Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 31: Dây Thừng

Chương sau
Danh sách chương

Hoa Tình cảm giác, khả nghi nhất chính là sư đệ Trình Khê mới đến kia, không có ngày nào gã gặp Mạc Thiên Liêu mà không tỏ ra âm dương quái khí với hắn, chỉ thiếu điều viết ở trên mặt “Ta không phục”.

Huyền Cơ cảm thấy nhị đồ đệ nói có lý, gọi Trình Khê tới hỏi.

Người đi gọi Trình Khê hồi lâu vẫn chưa trở về, hoài nghi trong lòng mọi người càng nặng, lại đợi một lúc lâu sau, mới thấy được một người mặc màu đen áo choàng rề rà đi đến.

“Trình Khê sao lại dám mang cái dạng này đi gặp sư tôn?” Hoa Tình nhìn rất là bất mãn, giật giật xiêm y màu sắc rực rỡ của mình, lúc gặp sư tôn nên ăn mặc thiệt là đẹp.

“Mặc đồ hoa hòe cũng không tốt.” Sư đệ Ngọc Ly đứng ở bên cạnh Hoa Tình, nhìn xiêm y đủ mọi màu sắc này liền quáng mắt, nhịn không được lầu bầu một câu.

“Ngươi biết cái gì!” Hoa Tình nâng tay lên, cho sư đệ một cái cốc đầu,“Cái này phải gọi là áo đẹp người vui.”

Là đại nam nhân mà mỗi ngày đều mặc đồ trang điểm xinh đẹp, đã vài lần bị người khác nhận lầm thành “Sư tỷ”. Ngọc Ly muốn ói một đống bong bóng cho Hoa Tình, bất đắc dĩ hiện tại mình là hình người, chỉ có thể lật mắt cá chết, không để ý tới hắn.

Nguyên Hải chậm rãi quay đầu, nhìn hai sư đệ khắc khẩu, lại rề rà quay đầu lại, hắn nói chuyện quá chậm, nên không cần khuyên can.

Đang nói, người mặc áo choàng đen cũng đã đi tới, mũ trùm rộng rãi che kín đem mặt, không nhìn ra người nào.

“Gặp qua sư tôn.” Người bên trong áo choàng hữu khí vô lực nói, thanh âm kia nghe quen tai, không phải là thiếu niên Trình Khê ngày thường thích châm chọc khiêu khích sao?

“Trình Khê sư đệ nha, sao ngươi lại ăn mặc như thế này hở?” Hoa Tình càng thêm không vừa mắt, tới gặp sư tôn mà lại choàng một tấm mền thế này là có ý gì, bước qua, xốc mũ trùm lên.

Trong đại điện trong nháy mắt lặng im, mọi người nhìn thấy, thiếu niên vốn thanh tú, nay lại mọc râu quai nón màu xanh, lông mi màu xanh, ngay cả mấy cọng lông mũi lộ ra bên ngoài cũng là màu xanh. Cái trán ban đầu trơn bóng là thế cũng mọc ra một lớp lông tơ thật nhỏ màu xanh, cả người thoạt nhìn giống như nấm mốc vậy

“À này…… Sư đệ à, ngươi làm sao thế?” Hoa Tình âm thầm nhéo đùi mình một chút, ngăn bản thân cười ra tiếng, vẻ mặt thân thiết hỏi.

“Đệ, đệ không biết……” Thiếu niên gần sắp khóc.

Hôm qua, Mạc Thiên Liêu ở trước mặt mọi người lập được thành tựu xuất sắc, vừa nhập môn một năm đã lên trúc cơ, còn có thể đập cả một tên trúc cơ trung kỳ đến xiểng liểng, chân trước mới vừa đi, mọi người sau lưng đã bùng nổ lên rồi.

Trở lại Ốc Huyền Động, Trình Khê cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình đều không đúng, một song linh căn mà có thể lên trúc cơ trong vòng một năm,cái danh thiên linh căn của gã chỉ giống như để hù người vậy, làm sao mà gã cam tâm cho được. Mạc Thiên Liêu đáng chết, nhất định là hắn ăn bí dược gì đó…… Bí dược, đúng!

Trình Khê cầm bình sứ men xanh Hoa Tình cho, nhớ tới Mạc Thiên Liêu sau khi cầm bình thuốc này đi, trong khoảng thời gian ngắn liền lên trúc cơ, cái này nhất định là thần dược có thể tăng tu vi trong nháy mắt! Dũng khí nổi lên, nuốt thuốc vào, tụ khí đan điền, chờ luyện hóa.

Thế nhưng, cái gì cũng không xảy ra, ngay cả một chút dao động linh lực cũng đều không có. Thiếu niên Trình Khê cảm giác không đúng, liền dùng linh lực thúc giục chuyển động, một đêm qua đi, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Đợi đến khi sư huynh gọi gã đi chính điện tiến vào, sợ tới mức một lúc lâu sau nói không nên lời:“Ngươi, ngươi như thế nào lại biến ra cái dạng này?” Trình Khê mới biết được, bản thân luyện công vào đường rẽ.

“……” Mấy người trong điện nhất thời nói không ra lời.

Nguyên Hải chậm rì đi qua, vỗ vỗ thiếu bả vai niên: “Lông xanh này, rất dễ nhìn.”

Nước mắt Trình Khê nháy mắt liền rơi xuống, đại sư huynh thật sự là người tốt.

“Ngươi đi về trước đi.” Huyền Cơ vội ho một tiếng, vẫy tay để Trình Khê trở về, miễn bài tập cho gã mấy ngày.

“Sư phụ, không hỏi sao?” Hoa Tình nháy mắt mấy cái.

“Đầu óc như thế này……” Ngọc Ly lắc lắc đầu, chưa từng nghe nói qua người trở thành như vậy còn có thể làm mật thám.

Mạc Thiên Liêu mới vừa đi qua cây cầu chín khúc, liền đụng phải Trình Khê đang cúi đầu chạy về phía trước, thân thể thần mộc rắn chắc, nhất thời đụng thiếu niên ngã xuống đất, mũ trùm từ trên đầu trượt xuống.

Thường thường trong tiểu thuyết thường kể như vầy, công tử tuấn mỹ không ai bì đụng phải một thiếu niên đang hoảng hốt sốt ruột, thiếu niên không rành thế sự cuống quýt kéo áo, nhưng không kịp, chỉ đành để áo choàng che bên ngoài trượt xuống, lộ ra gương mặt thiếu niên không muốn người thấy, gương mặt…… mọc đầy lông xanh.

“……” Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, đứa nhỏ khờ dại này, thật đúng là đã ăn thuốc!

“Ô ô ô……” Bị đối thủ một mất một còn thấy được cái dạng này, Trình Khê thiếu niên khóc càng dữ dội hơn, lăn lốc bò lên, thương tâm chạy ra.

Giữa cầu chín khúc, là chính điện cung Huyền Ninh của Ốc Huyền Động, bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt, vào bên trong mới thấy được càn khôn.

Toàn bộ sàn đại điện đều dùng một loại tinh thạch trong suốt trải thành, ánh nắng chiếu vào, có thể nhìn thấy rõ ràng hồ nước trong veo phía dưới, gợn sóng phản chiếu ánh nắng, ở trên sàn nhà chiếu ra từng gợn sóng, trông rất đẹp mắt.

“Gặp qua nhị sư bá.” Mạc Thiên Liêu tiến lên hành lễ.

Huyền Cơ gật gật đầu:“Ngươi tới có chuyện gì sao?”

“Có một số việc muốn thỉnh giáo sư bá.” Mạc Thiên Liêu nói thẳng.

“A, vậy thì tốt, chúng ta đến sau điện đi.” Huyền Cơ nói, nhìn về ba đồ đệ của mình.

“Sư tôn, hôm nay ta nhớ tới một số đan dược cần rời lò, ấy da da, đã đến giờ này rồi, không trở về kịp sẽ thành hồ dán mất, ta đi trước đây!” Hoa Tình vỗ ót, sốt ruột bận rộn mau chóng rời đi.

“Đệ tử đời thứ hai hôm nay muốn học pháp thuật hệ thủy, ta phải đi xem.” Ngọc Ly liếc liếc nhìn Mạc Thiên Liêu, thân mình hơi hơi run, còn không đợi sư phụ lên tiếng, đã rời đi.

Nguyên Hải chậm rãi len lén dịch về hướng ngoài điện, lại bị sư tôn cầm chặt cổ áo:“Nguyên Hải, ta biết ngươi hôm nay không có việc gì.”

Huyền Cơ không nói lời gì kéo Mạc Thiên Liêu đi ra phía sau điện, sau điện chính là một cung điện hoa lệ khác, sàn cũng là tinh thạch trong suốt, trong phòng bày rất nhiều giá gỗ hình dáng khác nhau, trên giá gỗ có đủ loại dây thừng quấn quanh.

Dây thừng thật dài từ xà nhà xuyên qua, xoay quanh trên giá gỗ, giăng khắp nơi, thoạt nhìn tựa như rắn bò khắp phòng.

“Ta thấy chiêu thức hôm qua ngươi sử dụng, đầy dây leo ấy, gọi là gì?” Huyền Cơ từ góc hẻo lánh tha ra một giỏ Ma Thảo khô, tùy ý ngồi ở trên sàn.

“Vạn đằng quy nhất.” Mạc Thiên Liêu cũng cùng ngồi xuống đất, nếu muốn thỉnh giáo chuyện gì, đương nhiên phải nhập gia tùy tục.

Nguyên Hải bất đắc dĩ, cũng cùng ngồi xuống, giúp sư phụ nhà mình gỡ Ma Thảo.

Huyền Cơ gật gật đầu:“Là chiêu thức tốt.”

Vạn Đằng Quy Nhất này là pháp thuật cấp cao hệ Mộc, kiếp trước Mạc Thiên Liêu từng thấy người hệ Mộc dùng qua, cảm giác uy lực rất lớn, liền nhớ kỹ. Hôm qua Vân Tùng trưởng lão kia cũng dùng, so với Mạc Thiên Liêu thì lợi hại hơn rất nhiều. Chẳng lẽ Huyền Cơ cũng nghiên cứu mấy thứ này sao?

“Nếu thích loại chiêu thức này, ngươi tất nhiên là thích mấy thứ mềm mềm dài dài dài mảnh mảnh đúng không.” Hai mắt Huyền Cơ phát sáng nhìn hắn.

“…… A?” Mạc Thiên Liêu ngẩn người, cái này thì có quan hệ gì với dài mảnh vân vân.

“Một khi đã như vậy, lúc rảnh rỗi cứ tới đây theo ta bện dây thừng, tôi luyện tâm cảnh.” Huyền Cơ đưa cho Mạc Thiên Liêu một cây cỏ khô, ý bảo hắn xoắn thử xem.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, nếu hắn thật sự là mới nhập môn, không chừng còn có thể bị hù, cái gì mà tôi luyện tâm cảnh, chưa từng nghe qua bện dây thừng còn có thể tăng tâm cảnh. Nhưng mà, lời này không thể nói ra, Mạc Thiên Liêu cầm lấy cỏ khô, thủ pháp linh hoạt bắt đầu bện dây thừng. Là một nghệ nhân thủ công thiên hạ đệ nhất, chuyện nhỏ như bện dây thừng sao có thể làm khó hắn.

Ngón tay thon dài cầm cọng cỏ xuyên qua xỏ lại, thắt loại dây thừng tám cọng phức tạp nhất, Huyền Cơ mở to hai mắt nhìn, vỗ đùi, mầm tốt nha! Lại nhìn đại đồ đệ chậm rì rì, đến nay ngay cả ba cọng cũng thắt không tốt, ghét bỏ phất phất tay:“Nơi này không cần ngươi, tự mình đi chơi đi.”

Nguyên Hải như được đại xá đứng lên, chậm rì rì đi ra khỏi điện, không phải hắn không muốn chạy, mà là chạy không nhanh. Đi vào trong chính điện, nhìn thấy bên dưới sàn dưới có cá chép bạc đang vẫy đuôi, bộ dáng rất là thích ý. Nguyên Hải điểm nhẹ xuống sàn nhà, tinh thạch nháy mắt trượt qua hai bên, cả người phịch một tiếng lọt vào trong nước, biến thành một con rùa biển lớn khoảng năm thước vuông, cao hứng đuổi theo cá chép kia cùng chơi đùa.

Trời biết, sư phụ bắt một con rùa như hắn đến bện dây thừng, là một loại tra tấn cực kỳ nha!

Mạc Thiên Liêu vừa xoắn dây thừng, vừa giả bộ nói với Huyền Cơ mà nói:“Sư tôn rất là thân cận với hai vị sư bá, điệt nhi liền nghĩ thường xuyên đến vấn an sư bá.”

“Cái này đúng, ta với sư phụ ngươi chính là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dây thừng y chơi đều là ta bện cho.” Huyền Cơ rất là tự hào.

Nhịn xuống khóe miệng đang run rẩy, Mạc Thiên Liêu quanh co lòng vòng hỏi vấn đề thần hồn.

Nghe được chuyện thần hồn, Huyền Cơ lập tức giận run lên:“Tên ngốc Đồng Đồng kia, cũng không biết là vì ai mà cắt bỏ thần hồn, nếu để ta gặp tên khốn kiếp đó, nhất định trói người lại ném vào biển cho rùa ăn!” Nói, rồi vỗ vỗ sàn, rùa biển vừa vặn bơi tới bên dưới này không khỏi lảo đảo một cái, ở trong nước nghiêng thân mình.

Nghe được hai từ “cắt bỏ”, trong lòng Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên tê rần, cũng không so đo chuyện Huyền Cơ nói hắn là “khốn kiếp”, vội vàng hỏi:“Vậy, có biện pháp tu bổ không?”

Huyền Cơ chậm rãi cúi đầu, lắc lắc, nhiều năm như vậy, phần thần hồn kia sợ là sớm dung hợp với thứ đó rồi, đừng nói không tìm thấy, dù cho có tìm được, làm có thể đưa trở về? Căn bản là không có cách nào.

Mạc Thiên Liêu cầm quả cầu dây thừng nhỏ do chính mình bện, bước chân nặng nề trở về Ốc Thanh Động.

“Sư đệ trở về!” Hổ mập từ trong viện chạy vào phòng, thông tri chính cho một chó một mèo đang đùa giỡn.

Tông chủ nhớ tới chuyện lần trước Mạc Thiên Liêu lấy đá ném hắn, liền không kịp thở đã cuống quýt từ cửa sổ nhảy ra ngoài, hóa thành hình người.

“Tông chủ, sao ngài lại ở trong này?” Mạc Thiên Liêu nhìn thấy tông chủ “mặt chó thân người”*, rất là kinh ngạc, không phải nói tông chủ đi ra ngoài rồi sao?

*nguyên văn: nhân mô cẩu dạng, ý chỉ người nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra có mưu tính làm chuyện xấu

“Khụ, hôm qua thấy sắc mặt Thanh Đồng không tốt, ta đến thăm y.” Thiên Lang chân nhân sờ sờ râu, cùng Mạc Thiên Liêu vào chính điện.

Mạc Thiên Liêu nhìn thoáng qua trong điện, nháy mắt xê dịch đến bên cạnh Thanh Đồng, một tay ôm lấy người vào trong lòng, dùng tay áo rộng của mình che khuất đi mái đầu trắng tuyết kia. Nhiều năm như vậy Mạc Tiểu Trảo vẫn lấy tóc đen gặp người, tất nhiên là không thể để tông chủ biết, mấy ngày này thần hồn không ổn khó có thể biến hóa, cũng không thể để người thấy được.

Tông chủ vừa bước qua bậc cửa, một chân dừng giữa không trung, suýt nữa ngã quỵ. Mà hổ mập một bên, miệng há to đến mức có thể nhét được một con dê!

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Tuần san tạp chí bát quái của môn phái ta ]

Tin tức nhất: trang đầu trang đâu, Thanh Đồng chân nhân tư hội tình lang bị tông chủ phá ngang!

Tin tức nhị: Đệ tử mới nhập môn đúng là dựa vào quan hệ giường chiếu! Thói đời ngày nay!

Tin tức tam:[ chụp lén hình ảnh ôm ấp ái muội ] phóng viên hổ vằn ở tiền tuyến liều mình mang ảnh chụp trở lại!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Mộc Cào Hoài Không Hết


Chương sau
Danh sách chương