Thế Tử Hung Mãnh

Chương 16: 16: A… Nữ Nhân 1

Chương sau
Danh sách chương

Bảy ngày sau.

Hứa Bất Lệnh đi ra Quốc Tử Giám, huýt sáo, một con hắc mã chạy chậm tới, dừng ở trước mặt hắn.

Ngựa này là Truy Phong Tuyết Đề sinh ra ở Mạc Bắc, trong quân Tây Lương dưới trướng Túc Vương, kỵ quân chiếm mười vạn, ngựa đều tới từ Mạc Bắc.

Trăm thớt lương câu ra một thớt tuyết đề, trăm thớt tuyết đề lại ra một con truy phong, giá cả có thể so với hoàng kim trọng lượng ngang nhau, hơn nữa có tiền khó mua, toàn bộ Trường An chỉ có hai thớt, một thớt khác là tọa giá của thiên tử.

Hứa Bất Lệnh nhảy lên ngựa, phi nhanh về phía Túc Vương phủ, ở xung quanh hoàng thành đều là vương hầu tướng lĩnh, ngoài phủ đệ hộ vệ sâm nghiêm, người đi đường cũng không nhiều.

Ước chừng một chén trà thời gian, xuyên qua Khôi Thọ Nhai, xa xa đã nhìn thấy bên ngoài Túc Vương phủ ngừng một cỗ kiệu nhỏ, có nha hoàn dáng vẻ đoan trang, cầm dù đứng ở cửa ra vào, cung kính chờ đợi.

Là thiếp thân nha hoàn của Lục phu nhân.

Hứa Bất Lệnh đau đầu, ghìm chặt cương ngựa, chuẩn bị quay về Quốc Tử Giám tránh một đêm, sau lưng đã truyền đến thanh âm ngọt ngào:

- Tiểu vương gia!

Hứa Bất Lệnh thở dài, chỉ có thể thúc ngựa chạy tới, đi đến trước người nha hoàn, biết rõ còn cố hỏi:

- Nguyệt Nô, sao ngươi lại tới đây?

Nguyệt Nô cúi người thi lễ, thanh âm ôn nhu:

- Thế tử điện hạ, phu nhân ở nhà đợi ngươi ba ngày, không thấy ngươi qua, cho rằng ngươi xảy ra chuyện, nên phái tiểu tỳ tới xem thử.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, quay đầu ngựa tiến về nơi ở của Lục phu nhân.

Ở Khôi Thọ Nhai tất cả đều là vương hầu tướng lĩnh, ba phủ đệ ngay đầu phố, chính là ban cho ba nhà “Tiêu, Lục, Hứa”.

Hoài Nam Tiêu thị là một trong mấy môn phiệt của Đại Nguyệt, trung nguyên to lớn thay đổi triều đại ba lần, Tiêu gia đều sừng sững không ngã, đời đời làm tướng.

Kim Lăng Lục gia cũng là thế gia môn phiệt, phủ đệ ở kinh thành ngay đối diện cửa Tiêu gia.

Tuy Hứa gia được phong vương, nhưng thật luận nội tình của ba nhà, thì khác biệt vẫn còn tương đối lớn.

Lúc Lục phu nhân tuổi trẻ hứa gả cho một đệ tử Tiêu thị, chỉ tiếc vừa qua cửa phu quân liền mất, thành quả phụ.

Thế gia coi trọng lễ nghi cương thường, Lục phu nhân thân là hậu duệ của Lục thị, tự nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt khí tiết, không có khả năng tái giá, qua nhiều năm như vậy danh tiếng rất tốt.

Nàng ở kinh thành quen nên không muốn đi Hoài Nam, vẫn luôn ở trong Cảnh Hoa Uyển gần Tiêu phủ.

Hứa Bất Lệnh ở ngoài Cảnh Hoa Uyển tung người xuống ngựa, bảo hộ vệ chờ ở bên ngoài, mình thì xe nhẹ đường quen tiến vào, đi tới biệt viện ven hồ.

Hàn phong rì rào, trong lâm viên kỳ hoa dị mộc đã sớm héo tàn, bao trùm lấy tuyết mỏng mịt mờ.

Biệt viện lịch sự tao nhã, hồ nhỏ vốn là địa phương ngày mùa hè hóng mát, Lục phu nhân yêu thích thanh tịnh, nên vẫn luôn ở chỗ này, chỉ lưu mấy nha hoàn ở bên người hầu hạ.

Trên tường rào, ngói xanh… che kín bông tuyết, đèn lồng đỏ treo ở ngoài cửa viện theo gió đong đưa.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi đến ngoài biệt viện, mở cửa ra, nha hoàn đi tới đi lui, trong tay bưng chậu nước nóng.

Ào ào...

Tiếng như có như không truyền đến.

Hứa Bất Lệnh do dự một chút, quay người đi ra thạch đình ngoài biệt viện, chỉ là nha hoàn bên trong đã nhìn thấy hắn, bước chân vội vàng đi tới, cung kính nói:

- Tiểu vương gia, phu nhân đang tắm rửa, ngài chờ chốc lát.

- Được.

Hứa Bất Lệnh nắm áo lông chồn trên người thật chặt, an tĩnh đứng ở bên ngoài chờ.

Chỉ là rất nhanh, sau khi nha hoàn đi vào thông báo, trong biệt viện không lớn truyền ra thanh âm hơi có vẻ nổi nóng, cực kỳ nghiêm túc:

- Bất Lệnh, ngươi đi vào.

- ...

Hai tay của Hứa Bất Lệnh giấu ở trong tay áo, nhìn lâm viên tuyết trắng mênh mang, phảng phất như không nghe thấy.

Đạp đạp...

Nha hoàn đi tới, biểu tình hơi có vẻ cổ quái, len lén liếc nhìn tuấn mỹ vô song thế tử điện hạ một chút, nhỏ giọng nói:

- Tiểu vương gia, phu nhân bảo ngươi đi vào…

- …

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, chỉ cảm thấy Lục phu nhân hơi chủ quan, mặc dù thân thể hắn chỉ mười bảy mười tám, nhưng ý trí sớm đã thành thục, hơn nữa mười bảy mười tám cũng không nhỏ nha.

- Mau vào! Ta nói cũng không nghe sao?

Thanh âm của Lục phu nhân hơi có vẻ nổi nóng, tựa hồ còn dùng tay vỗ xuống nước.

Hứa Bất Lệnh kiên trì tiến vào biệt viện, tây sương lóe lên đèn đuốc mờ nhạt, trên giấy dán cửa sổ chiếu ra hình dáng của một nữ nhân, đường cong uyển chuyển, có lồi có lõm, nha hoàn thì đi lại ở trong đó.

Con mắt Hứa Bất Lệnh nhìn về nơi khác, đi đến ngoài cửa sổ thì dừng bước, khẽ cười nói:

- Lục di, ta chờ ở bên ngoài là được, ngươi bận bịu trước đi.

- Đợi chút nữa ngươi lại chạy sao, ta bảo ngươi tới, ngươi lại giả bộ như không nghe thấy, chê ta dài dòng sao?

Ào ào...

Hứa Bất Lệnh vuốt cái trán, đưa lưng về phía cửa sổ, nghĩ nghĩ:

- Lục di quá lo lắng, ân...!có chút việc tư...

Trong phòng thanh âm soạt soạt không ngừng, hơi trầm mặc, mới khẽ thở dài một tiếng, mang theo vài phần u oán:

- Dù như vậy, ta cũng chỉ là hỏi, chính ngươi chú ý liền tốt.

Trước mấy ngày ngươi đánh Tiêu Đình...

- Ta biết sai.

- Không nói ngươi sai, đánh tốt, Tiêu Đình cả ngày miệng lưỡi trơn tru, lấn yếu sợ mạnh, không hề giống như nam nhân, nếu hắn không phải tiểu thúc tử của ta, ta đã sớm thu thập hắn.

- Ừm...!tốt, lần sau ta tiếp tục cố gắng.

- Tiêu Đình chạy tới trong cung cáo trạng, thái hậu còn bảo ta quản giáo ngươi, hừ...!ta làm sao nỡ quản giáo ngươi, thương ngươi còn không kịp, hận không thể ngậm ngươi vào trong miệng...!Ai...!đáng tiếc ngươi trưởng thành, không thích người trông coi, ta cũng cảm thấy mình lo chuyện bao đồng...

Nói xong liền mang theo mấy phần u oán.

Hứa Bất Lệnh hít một hơi, tâm bình khí hòa, lấy khẩu khí của vãn bối, mỉm cười nói:

- Làm sao có thể, ta thích nhất chính là Lục di, người khác ta căn bản không thèm phản ứng.

- Khẩu thị tâm phi...

Ngữ khí của nàng ôn hòa một chút, tiếng nước vang lên, tựa hồ từ trong thùng tắm đi ra, thanh âm căn dặn lại vang lên:

- Bảo ngươi tới, không phải vì giáo huấn ngươi.

Kinh thành đến thích khách, võ nghệ thực cao, chủ quan của Tập Trinh Ty Trương Tường cũng xém chút bị ám sát, mười năm trước Tập Trinh Ty trắng trợn tiêu diệt người trong giang hồ, lưu lại không ít dư nghiệt.

Cha ngươi cũng phát binh tiêu diệt rất nhiều, có khả năng cũng sẽ ra tay với ngươi, gần đây cẩn thận một chút.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu:

- Biết rồi.

- Còn nữa, sự tình muối lậu là chuyện gì xảy ra?

Hứa Bất Lệnh biết sẽ hỏi cái này, bất đắc dĩ nói:

- Trùng hợp đi ngang qua, thuận tay giúp một chút mà thôi..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thế Tử Hung Mãnh


Chương sau
Danh sách chương