Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 75: Viêm Long Sát Trận

Chương sau
Danh sách chương

Minh Nguyệt lạnh nhạt nói:” Nếu ngươi đã cố ý muốn chúng ta thả Tiêu Dao vương, thì xin mời các hạ lấy ra thực lực của ngươi nói chuyện vậy!”

Lăng Tiêu lạnh nhạt cười nói:” Đương nhiên có thể, chỉ là muốn đơn đả độc đấu chứ? Hoặc là các người cả đám cùng lên?”

“ Còn chưa thỉnh giáo tên hiệu của các hạ, mong rằng báo cho chúng ta. zuilu.neτ” Thanh Phong rõ ràng có thể nhin ra tu vị của Lăng Tiêu rất cao, tuyệt không dưới bản thân.

“ Phiêu Diêu Thần Điện, Lăng Tiêu.” Lăng Tiêu thấp giọng nói.

Rất nhiều người trong đám đông đều nhận ra người cao thủ này chính là phá vỡ Huyền Vũ trận, không khỏi đều tỉnh ngộ lên, nếu Lăng Tiêu có thể giúp đỡ Tiêu Dao vương phá trận, không có lý do khi Tiêu Dao vương gặp đến nguy hiểm mà không ra tay cứu người.

Lâm Phong nhìn không chớp mắt nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:” Tu vị của Lăng Tiêu này cao thâm như thế, nếu như hắn muốn cường hành đem Tiêu Dao vương mang đi, vẫn đúng là không có mấy người có thể ngăn được hắn.”

Lâm Diệp cũng là bộ hình dáng đó, lẳng lặng nhìn mọi thứ xảy ra trên sân.

Nhìn thấy Lăng Tiêu lại có thể thi triển ra di chuyển trong nháy mắt, không ai sẽ ngu đến đối lập với Lăng Tiêu, có lẽ cũng chỉ có Thanh Phong Minh Nguyệt hai lão có thể chống lại, đối với các người khác, thì không có tư cách này.

“ Nếu Lăng Tiêu đạo hữu dám đến cứu người, như vậy chúng ta thì cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể đánh bại bất cứ người nào trong huynh đệ chúng ta, ta liền làm chủ cho ngươi mang Tiêu Dao vương rời khỏi nơi này.” Thanh Phong chậm rãi nói.

“ Tốt, vậy một lời đã định!” Lăng Tiêu cất cao giọng nói.

Ánh mắt phức tạp của Tiêu Dao vương nhìn lấy Lăng Mộng, buồn bã nói:” Tại sao ngươi đến cứu ta?”

“ Bởi vì ta không muốn ngươi chết như vậy, ngươi chết, ta sẽ rất cô đơn.”

“ Đây chính là nguyên nhân ngươi đến cứu ta sao? Ngươi biết giữa chúng ta là có ngăn cách khó mà nói rõ.”

“ Vậy cũng không quan trọng, ta chỉ biết ta không thể cho ngươi chết như thế.”

Tiêu Dao vương cúi đầu không nói, thật lâu sau nói:” Quên ta đi! Đem hình ảnh của ta từ trong ký ức của ngươi hoàn toàn xóa đi, như vậy ngươi sẽ không đau khổ thế.”

“ Nếu như dễ dàng quên đi ngươi, như vậy chỉ có thể nói rõ căn bản ta không phải thật sự quan tâm ngươi, chuyện lừa mình dối người ta làm không được.” Lăng Mộng thấp giọng nói.

Lúc này Thiên Tuyệt ở nơi xa lại hướng chạy về phía Tiêu Dao vương, Tiêu Dao vương dường như có linh tính cảm ứng xoay đầu qua, ánh mắt hai người nhìn nhau, Thiên Tuyệt vẻ mặt không biểu tình rất nhanh chạy đến bên cạnh Tiêu Dao vương.

“ Tinh Hải la bàn trả lại ngươi.” Thiên Tuyệt đem Tinh Hải la bàn đưa cho Tiêu Dao vương, sau đó xoay người rời khỏi. Khi thân ảnh sắp phải biến mất trong tầm mắt Tiêu Dao vương truyền âm nói:” Ta có dư cảm, Thiên Kiếp ta sắp sẽ trong một năm giáng xuống.”

Nói xong thân hình bỏ chạy, biến mất.

Tiêu Dao vương ngơ ngác cầm Tinh Hải la bàn trong tay, trầm mặc không nói.

Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu kiên cường đứng, lạnh nhạt nói:” Ta đến tỉ đấu với ngươi, hy vọng ngươi đừng thua quá nhanh, như vậy khiến ta rất thất vọng.”

Mặc dù Thanh Phong Minh Nguyệt là huynh đệ ruột thịt, đồng thời cũng là đệ tử của một sư phụ dạy ra, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Tính tình Thanh Phong hiền lành khiêm tốn, ở đối xử chi đạo rất là sư cố, cho người ta một loại cảm giác dễ tiếp cận.

Mà Minh Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, với tính cách quái gở lãnh ngạo, trong ánh mắt Minh Nguyệt, chỉ có tu vị là dưới bản thân, vậy thì toàn bộ đều là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới. Đừng nói là giao thủ với chính mình, chính là đến ứng thú nói chuyện Minh Nguyệt cũng là thiếu thớt.

Thanh Phong nhìn thấy Minh Nguyệt chủ động đề ra muốn tỉ đấu với Lăng Tiêu, thì biết nhất định Minh Nguyệt có hứng thú với Lăng Tiêu, nếu không sẽ không đề ra muốn làm đối thủ của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu gật đầu nói:” Vậy thì mời đạo trưởng chỉ giáo.”

××××××

Mộ Dung Nhược Tuyết đứng ở ngoài cửa đá lo lắng chờ đợi, linh thức cảm ứng được tứ bóng đêm trong thông đạo truyền đến tiếng xé gió hối hả, vội vàng nhìn qua.

Quả nhiên là hướng vào cửa bay nhanh vọt người bay tới là gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn, chỉ là, ở sau lưng hắn chỉ có vài người gia tộc có tu vị tương đối cao, đệ tử Mộ Dung gia sót lại chẳng lẽ đều đã……

Mộ Dung Nhược Tuyết vẫn chưa kịp hỏi Mộ Dung Hàn Sơn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Hàn Sơn liền quát:” Tất cả mọi người đều theo đường cũ quay về bên ngoài Ma Thần Điện, nhanh!”

Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện đáng sợ gì, nhưng nhìn bộ dáng nhếch nhác bỏ chạy của đạo gia Mộ Dung Hàn Sơn, hẳn là có thứ gì lợi hại đang đuổi theo bọn họ.

Mộ Dung Nhược Tuyết cũng là lập tức theo đường cũ hối hả đi ra hướng bên ngoài Ma Thần Điện, chỉ là trong ẩn ẩn dựt dựt, Mộ Dung Nhược Tuyết giống như nghe được tiếng kêu rống của dã thú vậy, bởi vì không có nhìn rõ ràng, cũng không có để ý.

Lúc này tâm trạng Mộ Dung Hàn Sơn vô cùng hỗn loạn, Mặc Kỳ Lân vẫn theo đuổi không bỏ cuộc sau lưng, không biết sau khi ra khỏi Ma Thầ Điện sẽ tạo ra bao nhiêu sát nghiệt. Nếu để ọi người biết bản thân chính là chủ mưu thả ra Mặc Kỳ Lân, như vậy Mộ Dung gia có thể là hoàn toàn biến mất trên Vô Cực Tinh.

Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này, Mộ Dung Hàn Sơn cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể đi một bước xem một bước, ít nhất người nhà của bản thân phải bảo đảm bí mật này không thể bị tiết lộ ra ngoài.

Vì vậy Mộ Dung Hàn Sơn một bên**bay vội một bên truyền âm hướng về mọi người nói:” Mọi ngườu nghe kỹ, sau lưng chúng ta có một con Thượng Cổ Ma thú đang đuổi theo chúng ta, bất cứ ai sau khi ra Ma Thần Điện lập tức rời khỏi quay về gia tộc. Sự việc này không cho phép nhắc đến với bất cứ ai, nếu như có người đem sự việc nói ra, nhất định gia pháp nghiêm nghị không đợi!”

Các đệ tử Mộ Dung gia không biết rõ tình hình đều là cả đầu sương mù, chỉ có Mộ Dung Nhược Tuyết đoán được không thể mở ra cửa đá bên trong, thì ra là giam cầm một con Thượng Cổ Ma thú. Hiện giờ bị gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn cho trong lúc vô ý thả ra ngoài, những đệ tử Mộ Dung gia không có chạy ra nhất định là bị Thượng Cổ Ma thú giết chết.

Vừa rồi bản thân nghe thấy tiếng gầm rú đó nhất định chính là Thượng Cổ Ma thú phát ra, Mộ Dung Nhược Tuyết đoán ra sự việc đái khái, cũng không có nói, chỉ là trong lòng âm thầm nghĩ nói:” Nguyên nhân gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn không cho đem tin tức truyền ra ngoài, có lẽ chính là sợ Thượng Cổ Ma thú xông ra bên ngoài Ma Thần Điện giết người, các nơi người tu chân bị thương tổn sẽ tìm đến Mộ Dung gia trả thù.”

Vì nghĩ cho lợi ích của gia tốc, Mộ Dung Nhược Tuyết cũng có thể hiểu rõ tâm tình của gia chủ. Chỉ là như thế, Vô Cực Tinh thì sẽ không bình yên.

××××××

Vũ khí của Minh Nguyệt là một thanh trường kiếm xanh biếc, trung phẩm Tiên khí, tên là Thông Đào. Khi Minh Nguyệt huy đọng đạo bào rộng lớn thì liền xuất hiện trong tay Minh Nguyệt, Thông Đào trên tay, biểu tình của Minh Nguyệt lập tức thì lãnh khốc chuyển biến thành nghiêm túc và trang trọng. Trong lúc lực chân nguyên cổ đãng, đạo bào xung quang không gió tự động bay lên, Tiên kiếm Thông Đào cũng nhẹ nhàng chấn động phát ra tiếng kêu trầm.

Mọi người mở to hai mắt chuẩn bị xem trận chiến khó có được của cao thủ, Cửu Kiếp Tán Tiên với người quyết đấu, không phải là lúc này đều có thể thấy được.

Lăng Tiêu cực kì oai phong giơ đôi vai lên, trong lúc bàn tay lật ngược, vẽ ra một đồ án kỳ dị. Trong màu quang chớp động, đột nhiên lúc đó đồ án đó biến lớn lên, ở trung tâm đồ án bất ngờ viết một chữ’ Cấm ‘ thật lớn, Thanh Phong ở một bên xem trận chiến sắc mặt thay đổi.

Minh Nguyệt cũng là âm thầm kinh dị nói:” Không nghĩ tới tu vị của Lăng Tiêu này nhìn lên cũng không phải đặc biệt cao thâm, không ngờ có thể trong lúc phất tay sử dụng giam cầm trận pháp. Quả nhiên không thể khinh thường hắn.”

Đồ án của giam cầm trận pháp đó càng biến càng lớn, thẳng đến có hơn mười thước rộng, dài hơn trăm thước mới dừng lại tiếp tục xu thế biến lớn, hối hả hướng về phía Minh Nguyệt bay đi.

Minh Nguyệt tay niệm nói bí quyết, thầm đọc tĩnh tâm chú, đột nhiên trong lúc đó, Thông Đào Tiên kiếm nắm giữ trong tay bay ra, nhanh như điện chớp với đồ án giam cầm trận pháp của Lăng Tiêu chạm vào nhau.

Tiếng lực chân nguyên cường đại nổ tung không khí, nương theo tiếng kêu kim thiết giao kích nhau của Thông Đào Tiên kiếm với giam cầm trận pháp, dường như không gian cũng xảy ra chấn động kịch liệt khi đối phương đối chiến, công lực của người tu chân dưới Hợp Thể kỳ đều cảm thấy một trận chóng mặt hoa mắt, cảm giác kiềm nén khó chịu đó khiến rất nhiều người tu chân đều hô tiếng kêu lớn lên.

Đó chính là thực lực cường đại không chút thua kém của Thượng Tiên thông thường, chỉ là lực chân nguyên đụng chạm lẫn nhau thì có thể dẫn ra chấn động thật lớn của cục bộ không gian, Lâm Phong lòng thầm hoảng sợ.

Giam cầm trận pháp năng lượng tinh thuần của Lăng Tiêu ngưng hóa thành, bị Thông Đào Tiên kiếm của Minh Nguyệt bắn ra làm cho kiếm khí tung hoành cắn nát, biến mất ở không trung. Hai người lần đầu quyết đầu trận mở đầu Minh Nguyệt hơi chiếm cứ thượng phong, mặc dù phá đi giam cầm trận pháp của Lăng Tiêu, nhưng trong lòng Minh Nguyệt rất rõ ràng, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, Lăng Tiêu vẫn còn chưa sử dụng ra thực lực chính thức của hắn.

Minh Nguyệt có thể sử dụng kiếm khí của Thông Đào Tiên kiếm hóa giải giam cầm trận pháp của bản thân, là việc trong dự đoán của Lăng Tiêu, nếu như đến cả giam cầm trận pháp của bản thân đều không thể hóa giải, như vậy Minh Nguyệt cũng không phải là Cửu Kiếp Tán Tiên.

Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm túc nhìn lấy Minh Nguyệt, tay trái một lần nữa kết ấn, thủ phát kết ấn khiến người ta hoa mắt**thủ thế biến đổi khác nhau. Cuối cùng, Lăng Tiêu không kết ấn nữa quát to:” Thiên địa vô cực, Viêm Long Sát trận!”

Chỉ thấy trên tay trái của Lăng Tiêu phát ra hồng quang chói mắt, một con Hỏa Long màu đỏ xuất hiện trước mắt Minh Nguyệt và mọi người.

Hỏa Long màu đỏ tức giận rống một tiếng, nhanh chóng bay về hướng Minh Nguyệt, sau đó từ trong miệng rồng phun ra hơn mười đoàn chân hỏa bao phủ xung quang Minh Nguyệt. Mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm, Viêm Long Sát trận của Lăng Tiêu không ngờ có thể triệu hồi ra một con rồng thật sống động giúp đỡ đối địch? Vậy cũng quá lợi hại chứ?

Lâm Phong nhìn về phía Lâm Diệp, lúc này Lâm Diệp không bảo trì trầm mặc nữa, thấp giọng nói:” Trình độ trận pháp của Lăng Tiêu quả nhiên không phải chuyện đùa, Viêm Long Sát trận này có thể triệu hồi ra một con Hỏa Long màu đỏ, đúng là ngoài dự đoán mọi người. Xem ra, hôm nay muốn giết Tiêu Dao vương đã là chuyện không thể nào.

“ Sư phụ, chẳng lẽ nói Minh Nguyệt này cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiêu sao?” Lâm Phong hỏi.

“ Bây giờ thắng bại vẫn chưa biết, cũng không thấy được Minh Nguyệt sẽ bị thua dưới tay Lăng Tiêu như thế, bọn họ đều vẫn chưa sử dụng chiêu số thực sự lợi hại. Mặc dù Viêm Long Sát trận của Lăng Tiêu nhìn vào rất lợi hại, nhưng với sự phỏng đoán của vi sư, này vẫn không phải là toàn bộ thực lực của Lăng Tiêu. Nhất định hắn có bảo lưu, Minh Nguyệt đồng dạng cũng là.” Lâm Diệp trầm giọng nói.

Lâm Diệp vừa dứt lời, thân thể Minh Nguyệt liền chấn động mạnh một cái, lực chân nguyên liền rung lên. Nơi khoảng cách thân thể Minh Nguyệt một thước, một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt đem toàn thân Minh Nguyệt bao phủ lên.

Khi liệt hỏa hừng hực thiêu đốt sắp phải thiêu đến Minh Nguyệt, vậy vầng sáng màu vàng ở bên ngoài cơ thể dùng lực chân nguyên ngưng kết chống đỡ liệt hỏa xâm nhập. Như vậy cần bao nhiêu lực chân nguyên tinh túy mới có thể làm được a? Minh Nguyệt dùng tu vị cao thâm với lại một lượng lớn lực chân nguyên trong cơ thể ngưng kết vầng sáng màu vàng, khiến mọi người đều thán phục.

Sau khi hỏa công chưa phát ra nổi tác dụng tương ứng, trong lúc Lăng Tiêu ý niệm chuyển động, Hỏa Long màu đỏ kia giống như biết rõ ý đồ của Lăng Tiêu, liền gầm nhẹ một tiếng, thân rồng đong đưa, đuôi rồng khổng lổ trong nháy mắt mang theo ngàn quân lực quét hướng về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cũng không có tự loạn vị trí, tâm niệm vừa động, Thông Đào Tiên kiếm có linh tính vậy lập tức biến lớn gấp mười lần, đâm đầu đem đuôi rồng của Hỏa Long màu đỏ đón đỡ lấy.

“ Ầm” một tiếng vang thật lớn, kình khí cuồng loạn bốn phía phát tiết, đối kháng cứng đối cứng của lần này ai cũng không có chiếm được lợi ích.

“ Hống”

Hỏa Long màu đỏ giống như bị đau vậy cuồng rống lên, bị lực chân nguyên tràn đầy của Thông Đào Tiên kiếm nặng nề chém xuống đuôi một cái, mặc dù không có bị thương, nhưng chỉ là đau đớn của tương kích mãnh liệt đó khiến Hỏa Long màu đỏ có chút căm tức.

Mọi người ở đó bị bộ dáng nổi giận của Cự Long màu đỏ làm sợ, ào ào hướng sau lưng**lui ra một đoạn khoảng cách, dẫu sau đứng xa một chút, tránh được gặp phải tai họa thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư.

Hỏa Long màu đỏ cuồng bạo đầu rồng đứng ngang, huy động hai cái long trảo trên người hướng về Thông Đào Tiên khí đập qua, Minh Nguyệt lạnh nhạt cười một cái, thầm nghĩ:” Chỉ cần ta đem con Hỏa Long này đánh thương, như vậy Viêm Long Sát trận trước mắt sẽ không công mà tự phá, không có Hỏa Long, còn nói gì Viêm Hỏa Sát trận chứ?”

Nghĩ đến liền làm được, mặc dù Thông Đào Tiên kiếm biến lớn gấp mười lần, nhưng tốc độ lại không có chút giảm chậm, một kiếm nhanh như một kiếm nhanh chóng đánh trả đem Hỏa Long màu đỏ chèn ép chỉ có thể bị ép phòng ngự, mà không có lực đánh trả.

Đột nhiên, kiếm quang đại thịnh đầy trời, trong kiếm ảnh lên xuống như cuồng phong mưa rào vậy, Hỏa Long màu đỏ cuối cùng chịu không được một loạt công nhanh của Thông Đào Tiên kiếm, đau xé một tiếng, cấp lui về. Long lân lửa cháy quấn quanh trên người rồng bị đánh rơi không ít, máu rồng màu xanh lam từ vết thương chậm rãi tràn ra.

Mắt rồng vốn hàn quang bức người của Hỏa Long màu đỏ lúc này cũng ảm đạm không ít, sau khi bất đắc dĩ nhìn Lăng Tiêu một cái, biến mất ở giữa không trung.

Hỏa Long màu đỏ biến mất đồng thời, chân hỏa vốn xoay quang Minh Nguyệt cũng dập tắt, Thanh Phong với lại mọi người Thái Hư phái đều khẽ gật gật đầu, thực lực của Minh Nguyệt không phải là ngồi không. Liên tiếp hai lần đều phá vỡ trận pháp của Lăng Tiêu, khiến trên mặt bọn người Thái Hư phái đều mộ ra nụ cười.

Người tu chân các nơi đứng xem cuộc chiến ở một bên đều âm thầm kinh ngạc tán thán, không nghĩ tới trận pháp lợi hại của Lăng Tiêu, thực lực của Minh Nguyệt cũng không yếu, mặc dù hai lần đều là ở vào thủ thế, cũng không có chủ động đi công kích Lăng Tiêu. Nhưng phòng ngự chặt chẽ, với lại**đánh trả có hiệu quả, khiến Minh Nguyệt cũng không có bởi vì phòng thủ mà rơi đến bất lợi.

Trong lòng Minh Nguyệt rõ ràng, hai lần công kích trước chỉ là Lăng Tiêu đang dò xét thực lực của bản thân, công kích kế tiếp có lẽ chỉ không có dễ dàng ứng đối. Một đạo trận pháp, kiêng kị nhất là bị trận pháp của kẻ địch giam cầm, chỉ cần bản thân không chủ động công kích, cho dù Lăng Tiêu thi triển ra trận pháp cực kì lợi hại, chỉ cần bình tĩnh ứng đối, thì sẽ không có vấn đề gì.

Đúng lúc hai người hư đứng trên không, giằng co lẫn nhau, một âm thanh nổi giận từ cửa vào Ma Thần Điện xuyên qua:” Các ngươi đều là người gì? Tại sao lại tụ tập ở chỗ này?”

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, ở cửa vào Ma Thần Điện, một con Kỳ Lân màu đen hung hãn thách thức xuất hiện trước mắt mọi người.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Hồng Ma Đạo


Chương sau
Danh sách chương