Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 72: Mỹ nữ


Nhóc tỳ mắt to sáng sủa, áo da thú rách tả tơi. Nó ngại ngùng và chất phác như vậy khiến mọi người đều nở nụ cười.

"Tiểu đệ đệ còn xấu hổ cơ à. Thật là dễ thương quá đi." Cô gái dẫn đầu khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, lông mi rung lên. Khuôn mặt trắng tinh không một tì vết, làn da mịn màng động lòng người.

Nhóc tỳ vò đầu, cười một cách ngây ngô, nó cũng không nói gì nhiều cả. Bóng Lông ở bên cạnh lại càng tỏ vẻ đần độn, giống như một con thú non chưa có trí tuệ, ủ rũ nằm sấp ở trên vai của nhóc tỳ.

"Cháu thật không đơn giản nha. Nhìn trên người cháu vết mau loang lổ, chắc là đã giết không ít hung cầm mãnh thú rồi đúng không?" Bà lão mở miệng, trong con mắt lấp lóe ký hiệu màu bạc, có một loại ánh sáng khiến người ta run sợ, sâu không thể dò.

"Đúng vậy. Trong núi rất nguy hiểm, bọn thú cũng rất hung ác, cháu chỉ có thể bị động phản công." Nhóc tỳ nghiêm túc gật đầu.

"Tiểu đệ đệ. Có phải đệ đã tách khỏi ông của mình nhiều ngày rồi không? Nếu không áo da thú làm sao lại ra thế này?" Cô gái dẫn đầu cười nhạt, ánh sáng rực rỡ trong mắt tựa như ảo mộng. Cô ấy đẹp tới mức khiến người ta run sợ, đến đám người đi bên cạnh cũng biến sắc.

"Ừ. Gia gia dẫn đệ tới lịch lãm. Ông nói đây là một hành trình rèn luyện nghiêm túc, tất cả đều phải dựa vào bản thân đệ. Nếu không có nguy hiểm tới tính mạng thì ông sẽ không quan tâm." Nhóc tỳ 'rất thẳng thắn', giống như không biết nói dối vậy.

Cả đám người đều rùng mình. Dám một mình dẫn theo trẻ em đi xa trong Đại Hoang, hơn nữa còn tiến hành rèn luyện theo cách tàn khốc như thế này, nhìn kiểu gì cũng giống với phong phạm của một cao thủ.

Đồng tử của bà lão là màu bạc, ký hiệu chuyển động như nhật nguyệt chìm nổi, khí tức quanh thân rất mạnh. Bà ấy gật gật đầu. Một vài con cháu ưu tú của chư hầu đều có cao thủ đáng sợ đi theo để tiến hành rèn luyện. Nhưng để mặc một đứa trẻ hành tẩu và độc chiến hung cầm mãnh thú ở trong chốn Đại Hoang đáng sợ này thì lại rất ít thấy. xem tại TruyenFull.vn

Một người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Mấy năm gần đây, ở trên vùng đất rộng lớn này cũng xuất hiện mấy đứa trẻ siêu phàm. Trong tình huống không có trưởng bối đi theo vẫn có thể đi xuyên mười mấy vạn dặm qua Đại Hoang, đánh nhau với các loại hung cầm mãnh thú và thành công sống sót trở về."

Hiển nhiên là đám người này đều không đơn giản. Cho dù nhóc tỳ biểu hiện rất chất phác nhưng bọn họ cũng không tin tưởng hoàn toàn. Người nào cũng rất khôn khéo.

"Tiểu đệ đệ. Đệ không phải là thiên túng kỳ tài giống như vậy chứ. Một mình đi mười mấy vạn dặm mà không cần người lớn bảo vệ." Cô gái xinh đẹp mà linh động cười nói, tay cuốn cuốn mái tóc đen nhánh, lộ ra cái tai trắng tinh như tinh linh. Cử chỉ tuy chỉ trong nháy mắt lại xuất trần xúc động lòng người.

"Một mình đi mười mấy vạn dặm sao. Họ thật là lợi hại. Không sợ gặp phải Thái Cổ Di Chủng à?" Nhóc tỳ giật mình mở to mắt và nói.

Cả đám người hai mắt nhìn nhau. Họ đã tin lời của nó, bởi vì đôi mắt đó quá trong trẻo, không có chút tạp chất nào. Trời sinh đôi mắt này đã rất dễ để người khác nảy sinh hảo cảm và tín nhiệm. Trẻ con có thể một mình đi qua dãy núi man hoang dài mười mấy vạn dặm sẽ phải ghê ghớm cỡ nào. Sao có thể tùy tiện liền gặp được một đứa được cơ chứ.

Đột nhiên cô gái trẻ tuổi lại ra tay. Áo trắng tung bay, eo thon lắc một cái. Cả người giống như một cành liễu nhỏ nhắn mềm mại lướt tới gần. Cánh tay ngọc trắng muốt khẽ phất một cái đánh về hướng nhóc tỳ.

Nhóc tỳ cả kinh. Vì sao đang yên đang lành lại tự nhiên ra tay đánh người? Song nó phản ứng lại rất nhanh. Gần một hai năm nay nó vẫn luôn chống chọi lại thiên uy trong đại tự nhiên, thử thách dưới nước lũ, chiến đấu với hung cầm. Một khi nó đã hành động thì khí chất liền hoàn toàn thay đổi.

Mắt nhóc tỳ tỏa ra chùm ánh sáng kinh người, giống như hai ngọn đuốc nhỏ. Thân hình nó như Thần Hạc giương cánh, vẽ ra một đạo quỹ tích tuyệt đẹp. Tay phải thò ra, 'bịch' một tiếng liền tóm lấy cánh tay ngọc đó. Sau đó nó dùng sức kéo một cái làm cô gái xinh đẹp phải lảo đảo cúi người xuống.

Ai có thể ngờ một thằng bé chỉ cần vung tay một cái là đã có thần lực kinh thế như vậy? Tuổi nó vẫn còn nhỏ, đôi mắt vẫn còn đang chớp chớp, nhưng vừa thi triển động tác một cái liền nhanh như điện sẹt.

Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh. Thân hình của nhóc tỳ xoay tròn một cái thật nhanh, dán vào phía sau người của cô gái xinh đẹp vừa mới bị ngã đó. Tay trái của nó bịch một tiếng tóm lấy cái cổ trắng ngần của nàng. Ngón tay phải sáng lên, ký hiệu lấp lóe, ấn vào ngực của nàng ta. Lúc nào cũng có thể đánh xuyên vào.

Tất cả động tác đều hoàn thành trong nháy mắt, liên tục một mạch, nhanh như chớp, khiến đám người này đều giật nảy mình. Cô gái áo trắng này có thân phận cỡ nào? Không ngờ lại ăn phải quả đắng ở trong tay một đứa trẻ.

"Tỷ tỷ. Vì sao tỷ lại muốn đả thương đệ?" Nhóc tỳ giọng nói non nớt, dáng vẻ rất khó hiểu, nhưng mắt lại rất sáng. Nó không có nhìn cô gái áo trắng mà đang nhìn chằm chằm đám người kia.

Áo da thú của nó đã rách tả tơi, đều là máu thú màu đỏ đậm, đến ở trên tay cũng toàn là vết máu khô. Tay nó ấn ở trên bộ ngực trắng múp đó liền lập tức để lại mấy vết tay dơ bẩn.

Mà cái cổ trắng như thiên nga đó cũng không phải ngoại lệ. Mấy dấu tay đen xì ấn xuống tạo thành sự đối lập rõ ràng với làn da trắng muốt đó.

Ở không xa, mấy người đàn ông trẻ tuổi đều vẻ mặt dị dạng. Còn bà lão thì lại ôn hòa nói: "Chúng ta không có ác ý với cháu đâu."

"Vèo!"

Trên làn da trắng muốt óng ánh của cô gái xuất hiện từng mảng ký hiệu, giống như một bộ Thiên Thư in dấu ở trong hư không. Cả người bị bao phủ trong hào quang, trượt ra khỏi tay của nhóc tỳ như một con cá.

Nhóc tỳ kinh hãi trong lòng. Cô gái này thật sự rất siêu phàm, cơ thể trắng mịn nõn nà nhẹ nhàng như cá bơi trong nước, không thể tóm lấy được, thoáng cái liền trượt ra khỏi tay.

"Tiểu đệ đệ thật sự không đơn giản đó nha." Cô gái trẻ tuổi đang cười. Nàng thật sự rất giật mình, không ngờ lại bị một đứa bé bắt lấy dù chỉ trong nhất thời. Việc này nếu truyền ra ngoài thì với thân phận của nàng mà nói nhất định sẽ gây chấn động.

Lúc cô gái xinh đẹp trượt ra khỏi tay, nhóc tỳ cũng liền thả lỏng, cũng không có truy kích. Nó rất vô tội mà nhìn cô ấy, nói: "Tỷ tỷ đang làm cái gì vậy?"

"Tỷ chỉ muốn thử xem thực lực của tiểu đệ đệ thế nào mà thôi. Đúng là kinh người đó nha. Nhỏ tuổi như vậy mà tỷ đã có thể cảm nhận được tiềm lực cuồn cuộn như biển rồi." Cô gái gật đầu.

"À, là thế sao." Nhóc tỳ xấu hổ cười cười, nói: "Xin lỗi tỷ tỷ nhé."

Cả đám người đều nhìn lên trên ngực của cô gái xinh đẹp. Dấu ngón tay in quá rõ trên làn da trắng mịn đang lộ ra ngoài, ở trên cái cổ trắng ngần cũng giống vậy.

Cô gái cười một tiếng, cũng không có xấu hổ hay tức giận gì. Cánh tay nhỏ nhắn khẽ phất một cái. Ánh sáng lấp lánh lóe lên. Lập tức tất cả dấu vết đều biến mất.

"Ta tên là Hạ U Vũ. Tên của tiểu đệ đệ là gì vậy?"

"Đệ tên là Hạo Thiên." Nhóc tỳ trả lời dứt khoát.

"Cái tên này...." Mọi người đều ngẩn ra.

"Có khí phách. Tên hay!" Hạ U Vũ nở nụ cười xinh đẹp.

Bà lão cũng lộ ra nụ cười hiền lành, nói: "Cháu thật sự không đơn giản. Bất kể là do U Vũ bất cẩn hay thế nào thì việc cháu vừa làm cũng vô cùng kinh người."

Hạ U Vũ dùng tay cuộn cuộn làn tóc đen nhánh. Mặt nàng trắng óng ánh, tai sáng tựa tinh linh, mắt to trong như nước. Thoạt nhìn nàng có thể khiến lòng người rung động. Lòng bàn tay nàng lấp lóe hào quang, xuất hiện một đồ vật. Nó giống vàng nhưng không phải vàng, như đá mà cũng chẳng phải đá. Ở trên có khắc hàng loạt ký tự phức tạp.

"Đó là cái gì thế?" Nhóc tỳ tò mò hỏi.

Hạ U Vũ đưa về phía trước, đặt vào trong tay nó và nói: "Tiểu đệ đệ. Đệ tạm cất kỹ trước, đến lúc nào đó giao cho trưởng bối của đệ để họ dẫn đệ tới 'Bổ Thiên Các'."

"Bổ Thiên Các ư?" Tiểu Thạch Hạo ngẩn ra, không biết đó là một nơi như thế nào.

"Vậy chắc đệ đã từng nghe về Trục Lộc Thư Viện rồi chứ. Nó có ý là quần hùng cùng tranh giành. Thư viện này chuyên môn tuyển các kỳ tài ở trên vùng đất rộng lớn mênh mông này để chỉ điểm họ tu hành. Mà Bổ Thiên Các hay Thần Vương Điện thì lại ngang hàng với Trục Lộc Thư Viện."

Nhóc tỳ suy nghĩ một lúc, cũng không có hỏi thêm gì liền nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn.

Người ở bên cạnh đều giật mình. Họ không ngờ Hạ U Vũ lại đem cái phù bài này tặng cho đứa trẻ trông như dã nhân này. Đây không phải là vật bình thường đâu.

Cuối cùng, nhóc tỳ chào tạm biệt họ. Nó nói phải tiếp tục rèn luyện bản thân rồi liền nhảy lên Độc Giác Thú mà đi. Ở trong quá trình này, Bóng Lông vẫn luôn tỏ ra ủ rũ, mắt to vô thần, giống như một con thú núi bình thường vậy.

"U Vũ. Lần này cháu nhận lệnh đi Tây Cương, trong tay chỉ có tám cái phù bài mà thôi. Đây đã là cái cuối cùng rồi. Cứ thế mà cho thằng bé đó à?" Một vị trung niên hỏi.

Một thanh niên nói: "Cầm phù bài như vậy tiến vào Bổ Thiên Các có nghĩa là thân phận sẽ một bước lên trời. Các loại thuốc quý, ký hiệu hay bí pháp đều sẽ được uy tiên cân nhắc. Cái phù bài này là vô giá!"

"Đúng vậy. U Vũ à, Vũ Tộc tại Thạch Quốc từng định xin cháu cái phù bài này cơ mà. Họ muốn lót đường cho một đứa con nỗi dõi vô cùng mạnh mẽ nên cần vào Bổ Thiên Các. Cháu không cân nhắc thêm hay sao?" Người đàn ông trung niên nói.

"Dựa vào thân phận và địa vị của họ thì con nối dòng chắc sẽ không kém. Muốn thông qua khảo nghiệm vào Bổ Thiên Các hẳn không thành vấn đề. Các loại thuốc quý mà phù bài có thể mang đến chẳng nhẽ bộ tộc của họ còn thiếu hay sao?" Hạ U Vũ không cho là đúng.

"Loại gia tộc lâu đời cỡ này quan tâm chính là thể diện." Bà lão nói.

"Vậy thì có thể thoải mái đi xin người khác. Lần này cháu đi Tây Cương, phù bài đã đưa hết rồi." Hạ U Vũ cười.

Người trung niên nhắc nhở: "Vũ Tộc rất mạnh. Không thể dễ dàng đắc tội được. Nhất là trong tương lai, bọn họ nhất định sẽ vô cùng huy hoàng, bởi vì họ là nhà cậu của thằng bé Thạch Gia đó."

Bà lão nghe mà nhíu mày, nói: "Thế này đi. Ta sẽ đi xin thêm một cái phù bài. Có một vài Vương Hầu thật sự không thể dễ dàng đắc tội."

"Dù nói thể nào thì thằng bé vừa rồi rất không đơn giản. Cháu cảm thấy nếu mình không ra tay, để người của Trục Lộc Thư Viện phát hiện thì ắt sẽ bị cướp mất. Nếu là vậy thì Bổ Thiên Các sẽ phải hối hận." Cô gái áo trắng nói. Bọn họ tìm trứng thần ngũ sắc của Thái Cổ Di Chủng cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của chuyến đi này.

"Nó rất mạnh sao?" Có người ở bên cạnh hỏi.

"Tiềm lực rất ghê ghớm. Tay của nó vung một cái ít nhất phải có thần lực mấy vạn cân." Hạ U Vũ thu lại nụ cười động lòng người, trịnh trọng nói.

"Nhỏ như vậy mà cơ thể đã có thần lực như thế rồi sao?" Người bên cạnh đều không dám tin, đồng thời họ cũng bừng tỉnh. Khó trách cô gái bị kéo cho lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.

"Ừ. Ta cũng đã nhìn ra. Nếu thằng nhóc thoạt nhìn rất chất phác này không giấu dốt thì hai tay của nó vung một cái ít nhất phải có thần lực cỡ tám chín vạn cân. Đó là sức mạnh cơ thể thuần túy thôi đấy." Bà lão nghiêm túc bổ sung.

"Cái gì?" Cả đám người đều kinh hô.

"Không thể nào? Vung hai tay một cái liền có thần lực tám chín vạn cân. Vậy thì đã tiếp cận tới cửa ải Cực Cảnh lúc Thái Cổ Hung Thú khảo nghiệm con non rồi!"

"Đây tuyệt đối là một kỳ tài kinh thế. Đáng để tranh cướp và bồi dưỡng!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thế Giới Hoàn Mỹ