Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 81: 81: Cổ Kim Chi Thuyết

Chương sau
Danh sách chương

Trần Vũ đương nhiên thấy tình huống phía trước, hắn thầm đánh giá hai người kia, tâm tình rất nhanh đã buông lỏng.

Mà đúng lúc này, trung niên đuổi theo đằng sau lấy ra một tấm Liệt Diễm Phù đánh tới, hỏa diễm ngập trời nhanh chóng đuổi theo thiếu nữ kia.

"Đạo hữu, cứu ta!" Tiếu nữ xảo trá dị thường, lập tức thét lớn một tiếng rồi bay thẳng đến chỗ Trần Vũ.

Vừa thấy cảnh này, sắc mặt Trần Vũ âm trầm đến cực điểm, đây rõ ràng muốn đem hắn làm lá chắn.

Trần Vũ làm sao để đối phương được như ý?

Hắn lập tức thay đổi pháp thuật, đột ngột chuyển từ Đằng Vân Thuật sang Ngự Phong Thuật.

Trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, làm thiếu nữ kia nhảy dựng, tức giận oang oang mắng chửi.

Sau cùng, thiếu nữ kia không thể làm gì khác, chỉ có nước đâm đầu tránh né, sau đó tiếp tục chạy trốn.

Trung niên đuổi theo phía sau thấy vậy liền cảm kích, rồi đuổi theo không buông.

Trần Vũ căn bản chẳng thèm để ý tới ánh mắt của thiếu nữ kia, mà thong dong đạp mây rời khỏi.

Hắn vốn không có ý định xen vào chuyện của người khác, hơn nữa cả hai không quen biết nhau, giúp nàng được lợi ích gì chứ?

Một ngày sau, Trần Vũ bước vào Huyền Linh Điện, giao tấm linh bài cho trung niên lần trước, đồng thời lấy đồ vật đặt lên bàn.

"Tử Dương Kim Tâm Liên thành thục đáng lý phải có chín hạt mới đúng, còn đằng này chỉ có ba hạt.

Xem ra, trong lúc chạy trốn đã làm rơi không ít, nên giá trị đại giảm." Trung niên cẩn thận đánh giá, chỉ ra điểm thiếu khuyết trên gương sen.

Tuy ngoài mặt y không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi, trung niên không ngờ thiếu niên tóc trắng lại dám vào Tử Hà Cốc.

Hơn nữa, người này còn lấy được linh dược mà không bị thương, chuyện này thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Lại nói, mặc dù Tử Dương Kim Tâm Liên bị tổn hao gần hết, nhưng như vậy cũng đã rất tốt.

Trần Vũ nghe lời này, hắn không phủ nhận mà gật đầu: "Các hạ nói không sai, trong lúc chạy trốn ta đã làm rơi hết sáu hạt sen.

Không biết nhiệm vụ này có thể nhận được bao nhiêu linh thạch vậy?"

"Thật đáng tiếc, nhiệm vụ yêu cầu Tử Dương Kim Tâm Liên phải nguyên vẹn, cho nên nhiệm vụ này ngươi chỉ có thể nhận được 160 linh thạch." Trung niên kia tiếc hận thay cho Trần Vũ, bất quá nghĩ lại cũng đúng.

Một tên Ngưng Khí tầng hai tiến vào đó không chết đã tạ ơn trời đất.

Đằng này không những giữ được mạng mà còn lấy được vài hạt Tâm Liên, xem ra tổ tiên trên cao gánh còng lưng luôn rồi.

Trung niên kia suy nghĩ một chút, dùng bút ghi vào sổ sách, đồng thời giao linh thạch: "Đây là 160 linh thạch, ngươi kiểm tra lại đi!"

"Đa tạ!" Trần Vũ nhận linh thạch bỏ vào túi trữ vật, cũng không có ý định kiểm tra, sau đó ôm quyền cáo từ.

Bước khỏi cửa Huyền Linh Điện, Trần Vũ thầm vui mừng, trước khi vào Tử Hà Cốc hắn tốn 40 linh thạch để mua linh phù cùng đan dược.

Hiện giờ, bàn giao nhiệm vụ được trả 160 linh thạch, vậy hắn vẫn lời 120 linh thạch, xem như không lỗ vốn.

Còn tại sao Tử Dương Kim Tâm Liên chỉ có ba hạt, đó là vì hắn đã giữ lại một hạt trong người.

Phòng hờ tương lai có lúc dùng tới, khi đó không cần tiến vào nơi quỷ quái đó nữa.

Trả nhiệm vụ xong, Trần Vũ không vội nhận thêm nhiệm vụ mới, hắn muốn tịnh dưỡng ít ngày để củng cố tu vi.

Ngoài ra, mấy ngày sắp tới là đại hội mười năm diễn ra một lần, hắn phải tranh thủ thời cơ mới được.

.

.

Mấy ngày sau, lượng người đổ vào Địa Uyên Thành đông như trẩy hội, người tới nườm nượp.

Ngay trung tâm Địa Uyên Thành đã dựng lên một cái quảng trường rộng lớn, có thể dung nạp hơn ngàn người.

Sáng sớm Trần Vũ đến quảng trường tìm vị trí thích hợp, tuy vậy, số người tới đây sớm hơn hắn cũng rất nhiều.

Mặt trời còn chưa mọc đã có hơn trăm người ngồi đợi, Trần Vũ thấy vậy cũng ngồi xuống cùng những người khác.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tiêu Phong trưởng lão của Thiên Kiếm Tông rốt cuộc cũng đến quảng trường giảng đạo.

Người này là một trung niên, nếu nhìn mặt đoán tuổi chắc chắn không quá bốn mươi, nhưng thực sự người này đã ngoài sáu mươi.

Trong quảng trường, ngoài tán tu như hắn, còn có một số thế gia tu tiên cùng tông môn tiểu phái tham gia.

Bọn họ tranh nhau đặt ra những câu hỏi hóc búa, nhưng đều được Tiêu Phong trưởng lão giải thích một cách trôi chảy.

Trong lúc nghe người khác nhắc tới pháp quyết tu tiên, Trần Vũ có chút khúc mắc trong lòng, đứng dậy ôm quyền cung kính hỏi:

"Tiêu tiền bối, nếu nói pháp quyết đều phân chia mạnh yếu, ưu nhược khác nhau, vậy tại sao những pháp quyết cổ xưa từ Táng Tiên Chi Địa lại có uy lực vượt xa cùng cấp? Đáng lý, theo thời gian trôi qua, kinh nghiệm của tu sĩ phải phong phú hơn tiền nhân đi trước, như vậy pháp quyết đời sau phải tốt hơn đời trước mới đúng chứ?"

"Tiểu hữu, ngươi tên họ là gì?" Tiêu Phong trưởng lão vuốt chòm râu, ánh mắt có chút thưởng thức.

Những người khác nghe vậy chợt ngẩn ra, vẻ mặt cũng tán thưởng thiếu niên tóc trắng vạn phần.

Trần Vũ nghe vậy, hắn không dám chậm trễ, ôm quyền đáp: "Vãn bối Trần Vũ, không tông không phái, là một tán tu vô tri! Kính mong tiền bối giải thích nghi vấn trong lòng."

"Không tông không phái, tán tu Trần Vũ! Cũng tốt, lát nữa kết thúc, ngươi theo ta!" Tiêu trưởng lão gật đầu, phóng mắt nhìn khắp quảng trường, âm thanh không nhanh không chậm nói:

"Ừm, câu hỏi của Trần tiểu hữu rất hay! Cõ lẽ đây là nghi hoặc của rất nhiều đạo hữu trong quảng trường? Thôi thì ta sẽ giải thích một chút cho các ngươi hiểu, tránh cho người khác nói các ngươi không có kiến thức."

Tiêu Phong trưởng lão nhắm mắt một chút, dường như đang sắp xếp lại lời nói trong lòng, sau đó mới giải thích:

"Đúng như vị tiểu hữu kia nói, theo thời gian thì kinh nghiệm của tu sĩ sẽ tăng lên không ít, điều này không thể phủ nhận."

"Nhưng có một điều mà các ngươi không biết, đó là tu tiên giới của chúng ta chỉ mới phát triển thời gian gần đây mà thôi, chính xác là mới hơn mười vạn năm."

Chúng tu sĩ bên dưới nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, thời gian hơn mười vạn năm chỉ là khởi đầu thôi sao?

Mọi người nhịn không được mà nghị luận sôi nổi, ngươi một câu, ta một câu làm quảng trường ồn ào hơn hẳn.

Tiêu Phong trưởng lão cười cười, nhẹ phất tay ý kêu mọi người im lặng, chậm rãi nói tiếp:

"Có lẽ các ngươi sẽ thắc mắc vì sao ta lại nói như vậy? Thật ra nguyên nhân là do đại kiếp cách trăm vạn năm xảy ra một lần! Mỗi lần xảy ra đại kiếp, toàn bộ tu tiên giới đều bị chôn vùi.

Cách thức tu luyện hiện nay là tìm hiểu từ một số điển tịch còn sót lại sau trận đại kiếp đó."

"Lại nói, các tiền bối trước kia có trăm vạn năm phát triển, mà chúng ta chỉ mới hơn mười vạn năm.

Vậy các ngươi nghĩ sự hiểu biết về thiên địa của chúng ta có vượt qua tiền nhân đi trước hay không?"

"Nói tới đây chắc các ngươi đã hiểu tại sao các loại Pháp Quyết, Pháp Khí, Pháp Bảo thời viễn cổ lại vượt xa thời đại của chúng ta rồi chứ?"

Nói tới đây, Tiêu Phong trưởng lão khẽ im lặng, nhấp nháp chén trà, chờ cho mọi người tiêu hóa thông tin vừa rồi.

"Nguyên lai là như vậy!" Trần Vũ thầm gật đầu, rốt cuộc đã hiểu tại sao pháp quyết của hắn lại mạnh hơn loại khác.

Lại nói, tuy bản thân từng xem qua điển tịch, khi đó hắn không biết những lời kia thật giả ra sao.

Nhưng hôm nay, nghe Tiêu trưởng lão xác thực đại kiếp trăm vạn năm có một không phải xàm ngôn thì rất kinh ngạc.

Bất quá, hắn lại không lo lắng dù chỉ một chút, bởi vì thời gian tới đó còn quá xa, người như hắn không cần nghĩ nhiều..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Đạo Phi Tiên


Chương sau
Danh sách chương