Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 92: Dục vọng dâng trào


“Diệp Sở, rốt cục ngươi đã trở lại!” Diệp Sở vừa bước vào biệt viện thì tiếng Bạch Báo đã vang lên, ông ta không nhịn được bèn thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Diệp Sở cứu được Dao Dao thì liền biệt dạng nên Bạch Báo luôn lo lắng, chẳng Diệp Sở có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

“Gặp phải một số phiền toái nhỏ cho nên phí mất chút thời gian!” Diệp Sở trả lời Bạch Báo: “Tam thập lục động, ba động chủ đã chết toàn bộ. Nếu không còn ai khác biết Bạch thúc từng vào mộ Đại tướng quân, hẳn sau này Bạch thúc sẽ an toàn rồi!”

“Ngươi giết?” Bạch Báo khá là kinh ngạc. Chẳng lẽ Diệp Sở đi lâu như vậy vì để giết ba tên động chủ ấy? Nhưng đây chính là ba Tiên thiên cảnh mà! Diệp Sở làm sao giết chúng được?

Diệp Sở cười cười, cũng không giải thích thêm: “Bạch Huyên tỷ và Dao Dao đâu?”

“Đang dỗ cho Dao Dao ngủ bên trong đấy!” Bạch Báo đáp lại. Thấy bộ dạng Diệp Sở khá chật vật, dù không biết hắn giết ba người thế nào nhưng chúng cứ chết khơi khơi như thế, thì Bạch Báo vẫn còn cau mày: “Còn nhớ chuyện ta nhờ ngươi chiếu cố gia đình không? Ta vẫn hy vọng ngươi tiếp tục chăm sóc Bạch Huyên và Dao Dao như hiện giờ!”

Diệp Sở chuẩn bị tìm Bạch Huyên thì chợt khựng bước, nhìn Bạch Báo mà nói: “Còn người khác biết ngài đã vào mộ Đại tướng quân à?”

“Người biết không ít, dù sao lúc trước có rất nhiều người theo ta vào mộ Đại tướng quân mà. Lần này người của Tam thập lục động đến đây, ta không thể nấn ná ở Nghiêu thành thêm nữa, bằng không sẽ phải liên lụy đến Bạch Huyên và Dao Dao!” Bạch Báo than thở tiếp: “Rốt cuộc chỉ do thực lực của ta không đủ, bằng không cũng chẳng đến mức phải sợ bọn chúng!”

Diệp Sở trầm mặc rồi hỏi Bạch Báo: “Ngài muốn ta làm gì?”

Bạch Báo im lặng, lấy một quyền bút ký trong ngực ra rồi đưa cho Diệp Sở: “Lần trước đưa cho ngươi thứ đó, là bản đồ lộ tuyến của mộ Đại tướng quân. Những đường quanh co bên trên càng đậm thì đường đó càng nguy hiểm, rất có thể ẩn chứa bẫy rập. Đây vốn là bản bút ký, là di sản do gia tộc ta để lại sau khi vào mộ Đại tướng quân, bên trong có ghi chép kinh nghiệm của các đời tộc nhân. Nếu phối hợp với bản đồ lộ tuyến ta đưa cho ngươi, mong rằng nó sẽ hữu dụng ít nhiều!”

Nói đến đây, Bạch Báo ngừng một lúc rồi tiếp: “Các ngươi cũng không thật sự hiểu về mộ Đại tướng quân. Năm xưa, dù Đại tướng quân chết đi nhưng thi hài ông ta lại phát ra lực bảo hộ lăng mộ rất kinh thiên. Nếu như không có phương pháp thích hợp, cho dù thực lực ngươi có vượt xa Đại tướng quân thì cũng không thể xông vào. Nếu cậy mạnh xông vào thì rất có khả năng mộ Đại tướng quân sẽ tự hủy. Mà mộ Đại tướng quân quả thật ẩn chưa bí mật có tác dụng rất lớn cho Đại tu hành giả!”

Diệp Sở chưa vội cầm vật Bạch Báo đưa tới, lại hỏi: “Trước tiên Bạch thúc hãy nói về điều kiện của ngài đã!”

“Sảng khoái!” Bạch Báo cười: “Thứ này vốn không thể đưa cho người ngoài, nhưng đã lấy được những thứ cần thiết cho tộc ta trong mộ Đại tướng quân, có giao cho ngươi cũng không sao cả. Đưa vật này cho ngươi, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là muốn ngươi chiếu cố Bạch Huyên và Dao Dao cho thật tốt!”

Diệp Sở gãi gãi đầu mà miệng cười khổ. Tự nhiên hắn biết rõ giá trị của quyển bút ký trước mặt, là thứ tốt mà vạn kim cũng không mua nổi. Nếu người khác biết được thì đều điên cuồng vì nó, Diệp Sở cũng không thể chịu nổi sự hấp dẫn như vậy.

“Cho dù Bạch thúc không lấy thứ này để giao dịch, ta cũng sẽ chăm sóc Bạch Huyên và Dao Dao thôi...” Diệp Sở thở hắt ra rồi tiếp: “Ta cũng không phủ nhận, mục đích ta đến đây chính là mộ Đại tướng quân. Nhưng đã sống với nhau lâu đến như vậy, quả thật ta rất thích Bạch Huyên tỷ và Dao Dao!”

“Điều này ta tin!” Bạch Báo ném quyển bút ký vào ngực Diệp Sở: “Thứ này đã vô dụng với tộc ta rồi, đưa cho ngươi! Dao Dao và Bạch Huyên cũng giao cho ngươi!”

Bạch Báo nói xong cũng không đợi Diệp Sở trả lời, liền xoay người rời khỏi.

Diệp Sở nhìn quyển bút ký trong tay, lại nhìn bóng lưng Bạch Báo đang khuất dần mà trong lòng không hề cảm thấy sung sướng khi nhận được một món hời ngoài ý muốn...

Dõi mắt nhìn theo đến khi Bạch Báo khuất dạng, Diệp Sở mới đi vào phòng của Bạch Huyên. Thấy Diệp Sở, trong mắt Bạch Huyên lộ vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng gọi Diệp Sở nhưng chợt nhớ mình mới dỗ Dao Dao ngủ, bèn hạ giọng hỏi: “Ngươi không có chuyện gì chứ?”

Diệp Sở nhìn nữ nhân thành thục mê người trước mặt, ánh mắt quét từ đỉnh núi cao vút xuống dần mà không khỏi nhớ lại buổi chiều tiêu hồn hôm ấy, nhớ lại cảnh thân mình áp sát vào đôi gò ngọc trắng như tuyết, vừa tròn vừa vun cao không hề che đậy, Diệp Sở đã cảm giác thằng em bé bỏng của mình chợt vươn mình đứng phắt dậy.

Không cần bàn cãi, Bạch Huyên là một nữ nhân có mị lực rất ư dụ người. Dung mạo tự nhiên không cần phải nói, nàng mang khí chất của mỹ nhân dịu dàng hiền thục nhưng thân hình lại vô cùng bốc lửa, khiến cho người gặp phải si mê.

Thấy ánh mắt nóng rực của Diệp Sở đang nhìn mình, Bạch Huyên chợt hoảng hốt tránh sang một góc rồi phất tay hàm ý bảo Diệp Sở ra ngoài nói chuyện.

“Bạch Huyên tỷ!” Diệp Sở ra khỏi phòng, nhìn Bạch Huyên đang rón rén khép cửa, không nhịn được mở miệng gọi.

“Hả?” Bạch Huyên quay đầu nhìn Diệp Sở, không hiểu tự nhiên hắn gọi thế để làm gì.

“Bạch thúc đi rồi!” Diệp Sở chuyển lời của Bạch Báo: “Ông nhờ ta trông coi ngươi và Dao Dao!”

Thân hình Bạch Huyên chợt cứng đờ như sắp khuỵu xuống, tròng mắt liền đỏ lên, đôi mi run run. Nước mắt bắt đầu tràn ra, dọc theo gương mặt trắng nõn như ngó sen chảy xuôi xuống.

Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt đọng trên gương mặt tuyệt mỹ, Diệp Sở cũng cảm thấy lòng mình nhói đau.

“Bạch Huyên tỷ!” Diệp Sở vươn tay đỡ Bạch Huyên: “Chẳng qua Bạch thúc chỉ đi xa một thời gian để tránh lộ diện, ngươi không nên quá đau thương như vậy!”

“Ngươi không hiểu đâu!” Bạch trở nên kích động: “Tộc ta đã chết bao nhiêu người trong mộ Đại tương quân rồi? Ta đã chứng kiến tận mắt gia gia, thúc bá, tỷ phu và tỷ tỷ... rất nhiều người như thiêu thân lao vào lửa, chết cả trong mộ Đại tướng quân đấy! Vốn cả Bạch gia có đến mấy chục người nhưng bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta! Lúc này, cha đột nhiên bỏ đi. Người...”

Thấy Bạch Huyên sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy như trong lòng ẩn chứa một nỗi hoảng hốt vô bờ, Diệp Sở bèn thở dài. Hắn biết thời khắc này Bạch Huyên đang âu lo đến nhường nào.

Một người đã tận mắt chứng kiến gần như tất cả những người thân nhất của mình chết đi nhưng không thể ra sức, thì có thể tưởng tượng nang đang mang một bóng ma tâm lý lớn đến cỡ nào. Bạch Báo lại bỏ đi ở thời khắc này, làm sao Bạch Huyên không sợ người chí thân cuối cùng ra đi vĩnh viễn đây?!

Ôm thật chặt thân hình mềm mại đầy đặn mê người đang rung động, Diệp Sở dịu dàng nói: “Bạch thúc khác với bọn họ, dù sao ông cũng đã sống đi ra. Bạch thúc chẳng qua chỉ đi tránh đầu sóng ngọn gió, không nhất định sẽ gặp chuyện chẳng lành. Ngươi không cần quá lo lắng!”

“Nhưng...”

Thấy Bạch Huyên lại muốn nói tiếp, Diệp Sở liền ngắt lời: “Bạch Huyên tỷ không cần phải tự dọa mình! Không phải sợ, chẳng phải đã còn có ta sao?”

Diệp Sở vô cùng bình tĩnh nhìn Bạch Huyên chăm chú, ánh mắt trong suốt mà ngời sáng. Bạch Huyên nhìn đôi tròng mắt đen nhánh và sâu thẳm của Diệp Sở một lúc, nỗi sợ hãi trong lòng mới giảm bớt đôi phần.

Nhìn Diệp Sở đưa tay lau những gọt nước mắt trong veo trên khuôn mặt trắng muốt như ngọc tạc, cảm nhận được sự ấm áp trên bàn tay ấy, Bạch Huyên bỗng ngượng ngùng, nắm lấy tay Diệp Sở mà nói trong vô thức: “Ta tự làm được rồi!”

Diệp Sở nhìn Bạch Huyên cười, cũng không lưu tâm đến lời nói của nàng, bèn vuốt lại mái tóc đang rối bời, thành thành thật thật dùng mấy ngón tay chà chà vào vết lệ đang hoen trên mặt Bạch Huyên.

Bạch Huyên cắn môi, khuôn mặt nóng ran lên, đôi mắt đẹp tỏa ánh sáng long lanh không dám đón lấy khuôn mặt đang mỉm cười của Diệp Sở. Chỉ như thế, dáng vẻ của nàng đã khiến Diệp Sở say mê.

Diệp Sở cảm thấy khoảnh khắc đẹp nhất của nữ nhân chính là lúc nàng phô bày sự thẹn thùng lẫn vẻ thành thục cùng một lúc. Hắn cảm giác giờ phút này, dù đến cả Lâm Thi Hinh so ra cũng phải kém tích tắc huy hoàng này của Bạch Huyên.

“Bạch Huyên tỷ, theo ta đến Hoàng thành!” Diệp Sở không nhịn được bật thốt, khiến Bạch Huyên buột miệng “A...” lên một tiếng. Nàng không ngờ rằng Diệp Sở lại nói lên câu như vậy!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tà Ngự Thiên Kiều