Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 10: Xiêm Y

Chương sau
Danh sách chương

Sau khi thò tay ra ngoài, Thanh Đồng mới phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, hồi trước cùng người này chơi trò bắt tay giờ thành thói quen luôn, hắn duỗi tay, thì mình lại đưa tay ra. Hơi hơi nhíu mày, lập tức rút tay về.

Xúc cảm trắng mịn rời khỏi lòng bàn tay, Mạc Thiên Liêu có chút luyến tiếc, nhìn sư tôn đi thẳng đến trước nhuyễn tháp rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, thì lập tức thu về tâm tư không nên có, cung kính theo qua.

“Chuyện gì?” Thanh Đồng tiếp nhận chén trà lưu ly thị nữ đưa lên, khẽ nhấp một ngụm.

Mạc Thiên Liêu dời ánh mắt khỏi đôi môi mỏng nhạt sắc của sư tôn, buông mắt nói:“Đệ tử có chút chuyện quan trọng muốn hồi bẩm với sư tôn.”

Thanh Đồng buông chén trà, nâng tay, thị nữ áo trắng biến mất trong nháy mắt.

Mạc Thiên Liêu đi qua, quỳ xuống trên tấm đệm hương bồ bên cạnh nhuyễn tháp, đường đường chính chính dập đầu:“Tuệ nhãn sư tôn như đuốc, nhìn ra đệ tử chính là người trùng sinh, chưa kịp báo cho sư tôn, đệ tử thẹn ở trong lòng.”

Thanh Đồng nhìn nhìn cái ót Mạc Thiên Liêu, nghiêng đầu, trố mắt một chút mới hiểu được người này đang nói cái gì. Ngay trước lúc Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu lên, ngồi ngay ngắn lại, cũng không trả lời, chỉ có đôi mắt lạnh lẳng lặng nhìn hắn.

Mạc Thiên Liêu nhìn bộ dáng sư tôn không chút gợn sóng, tâm sinh kính nể, bất đồng với vài tên gọi là danh môn trưởng lão làm bộ làm dạng kia, vị sư tôn này của hắn, là thanh quý từ trong xương cốt, tiên khí bức người.“ Thân phận lúc trước của đệ tử không tiện nói ra, nhưng thỉnh sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không gây nguy hại đến Ốc Vân Tông, lại càng sẽ không thương tổn sư tôn.”

“Ừ,” Một tiếng đáp ứng thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ,“Đứng lên đi.”

Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, thuận thế ngồi trên đệm hương bồ, nếu đã mở lòng nói chuyện, như vậy chuyện tu luyện mấy ngày này đương nhiên có thể tham khảo với sư tôn.

Thực ra đối với chuyện tu luyện, những thứ Mạc Thiên Liêu cần được chỉ dẫn rất ít, bản thân hắn rất rõ ràng ở giai đoạn nào cần tu luyện cái gì thì mới đạt được kết quả tốt nhất, nhưng mà hiện tại thân thể đặc thù, hắn cũng còn đang mày mò, cần một người nghiên cứu thảo luận cùng với hắn.

“Vạn vật có linh, tiên mộc cũng có linh, thử một lần đi.” Thanh Đồng nghe hắn không biết cách làm gì với một khúc gỗ, liền chỉ điểm một câu.

Giọng nói mát lạnh dễ nghe, nghe hoài không chán, tuy rằng Mạc Thiên Liêu không hiểu rõ ý tứ trong đó lắm, vẫn là gật gật đầu, nhớ kỹ lời này trước.

“Còn có một chuyện,” Mạc Thiên Liêu khó có khí được gặp sư tôn, đương nhiên muốn bẩm báo tất cả mọi chuyện một lần,“Ngày gần đây các sư điệt thấy sư tôn lâu không xuất quan, liền đem tục vụ trong động giao cho đệ tử xử lý……” Ngẩng đầu nhìn sư tôn, thấy không có phản ứng gì, ắt hẳn là đồng ý chuyện hắn xử lý tục vụ, liền nói tiếp.

Tục vụ trong Ốc Thanh Động, bị vài đệ tử chưởng sự nắm giữ, rất khó làm công bằng, mà việc hiệu suất làm việc cũng không cao, Mạc Thiên Liêu tính noi theo biện pháp bên tông chủ, xây một Chấp Sự đường, phân phát tài nguyên, phân phối nhiệm vụ, công khai ra hết để mọi người đều có thể thấy được.

Đương nhiên, làm mấy cái này không phải không có tư tâm, tối hôm qua tu luyện hắn phát hiện, bản thân mình cần linh khí nhiều hơn bình thường, chỉ dựa vào linh khí thiên địa là không đủ, cần một lượng lớn linh thạch. Hơn nữa, sau này hắn cũng muốn luyện khí, luyện khí là đốt tiền, càng cần cung ứng vật liệu số lượng nhiều. Xây dựng Chấp Sự đường, chính là gom hết tất cả quyền lợi lại nắm trong tay mình, làm việc cũng tiện hơn chút.

Thanh Đồng nhìn hắn, đôi mắt trong veo lạnh nhạt không chút gợn sóng, chậm rãi mở miệng nói:“Nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy để làm gì, ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm đi.” Nói xong, liền đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

“Ai, sư tôn!” Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đuổi theo,“Chuyện cuối cùng, ngày sau là sinh thần của đệ tử cấp cao của tông chủ, sư huynh Viêm Liệt, tông chủ năm nay muốn mở lớn, chi bằng sư tôn bị một phần quà trưởng bối.”

“Ngươi mang cái này cho hắn là được.” Thanh Đồng xoay tay lấy ra một cái lục lạc tinh xảo đẹp đẽ.

Trên đường trở về, Mạc Thiên Liêu xoa xoa cái lục lạc tinh xảo phức tạp lớn bằng nắm tay kia khám nghiệm, chế tạo từ đá linh lung, ở giữa có đính một viên ngọc lưu ly, khe đong đưa sẽ phát ra tiếng đinh đang, xem thật là đẹp, thế nhưng, dù có đẹp như thế nào cũng không thể giấu được nó chỉ là một cái lục lạc! Không sai, thứ này thậm chí còn không phải là pháp khí, chỉ là một cái lục lạc thông thường!

Lão tổ Hóa Thần ban thưởng hạ lễ sinh thần cho vãn bối Nguyên Anh, là một cái lục lạc thật bự thật đẹp!

Mạc Thiên Liêu cảm giác hạ lễ đang cầm có chút phỏng tay.

Có lẽ trong này có thâm ý gì? Là một người mới nhập môn, không rõ quan hệ lợi hại trong đó, Mạc Thiên Liêu vò đầu, chỉ đành cất lục lạc vào, vác một cái rìu đi ra sau núi.

Chương thứ ba trong [ Nhiên Mộc Quyết] ngay lúc hắn dẫn khí thành công thì xuất hiện, bên trong miêu tả ba loại cây cối kỳ dị, muốn hắn tới chặt rồi mang về đốt, thuận đường lại săn thêm mấy con chim trĩ để nướng.

Một rìu chém xuống, cây đại thủ hai người ôm không xuể sinh ra một lỗ thủng, Mạc Thiên Liêu nheo lại mắt, hoảng hốt thấy được ánh sáng xanh xanh mờ mờ từ lỗ thủng tràn ea.

“Vạn vật có linh, tiên mộc cũng có ……”

Câu nói kia của sư tôn, có lẽ không phải chỉ linh trí, mà là linh khí.

Ngẩng đầu nhìn cái cây này, thủy trầm mộc* ngàn năm, vật liệu gỗ cực kỳ nặng, vào nước sẽ chìm, là vật liệu luyện chế các loại pháp khí bay rất tốt, chỉ cần khoảng trăm năm đã có thể bán với giá cao, mà cây này đã một ngàn năm.

*gỗ chìm vào nước

Linh thạch bên trong có linh khí, bên trong nguyên liệu luyện khí quý giá này đương nhiên cũng có, chỉ là linh khí trong linh thạch không phân Ngũ Hành, mà trong thảo mộc chỉ có linh khí hệ Mộc mà người không thể hấp thu.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, người không thể hấp thu, nhưng bây giờ hắn cũng không phải hoàn toàn là người, nếu hắn có thể nhìn thấy ánh sáng xanh, có lẽ…… Giơ rìu lên, chém một nhát, lại có một chút ánh sáng xanh tán ra ngoài, Mạc Thiên Liêu lập tức vận chuyển linh lực. Linh khí của thủy trầm mộc ngàn năm, tựa như con rắn lục nhỏ, men dọc theo đầu ngón tay nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.

Tiên mộc có linh khí, người không thể sử dụng, nhưng thần mộc có thể hấp thu.

Vậy xem ra hắn không cần phải ngồi thiền, chặt cây là có thể tu luyện, còn không cần phải phí tâm phân giải linh khí ngủ sắc, bởi vì linh khí tản ra tuyệt đối đều là hệ Mộc!

Vì thế, Mạc Thiên Liêu giống như phát hiện ra bảo bối, chặt cây cả ngày không biết mệt.

Đợi đến khi hắn chặt xong thủy trầm mộc, lúc bổ ra thành củi chuẩn bị nhóm lửa, mèo trắng nhỏ không biết đến lúc nào đã ngủ say trên tảng đá. Mặt trời chiều ngã về tây, màu da cam nổi bật rọi lên cục bông trắng trắng.

Mạc Thiên Liêu đi qua, phủi phủi tay trên một mảnh gỗ, ôm lấy mèo nhỏ ủ vào trong lòng, lát nữa mặt trời xuống núi, tảng đá sẽ lạnh.

Mèo nhỏ trước giờ vốn cảnh giác, bị hắn ôm lấy nhưng không tỉnh lại, vẫn ngủ khò khò như trước. Mạc Thiên Liêu bật cười, cẩn thận đưa nó vào trong áo, ngồi xổm xuống nhóm lửa, thuận tiện dùng rìu đẽo thành mấy cây gai nhọn dài khoảng ba tấc.

Tỉ mẩn ngồi khắc, không quan tâm đến công cụ, một cái rìu cồng kềnh dưới tay Mạc Thiên Liêu tựa như một con dao khắc tinh xẻo khéo léo, không bao sau đã tước ra một cái gai nhọn bóng loáng. Cầm một cái ở trong tay ngắm nghía, gai gỗ phát ra ánh sáng lành lạnh linh hoạt di chuyển giữa những ngón tay thon dài.

“Cô cô cô……” Xa xa, mấy con chim trĩ năm màu đang kiếm ăn.

Ngón tay cặp lấy gai gỗ, vận linh lực ngay tại đầu ngòn tay, kẹp gai nhọn kẹp giữa hai ngón tay bắn ra, chuẩn xác xuyên qua cái cánh đang giương lên muốn bay, đóng đinh chim trĩ trên cây.

“Móng Nhỏ, chúng ta có thịt ăn.” Mạc Thiên Liêu cúi đầu, xem cục bông tỉnh ngủ, đang cào vạt áo ra thăm dò, mang theo nó đi thu thập chim trĩ.

Bởi vì yêu cầu nướng trong [ Nhiên Mộc Quyết] có chút kỳ quái, không gian trong vòng tay chứa đồ của Mạc Thiên Liêu không lớn, giờ chứa đầy các loại gia vị. Xuyên chim trĩ qua một nhánh thủy trầm mộc đã được tước mảnh, Mạc Thiên Liêu thở dài, tuy thủy trầm mộc không phải cực kỳ trân quý, nhưng cũng là nguyên liệu khó có được, vòng tay chứa đồ chỉ có thể đựng đồ gia vị và quần áo, không thể chứa những thứ khác, thật có chút đáng tiếc. Ngày mai tham gia yến hội, trước tiên phải luyện chế công cụ chứa đồ đã.

Một người một mèo ăn chim trĩ nướng, sau đó mới thong dong quay về tiểu viện.

Tố Vấn đợi trong viện đã lâu, thấy Mạc Thiên Liêu trở về, lập tức nghênh đón, trình một cái khay lên:“Sư thúc, đây là hạ lễ đệ tử chuẩn bị, ngài xem còn có cái gì muốn bổ sung.”

Ngày mai Mạc Thiên Liêu muốn đi dự tiệc, đương nhiên cần phải đưa lễ từ Ốc Thanh Động, hắn vừa nhập môn, cũng không quen với Viêm Liệt, không cần phải đưa những thứ quá mức quý trọng, đưa một số linh thạch và linh thảo đã đủ rồi, mấy thứ này từ trong kho công ra.

Mạc Thiên Liêu xem không thấy có gì sơ suất, gật đầu nói:“Mấy thứ này ngươi giữ lấy, ngày mai đi cùng với ta.”

Trong mắt Tố Vấn lóe lên kinh hỉ:“Vâng, sư thúc!”

Đuổi Tố Vấn đi rồi, thị nữ áo trắng từ cung Thanh Ninh lại tới nữa.

“Mấy vị tỷ tỷ tới đây có chuyện gì?” Mạc Thiên Liêu cười nghênh thị nữ vào phòng, mấy nữ tử này cũng không phải đệ tử trong Ốc Thanh Động, tu vi cũng không tính là cao, chỉ là thị nữ hầu hạ động chủ.

Mèo nhỏ trong lòng có ý thăm dò, bị Mạc Thiên Liêu đè lại, yêu thú quá mức trân quý, hiện tại thực lực của hắn thấp, bảo vệ không nổi, nên ngàn lần không thể cho người khác thấy.

Cục bông nhỏ không vui, ở trong áo cào hắn mấy đường, mấy thị nữ kia còn không đến trăm tuổi, thế mà người này dám gọi người ta là tỷ tỷ, thật không biết ngượng!

“Ta phụng lệnh của động chủ, đưa cho ngài vài món xiêm y.” Thị nữ đem vài cái khay đặt lên bàn, bên trong đó chính là ba bộ hoa phục màu đen tay rộng.

“Màu đen.” Mạc Thiên Liêu cầm lấy một kiện, hơi hơi nhíu mày, người trong Ốc Thanh Động đều mặc màu trắng, cho hắn mặc màu đen, chẳng phải là cùng màu với Huyền Cơ chân nhân ư?

“Ốc Vân Tông không để ý đến y phục trang sức, ngài không cần phải lưu tâm.” Thị nữ giải thích một câu, liền khom người cáo lui.

Mạc Thiên Liêu nghĩ nghĩ, lúc trước ở đại điện Ốc Vân nhìn thấy mấy đệ tử đời đầu, đích xác là tùy tiện mặc, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, màu gì cũng có, chỉ là nhóm đệ tử đời thứ hai trong Ốc Thanh Động có vẻ khác biệt, đều mặc đồ trắng, có lẽ là vì muốn sư tôn vui?

Ngày kế, Mạc Thiên Liêu mặc một thân trường bào màu đen tay rộng, áo khoác ngoài là lụa thêu hoa văn mây màu trắng bạc, đầu đội long quan bạc khảm đá hắc diệu, khí chất văn hoa. Lúc trước mặc áo vải, cho nên không hiện rõ, nay đổi hoa phục, tức khắc làm nổi bậc gương mặt tuấn mỹ dị thường.

Cục bông nhỏ ngồi ở trên giường nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề, cuối cùng cũng thuận mắt chút chút, nhảy lên bả vai Mạc Thiên Liêu, vẫy vẫy cái đuôi, đi thôi!

Mạc Thiên Liêu nâng tay ôm mèo nhỏ xuống, đặt ở trên giường:“Ngoan, tự chơi trong này đi, qua giờ ngọ ta sẽ trở lại.” Người trong yến hội quá nhiều, ngàn lần không thể để họ phát hiện Mạc Tiểu Trảo.

Mèo nhỏ lập tức mất hứng, chầm chậm cào khăn trải giường.

Mạc Thiên Liêu đi vào trong viện, nói với Tố Vấn bên ngoài:“Đi thôi.”

Tố Vấn mở to hai mắt nhìn sư thúc tuấn mỹ cực kỳ trước mắt, sau một lúc lâu vẫn không khép miệng được. Mãi đến Mạc Thiên Liêu gọi, nàng mới khập khiễng bước về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Sư huynh, đây là sư tôn ta thưởng cho huynh

Viêm Liệt:……

Đệ tử giáp: Đó nhất định là Linh bảo, tiếng chuông vừa vang hồn xiêu phách lạc

Đệ tử ất: Đó nhất định là chìa khóa, tiếng chuông vừa vang toàn bộ bí cảnh mở.

Tông chủ: Lục lạc này thật là đẹp mắt, đến đến đồ nhi, mau đeo lên cổ.

Viêm Liệt:……

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Mộc Cào Hoài Không Hết


Chương sau
Danh sách chương