Thiên Thần

Chương 94: Thành thật khai báo


- Con gái ngoan, cha rốt cuộc đã ép được con nói ra lời trong lòng rồi.

- Hả? –Hoa Thủy Nhu hô nhỏ một tiếng.

Hoa Chấn Thiên cười ha ha nói:

- Con gái ngoan, con chính là con gái của ta, cha còn có thể không hiểu rõ con gái của mình ư? Từ ngày đó trở về, con cứ như bị mất hồn vậy, lúc ăn cơm thường xuyên thất thần, cả ngày hôm qua đều nhốt mình trong phòng, không biết đang làm cái gì. Mà lúc nãy, con và tiểu tử này liếc mắt đưa tình, tưởng cho rằng cha không nhìn thấy sao?

Hoa Thủy Nhu vẫn che mặt như trước, "Ư" một tiếng rất nhỏ, vừa là thẹn thùng, vừa là vui sướng.

- Hơn nữa, hừ… -Hoa Chấn Thiên trừng mắt Diệp Vô Thần:

- Lúc nãy tiểu tử này nhất định đã giở thủ đoạn mờ ám gì đó! Con gái ngoan, có phải nó lúc nãy lén lút chạy vào trong phòng con hay không? Tiểu Tam canh cổng vốn dĩ không nhìn thấy tiểu tử này tiến vào, nếu không lúc ta về sao lại không nói với ta!

- Hơn nữa nếu không phải tiểu tử này dùng thủ đoạn gì đó, với tính nết của con mà có thể bất chấp cái hôn ước chó má kia, chủ động thừa nhận quan hệ với tiểu tử này sao? Cha nhìn con lớn lên, còn có ai có thể hiểu rõ tính tình của con hơn cha chứ.

Diệp Vô Thần cười mà không nói, Hoa Thủy Nhu nhớ tới chuyện lúc trước, mặt càng như lửa thiêu, khẽ "ôi" hai tiếng đưa ra kháng nghị yếu ớt, lại một chữ đều không dám nói thêm.

Hoa Chấn Thiên lại hung tợn trừng mắt Diệp Vô Thần nói:

- Dám thừa dịp lúc ta không ở nhà lén lén lút lút tiến vào ức hiếp con gái ta, nếu không phải ta nhìn ngươi còn xem như thuận mắt… thì cho dù là tiểu tử Lâm gia kia dám làm như vậy, ta cũng phải đánh gãy chân nó.

Tiếp đó y lại lắc đầu, trên mặt lộ ra chút ít vẻ tươi cười:

- Có điều như vậy cũng tốt, ta lúc trước còn băn khoăn làm thế nào khiến con gái ngoan đổi lòng, hiện tại xem ra đã không cần kẻ làm cha như ta băn khoăn nữa rồi. Còn về hôn ước kia, hừ! Vì con gái ngoan, Hoa Chấn Thiên ta cho dù làm một lần bội tín thì đã làm sao.

Tuy y chân chính tiếp xúc Diệp Vô Thần chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, không thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng đáy lòng cực kỳ hài lòng, thậm chí có chút cảm giác gặp muộn, bởi vì người có thể khiến y thuận mắt như thế thật sự là rất hiếm. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất y dễ dàng tiếp nhận Diệp Vô Thần như thế còn bởi vì con gái của y, đúng như lời hắn nói, nếu con gái không thích, Thiên Vương lão tử cũng đừng mong tiến vào cửa Hoa gia.

Khi Hoa Chấn Thiên nói ra bốn chữ "bội tín bỏ nghĩa", Diệp Vô Thần đã nắm được sự kiên quyết lóe qua trong mắt y, lại không hề có chút do dự. Vì con gái, nam nhân nói một không hai này cam nguyện tự hủy danh dự, làm một lần "tiểu nhân" mình từng khinh thường. Mà điều này ngược lại khiến Diệp Vô Thần kính trọng y thêm vài vài phần. Trái ngược với những người vì một lời hứa mà không ngại bất chấp hanh phúc của con gái để giữ gìn danh dự, Hoa Chấn Thiên mới là trọng tình trọng nghĩa chân chính.

- Cha… -Lời của Hoa Chấn Thiên đã xúc động tiếng lòng trong nội tâm Hoa Thủy Nhu, nàng khẽ lên tiếng, ngoại trừ tiếng gọi nhỏ cảm động đó, nàng không biết nên làm thế nào biểu đạt sự ấm áp trong nội tâm.

Hoa Chấn Thiên cười ầm nói:

- Ha ha, con gái ngoan, mấy năm nay con ngày ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng không kết giao với mấy ai, hiện giờ rốt cuộc cũng có nam nhân thích rồi. Không thể không nói, ánh mắt con gái Hoa Chấn Thiên ta đúng là không tệ, lão cha con rất hài lòng… Ừm, con gái ngoan, hiện tại phu quân tương lai của con tự mình tới cửa cầu thân, con còn không tự mình đi nấu vài món ăn để tiểu tử này xem qua thủ nghệ của con, kẻ làm cha ta cũng được nhờ.

- A… Vâng.

Hoa Thủy Nhu sớm đã xấu hổ muốn trốn thật xa, lời của Hoa Chấn Thiên khiến nàng như được đại xá, sau khi len lén liếc Diệp Vô Thần vài cái, nửa cúi đầu bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Thân ảnh Hoa Thủy Nhu biến mất ở cửa đại sảnh, Diệp Vô Thần lúc này mới cười nói:

- Hoa tiền bối có lời muốn nói với ta?

Diệp Vô Thần đương nhiên nhìn ra được, đây là Hoa Chấn Thiên cố ý tách Hoa Thủy Nhu ra.

- Không sai. –Hoa Chấn Thiên lúc nãy còn cười lớn giờ khắc này sắc mặt đã âm trầm xuống, tốc độ biến sắc khiến Diệp Vô Thần thầm đổ mồ hôi lạnh. Thân thể y nghiêng về trước áp sát Diệp Vô Thần vài phần, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng Diệp Vô Thần nói:

- Tiểu tử, chuyện ngươi ức hiếp con gái ta, ta sẽ không truy cứu nữa, chuyện giữa hai đứa ta cũng thừa nhận rồi, nhưng nếu tiểu tử ngươi sau này dám không tốt với con gái ta thì…

- Ta tự chặt hai tay tới bồi tội với Hoa tiền bối. –Diệp Vô Thần vẻ mặt thành thật nói.

Hoa Chấn Thiên lúc này mới hài lòng bật cười:

- Không tệ không tệ, có điều ta thấy bộ dạng tiểu tử ngươi cũng không giống kẻ ức hiếp nữ nhân. Tuy nhiên… -Sắc mặt Hoa Chấn Thiên "xoạt" một cái trở nên trang trọng, lúc này mới nói vấn đề chính:

- Ta muốn nói chính là, ngày đó ngươi làm có phải có chút quá trớn hay không?

- Hả? –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc.

Hoa Chấn Thiên lắc đầu nói:

- Diệp gia ngươi xưa nay luôn bất hòa với Lâm gia, đây là chuyện ai nấy đều biết, còn về nguyên nhân bất hòa đến bây giờ cũng không có ai thực sự rõ ràng, chỉ có thể nói là hai gia tộc quyền thế lớn mâu thuẫn với nhau. Nhưng hai nhà các ngươi tuy bất hòa, nhưng tuyệt đối không có đại cừu, cùng lắm là tranh chấp miệng lưỡi và xung đột trên vài vấn đề nhỏ thôi. Mà ngày đó ngươi… tuy thoạt nhìn là Lâm gia luôn chủ động trêu chọc ngươi, nhưng thực ra lại là ngươi cố ý bố trí vài cái hố để họ chui vào, sau đó dùng đủ mọi thủ đoạn giẫm đạp làm nhục họ từng cái từng cái một trước mặt vô số quyền quý. Theo Hoa Chấn Thiên ta được biết, trên dưới Lâm gia vẫn chưa từng chịu qua khuất nhục như lúc bấy giờ.

Diệp Vô Thần cười nhạt, sắc mặt ơ hờ. Hoa Chấn Thiên trừng mắt với phản ứng của Diệp Vô Thần vài cái, nói tiếp:

- Ngươi làm như vậy đương nhiên là cố ý khiến trên dưới Diệp gia ngươi nhướng mày, nhưng lại dẫn tới lửa giận của cả Lâm gia. Mà hôn ước giữa Hoa gia ta và Lâm gia lần này… Ai, nói tới cũng là vì ngươi mà hủy. Tiểu tử Lâm gia tuy không thuận mắt bằng ngươi, các phương diện đều không bằng ngươi, nhưng lúc trước cũng là đệ nhất tuấn kiệt của Thiên Long Thành, còn là một chính nhân quân tử thực sự. Những việc ngươi làm ngày đó đích thật là quá mức. Sĩ khả sát bất khả nhục*, huống hồ là gia tộc khổng lồ danh dự cao hơn hết thảy như Lâm gia. Lâm gia lúc này ắt sẽ ghi hận trong lòng với ngươi, sau khi hôn ước vì ngươi mà hủy ắt sẽ hận thấu xương ngươi, cho dù là mời sát thủ đi ám sát ngươi cũng không cảm thấy kỳ quái. Lúc trước phô trương nhất thời, thật là rất không khôn ngoan đấy! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Hoa tiền bối giáo huấn rất phải. –Diệp Vô Thần khẽ gật đầu nói.

- Phải cái rắm! –Hoa Chấn Thiên vểnh râu, trừng đôi mắt, dáng vẻ như muốn nổi quạu:

- Lão tử là một kẻ thô lỗ, nhưng không phải kẻ ngốc, biểu cảm này của ngươi rõ ràng đều coi đống lời lão tử nói lúc nãy thành rắm chó!

Diệp Vô Thần vội xua tay:

- Mỗi một chữ của tiền bối Vô Thần đều nghe vào tai, tuyệt không có ý tứ đó. –Hắn hơi ngừng lại, khẽ than một tiếng:

- Hoa tiền bối, ta biết tuy tính cách ngài thô lỗ, đối với một vài việc nhỏ nhặt đều tùy tiện, nhưng trong đại sự tuyệt sẽ không qua loa, thậm chí so với người bình thường còn khôn khéo hơn nhiều lắm, bằng không ngài cũng chẳng thể chỉ dựa vào sức lực một mình mình phát triển Hoa gia tới trình độ này. Chỉ là, Hoa tiền bối thật không biết Lâm gia vì sao bất hòa với Diệp gia ư?

Hoa Chấn Thiên nghe thấy vậy liền ngơ ngác, không nói gì.

- Bởi vì có người muốn kiềm chế Diệp gia ta, cho nên Lâm gia đã xuất hiện. Kiềm chế là tạm thời, hơn nữa đã động thủ rồi. Nếu không phải con ma ốm Diệp Vô Thần năm đó đã trở thành như ta hiện tại, họ đã đạt được rồi. –Diệp Vô Thần vẻ mặt bình thản nói.

Hoa Chấn Thiên ngưng mày, cũng không kinh ngạc quá mức, chỉ nhíu mày nói:

- Hoa Chấn Thiên ta cả đời trung thành một lòng với hoàng đế, tuyệt không hai lòng, ngươi không nên nói những điều này với ta. Nếu là trước kia, dù biết rõ ngươi nói đúng, ta cũng sẽ vả ngươi một cái văng ra ngoài. Nhưng bây giờ… Mẹ nó chứ, ngươi sắp trở thành con rể của ta, ai! –Y ảo não gõ đầu không thôi.

- Xem ra, người ngoài cuộc như Hoa tiền bối đã nhìn ra điều gì rồi. –Diệp Vô Thần cười ha ha nói.

Hoa Chấn Thiên không phủ nhận, lắc đầu nói:

- Gia gia và phụ thân ngươi quá đỗi trung thành, cộng thêm việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho dù nghĩ tới cũng sẽ vô ý thức phủ nhận hoặc cố ý lãng quên. Người ngoài cuộc có thể nhìn ra đầu mối cũng không ở số ít. Chỉ là, hoàng đế không hề làm sai, thằng nhóc ngươi tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nhất định vẫn không ngờ tới binh quyền Diệp gia ngươi nắm giữ lớn cỡ nào, ở trong quân lại có danh vọng lớn nhường nào. Một hoàng đế chân chính hẳn sẽ không cho phép tồn tại bất cứ sự việc nào có thể tạo thành uy hiếp đối với vị trí của y, cho dù biết rõ sự uy hiếp này vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật. Vì thế, sự xuất hiện của một Lâm gia sẽ kiềm chế lại sự uy hiếp này. Nếu không có Lâm gia, một mình Diệp gia độc đại, có lẽ một ngày nào đó thật sự sẽ dời lực chú ý lên quyền lực. Cứ như thế, tuy hơi bất công với Diệp gia ngươi, nhưng cũng là tất nhiên. Chỉ là vị trí hiện giờ Lâm gia đang đứng, ta nghĩ ngoại trừ Lâm Cuồng, những người khác trong Lâm gia đều không hề hiểu rõ tình hình.

Lẳng lặng nghe Hoa Chấn Thiên nói xong, Diệp Vô Thần lúc này mới lắc đầu, cười cay đắng:

- Nếu mọi thứ đúng như lời Hoa tiền bối, ta cũng sẽ không cố ý nhằm vào Lâm gia. Nhưng… Đáng thương cho Diệp gia cả nhà trung thành vì nước, lập vô số chiến công. Kết quả là, người họ vẫn luôn trung thành lại muốn cắt đứt hương hỏa của Diệp gia, thậm chí muốn quy cả Diệp gia về mình!

Hoa Chấn Thiên đứng bật dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, Diệp Vô Thần sắc mặt bình tĩnh đối mắt với y. Rất lâu sau, Hoa Chấn Thiên lại nặng nề ngồi về, xoa đầu nói:

- Tiểu tử ngươi hẳn sẽ không ăn nói bừa bãi. Ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì, hãy nói qua với ta đi. Ngươi yên tâm, Hoa Chấn Thiên ta tuy trung thành cả đời, nhưng điều ngươi nói ta cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết, ta chỉ muốn bảo vệ con gái của ta.

Diệp Vô Thần gật đầu, hắn có gan nói ra những điều này với Hoa Chấn Thiên, đương nhiên là vì hắn nhìn ra được y là người thế nào.

- Cả nhà Diệp gia luôn luôn dũng mãnh không ai sánh bằng, mà khi ta ra đời thân thể lại gầy yếu, Hoa tiền bối biết vì sao không? Bởi vì, có người hạ độc Diệp gia ta, vốn định khiến con của Diệp gia chết ngay trong bụng, nhưng cuối cùng vẫn được sinh ra, mà cũng bởi nguyên nhân bị hạ độc nên trời sinh yếu ớt. Còn Diệp gia… cũng bởi vậy không còn ai ra đời nữa.

Hoa Chấn Thiên:

- …..

- Sau đó, Diệp gia dưới cơ duyên nhận một nghĩa tử. Hơn mười năm sau, nghĩa tử đó đã quen thuộc với toàn bộ Diệp gia, hơn nữa bất kể là năng lực hay danh vọng tại Diệp gia đều vượt qua đứa con chân chính của Diệp gia lúc trước, đứa con trai bệnh tật độc nhất của Diệp gia ấy lại biến mất, biến mất vô ảnh vô tung ngay trong Diệp gia. Là ai khi đưa thuốc cho Diệp gia sẽ không bị hoài nghi, lại là ai có thể khiến con trai Diệp gia lẳng lặng biến mất không tăm hơi trong Diệp gia? Nếu con trai độc nhất của Diệp gia chết đi, cuối cùng kế thừa Diệp gia sẽ là ai? –Diệp Vô Thần hời hợt nói, phảng phất như mình là một kẻ ngoài cuộc.

Hắn đích xác là một kẻ ngoài cuộc, chỉ là dưới sự an bài của ý trời mượn thân phận của Diệp gia. Không muốn mắc nợ Diệp gia trong khi lợi dụng thân phận này, hắn trước tiên sẽ làm một vài việc thân phận này nên làm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Thần