Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 92: Chúng Ta Là Chính Đạo

Chương sau
Danh sách chương

Đệ tử Thần Kiếm Phong nhao nhao mở miệng, cả đám đều chính khí lẫm liệt chứng minh lời mà Hồng Tôn vừa nói.

"Phong Chủ nói không sai.

Là do Hắc Hổ Yêu Vương muốn khơi mào đại chiến hai tộc."

"Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đang ngồi Tinh Hạm, đang vui vẻ tán gẫu, đột nhiên bị Hắc Hổ Yêu Vương công kích, nếu không phải Phong Chủ kịp thời chạy tới, chỉ sợ mấy người chúng ta đều bị Hắc Hổ Yêu Vương gϊếŧ chết."

"Đây là một buổi sáng trời trong gió nhẹ, đệ tử Thần Kiếm Phong chúng ta cao hứng phấn chấn cưỡi Tinh Hạm đi tới doanh trại ngoài khơi thay ca, nhưng ai ngờ vừa mới đi được nửa đường, liền gặp phải một đầu Yêu Vương, nó không nói hai lời liền muốn gϊếŧ chúng ta, may mà Phong Chủ cứu chúng ta."

"Ngày 8 tháng 4 năm 9963 theo lịch Hạo Thổ, ta thân là một đệ tử Thần Kiếm Phong, hôm nay là ngày ta phải tới doanh trại ngoài khơi thay ca, mọi chuyện đều đang rất thuận lợi, nhưng nửa đường chúng ta gặp phải Yêu Vương, Yêu Vương này muốn gϊếŧ chúng ta, nó muốn thông qua chúng ta khơi mào nhân cuộc đại chiến nhân yêu."

Chúng đệ tử nhao nhao mở miệng, thậm chí còn có người trực tiếp nằm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên.

"Tông chủ ngươi xem, cái chân này của ta, là lúc trước bị Hắc Hổ Yêu Vương đả thương."

"Còn có ta, tay của ta cũng vậy, vết thương này rất dài, đều đến gót chân rồi."

Chỉ nói thôi là không đủ, còn phải bày ra chút vết thương, mà đệ tử Ngọc Nữ Phong ở bên cạnh thấy thế, vẻ mặt câm lặng.

"Sư huynh (sư đệ), vết thương này của ngươi đã kết vảy rồi."

"Không có khả năng, sư tỷ ngươi nhìn kỹ lại đi."

Vết thương vốn đã kết vảy, trong nháy mắt lại chảy máu, đối với việc này, khóe miệng đám người Ngọc Nữ Phong co giật, mẹ nó đúng là một đám ngoan độc a.

"Đủ rồi, ta không có, bổn vương cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua...a khụ khụ...phụt."

Rốt cuộc chịu không nổi, Hắc Hổ Yêu Vương rống giận một tiếng, lập tức một ngụm máu tươi phun ra, lại lần nữa ngất đi.

"Các ngươi xem, Hắc Hổ Yêu Vương sợ tội tự sát."

Không biết là ai hô một câu, trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong đều nhao nhao hưởng ứng.

"Nó tự biết mọi chuyện bại lộ nên sợ tội tự sát, theo ta thấy phía sau việc này nhất định còn có đồng bọn."

"Đúng, nhất định là vì Hắc Hổ Yêu Vương muốn bảo vệ đồng bọn nên mới tự sát."

"Mới vừa rồi Hắc Hổ Yêu Vương còn nói muốn tới thung lũng Phi Ưng tìm Huyết Hổ Yêu Vương, ta thấy, trong chuyện này Huyết Hổ Yêu Vương có hiềm nghi rất lớn."

"Đúng vậy, nếu không phải đồng bọn, vì sao Huyết Hổ Yêu Vương lại trùng hợp xuất hiện ở thung lũng Phi Ưng như vậy? Nó nhất định chờ ở nơi đó để tiếp ứng Hắc Hổ Yêu Vương, bảo đảm vạn không xuất hiện sơ hở gì."

"Còn có Kim Điêu Yêu Vương cũng không thoát khỏi liên quan."

"Đây là một đợt vây gϊếŧ nhằm vào đệ tử Đạo Nhất tông ta, Tông Chủ tuyệt đối không thể bỏ qua những tên yêu tặc này."

"Kính xin Tông Chủ làm chủ."

"Xin Tông Chủ làm chủ."

Một đám đệ tử Thần Kiếm Phong, ai nấy đều hóa thân thành tuyệt thế thần thám, phân tích một trận, Huyết Hổ Yêu Vương cùng Kim Điêu Yêu Vương cũng trở thành đồng phạm.

Lần này không chỉ có các đệ tử Ngọc Nữ Phong nhìn ngây người, đám người Tề Hùng cũng tê dại cả đầu.

Chỉ là nói đến khϊếp sợ nhất vẫn là Thạch Tùng, vừa rồi hắn còn cảm thấy thầy nào trò nấy.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi, là ta qua loa, đây căn bản là trò giỏi hơn thầy mà.

Lời của Hồng Tôn còn tính là nghe lọt tai, nhưng những đệ tử Thần Kiếm Phong này quả thực chính là mặt dày không biết xấu hổ ăn nói bậy bạ.

Mà hết lần này tới lần khác, bộ dáng của bọn họ còn cực kỳ nghiêm túc, Thạch Tùng liền không hiểu nổi, cũng đều chỉ có một cái miệng, tại sao những đệ tử Thần Kiếm Phong này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.

"Chờ tìm được cơ hội nhất định phải mời Chiếu Tâm Kính tới thăm hỏi đám người Thần Kiếm Phong này."

Làm Đường Chủ Chấp Pháp Đường, Thạch Tùng càng ngày càng cảm thấy Thần Kiếm Phong này có vấn đề lớn, đã đến lúc phải dùng tới Chiếu Tâm Kính.

Mà một đám Yêu Vương, nghe được những lời này, đã sớm tức tới bốc khói, nhất là Huyết Hổ Yêu Vương cùng Kim Điêu Yêu Vương.

"Nói bậy, một đám hồ ngôn loạn ngũ.

Kim Điêu Hành ta đoan chính, không sợ các ngươi vu oan hãm hại.

Hồng Tôn, đệ tử Thần Kiếm Phong ngươi không thể làm nhân chứng."

"Không sai, bọn họ đều là người của ngươi, tất nhiên sẽ giúp ngươi nói chuyện."

Thấy một đám Yêu Vương còn muốn ngụy biện, lúc này đệ tử Thần Kiếm Phong liền im lặng.

À ha, một đám súc sinh mà còn muốn chơi đùa với chúng ta sao? Ngươi sợ là không biết tới đệ tử Thần Kiếm Phong chúng ta rồi, trên dưới toàn thân giỏi nhất chính là cái miệng này.

Không tin chúng ta đúng không, bên phía đệ tử Ngọc Nữ Phong kia còn chưa nói gì đi.

Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong đều nhìn về phía đệ tử Ngọc Nữ Phong ở bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, đệ tử Ngọc Nữ Phong biến sắc, không chút do dự nói.

"Sư huynh (sư đệ), chúng ta là đệ tử chính đạo."

"Đúng vậy, chúng ta là đệ tử chính đạo, cho nên đối mặt với yêu tộc, cần không từ thủ đoạn."

"Chúng ta cần mặt mũi."

"Chúng là yêu thú."

"Ta nói không nên lời."

"Vậy còn muốn ăn cơm không? Đừng quên Trường Thanh sư đệ cũng là đệ tử Thần Kiếm Phong chúng ta."

Vừa nói ra lời này, thân thể mềm mại của các đệ tử Ngọc Nữ Phong chấn động, trong nháy mắt ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Việc này chính là do Hắc Hổ Yêu Vương gây ra.

Lúc trước các sư huynh Thần Kiếm Phong cưỡi Tinh Hạm một đường chạy đến doanh trại gần biển, Hắc Hổ Yêu Vương cấp tốc đuổi theo, nếu không phải nhờ Phong Chủ Hồng Tôn cùng Đại Trưởng Lão Thanh Thạch kịp thời chạy tới, Hắc Hổ Yêu Vương nhất định sẽ đại khai sát giới."

"Không chỉ như thế, sau khi Hắc Hổ Yêu Vương đi tới doanh trại gần biển, không chỉ muốn tàn sát đệ tử Thần Kiếm Phong, còn muốn xuống tay với chúng ta."

"Ô ô ô, không sai, hắn thế mà lại muốn bắt hết chúng ta về Hổ Lĩnh, coi như nhân sủng."

"Sư tôn, nếu không phải nhờ Phong Chủ Hồng Tôn kịp thời chạy tới, chỉ sợ ngươi sẽ không nhìn thấy đồ nhi."

"Hắn còn nói đồng tộc chỉ là vì sinh sản hậu đại, ngoại tộc mới là tình yêu đích thực, cũng may có Phong Chủ Hồng Tôn, nếu không đệ tử liền... ô ô ô."

Ngay từ đầu còn rất bình thường, đệ tử Thần Kiếm Phong cũng hài lòng gật đầu, lần này không còn gì để nói.

Nhưng dần dần phong cách liền bắt đầu không ổn, sao lại xuất hiện luôn cả nhân sủng rồi?

Lần này đổi thành đám đệ tử Thần Kiếm Phong trợn tròn mắt, nhìn về phía một đám đệ tử Ngọc Nữ Phong đang khóc ở bên cạnh, thê thảm cùng cực, tất cả mọi người ở Thần Kiếm Phong đều choáng váng.

Nếu không phải bọn họ có mặt trong toàn bộ quá trình, phỏng chừng đều đã tin tưởng, quá giống, diễn y nhât thật, vô cùng chân thật, giống như Hắc Hổ Yêu Vương thật sự làm ra loại chuyện này.

Không phải chứ, để cho các ngươi làm chứng mà thôi, vì cái mẹ gì còn muốn tự mình thêm diễn a.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, chuyện diễn kịch này, hình như nữ nhân trời sinh mạnh hơn ba phần so với nam nhân.

Thiếu đi một chút rập khuôn, thêm vài phần linh động.

Dù sao khi Bách Hoa nghe được những lời này, không nghĩ nhiều là trực tiếp tin.

Thứ nhất là vì nhìn thấy đông đảo đệ tử kêu khóc thương tâm, thứ hai, đối với đệ tử phong mình, Bách Hoa cũng có lòng tin.

Cho tới nay, nàng đều rất chú trọng phẩm hạnh của đệ tử, bình thường ngoài việc tu luyện, Bách Hoa còn yêu cầu các nàng đọc sách, học tập.

Mà đệ tử Ngọc Nữ Phong, ai nấy đều là tri thư đạt lý.

Không giống đệ tử Thần Kiếm Phong, toàn là một đám cà lơ phất phơ, không có người nào là đứng đắn, tựa như lão tửu quỷ Hồng Tôn vậy.

Cho nên, lời của đệ tử Thần Kiếm Phong, Bách Hoa có thể không tin, nhưng đệ tử nhà mình mà nói, nàng cũng không có hoài nghi gì.

Không chỉ Bách Hoa, mà ngay cả sắc mặt Tề Hùng ở bên cạnh cũng phức tạp, Thạch Tùng càng cau mày.

"Chẳng lẽ Hồng Tôn nói thật sao? Không có lý nào a, có thể tin được lời của lão quỷ này sao? Nhưng đệ tử Ngọc Nữ Phong hẳn sẽ không gạt người đi, các nàng không giống Thần Kiếm Phong a."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc


Chương sau
Danh sách chương