Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 58: 58: Quá Tàn Nhẫn!


Trần Anh Tuần liếc nhìn Vu Ánh Hà, cười mỉm hỏi: "Xin hỏi, tên của cô là gì."

Đối mặt với câu hỏi thân mật của Trần Anh Tuần, Vu Ánh Hà vô cùng căng thẳng, mặt đỏ bừng, trả lời: "Tôi, tôi tên là Vu Ánh Hà."

“Cô Vu, nhà hàng sẽ tặng quà sinh nhật và lời chúc phúc cho cô, cô vui lòng đợi một chút.” Trần Anh Tuần nói.

“Đúng rồi, tôi muốn đổi người phục vụ khác.” Phương Vỹ Huyền nói.

"Ồ? Có phải người phục vụ này đã đắc tội anh Phương không?" Trần Anh Tuần quay lại nhìn người phục vụ mặt mày xanh xao, đổ đầy mồ hôi, khẽ nheo mắt.

“Tôi cảm thấy anh ta rất bận rộn, làm việc gì cũng có vẻ không kiên nhẫn.” Phương Vỹ Huyền nói.

Sắc mặt Trần Anh Tuần trở nên âm trầm, nói: "Được, anh Phương, tôi sẽ bảo người phục vụ khác đến phục vụ anh.

Về phần anh ta, tôi sẽ xử lý nghiêm khắc."

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Trần Anh Tuần, chân người phục vụ mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

...!

Hai mươi phút sau, phục vụ lần lượt bày món ăn lên bàn, tất cả đều là những nguyên liệu thượng hạng.

Theo giá cả, một bàn đồ ăn này của Phương Vỹ Huyền có giá ít nhất là chục nghìn tệ.

Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm đồ ăn bày đầy bàn, ánh mắt đờ đẫn.

Họ cảm thấy như mình đang mơ, vốn đã phải đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng rồi, nhưng đột nhiên mọi việc lại quay ngoắt 180 độ.

“Dì Vương, Ánh Hà, hai người còn chờ gì nữa, mau ăn đi.” Phương Vỹ Huyền nói, bắt đầu ăn trước.

Nhìn thấy bộ dạng háu ăn của Phương Vỹ Huyền, Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà không khách sáo nữa, cũng chầm chậm ăn.

Sau khoảng mười phút nữa, một nữ phục vụ mang một chiếc bánh gato hai tầng tinh xảo tới, đặt trước mặt Vu Ánh Hà.

Cùng lúc đó, một ban nhạc nhỏ đến bàn của Phương Vỹ Huyền, bắt đầu biểu diễn giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật.

Người phục vụ thắp một ngọn nến cho Vu Ánh Hà, sau đó mỉm cười nói: "Cô Vu đáng kính, cô ước điều ước rồi thổi nến."

Lúc này, đèn trong phòng ăn đều được tắt đi.

Những vị khách xung quanh đều nhìn về phía Vu Ánh Hà, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị.

Cô gái này đúng là quá may mắn khi quen được một nhân vật lớn như Phương Vỹ Huyền.

Vu Ánh Hà nhìn bốn chữ chúc mừng sinh nhật Vu Ánh Hà trên bánh gato, bên cạnh có một ban nhạc dành riêng cho cô ấy, còn có Vương Duyên Tú đang nở nụ cười hạnh phúc ở bên cạnh, hai mắt cô ấy đỏ bừng.1

Hôm nay cô ấy vừa tròn mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cô ấy có một ngày sinh nhật hoành tráng như vậy.

Ngay cả những vị khách xung quanh cũng bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Vu Ánh Hà.

Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền, Phương Vỹ Huyền nói: "Thổi nến đi."

Vu Ánh Hà nhắm mắt, mấy giây sau đó thổi tắt ngọn nến.

Xung quanh vang lên một tràng pháo tay.

Đèn được bật sáng.

Lúc này, Vu Ánh Hà không thể cầm được nước mắt nữa, nước mắt cô ấy rơi xuống.

Cô ấy quay lại nhìn Vương Duyên Tú, thấy rằng hiện tại, trong đôi mắt của mẹ cô ấy cũng ngập tràn hạnh phúc.

...!

Lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng Andeson đã là chín giờ tối.

.

Kiếm Hiệp Hay

Hai mẹ con Phương Vỹ Huyền và Vương Duyên Tú lên chiếc xe sang trọng do Trần Anh Tuần phái tới, trở về khu chung cư Lệ Giang.

Trước khi rời đi, Trần Anh Tuần và Phương Vỹ Huyền đã trao đổi thông tin liên lạc.

Phương Vỹ Huyền biết Trần Anh Tuần muốn gì, nhưng anh không hề cảm thấy phản cảm.

Bản chất của con người có xu hướng thích nịnh nọt, bợ đỡ người khác, chuyện này rất bình thường điều bình thường.

Ngồi trong xe, Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền, cảm kích nói: "Anh Phương Vỹ Huyền, cảm ơn anh, đây là buổi tối hạnh phúc nhất trong đời em."

Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: "Cảm ơn anh làm gì? Anh không làm gì cả."

Vương Duyên Tú ngồi bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt phức tạp.

Thời gian ở cùng nhau càng nhiều, bà ấy phát hiện ra rằng Phương Vỹ Huyền ngày càng có nhiều bí mật.

Mọi chuyện bắt đầu khi Phương Vỹ Huyền rút ra mười vạn tệ tiền mặt cho bà ấy vay, sau đó bà ấy phát hiện ra rằng Phương Vỹ Huyền rất giỏi, mà sau đó bà ấy lại phát hiện ra rằng anh còn có thể trị bệnh...!

Tối nay, khi Trần Anh Tuần nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sự thay đổi thái độ một cách nhanh chóng của ông ta khiến Vương Duyên Tú vô cùng ngạc nhiên.

Phương Vỹ Huyền chắc chắn không chỉ đơn giản là một học sinh, rốt cuộc anh có thân phận gì?

Nhưng về vấn đề này, Phương Vỹ Huyền không nói, Vương Duyên Tú cũng sẽ không bao giờ hỏi.

Bà ấy chỉ cần coi Phương Vỹ Huyền là Phương Vỹ Huyền của trước đây là được rồi.

...!

Hai mươi phút sau, Phương Vỹ Huyền và hai mẹ con Vương Duyên Tú xuống xe ở cổng khu chung cư Lệ Giang.

Lúc này, có một chiếc xe van màu đen đậu ở ven đường cách đó không xa, bên trong là sáu tên côn đồ cường tráng mặc đồ màu đen.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuống xe ở cổng khu chung cư Lệ Giang, đang mặc đồng phục học sinh, tên côn đồ ngồi trên ghế lái xe lập tức cúi đầu nhìn vào điện thoại, xem ảnh chụp màn hình từ máy quay giám sát có Phương Vỹ Huyền, sau đó so sánh bức ảnh với Phương Vỹ Huyền ở phía trước.

"Các anh em, chuẩn bị làm việc! Người đó chính là Phương Vỹ Huyền!" Tên côn đồ ngồi trên ghế lái lớn tiếng nói.

“Tôi sẽ gọi những anh em khác qua!” Tên côn đồ ngồi trên ghế phó lái lập tức lấy điện thoại ra gọi điện, triệu tập tất cả những anh em được điều động tối nay.

Sau đó, cả sáu người cầm lấy gậy sắt ra khỏi xe, lao về phía Phương Vỹ Huyền.

Nghe thấy tiếng động, Phương Vỹ Huyền lập tức quay lại, sau đó nhìn thấy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt đang lao về phía mình.

Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà quay đầu lại, cũng nhìn thấy cảnh này, hai người sợ hãi hét lên.

“Hai người lên lầu trước, một lúc nữa cháu sẽ lên sau.” Phương Vỹ Huyền nói với mẹ con Vương Duyên Tú.

"Như vậy sao được? Bên kia có nhiều người như vậy...!dì, dì sẽ gọi bảo vệ của chung cư tới." Sắc mặt Vương Duyên Tú tái nhợt, lập tức chạy đến quầy bảo vệ cách đó không xa.

Phương Vỹ Huyền nhìn sáu tên côn đồ cầm gậy sắt đã xông tới trước mặt, hỏi: "Ai phái các người tới đây."

"Một lúc nữa cậu sẽ biết thôi!"

Tên côn đồ cầm đầu nở nụ cười tàn nhẫn, nắm chặt gậy sắt, dùng hết đánh về phía đầu Phương Vỹ Huyền.

“Anh Phương Vỹ Huyền!” Vu Ánh Hà hét lên.

Phương Vỹ Huyền không thèm chớp mắt lấy một cái, tau vung về phía trước.

"Rắc!"

Gậy sắt của tên côn đồ kia trực tiếp gãy mất!

Sắc mặt tên côn đồ thay đổi rõ rệt, định lùi lại một bước.

Nhưng đúng lúc này, Phương Vỹ Huyền đã giơ chân đạp vào bụng anh ta.

"Bốp!"

Một âm thanh khó chịu vang lên, tên côn đồ nọ kéo theo ba tên côn đồ phía sau bay ra sau, nặng nề ngã xuống đất.

Hai tên côn đồ còn lại sững sờ đứng tại chỗ, vốn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra.

“Ồ, tôi biết rồi, chắc mấy người là do cái tên gì mà Lý Dã Phong cử tới, đúng chứ?” Phương Vỹ Huyền nhặt một cây gậy sắt trên mặt đất lên, nói.

Nghe thấy giọng nói của Phương Vỹ Huyền, hai tên côn đồ hoàn mới hồn lại, nhìn thấy bốn người đồng bọn của mình đang ngã ở một bên, không thể đứng dậy được nữa, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, lúc này bọn họ tuyệt đối không được lùi bước!

Nếu không, sau này đừng nghĩ đến chuyện ở trong tổ chức!

Hai tên côn đồ giận dữ gầm lên một tiếng, lao về phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhặt gậy sắt lên, trái một cây, phải một cây.

Hai tên côn đồ một người ôm gối trái, một người ôm gối phải ngã xuống đất, bắt đầu kêu la.

Lúc này, Vương Duyên Tú đang dẫn một nhân viên bảo vệ từ phòng bảo vệ chạy tới.

Nhìn thấy sáu tên côn đồ ngã lăn lúc trên mặt đất, kêu gào không ngừng, hai người sửng sốt.

“Thưa cô, đây chính là… tình hình rất nguy cấp mà cô nói đấy à?” Bảo vệ nhìn Vương Duyên Tú ở bên cạnh hỏi.

Vương Duyên Tú lấy tay che miệng, nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt khó tin.

Bà ấy biết bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền không giống với người thường, nhưng không ngờ Phương Vỹ Huyền lại giỏi đến mức này!

Sáu tên côn đồ ban nãy còn cầm gậy sắt hung hăng xông tới, trong nháy mắt đều đã nằm trên mặt đất!

Nhưng đúng lúc này, có tiếng động cơ xe ô tô vang lên.

Sau đó, vài chiếc xe tải xuất hiện ở lối rẽ cách đó không xa!

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...!

Đủ sáu chiếc xe tải!

Sáu chiếc xe tải trực tiếp chạy đến bên cạnh Phương Vỹ Huyền, bao vây Phương Vỹ Huyền.

Của xe mở ra, hơn bao mươi tên côn đồ mặc áo đen lao xuống từ sáu chiếc xe tải!

Nhìn thấy sáu đồng bọn nằm trên mặt đất, ba mươi tên côn đồ càng thêm tức giận, xông thẳng về phía Phương Vỹ Huyền!

Mẹ con Vương Duyên Tú và bảo vệ nhìn thấy cảnh này thì đều tái mặt.

“Mau lui lại một chút để tránh bị thương!” Nhân viên bảo vệ nói với Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà.

"Nhưng, anh Phương Vỹ Huyền..." Vu Ánh Hà lo lắng, sắp khóc đến nơi.

Bảo vệ nghiêm mặt nói: "Có lẽ cậu ấy đã đắc tội thế lực ngầm nào đó, tình hình hiện tại không phải là chuyện chúng ta có thể ngăn cản, tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là gọi cảnh sát."

Vương Duyên Tú nhìn Phương Vỹ Huyền đang bị bao quanh bởi đám đông dày đặc, đôi mắt xinh đẹp của bà ấy đỏ bừng.

Cho dù Phương Vỹ Huyền có mạnh đến đâu thì cũng vẫn là một con người, làm sao có thể chịu được sự vây đánh của mấy chục người như vậy chứ?

Cho dù gọi cảnh sát, cảnh sát có đến ngay thì cũng phải mất một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian này đủ để đám người này đánh Phương Vỹ Huyền tàn tật!

Làm sao bây giờ? Nhất định phải nghĩ ra cách khác!

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của Vương Duyên Tú đã trở nên khiếp sợ, đôi mắt đẹp mở to, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền.

"Bang! Bang! Bang..."

Chỉ thấy Phương Vỹ Huyền ở giữa đám đông, mặt mày vô cảm, thân hình di chuyển nhanh như chớp giật, đánh vào đám đông!

Mỗi lần anh ra tay, chắc chắn sẽ khiến một nhóm người kêu gào lên!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm