Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 70: Chiến Thần Đỉnh biến hoá


Quỷ hồn này trên thân mặc dù không hề phát sinh ra chút nào uy áp, bất quá, trong não hải Vũ Thiên Long cũng vô tình mà nảy sinh tâm lý kính úy, kính úy kia là một loại bản năng đến từ tận sâu tim can phế phủ.

Vũ Thiên Long cực kỳ hoang mang, đây lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một dạng tồn tại phi thực chất là hồn ma bóng quế, bởi vậy càng không biết phải xử lý làm sao cho thỏa đáng.

Cũng đúng lúc này, phía sau lưng quỷ nữ thình lình xuất hiện thêm một cái bóng dáng nhỏ bé, nhìn kỹ thì là hài tử, hài tử này trên thân oán niệm chập chùng, sát khí kinh thiên vô cùng vô tận thét gào bộc phát, tựa hồ một tôn tiểu Ma Vương tà ác quân lâm thế gian, tứ chi hắn bị bao trùm bên trong tầng tầng u vụ, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt cùng nửa thân trên.

Diện mục khả ái, ngũ quan thanh tú, đôi má hồng hồng nhìn chi chi ngô ngô cực kỳ đáng yêu, bất quá, nhãn thần lạnh băng, một cái liếc mắt hờ hững cũng có thể khiến người đối diện phải trầm mê, cảm giác tựa hồ lạc bước lọt vào bên trong tuyệt âm chi địa.

” Đại ca! Đừng làm hại mẹ ta! Van cầu ngươi! ” Quỷ hài khép nép, lén nhìn Vũ Thiên Long một cái, nhỏ giọng cầu xin, vẻ mặt ngây thơ lộ ra rõ ràng sự hoang mang, lo lắng.

Có lẽ đã từng kiếp sống trên dương thế bản thân phải trải qua những chuỗi tháng ngày hãi hùng, hoặc giả từng đối diện với chuyện gì ám ảnh lắm, vậy nên ánh mắt ngây thơ kia khi nhìn đến ngoại nhân cũng khó tránh khỏi tâm lý dè chừng.

” Đổ Thiên! Là hắn, nhãn thần này! Diện mục này! Khí tức này tuyệt đối không sai! ” Vũ Thiên Long cảm giác quỷ hài trước mặt đối với bản thân mình khá quen thuộc, tựa hồ đã từng gặp qua đâu đó, bất quá trong phút chốc ngắn ngủi, đại não hắn cũng không có đủ thời gian để tư duy, phải mất đến mấy chục cái hơi thở Vũ Thiên Long mới có thể đưa ra khẳng định.

” Ngày đó trong Phế Cung hắn rõ ràng là người sống, còn vượt hết tám mươi tầng Ma Tháp cùng ta kịch liệt đi tranh chấp truyền thừa! Tại sao lúc này đứng trước mặt lại là một đầu quỷ hồn vô phách? Chuyện này! Chuyện này rốt cuộc nên giải thích thế nào đây? ” Vũ Thiên Long cả kinh, đáy lòng hoang mang, bất quá trước sau hắn vẫn không thể đưa ra một câu trả lời thật hợp lý.

Đúng lúc này u vụ trên thân quỷ hài bỗng nhiên nhất tề quật khởi, từng trận từng trận tựa thủy triều điên cuồng bộc phát, sát khí kinh thiên gào thét mà ra, quỷ hài há miệng gầm lên một tiếng, thanh âm giận dữ pha lẫn chút kích động không ngừng quẩn quanh bên trong thiên địa: ” Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết! ” Khuôn mặt phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, diện mục nguyên bản trắng trẻo khả ái giờ phút này chóng vánh thay đổi.

Chỉ thấy tại khuôn mặt quỷ hài lúc này được chồng chất, tô vẽ lên vô số tia hắc tuyến, vằn vện, dọc ngang, trên mi tâm có thể nhìn thấy rõ ràng ấn ký một đóa hắc liên bảy cánh, hắc liên này bạo phát ra ánh sáng tử quang u ám, lại mạnh mẽ xoay tròn, cuồn cuộn vận chuyển, sinh sinh hút vào tinh nguyên trời đất.

Một cỗ khí tức vô cùng uy mãnh bỗng nhiên giáng lâm, khí tức kia tuyệt đối xa lạ, tựa hồ trong mảnh thế giới này chưa từng xuất hiện qua mà đến đâu đó từ một tầng thương khung cách biệt, bên trong tràn ngập khí tức tuyên cổ, khí tức thê lương, có một loại cô độc cùng lãnh ngạo không thể gọi tên.

Vô số tia hắc tuyến tại sát na này bỗng nhiên tự hành dịch chuyển, đều đặn, nhịp nhàng, tựa hồ có đến ngàn vạn con dòi bọ đang chen lấn, lúc nhúc di động, vô số tia hắc tuyến lại thình lình dung nhập vào nhau, thuận lợi vẽ lên một cái văn án màu đen.

” Vu tộc! Thiên Vu! ” Đại Bảo lúc này cư nhiên bừng tỉnh, nhãn thần lập tức tỏ ra hốt hoảng, hắn trợn mắt nhìn quỷ hài trước mặt, thảng thốt hét lên kinh hãi.

Vũ Thiên Long không hiểu, hắn chỉ cảm giác được một cỗ bất an đang vồ vập kéo đến, khí tức của quỷ hài không phải đến từ hồn lực hay tinh thần lực mà hoàn toàn là thực chất, thậm chí bên trong ẩn ẩn còn phát sinh ra mãnh liệt uy áp, bất quá không hề giống với uy áp phổ thông của Tu Chân giả.

Một cỗ khí tức không thể gọi tên, siêu việt Kết Đan cảnh tu vi tại thời khắc này ầm vang ép xuống, khiến cho thiên địa oanh minh, hư vô bốn phía nhấc lên phong bạo, dưới bóng đêm hôn ám, không khí càng trở nên thô trọng cực kỳ.

Quỷ hài há miệng mỉm chi, cười dài thành tiếng, tầng tầng u vụ bên trên nhanh chóng huyễn hóa, tạo thành hư ảnh mờ nhạt một tôn Lệ Quỷ dữ tợn, Lệ Quỷ cất tiếng cuồng khiếu, thanh âm sắc lạnh nghe rợn cả người, lại nhe nanh múa vuốt, nhằm hướng Vũ Thiên Long bổ nhào mà đến, tử khí cùng huyết quang ngập trời khuếch tán.

Sát na này não hải tê dại, tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ khống chế lấy, tựa hồ sợi xích sắt thật dài quấn chặt thân thể, càng giống như chính mình vừa rơi vào bên trong vũng sình nhầy nhụa, hô hấp khó khăn, đến hoạt động của tứ chi cũng tương đối chật vật, thần sắc tỏ ra kinh hãi, Vũ Thiên Long miệng nhẩm khẩu quyết, tay phải ngưng ấn.

” Nhất Thủ Già Thương Khung! “.

Thanh âm vừa rơi xuống, cánh tay của Vũ Thiên Long cũng nhanh chóng nhấn về phía hư vô, ở đó đồng thời xuất hiện một cái cự đại thủ ấn, thủ ấn này lóe lên u mang lạnh lẽo, ngập trời mà đến, tựa hồ một ngôi lưu tinh xé nát tầng không, hung hăng cùng hư ảnh Lệ Quỷ kia một chỗ va chạm.

” Đinh! Đinh! Đinh! “.

Mấy tiếng nổ dài làm rung chuyển đại địa, cát bay đá chạy, vô số khóm trúc bị dư ba lực lượng quật đổ, nằm rạp một mảnh, ngã nghiêng trên mặt đất.

Thoáng cảm giác lạnh lẽo, chỉ thấy Lệ Quỷ kia đã thuận lợi đặt một tay lên ngực Vũ Thiên Long, khuôn miệng mở rộng, một luồng hơi thở băng giá nặng nề đập vào mặt.

Không có chấn động, không trùng kích, bất quá bàn tay kia tựa hồ đang nắm lấy, bóp chặt trái tim Vũ Thiên Long, theo đó một cỗ đau nhức cùng cực từng hồi truyền đến, không khác gì nỗi thống khổ của vạn tiển xuyên tâm.

” Lạc Thiên! ” Đại Bảo đứng bên cạnh Vũ Thiên Long, bất quá mọi chuyện diễn biến quá mức nhanh chóng, khiến hắn mặc dù muốn cũng không có thời gian tham gia trợ chiến.

Tiếng thét rơi xuống, thân thể Đại Bảo bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, đồng thời huyễn hóa ra hàng chục đạo tàn ảnh trùng điệp chồng chất lên nhau, trong đó có một đạo tàn ảnh cách không bước ra trực tiếp cùng tôn Lệ Quỷ kia một chỗ đụng chạm.

” Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! “.

Lực lược nhục thân Kết Đan toàn diện bộc phát, mặt đất trên khuôn viên trăm trượng kịch liệt chấn động, lại nhanh chóng nứt toác, tạo thành vô số khe nứt dày đặc như mạng nhện.

Hư ảnh Lệ Quỷ khẽ lắc lư, bất quá! Đại Bảo cũng phải chịu đựng trùng kích không nhỏ, lập tức thổ huyết, phun ra mấy ngụm máu tươi, thân hình bay ngược về phía sau, ngã nhào trên mặt đất.

Chỉ cần chừng ấy thời gian, Vũ Thiên Long nhanh chóng thoát khốn, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ điểm lên mi tâm.

Tức thì một đạo tử quang từ bên trong mi tâm Vũ Thiên Long gào thét bay ra, nhanh chóng định trụ giữa hư vô, Chiến Thần Đỉnh ngự không lăng lập, Sơn Hà Đồ cũng trải rộng, đón gió phành phạch tung bay.

” Thu! ” Vũ Thiên Long ý niệm vừa động, từ bên trên Sơn Hà Đồ, lập tức một cỗ hấp lực cường đại bạo phát mà ra, lực lượng này tuyệt đối vượt xa dĩ vãng, bởi vậy mà hư vô bốn phía theo đó vặn vẹo không ngừng, phong bạo ngập trời gào thét lại cấp tốc xoay tròn tạo thành hình ảnh hư ảo của một cái vòi rồng.

” U! U! U! ” Không khí xung quanh bị cuốn vào, bị áp súc, lực lượng hấp nạp vô cùng vô tận mang theo xu thế nghiền ép tựa hồ muốn cuốn trôi hết thảy, miệng vòi rồng ở giữa hư vô, tham lam hút lấy vạn vật.

” Không! Đừng làm hại mẫu thân ta! ” Quỷ hài bất lực ngẩng đầu nhìn đạo vòi rồng đang cuồng loạn trên bầu trời, có một cỗ run sợ đến từ tâm linh khiến cho quỷ hài không thể mảy may nảy sinh chút nào ý nghĩ phản kháng.

Hư ảnh Lệ Quỷ tại thời khắc này kịch liệt run rẩy, cuối cùng như tấm gương giòn tan rơi xuống, vỡ nát ra, bị Sơn Hà Đồ nuốt chửng, ngay cả quỷ nữ kia cũng vậy, dưới lực lượng hấp nạp kinh khủng, bóng hình nàng trở nên mờ nhạt, rốt cuộc hóa thành một đạo u mang trôi vào bên trong Sơn Hà Đồ.

Quỷ hài thần thái tàn độc nhìn Vũ Thiên Long, trong ánh mắt kia chất chứa oán niệm cùng thù hận đến cùng cực, Chiến Thần Đỉnh vẫn đang lăng lập tại đó, trong mắt quỷ hài giờ phút này thì đại đỉnh kia chính là một thứ khắc tinh.

” Đi đi! Ta sẽ không hại mẫu thân ngươi! ” Vũ Thiên Long mỉm chi cười, thanh âm dìu dịu, bản thân hắn không nhìn quỷ hài kia, cũng không phải đang cùng quỷ hài nói chuyện, mà trước mắt Vũ Thiên Long lúc này, đúng là dung mạo, đúng là khí chất của tiểu hài Đổ Thiên ngày trước.

Quỷ hài rời đi, trong ánh mắt hiện rõ thái độ không cam lòng nhưng Chiến Thần Đỉnh thực sự là khắc tinh, quỷ hài dù không muốn cũng bất lực.

Rất nhanh, mọi chuyện qua đi.

Vũ Thiên Long thao túng Chiến Thần Đỉnh hao tổn rất nhiều nguyên khí, lúc này thở dài một hơi nuốt vào đan dược phụ trợ.

" Đại Bảo! Vừa rồi ý huynh là sao? Vu Tộc? Thiên Vu?" Vũ Thiên Long nhìn Đại Bảo nghi hoặc hỏi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Hạ Chí Tôn