Thần Thoại

Chương 17: Biến cố trên đường trở về


Cách Thanh Thạch Thành khoảng vài dặm đường, nam tử văn nhân cõng trên lưng túi đồ được tạo thành từ miếng vải đen cuộn lại, hông treo ống trúc đang lững thững bước chầm chậm tựa như đang đi dạo, dọc theo quan lộ hướng tới phía cổng thành, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực quan sát nhìn trời, thái độ chẳng khác gì mấy tên nhà giàu mới nổi, rất ư gợi đòn.

Đoạn đường này đã bắt đầu xuất hiện nhiều bóng dáng người người lui tới, có kẻ như hắn rảo từng bước chân, có kẻ cưỡi ngựa thủng thẳng nước kiệu khoan thai nhìn ngắm xung quanh, lại có cả đoàn xe chất đầy hàng hóa mười mấy hai mươi người, đang thở phì phò mệt nhọc. Mặc dù không náo nhiệt sầm uất như bên trong thành, nhưng cũng không thiếu những hàng quán ven đường, chủ yếu là phục vụ cho những kẻ chuẩn bị trước khi vào đó, nghỉ ngơi lấy lại sức trên lộ trình vừa qua.

Lúc này tại một quán trà nhỏ, dưới tán cây lớn che phủ toàn bộ mái hiên, ba thân ảnh có chút giống mấy tay thương lái đang hí ha hí hửng tựa như vừa nhặt được vàng, hai kẻ thì cười toe toét trò chuyện, kẻ còn lại lâu lâu gật đầu rất khoái trá.

- Lão lục, ngươi xem đằng kia có phải tên xú tiểu tử nhà chúng ta không?

Đưa ngón tay chỉ chỉ đến phía nam tử văn nhân đang từ xa tiến đến, Lê Hành bật thốt.

Nhìn theo hướng lão tứ nói, Vô Diện hơi nhíu mày rồi cười ha hả.

- Hắn chứ còn ai vào đây, quần áo người ngợm bẩn thỉu chút nhưng rõ ràng đúng là bộ dáng buồn nôn lúc trước trong thành.

Xác định đúng là Tiểu Thần, Lê Hành cười lớn rồi nhanh chóng đứng lên, chạy tới mấy bước ngoắc tay ra hiệu, to giọng oang oang.

- Xú tiểu tử lại đây, ngũ thúc lục thúc cũng đang ở bên này, nhanh nhanh... Đến uống trà...

Đang mặc sức nhìn trời ngó mây, trong đầu tưởng tượng đến điều gì đó có vẻ rất thích thú, bất giác đôi lúc tự cười khặc khặc một mình như thẳng dở hơi, bỗng Tiểu Thần nghe đến thanh âm quen thuộc từ đằng xa, giống như bị lôi khỏi giấc mộng đẹp, hằm hằm bước lại thì thầm.

- Mấy lão quỷ không ở trong thành? Chạy ra đây bộ tính toán quay về rồi sao? Hầy, lần này chưa kịp gặp được mấy tiểu thơ trong mộng...

Đúng như Tiểu Thần dự đoán, ngay khi hắn vừa bước chân vào trong quán, mồm miệng lanh lợi hồ hởi chào hỏi mấy tên này xong, miệng đang há ra tính gọi luôn vài vò rượu hảo hạng súc miệng cho thoải mái, mấy ngày vừa rồi quả thực khá căng thẳng mệt mỏi, mông còn chưa chạm vào chiếc ghế thì cả ba đứng dậy, Vô Diện lớn tiếng.

- Chủ quán tính tiền!

- Cái... Ụ...!

Không chờ cho Tiểu Thần phát tiết, Lê Hành ném lại mấy đồng lẻ lên bàn, đoạn nhanh chóng chạy ra khỏi, xắn tay áo đẩy một chiếc xe thồ đậu sẵn ở đây, trên đó là bốn năm bao tải lớn được cột chặt rất cẩn thận, lão ngũ lão lục cắp lấy nách Tiểu Thần xách hắn đang trong tư thế ngồi, bước đi luôn như kiểu rất là vội vã.

- Mấy lão quỷ!... Thả ta xuống...

- Ngoan ngoan! Nhanh chóng về thôi, về rồi ta cho ngươi uống đến bể bụng...

- ...!

Theo đúng chiều ngược lại như lúc đến đây, cả đám thuê một cỗ xe ngựa chạy thẳng ra bến thuyền, đoạn đường này cũng không phải quá xa, nhưng ít nhất từ bây giờ đến chiều mới tới được. Trong khoang xe, bốn tên lại bắt đầu cười nói đùa giỡn rôm rả.

Tiểu Thần kể sơ qua đại khái tình hình chém giết giữa Hắc Phong Trại cùng quân Ngô Tam Bảo, mặc dù chỉ thuật lại sự việc chung chung nhưng cũng khiến cho mấy vị thúc thúc liên tục cảm khái, không khỏi nhiều phen chậc lưỡi thốt lên lão hồ ly.

Riêng chuyện chiến đấu cùng Ngũ Ban Hắc Điệt hắn không hề nhắc tới, chuyện này liên quan đến Đoạt Nguyên Giả, hắn không muốn vô cớ kéo ra thêm rắc rối, dây vào trên người bọn họ. Sự đời không ai lường trước được, có những thứ nếu không biết sẽ an toàn hơn, bất quá trong lòng Tiểu Thần cũng đang tự hỏi, có nên đem mấy viên Dạ Minh Châu ra ném vào đầu mấy lão quỷ này hay không, nghĩ tới cảm giác chắc rất là sướng đây.

Sau chuyện của Tiểu Thần, đến lượt mấy tên kia cũng bắt đầu giải thích vì sao lại nhanh chóng muốn quay về, còn không kịp để hắn vào thành cáo biệt Ngô Tú Thanh.

Nói ra thì phải kể từ khi Tiểu Thần vừa rời khỏi Thanh Thạch Thành đi theo Ngô Tam Bảo, đám ba người bọn họ lại loanh quanh khắp các khu chợ để tìm thêm nguyên liệu, nhất là các loại hoa quả để ủ rượu.

Trong lúc đang mặc cả đến méo mồm, nước dãi tung hoành văng khắp tứ phía giữa Lê Hành cùng chủ gian hàng, Lão Ngũ lại vô tình táy máy lôi từ đâu trong đám hoa quả đang trưng bày phía trước ra một chùm bảy trái màu đỏ rực, hương thơm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ dễ khiến người khác say mê.

Dân trong nghề liếc phát biết ngay, Lê Hành vội vội vàng vàng chụp lấy, toan tính không ngã giá nữa để mua luôn cho nhanh xong việc.

Nhưng sự tình khá rắc rối do tên chủ quán không muốn bán, loại này chính là rất hiếm có, mỗi năm cũng chỉ thu mua được số lượng cực nhỏ, cái đó là may mắn mới được như vậy, nếu xui năm nào không có thương nhân từ phương Bắc tới thì một trái cũng đừng mơ tưởng, cho nên chỉ để bày biện nâng cao danh tiếng của cửa hàng do hắn quản lý.

Cuối cùng đêm hôm trước cả khu chợ náo động, gian hàng của hắn bị ba tên đột nhập, không những lấy đi những thứ tốt nhất, còn tiện tay dỡ luôn tấm biển.

Trời chưa sáng hẳn, ba lão quỷ đã biến mất khỏi thành, ngồi đây chờ đợi Tiểu Thần đi ngang sẽ xách cổ hắn trở lại Khứ Trần Đảo. Thủy chung tâm lý của kẻ ăn trộm thì ai cũng như nhau.

- Hầy, ta nói ba vị thúc thúc sao lại có thể kém đạo đức vậy chứ... Nhìn ta đây mà học tập tấm gương sáng, lòng nhân hậu thanh thuần như trời xanh trăng tỏ...

Binh... Bốp...

Hự... Á...

- Tiểu quỷ ngươi sao lại cắn, ngươi có phải là chó đâu... Á... Á...

- -o0o—

Xế chiều, chiếc xe ngựa rốt cuộc đến được nơi cần đến, bất quá đám người Tiểu Thần cũng phải cuốc bộ thêm một đoạn, băng ngang qua xóm chài nhỏ ven biển mới có thể ra tới bến thuyền.

- Thanh niên đẩy xe đi... Hắc hắc...

Hậm hực nhưng không hề có ý tứ gì bất mãn, Tiểu Thần xắn vội tay áo rồi đẩy chiếc xe chất đầy hàng hóa lăn bánh, đi vào con đường nhỏ của ngôi làng phía trước, hai bên chỉ lác đác vài ngôi nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, thấp thoáng mấy sợi dây giăng ngang phơi lưới của ngư dân vùng này, đâu đó ba bốn tên hài tử đang đuổi theo mấy con gà nô đùa. Khung cảnh không có gì đặc biệt nhưng lại vô cùng thanh bình, yên ả.

Đi hết con đường, nhà cửa đã không còn thấy, chỉ còn lại vài gốc dừa mọc rải rác đón gió đang reo lên âm thanh vi vu, mấy tảng đá ven đường phủ đầy lớp cát biển, chốc lát lại có năm ba con hải âu từ xa réo rắt gọi nhau.

- Ha ha, lần này ra ngoài, thật đáng giá...

Lê Hành vừa cười vừa nói, tinh thần cực kỳ phấn chấn, không nhịn được cứ đôi chút lại lấy chùm quả đỏ trong túi đồ đeo trước ngực ra ngắm nhìn, vô cùng yêu thích.

Liếc liếc hắn, Tiểu Thần bĩu môi.

- Không sợ có độc à, lại lăn đùng cả đám thì hay...

Mặc nhiên lão tứ vẫn vểnh mặt không thèm quan tâm lời Tiểu Thần, chỉ khinh thường dõng dạc cất tiếng.

- Đây là Lệ Chi Quả* chỉ có ở phương Bắc mới trồng được, chỗ chúng ta đừng mơ tưởng có loại này mà thưởng thức. Có điều...

(*Lệ chi: dân gian gọi nó là quả vải)

Hơi ấp úng, Lê Hành cũng không dám khẳng định, vì thực chất loại quả này không khác gì Lệ Chi Quả, nhưng màu sắc có chút quá đỏ rồi, đỏ đến mức bất thường. Bất quá hắn cũng không lo lắng nhiều, cùng lắm tìm một con chồn con cáo nào đó, nhét vào mồm nó chút ít trước xem sao, còn không phải chuyện đơn giản.

Đang lúc khuôn mặt hiện lên vẻ say mê nhìn ngắm món đồ trong tay, không ai nhận biết được đột nhiên từ trên không trung bất chợt có tiếng người.

- Di! Tứ ca! Ngươi xem tên kia đang cầm có phải là Hồng Liệt Quả?

- Hồng Liệt Quả?

Ẩn hiện trong đám mây giữa bầu trời là một vật thể khá giống lá cây cực kỳ to lớn, bất quá phiến lá này không phải màu xanh, mà là kim ngân lưỡng sắc đang phát từng đạo quang mang kỳ diệu, càng kỳ diệu hơn khi trên đó lại xuất hiện hai nhân ảnh thanh niên đang đứng, chắp tay sau lưng nhìn xuống chỗ đám người Tiểu Thần.

Ngay khi một trong hai tên chú mục quét qua bàn tay Lê Hành, gương mặt bất chợt biến đổi dường như không thể tin vào mắt mình, hô hấp dồn dập, lập tức điều khiển phiến lá ào ào bay lại gần, khi còn cách nhóm người bên dưới chừng ba mươi trượng tinh thần hắn càng nôn nóng hơn, liền lập tức tung mình nhảy ra khỏi, đằng sau vọng theo tiếng la oai oái của kẻ còn lại.

- Tứ ca chậm, con mẹ ngươi... Ngươi mới là Đoạt Nguyên Giả bát cấp...

Bùng!

Thân thể người này rơi ầm xuống mặt đất, cuốn lên một trận cát đá mù mịt. Chấn động khiến mấy gốc dừa gần đó rung lên bần bật.

- Chuyện gì???

- Là Tiên nhân đánh rắm sao...?

Đám người Tiểu Thần giật bắn người, nhìn vào đám cát bay loạn xạ mù mịt phía trước, bất giác từ bên trong có tiếng nói rên rĩ phát ra.

- Đưa... thứ trên tay ngươi cho ta... Khụ... Ọc

Còn chưa kịp hiểu vấn đề, đã bị người ta đến điểm mặt đòi nợ, khiến cả đám trợn mắt nhìn nhau, cảm giác cổ quái.

Bụi tan, người hiện, trước mắt tất cả là tình cảnh dở khóc dở cười. Một thanh niên nằm sấp trong cái hố hình người đang ngóc đầu dậy, tóc tai bù xù, khóe miệng run run, cánh tay run rẩy chỉ vào Lê Hành cố tạo ra vẻ hung ác lắp bắp nói, có điều mỗi tiếng nói của hắn lại như răng và hàm không còn quyến luyến với nhau.

- Tứ thúc... Tên chủ gian hàng ngươi đánh cướp đây sao? Lợi hại... lợi hại...

Tiểu Thần ngơ ngác nhìn gương mặt Lê Hành rồi lại quay sang tên mát dây từ đâu nhảy xuống đến nổi cả mồm toàn máu. Không nhịn được đưa ngón cái hướng tên kia hàm ý biểu thị rất có phong cách.

- Không phải! Đừng đùa nữa... Ở đây xung quanh không có địa hình cao...

Lê Hành gằn giọng, liếc sang hai người bên cạnh giờ đây cũng mặt mày xám xịt, hiện rõ nét căng thẳng. Năm xưa đã trải qua cùng với Lạc Trường Phong trên đỉnh Bách Phong Sơn, bọn họ vẫn nhớ như in tràng cảnh quỷ dị ấy. Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng là vậy.

Không đợi cho đám người này kịp thời nói thêm gì, âm thanh ù ù đã vang lên ngay trên đỉnh đầu.

Nuốt cả ngụm nước bọt thầm than, lờ mờ đoán chừng không ổn ngước lên xem thử, chưa nhìn rõ được thì cả ba người cảm nhận trước phần ngực như có cánh tay chắn ngang, rồi nhẹ đẩy bọn họ lùi về sau. Bên tai thanh âm Tiểu Thần vang lên.

- Ba vị thúc thúc nhanh lui ra sau, lát nữa nếu có chuyện... Chạy được bao xa thì chạy...!

Mặc cho Tiểu Thần ngày thường vẫn hay nói nhăng nói cuội, thích hàm hồ bỡn cợt, nhưng thực chất tâm trí không phải như cái miệng. Ngay từ lúc tên kia từ trên trời nhảy xuống gây ra động tĩnh không nhỏ, Tiểu Thần đã cảnh giác, dịch người tới trong vô thức che chắn phía trước mấy vị thúc thúc, lại không ngừng tập trung toàn bộ tinh thần để ý đến xung quanh. Cho đến lúc âm thanh như có vật thể làm xao động không khí, hắn đã ẩn ẩn đoán được sắp có chuyện.

Có thể kiến thức của Tiểu Thần không nhiều, nhưng hắn cũng không phải mù tịt về những tồn tại kiểu như thế này. Lão già khọm ở Khứ Trần Đảo, Ngũ Ban Hắc Điệt thậm chí Đoán Thể Quyết hắn tu luyện cũng không phải loại bình thường. Hắn sâu sắc nhận thức được điểm đáng sợ ấy, cho nên chuyện từ trên trời cao đột nhiên có tên điên nhảy xuống thì đối với Tiểu Thần cũng là một tên điên rất khủng bố, không hề đơn giản như cách nhìn của phàm nhân.

- Tứ ca ơi là tứ ca, ngươi làm người thì nên dùng đến cái đầu một chút chứ...

Phiến lá kim ngân lưỡng sắc nhẹ nhàng đáp lên bề mặt cát trắng, trên đó nhảy xuống thêm một thanh niên khác đang không ngừng vừa lo lắng vừa trách móc, không thèm để mắt đến đám người Tiểu Thần bên kia, chỉ chạy tới dìu tên mát dây nằm trong vũng máu ngồi dậy.

Thấy gã vừa xuất hiện khinh thường không nhìn tới mình, mọi người nhìn nhau nháy mắt hiểu ý, chầm chậm bước lui dần ra, rồi như có quỷ sau lưng co chân bỏ chạy té khói.

- Muốn đi? Hừ!

Xoẹt... Xoẹt...

Tên thanh niên mới đến cũng không ngẩng đầu, chỉ hờ hững vung tay quét về hướng đám người Tiểu Thần. Một đạo thanh mang xanh rì phủ xuống, tựa như hóa thành hàng rào đầy đằng mạn* tua tủa gai nhọn chắn trước mặt tất cả.

(*đằng mạn: dây leo)

- Nguy hiểm!

Mới vọt được mấy bước, Tiểu Thần hét toáng lên, đồng thời cả cơ thể xoay tròn cuốn lấy ba người thúc thúc lách sang bên cạnh, tránh thoát đám dây gai. Chân vừa chạm đất, đột nhiên ánh mắt nhíu chặt, không chần chừ xách lấy cổ áo tất cả, vận lực nhảy lùi tiếp ra sau thật nhanh.

Loạt soạt...!

Từ dưới nền cát, bỗng nhiên đâm lên sáu bảy cọc nhọn tương tự những khóm măng tre, mỗi cọc nhọn theo sát bước nhảy của Tiểu Thần, chỉ cần hắn hơi chậm chút xíu cơ thể nhất định sẽ bị đâm thủng ngay lập tức.

- Di! Một phàm nhân lại có thể tránh thoát?... Có chút môn đạo...

Khá bất ngờ, nhưng tên này cũng không lấy làm kỳ quái cho lắm, những kẻ được tu luyện bài bản như hắn vẫn thường xuyên tham khảo đủ loại tri thức, biết các cao thủ võ lâm thế tục nếu đạt đến trạng thái đỉnh phong, cũng không phải chuyện tầm thường đơn giản. Bất quá, thế tục vẫn là thế tục, trong mắt hắn cũng chỉ như con kiến, có thể tên trước mắt là con kiến hơi lớn một chút mà thôi.

Tránh thoát mấy cọc nhọn, Tiểu Thần chưa kịp thở phào đã phải cười khổ. Hắn đang đứng ở nơi ban đầu, ngay phía sau chính là tên thanh niên kinh khủng kia đang dùng ánh mắt tham lam đảo tới lui thứ trên tay Lê Hành.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Thoại