng ngựa, không hề bất ngờ, ngựa đã không còn.

"Ta thật sự là phục a, Thần Kiếm Phong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình quân thân pháp mỗi người đều đại thành sao?"

"Chạy còn nhanh hơn cả yêu thỏ."

"Tuy rằng rất không phục, nhưng luận thân pháp, ta nguyện gọi Thần Kiếm Phong là mạnh nhất."

"A a a a, ta không cam lòng a."

Bên ngoài chuồng ngựa, đệ tử các phong ngửa mặt lên trời gào thét bi thương, mà đệ tử Thần Kiếm Phong đi trước một bước, cưỡi trên lưng ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường nói.

"Còn muốn cướp ngựa, quả thực là chuyện cười, thời điểm huynh đệ chúng ta cướp cơm mỗi ngày cũng chưa từng thua ai."

"Không cướp được cơm, ta còn có thể cướp không được ngựa sao?"

"Ngây thơ a."

"Vẫn còn quá trẻ."

Cứ như vậy, đệ tử các phong vốn chuẩn bị trả thù lại phát hiện bi kịch, bọn họ căn bản không cướp lại Thần Kiếm Phong a.

Sau này cũng đừng gọi Thần Kiếm Phong này là Thần Kiếm Phong nữa, trực tiếp gọi Thân Pháp Phong đi, mỗi người đều mang thân pháp đại thành, cái này còn chơi thế nào nữa?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc


Chương sau
Danh sách chương