Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 98: Kể chuyện dưới trăng: Đứng Lên Đi Vì Một Đại Việt Trường Tồn, Đại Việt Bất Diệt

Chương sau
Danh sách chương

Thời gian thấm thoát trôi đi, thôn xóm nhân loại ngày càng được mở rộng, ruộng đồng khai khẩn thênh thang, cuộc sống được cải thiện rõ rệt người người ấm no.

Sau cuộc đại chiến với thú triều thảm liệt ngày ấy, những yêu thú cường đại như vậy hầu như không còn nữa có chăng cũng đã ẩn thân nơi núi rừng sâu thẳm, không dám bén mảng tới thôn xóm nhân loại.

Long Quân và Âu cơ sống những ngày tháng vui vẻ cùng đàn con thơ, nhìn chúng lớn lên từng ngày mạnh khoẻ ai nấy đều cao lớn, anh tư sáng ngời, trí tuệ tài năng, nam tuấn lãng hào hoa, nữ mỹ lệ đoan trang, thì với cả hai đó điều khiến họ cảm thấy hạnh phúc nhất.

Long Quân đứng trên đỉnh núi cao nhìn mảnh đất hình thành bởi phân thân của mình ngẫm nghĩ mặc kệ gió lớn làm từng sợi tóc tung bay, dải đất ven biển hẹp dài uốn lượn, biển khơi xa xanh biếc một màu giàu tôm cá nhưng nhân loại vẫn chỉ là giống loài lưa thưa nhỏ yếu, đưa mắt về phương bắc nơi đó đất rộng người đông nếu như chúng tiến đánh về đây chẳng phải mọi thứ Sẽ tan như bọt biển sâu sao?? Khẽ nắm chặt đôi tay ánh mắt kiên định, mọi thứ đã bắt đầu thì ta sẽ không thể để bất cứ một ai phá hỏng nó.

Quay lưng xuống núi đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhìn những thôn dân hăng say với công việc thường ngày, Tiếng cười trẻ thơ vui đùa trong nắng vàng như những chú chim non háo hức vì được sải cánh giữa trường không.

Long Quân mở miệng thanh âm như tiếng nói sát bên tai văng vẳng lan tỏa khắp phương, những thôn dần nhìn về phía thôn xóm, dừng tay lại lắng nghe một cách rõ ràng.

- Đêm nay tất cả mọi người tập trung tại sân trung tâm, Long Quân ta có muốn chuyện thông báo.

Người người nhìn nhau, rồi ra sức làm cho xong công việc để trở về nghe lời cha dậy bảo, Âu Cơ đứng trên hiên nhà ngang nghe thấy lời Long Quân vọng về thì tò mò về việc Long Quân muốn thông báo là gì?.

Long Quân Thông báo tập trung với mọi người rồi quay trở về nhà, việc này người trước tiên phải bàn bạc là người đầu ấp tay gối của mình, nếu muốn tiến hành được thì ý kiến của nàng là điều quyết định tất cả.

Cách một khoảng xa đã thấy Âu Cơ ngồi dệt lụa bên hiên nhà, những đứa trẻ vui đùa đuổi bắt xung quanh tíu tít, Long Quân mỉm cười cuộc sống yên bình bên gia đình những người mình yêu thương nhất có ai mà muốn ly biệt, ánh mắt loé đôi chút muộn phiền không nỡ.

Âu Cơ đôi bàn tay thon dài thoăn thoắt đưa thoi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Long Quân đang đứng, nàng cảm nhận được Phu Quân có điều gì bận lòng, buông thoi trong tay nàng đứng dậy vẫy tay mỉm cười:

- Long Quân chàng đã về.

Long Quân đang ngẩn ngơ nghe tiếng gọi hiền dịu quen thuộc, đưa mắt nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ phía xa, nàng vẫn đẹp như lần đầu gặp mặt nét thanh xuân chẳng hề vướng bận vì thời gian, Long Quân cười vẫy tay đáp lại.

Đám hài đồng nghe tiếng mẹ gọi cha, dừng chơi đùa chạy ùa ra đón mừng, Long Quân ôm bổng người con cả lên không trung, tay xoa đầu từng đứa nhỏ:

- Các con ở nhà chơi có ngoan không??

- Chúng con ngoan ạ.

Đám trẻ đồng thanh nhi nha đáp. Long Quân cười, đám trẻ đều là những đứa thông minh ngoan ngoãn nghe lời khiến Long Quân rất yên tâm:

- Các con đi chơi đi, ta có chuyện với mẹ các con.

- vâng ạ.

Nói rồi chúng chạy chơi nơi khoảng sân rộng rãi, Long Quân hài lòng bước lên nhà khẽ đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Âu Cơ dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế ở bên hiên nhìn đám hài tử vui đùa.

Âu Cơ nhìn các con mỉm cười bàn tay đặt lên tay Long Quân, dựa đầu vào vai trần mạnh mẽ của nam nhân thủ thỉ:

- Long Quân, chàng thấy không đó là con của chúng ta, tất cả là con của chúng ta, chúng lớn thật nhanh và mạnh khoẻ, vậy điều gì khiến lòng chàng mang nỗi ưu tư??

Long Quân nhìn phương xa nghe lời Âu Cơ hỏi thì chậm rãi nói:

- Ta nghĩ đến chuyện ngày sau, một ngày nào đó nếu chúng ta sẽ phải rời đi, nơi đây sẽ thế nào? Liệu họ có thể chống đỡ lại với thiên nhiên này? Còn các con nữa chúng sẽ ra sao??

Âu Cơ chăm chú lắng nghe từng lời Long Quân nói, đôi mắt long lanh chớp động suy nghĩ:

- Long Quân, chúng ta không thể ở lại mãi nơi này sao??

Long Quân lắc đầu:

- Mỗi vị diện đều có giới hạn chịu đựng của riêng mình, một khi có sự tồn tại vượt quá sẽ khiến vị diện đó bài xích, nếu chúng ta ở lại quá lâu có thể gây ảnh hưởng xấu đến quá trình phát triển của nó.

Âu Cơ cũng hiểu điều này nhưng nếu phải rời đi mảnh đất xinh đẹp này quả thật không nỡ, phải xa những nhi tử của mình đối với những người làm cha làm mẹ nó là điều đau xót biết nhường nào:

- vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?? Không thể để mặc không quan tâm được.

- Ta muốn khiến cho tất cả trở nên đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ bản thân khỏi những tác động bên ngoài.

Âu Cơ gật đầu chỉ có bản thân đủ mạnh mẽ con người mới có thể bảo vệ bản thân và những điều mà mình trân quý.

- Chàng nói vậy hẳn là cũng đã có kế hoạch rồi đi.

- Nàng thấy đấy mảnh đất này tuy nhỏ hẹp bao la nhưng đã được chú định là nơi địa linh nhân kiệt, đất đai màu mỡ sản vật phong phú chỉ chờ người gặt hái nhưng nhân loại còn quá ít, trừ những thôn dân ở đây thì những nơi khác nhân loại đều rải rác riêng rẽ, họ đều do phân thân của ta diễn luyện mà sinh, ta muốn tập trung họ lại thành một khối đoàn kết vì nàng biết đấy một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Sức mạnh tập thể là một sức mạnh có thể dời non lấp bể, bẻ cong mọi định luật.

- Chàng muốn hai ta tập trung tất cả nhân loại về chung một mối để cùng nhau đối chọi ngoại lực??

- Đúng vậy là hai ta mà cũng không đúng mà là tất cả chúng ta.

Long Quân gật đầu chỉ về đám hài tử của mình đang vui đùa trên sân náo nhiệt ồn ã. Âu Cơ theo hướng tay Long Quân nhìn những đứa con mà lòng suy nghĩ miên man không dám khẳng định suy nghĩ của Long Quân.

- Ý chàng là..

- Ý ta là đợi khi trưởng thành các con sẽ phân tán đi khắp nơi trên mảnh đất này hội tụ các nhân loại lại thành một khối thống nhất cường đại, những điều này có lẽ sẽ khiến nàng đau lòng.

- Chàng cứ nói, thiếp biết đây là đại cục, ta Sẽ không để cảm xúc lấn áp đâu.

Long Quân gật đầu nói ra ý định của mình:

- Ta là loài rồng, sinh trưởng ở thủy tộc, nàng là giống tiên, người trên đất bay lượn giữa trường không, bây giờ có lẽ phải ly biệt, ta đem năm mươi con về Thủy phủ, phân trị các xứ. năm mươi con theo nàng ở trên cao sơn, chia nước mà cai trị, cùng nhau khai cơ mở nghiệp, tạo thế cho con cái và dân chúng dài lâu, dù lên núi hay xuống nước nhưng hễ có việc thì cùng nhau góp sức đồng lòng bảo vệ giang sơn này.

Âu cơ nắm chặt tay Long Quân nhìn đàn con nghĩ đến một ngày phải xa chúng khoé mắt nàng ướt nhoè những vẫn cố gắng gật đầu thổn thức, Long Quân cảm nhận thấy bàn tay nhỏ run rẩy thì Long quặn đau nhưng chẳng biết phải nói gì chỉ khẽ im lặng choàng tay lên đôi vai gầy của nàng nhung thời gian dần trôi.

Trời trở tối thôn dân lục tục từ những ngôi nhà trong thôn xóm tề tụ đông đủ, giữa sân một ngọn đốc lớn cháy hừng hực làm không gian đêm tối sáng bừng ánh lừa, mọi người ngồi quây quần bên Đống lửa hướng mắt về phía cha mẹ, Long Quân cùng Âu Cơ ngồi trên một bộ ghế lớn được làm bằng gỗ mộc tinh lần trước, Long Quân đưa mắt quan sát từng khuôn mặt thân quen này.

Long Quân từ tốn nói hết dự định của mình đã bàn trước với Âu Cơ cho các thôn dân nắm rõ, mọi người trầm ngâm, suy nghĩ ai cũng biết đó là biện pháp để nhân loại trở nên cường đại để có thể chiến thắng được tự nhiên, yêu thú và những thế lực thù địch khác nhưng thật sự không ai muốn phải rời xa hai người.

Người đứng đầu chắp tay cung kính thưa:

- Cha Long, chúng con có thể đi theo cha mẹ được không??

Long Quân lắc đầu nhìn gã và mọi người nói:

- Ta và mẹ các con sẽ tách biệt nhau đi hai địa phương khác nhau đó là cao sơn và thủy phủ, chúng ta cũng không nỡ phải rời xa các con nhưng ta hi vọng các con có thể ở lại nơi này, vì những ruộng đồng đã khai phá chúng ta không thể bỏ phí vì các con cũng đã quen thuộc với cuộc sống nơi đây hơn cả đi nhiều người qua cũng khó bề sắp xếp, các con yên tâm mọi chuyện ta đã có suy tính chu toàn.

- Bâng, cẩn tuân ý chỉ của người

Mọi người đồng thanh chắp tay cúi đầu nhận mệnh.

Long Quân dặn dò tất cả cố gắng luyện tập võ nghệ, tích cực trồng cấy để thúc đẩy sự phát triển lâu dài, rồi cùng Âu Cơ trở về nhà nghỉ ngơi, mọi người ghi nhớ từng lời dặn dò rồi lục tục kéo nhau rời đi, tự nhủ sau này khi cha mẹ không còn ở đây nữa bản thân phải luôn cố gắng cường đại hơn để bảo vệ tín niệm của mình.

Ngày tháng bình lặng qua đi, cuộc sống thôn xóm ngày càng phát triển, người người ấm no, dân số ngày càng tăng lên đông đúc hơn náo nhiệt hơn, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rằng giờ phút chia ly đã dần đến gần, ánh mắt hướng về ngôi nhà lớn nam thanh nữ tú nhộn nhịp mà loé lên những tia cảm xúc không đành.

Trăm hài tử giờ đã trưởng thành, nam anh tuấn lực lưỡng, nữ sắc nước hương trời đằm, trí tuệ vô song văn võ toàn tài, khiến người người kính ngưỡng không thôi.

Long Quân nắm tay Âu Cơ ra giữa sân lớn triệu tập tất cả mọi người, thời gian cũng đã đến lúc phải thực hiện kế hoạch đã định sẵn, giữa sân trăm nam thanh nữ tú đứng nghiêm chỉnh, ở bên ngoài các thôn dân tập trung lại vây quanh thành một vòng tròn chật kín, đứa ánh mắt về Cha Long mẹ Âu Cơ chờ đợi.

Long Quân nhìn một trăm hài tử của mình kiên định từ tốn nói:

- Như ta đã nói từ trước với tất cả các con, giờ các con đều đã trưởng thành vậy nên cũng đã đến lúc chúng ta phải tạm biệt nhau ở đây, các con tự chọn đi theo ta hay ở lại với mẹ các con.

Một trăm người cúi đầu vâng lệnh rồi đưa mắt nhìn nhau quyến luyến, nắm chặt lấy tay nhau, rồi từng người tách về đứng hai nơi khác biệt, mỗi nơi năm mươi người.

Hùng Vương người con trai cả tiến lên chắp tay cúi đầu thưa:

- Cha, mẹ, chúng con đã chuẩn bị xong.

Long Quân gật đầu hỏi:

- Các con chuẩn bị như thế nào?

Hùng vương đưa tay chỉ về mình rồi chỉ về năm mươi người em bên tay trái thưa:

- Cha, chúng con theo như người dạy bảo đã chia hai đội ngũ mỗi đội năm mươi người, con sẽ là người dẫn đầu một đội theo mẹ lên non, nhị đệ thì dẫn đội theo cha xuống biển.

Một nam tử cũng tiến từ nam người khác tiến lên chắp tay đó chính là người con thứ hai, Long Quân và Âu Cơ nhìn các con gật đầu, Âu Cơ nói:

- Dù là người ở lại hay người ra đi thì các con phải nhớ một điều các con là anh em và là con của chúng ta, phải luôn nhớ bảo vệ đùm bọc lẫn nhau.

Một trạm người con chắp tay đồng thanh:

- vâng, thưa mẹ.

Long Quân nhìn người vợ hiền của mình khẽ đưa bàn tay đưa nhẹ vốt đôi má như hồng ngọc của nàng ân cần nói:

- Âu Cơ, nàng ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, khi các con và mọi việc đã đâu vào đấy, hai ta sẽ cùng nhau tiếp tục khám phá vũ trụ tinh không mãi mãi không rời.

Âu Cơ đặt bàn tay lên bang tay trên mà mình cười:

- Vâng, một ngày đó sẽ đến nhanh thôi, chàng và các con cũng nhớ cẩn thận.

Long Quân gật đầu rồi, tiến tới với năm mươi người con sẽ đi theo mình,

Năm mươi người con phải rời đi, quỳ xụp xuống đất mắt nhoè lệ nói:

- Mẹ, chúng con phải đi không thể ở lại tận hiếu với người, người nhớ giữ gìn bản thân.

Âu Cơ lệ ngọc thổn thức khẽ phất tay ra hiệu mọi người đứng dậy:

- Các con cũng bảo trọng, nhớ nghe lời cha dậy bảo.

- vâng.

Đáp lời tất cả đứng dậy chắp tay với những người anh em ở lại gật đầu, Hùng Vương cùng những người còn lại cũng chắp tay đáp lại, cả trăm người không ai nói một lời nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đề thấy sự kiên định, một điều không thể thay đổi họ là anh em.

Long Quân nhìn mọi người rồi giơ tay lên trời nói lớn:

- Chúng ta đi.

Nói rồi dẫn đầu những đứa con của mình bắt đầu rời đi, thôn dân cùng Hùng Vương với bốn mươi chín người ở lại quỳ xuống dập đầu đồng thanh:

- Chúc cha lên đường bình an.

- Chúc cha lên đường bình an.

...

...

Tiếng hô vang vọng cả một vùng thương khung, Long Quân gật đầu cùng bước đi khỏi thôn xóm mà mình sinh sống bấy lâu nay, lòng bùi ngùi nhưng bàn chân không chùn lại mà tiến về phía trước.

Đi một khoảng xa cách thôn xóm Long Quân cùng các con quay lưng lại đưa tay vẫy chào mọi người, Âu Cơ và những người ở lại cũng giơ tay vẫy chào tạm biệt, Long Quân cùng các con Kiên định hướng về phía biển xa bước đi.

Sau khi Long Quân và năm mươi người con rời đi, Âu Cơ cùng năm mươi người con ở tại Phong Châu, thôn dân suy tôn người con trưởng lên làm vua, hiệu là Hùng Vương, đặt quốc hiệu là Văn Lang.

Hùng Vương cử các em chia ra đi các nơi trên đất liền khai quang mở cõi lập thành trấn rồi ở lại đó quản lý hướng dẫn các thôn dân võ nghệ, cách chống đỡ yêu thú cũng như khai thác trồng cấy, những nơi đó được gọi là các bộ, đặt em thứ làm Tướng võ, Tướng văn. Tướng văn gọi là Lạc Hầu, Tướng võ là Lạc Tướng, thay đời truyền nhau hiệu là Hùng Vương không đổi.

Long Quân các con từ lúc rời đi một đường hướng biển, đi đến những vùng đất lành kề biển, trông thấy sông nước mênh mang, đất đai trù phú liền truyền cho các con dừng chân dựng trại, nổi lửa nấu ăn, tính toán thiên đạo tìm hiểu khí vận khắp vùng một lượt, thấy thế đất nơi đây màu mỡ, sông suối lượn quanh, bèn quyết định chọn đất này làm nơi dựng xây cơ nghiệp.

Long Quân truyền cho các con tỏa đi khắp vùng duyên hải triệu tập các nhân loại tập trung lại một chỗ dạy họ võ công, dạy cách trồng dâu nuôi tằm dệt vải, đuổi diệt thú dữ, lại khai khẩn đất hoang canh tác, lấn biển mở mang bờ cõi...

Long Quân cử người con thứ hai của mình xuống biển làm vua Thuỷ Tề, cai quản vùng biển sâu để bảo vệ đất liền khỏi thủy quái và trợ giúp những người ngư dân dong thuyền đánh bắt, những người con khác đi đến những hòn đảo bao quanh khu biển ở điểm tận cùng tạo thành một vành đai bảo vệ vùng biển và vùng đất liền.

Chẳng bao lâu, sự phân chia người lên vùng núi người xuống miền biển của Long Quân và Âu Cơ đã có thành quả như mong đợi, làng xóm ngày một mở rộng dân cư trở nên đông đúc, cuộc sống trở trù phú, hình thành nên những làng xóm, thành trân báo nhiệt đông vui.

Theo đúng lời hẹn từ trước đợi khi tất cả vào quỹ đạo phát triển Long Quân và Âu cơ gặp lại nhau, đứng trên thiên khung nhìn cảnh tượng dân chúng khắp nơi yên vui thanh bình ấm no thì mỉm cười Âu Cơ nắm chặt đôi bàn lớn ấm áp của Vị phu quân đã cách xa lâu ngày nói:

- Long Quân chàng hỡi, phải chăng cũng đã sắp đến lúc chúng ta nên rời đi??

- đúng vậy, ta cảm thấy nơi này mức độ bài xích ngày càng lớn và ta cũng muốn nàng cùng ta đi lên vị diện cao hơn phàm giới này mở mang thêm cho bước tiến của giống nòi chúng ta.

Long Quân nhìn lên thiên khung gật đầu, rồi xoay lại nhìn Âu Cơ nói, Âu Cơ suy nghĩ thấy cũng phải vì nếu một lúc nào đó khi nhân loại trở nên cường đại vượt qua phạm vi phàm giới thì không còn có thể ở lại được nữa, chỉ có một cách là chết hoặc đi đến vị diện cao hơn:

- Lúc nào chúng ta nên rời đi?

Long Quân cười nói:

- Sau khi, ta xử lý một người quen cũ đã, người này nàng cũng biết đấy haha.

Âu Cơ nghe vậy mắt hơi loé sáng nhìn phương xa, khí tức nói là quen thuộc ấy giờ tuy nhỏ yếu nhưng nàng vẫn chưa từng quyên ah

- Chàng nói đúng, để lại Đát Kỷ này đúng là một sự nguy hại không nhỏ đâu này.

- Nàng đợi ta một lát ta đi tìm cô ta một chút rồi sẽ trở lại ngay thôi!

- được, chàng đi rồi về sớm.

Long Quân gật đầu rồi cơ thể rung động rồi biến mất giữa thương khung như chưa từng ở đó, Âu Cơ đưa thần thức tìm kiếm các nhỉ tử của mình rồi cũng rời đi.

Đát Kỷ Sau đại chiến, thân thể bị Mộc Miên hủy mất chỉ còn một tàn hồn vất vưởng trốn tránh trong một hang đá sâu, ngày biến thành nam thanh nữ tú nhập vào đám người nhân loại dụ hoặc bắt về hang để hút sinh khí khôi phục một thân tu vi.

Long Quân đứng trên hang sâu nơi trú ngụ lúc này của đát kỷ ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm đôi câu, một lúc sau một thanh niên da xanh tay cần đinh ba lực lưỡng xuất hiện thấy Long Quân thì quỳ xuống hành lễ:

- Cha Long, Thuỷ Tinh có mặt xin cha phân phó.

Long Quân gật đầu rồi ra lệnh Thuỷ Tinh dâng nước lên phá vỡ hang đá phía dưới, làm thành một hồ nước lớn mênh mộng.

Đát Kỷ dưới hang sâu thấy nước dâng lên mạnh mẽ thì bay thẳng lên không trung, nhìn thấy Long Quân và Thuỷ Tinh thì không nói nhiều mà chạy thẳng, vì nàng biết nàng chưa đủ hồi phục để đối đầu với hai người trước mặt này, thấy con cửu vỹ hồ ly chạy đi, Thuỷ Tinh toan chạy đuổi theo những thấy một bóng đen còn nhanh hơn hắn đó là phân thân của Long Quân.

Phân thân Long Quân đuổi theo chém giết với Đát Kỷ một hồi đến làng phù đổng thì thành công hạ sát linh hồn của Đát kỷ mới trở lại hồ nước mới được Thuỷ Tinh dâng lên này lập miếu trấn áp yêu khí bên trong, rồi cất tiếng vang vọng trong không trung:

- Yêu hồ đã bị tiêu diệt, các con trở về đi.

Nói rồi thân thể biến mất trên không trung, Thuỷ Tinh cúi đầu tiễn đưa một lúc rồi trở về cung thủy tề, dân chúng xung quanh nghe âm thanh vang lên biết rằng người mới tiêu diệt yêu hồ là vị Cha Long truyền thuyết vì vui mừng trở về sinh sống trên bờ hồ mới này.

Một đốm trắng lơ lửng trong bóng đêm nhìn tất cát tức tối:

- Long Quân ah, ngươi hại Đát Kỷ ta thật thảm, để xem ta xử lý các con của ngươi ra sao, mảnh đất đầu bò rộng lớn không phải kẻ thù của các ngươi sao? Hahaha...

Người ta nói cửu vỹ hồ ly cửu mạng khó giết xem ra chẳng sai, Đát Kỷ cười lớn rồi bay ngược lên đại lục phương Bắc rộng lớn.

Long Quân trở về thì thấy Âu Cơ và các con đã tập trung đầy đủ lại thì gật đầu hiểu ý nói:

- Các con, đại Việt đã hình thành có lẽ đã đến lúc ta và mẹ các con cũng cần phải rời khỏi thế giới này để tránh khỏi làm lệch sự cân bằng của thiên địa.

Từng tiếng xôn xao, từng ánh mắt nhìn nhau, Hùng Vương đưa tay ra hiệu các em im lặng tiến lên chắp tay hỏi:

- Cha mẹ, cha mẹ định đi đâu?? Liệu bao giờ chúng con có thể gặp lại cha mẹ?

Long Quân vỗ vai Hùng Vương nhìn các con mơ miệng nói:

- Hai ta sẽ lên vị diện cao hơn nơi này và khai mở một thiên địa mới cho tất cả mọi người, còn khi nào gặp lại thì đến một ngày các con đủ cường đại sẽ tìm thấy con đường để đến.

- vâng, nhất định chúng con sẽ đến gặp cha mẹ, cha mẹ hãy đợi chúng con.

Hùng Vương và chín chín người quỳ sụp xuống chân hai người khẳng định ý chí của mình.

Long Quân, Âu cơ nhìn đàn con ánh mắt đầy thân thương tin tưởng, thiên khung mây đen kéo về từ khắp nơi bỗng nhiên nổi dông gió, sấm chớp lóe sáng cả vùng, người người trong khối thiên địa đều hướng về nơi này quỳ xuống vì họ cảm thấy nơi này hơi thở của giống nòi cường đại.

Long Quân nhìn nhìn thương khung dị tượng lại nhìn về phíacác con, đôi bàn tay dang rộng, một con rùa nhỏ từ một cái hồ nào đó phá không như bị hút lại về tay Long Quân, một tay một quang mang kim sắc rực rỡ tụ tập lại hình thành một thanh bảo kiếm toát ra vương giả khí tức nồng đậm.

Con rùa trên tay kia được Kim sắc bao trùm thì thân thể lơ lửng trên không trung mà lớn dần lên, vốn từ một con rùa bé trở thành một con rùa khổng lồ, từ màu xanh xám biến thành một con rùa vàng, rùa vàng lớn hoá hình thành một lão giả cung kính đứng sau Long Quân.

Long Quân cầm thanh kiếm trong tay thanh âm phát ra từ miệng vang ra khắp nơi trên Đại Việt khiến ai cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng:

- Đây là Thuận Thiên Kiếm, thanh kiếm mang theo một phần ý chí của ta, nó sẽ trợ giúp các con một phần những lúc đất nước gặp an nguy, còn người này là Kim Quy là sứ giả của ta, tạm thời Thuận Thiên Kiếm ta để chỗ hắn, đến thời điểm thích hợp hắn sẽ đưa lại cho các con, giờ đến lúc chúng ta phải đi rồi!

- Nhớ lấy lời ta, các con là anh em.

- Đứng lên đi! Vì một Đại Việt trường tồn.

Trong lòng trăm người con cũng như những người trên phiến thiên địa này thanh âm vang vọng họ nắm chặt tay, chặt lấy tay nhau hô vang khiến thiên địa như rung động dữ dội:

- Vì một Đại Việt trường tồn!!!!!

Long Quân, Âu Cơ nhìn tất cả mỉm cười rồi họ biến thành hai luồng ánh sáng, một hồng một vàng phá thiên biến mất khỏi thế gian, những người con quỳ một hồi lâu rồi mới trở về, giữ kỹ lời dặn dò trong tâm can.

Đại Việt mảnh đất Long hình, nơi thiên địa linh khí hướng về, đúng dự đoán của Long Quân từ trước, luôn phải hứng chịu sự tham lam của những thế lực xấu xa thèm muốn, đặc biết là đại lục đầu bò luôn tìm cách chiếm hữu, nhưng dù bất cứ thời điểm nào và cho dù bị chia cắt đàn áp từ mọi phương, dù đối phương có cường đại ra sao thì vẫn luôn có anh hùng hào kiệt lớp lớp xuất hiện, tay dương cao Thuận Thiên Kiếm phá tan mọi trở ngại xiềng xích.

- ----------------¥-----------------

“Dù ai đi ngược về xuôi

Nhớ ngày Giỗ Tổ mồng mười tháng ba

Khắp miền truyền mãi câu ca

Nước non vẫn nước non nhà ngàn năm”

10/3/2018, chúc tất cả mọi người một ngày lễ ý nghĩa

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới


Chương sau
Danh sách chương