Thượng Cổ

Chương 18


Tay chân bé nhỏ, đôi mắt tròn đen láy, áo lông trắng tuyết vẫn cứ bọc trên thân, kích cỡ vừa vặn, đôi tay trắng nộn như củ sen gấp gáp kéo lấy áo bào của Thanh Mục, lúc đôi mắt to tròn ngấn nước ấy ngước lên nhìn ngươi, sẽ khiến cho lòng người tức khắc trở nên mềm mại.

Loại bộ dáng này của Hậu Trì, Thanh Mục đã thấy được trong mấy tháng nay, nhưng lúc này cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, đứa nhỏ này giống như biết nên làm gì thích hợp nhất để đối phó với hắn vậy.

"Hậu Trì, chúng ta đã rời khỏi yêu giới rồi." Thanh âm không đúng lúc của Phượng Nhiễm vang lên, có chút bất lực: "Nếu ngươi thực sự yêu thích bộ dạng này, đợi trở lại Thanh Trì cung rồi huyễn hóa cũng không muộn mà."

Có lẽ là cảm thấy quá mất mặt, Phượng Nhiễm thậm chí còn nghiến răng 'ken két', cứ như vậy thì thịnh danh vạn năm của Thanh Trì cung còn đâu nữa!

Thanh Mục không lên tiếng, cầm lấy bàn tay nhỏ của Hậu Trì, ngồi xổm xuống, trông vẻ mặt đứa nhỏ này rõ ràng có gì đó không đúng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hậu Trì bĩu môi, bàn tay tròn mập mạp vỗ nhẹ xuống tay Thanh Mục, vô cùng ủy khuất: "Không biến trở lại được."

"Có chuyện gì vậy?" Phượng Nhiễm cũng phát giác ra điều không ổn, chạy vòng qua. Tiên lực của Hậu Trì tuy rằng yếu ớt, nhưng mà đã ra khỏi yêu giới, làm sao lại không thể biến trở về bộ dạng nguyên bản được?

Hậu Trì lắc lắc đầu, đôi con ngươi tối sầm lại, Thanh Mục thấy vậy trong lòng khẩn trương, khẽ sờ lên búi tóc nhỏ trên đầu nàng.

"Ngươi thử trút tiên lực vào trong vòng đá xem có được hay không?" Thấy Hậu Trì không lên tiếng, Phượng Nhiễm vội vàng nói, mặc kệ Thanh Mục có bên cạnh hay không, tiểu thần quân lành lặn bị nàng mang ra khỏi Thanh Trì cung, nếu như biến thành cái bộ dạng này mà trở về, chỉ e nàng sẽ bị Trường Khuyết nói mãi đến chết mới thôi.

Thanh Mục nghe thấy lời này, ánh mắt có chút dao động khó phát hiện, phong ấn trên người Hậu Trì biết đâu có liên quan đến chuỗi vòng đá, lẽ nào người phong ấn nàng lại chính là Bách Huyền thượng quân thần bí khó lường, ngay đến cả Yêu hoàng cũng khó có thể nhìn thấu?

"Ta cũng không biết, có lẽ là do linh lực của ta quá kém." Hậu Trì chán nản cúi đầu, bàn tay nhỏ đảo mấy cái trong tay Thanh Mục, khẽ thở dài: "Phụ thần mà thấy ta như vậy chỉ sợ sẽ càng thất vọng hơn."

Lúc ở trên Đại Trạch sơn, nàng còn có thể dựa vào sức mạnh huyễn hóa của vòng đá mà uy nhiếp đám thượng quân, nhưng bây giờ nàng ngay cả sức lực để biến trở lại thành người trưởng thành cũng không có.

Văn không thành, võ không đạt, người khác chỉ cho rằng tiểu thần quân tại Thanh Trì cung vẻ vang bao nhiêu, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là vật bài trí bên ngoài kim ngọc bên trong thì thối nát mà thôi.

Đừng nói lấy lại khẩu khí cho phụ thần, chỉ sợ lần tới gặp lại mấy người trên Cửu trùng thiên kia.. Hậu Trì thở dài, có một loại cảm giác thất vọng chưa từng gặp qua.

"Không sao, chúng ta đi Liễu Vọng sơn, nhất định có thể tìm được Bách Huyền, tới lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng cả thôi." Thanh Mục vỗ nhẹ đỉnh đầu Hậu Trì, lại ôm nàng lên lần nữa.

Giọng nói thanh niên có một loại ma lực khiến cho người khác tín phục, Hậu Trì gật gật đầu, 'ừ' một tiếng, gác cằm lên bả vai hắn, khẽ thở ra thư thái.

Phượng Nhiễm hồ nghi liếc nhìn Hậu Trì, thầm ai oán: Gia hỏa này mới nãy không phải giả bộ đáng thương chứ.

Ba người giá vân hướng về phía Liễu Vọng sơn, nhưng lại không thấy, tại thời điểm bọn họ bước ra khỏi yêu giới, nơi vô danh vốn hỗn độn tăm tối trên Kình Thiên trụ bắt đầu xuất hiện ấn tích mơ hồ.

Liễu Vọng sơn cách yêu giới không quá mấy ngày đi đường, ba người suốt dọc đường đi lại không nhanh, tin tức về thần binh sắp giáng thế truyền đi đã gây xôn xao tam giới, không ít tiên quân cũng tới Liễu Vọng sơn để chiêm ngưỡng kỳ quan, Thanh Mục độc lai độc vãng đã quen, muốn tránh những tiên quân này, lại phải che giấu khí tức của cả ba người, chỉ đành phải từ từ mà giá vân.

Năm ngày sau, ba người cuối cùng cũng tới được chân núi. Còn chưa đến gần, đã có thể cảm giác được một luồng tiên lực nồng đậm bao phủ xung quanh Liễu Vọng sơn, tạo thành tấm lá chắn tự nhiên bảo hộ toàn bộ dãy núi, so với ba tháng trước muốn đi vào quả là càng khó khăn hơn gấp bội.

Có rất nhiều tiên quân quanh quẩn lưỡng lự bên ngoài ngọn núi, phần lớn là mấy tiểu tiên tới để chiêm ngưỡng thần tích (dấu vết thần khí), người nhiều thì tự nhiên bát quái (đàm tiếu) cũng nhiều, những thần tiên này tuy rằng sống đã lâu, nhưng năm tháng một chút cũng khó mà ngăn cản trái tim bát quái nhiệt huyết của bọn họ.

"Tĩnh Tư tiên hữu, ngươi đã nghe nói chưa, Thiên đế vậy mà dùng Kính Thiên chiếu xử phạt Tử Viên thượng quân, trục xuất hắn khỏi tiên giới chịu khổ luân hồi, vĩnh viễn không được xếp vào hàng tiên ban nữa, chậc chậc, nhưng mà đây lại là chuyện hiếm thấy đấy, ngươi nói xem, Kính Thiên chiếu này đã nhiều năm không thấy xuất hiện, vả lại Tử Viên thượng quân vẫn có ân đối với đại điện hạ, Thiên đế sao lại xử phạt nặng như thế chứ?" Tiên quân một mặt hòa khí thở dài với tiên quân bên cạnh, trong nét mặt lộ ra mấy phần khó hiểu.

Cũng chính vì câu nói này, khiến cho ba người trốn trong tối vốn chuẩn bị tiến vào Liễu Vọng sơn liền dừng bước.

"Quảng Khúc tiên hữu, ngươi có điều không biết rồi, Thiên đế ngoài mặt là xử phạt Tử Viên thượng quân, nhưng có ai mà không biết đây là lão nhân gia hắn vì giữ thể diện cho vị tiểu thần quân trên Thanh Trì cung kia, Tử Viên thượng quân đắc tội với Hậu Trì thượng thần, bị nhị điện hạ Cảnh Giản đích thân áp giải lên Thiên cung, tội danh vô cùng lớn."

"Nghe nói vị tiểu thần quân này phương hoa tuyệt đại, tư nhan (tư thái, dung nhan) vô song, ngay cả Cảnh Chiêu công chúa còn có chỗ không bì kịp, cũng không biết lời đồn có thực hay không nữa?"

"Không cần biết thực hay không, chúng ta mà gặp thì cũng chỉ có thể cung kính hàng lễ, vết xe đổ của Tử Viên thượng quân này, ngươi đừng có mà quên.."

"Ôi chao, tiểu thần quân thực sự có mệnh cách tốt mà! Sinh ra đã là thượng thần chí tôn, bây giờ lại có Thiên đế bảo hộ, người bình thường thì lấy đâu ra." Quảng Khúc tiên quân gật gù đắc ý cảm khái một câu, đột nhiên vẽ rồng thêm mắt nói: "Ngươi nói xem lần này thần binh xuất thế, mấy vị điện hạ và Cảnh Chiêu công chúa nhất định sẽ tới trước, nếu như gặp Hậu Trì thượng thần, thì phải làm gì mới tốt?"

"Ngay cả Kính Thiên chiếu cũng được ban xuống vì Hậu Trì thượng thần, ta thấy mấy vị điện hạ cũng sẽ thủ lễ mà thôi.. Có điều nghe nói Cảnh Chiêu công chúa rất được Thiên đế bệ hạ và Thiên hậu sủng ái, nếu như hai người chạm mặt, quả thực rất khó nói!"

Vào lúc câu nói không nặng không nhẹ này từ từ truyền tới, thì Thanh Mục đã ôm Hậu Trì bước vào trong Liễu Vọng sơn rồi.

"Sao vậy? Để bụng à?" Thanh Mục thấy gương mặt nhỏ cứng nhắc không lên tiếng của Hậu Trì, khẽ lay lay người nàng, cười nói.

"Có gì hay mà phải để bụng, nếu không phải phụ thần ta nổi danh áp chế khắp tam giới, ngươi xem hắn sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được!" Hừ một tiếng, Hậu Trì liếc nhìn Thanh Mục, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Ngươi có vẻ rất không thích Thiên đế.. chuyện trước đây bỏ qua không nói, những năm này hắn thực sự xứng đáng với chức danh Thiên đế."

"Cướp vợ của bạn, bất nghĩa; dung túng con gái ngang ngược, bất chính; tiên yêu thất hòa (mất hòa khí), bất công. Thanh Mục, ngươi lại còn cho rằng hắn xứng đáng?" Hậu Trì thản nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt nói, đôi con ngươi đen nhánh mang theo một loại kiên quyết khiến cho lòng người xao động, chậm rãi tỏa ra uy áp mờ nhạt.

Phượng Nhiễm bên cạnh vẻ mặt cứng nhắc, miễn cưỡng cười một tiếng, luồng uy áp trên người Hậu Trì này cũng không biết là từ đâu mà có, mỗi lần xuất hiện đều có thể khiến cho người khác phải lo sợ khiếp vía.

Trong lòng sửng sốt, thanh niên khẽ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Sao vậy, không giả bộ tiểu hài tử nữa sao?" Cổ Quân thượng thần tuyệt đối là một người cha cưng chiều hài tử, trong tam giới dám dùng lời lẽ chính nghĩa như vậy mà quở trách Thiên đế chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

Hậu Trì ngừng lại, quay đầu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đến khó tin.

"Ngươi không muốn qua lại với đám người đó thì cứ nói thẳng, nếu như gặp được trên núi, cứ để cho Phượng Nhiễm ẩn đi tung tích, bộ dáng bây giờ của ngươi, có lẽ cũng chẳng ai nhận ra được đâu." Thanh Mục vẫy tay với Phượng Nhiễm bên cạnh, sờ sờ đầu của Hậu Trì, gia tăng tốc độ bước về phía bên trong dãy núi.

Tiên khí trong Liễu Vọng sơn nồng đậm, tiên quân thực lực cao cường bây giờ có ở khắp nơi, nếu như muốn tìm thần thú kỳ lân, nhất định phải nhanh chân, bằng không khó đảm bảo những tiên quân ấy sẽ không sinh ra lòng ham muốn, Hậu Trì cũng biết đạo lý này, gật đầu không lên tiếng nữa.

Chuyện năm đó tuy rằng không thể dùng hai chữ trò cười để có thể bỏ qua được, nhưng suy cho cùng cũng không liên quan đến hậu bối, nếu thực sự gặp phải..

Không quá mấy ngày, dấu tích tiên quân trong Liễu Vọng sơn ngày càng nhiều, thậm chí một số yêu quân cũng xuất hiện tại nơi này, bởi vì nơi đây suy cho cùng cũng là bí cảnh thượng cổ, lại thêm tiên trận ngăn cản phức tạp, các cao thủ hai tộc cũng chỉ đành kìm lòng lại, an tâm chờ đợi thần binh giáng thế.

Ba ngày sau, Phượng Nhiễm cả người nhếch nhác chạy ra từ trong một xó xỉnh không rõ tên, nhìn Thanh Mục vân đạm phong khinh ở một bên mây, vẻ mặt vô cùng bất mãn.

"Thanh Mục, ngươi khẳng định lời Yêu hoàng nói Bách Huyền là kỳ lân thần thú là thật? Bên trong Liễu Vọng sơn căn bản chẳng có cái gì cả!" Phượng Nhiễm ai oán lẩm bẩm, phủi đi tơ nhện trên tay áo, vẫn có một chút phong thái thường ngày.

Thanh Mục ôm tiểu Hậu Trì, mấy ngày nay không tiếc sức lực sai khiến nàng, cũng bởi vì khoảng thời gian này chung sống cùng nhau, sự kính nể của nàng với Thanh Mục đã mất đi không ít, biết được vị thượng quân thanh lãnh trong truyền thuyết này tuy rằng mặt lạnh tâm nhạt, nhưng đối với Hậu Trì lại không giống vậy.

Tính cách của Hậu Trì nàng cũng biết, vô cùng kiêu ngạo và lãnh đạm, hai người chung sống hòa hợp, có lẽ thực sự là thuận theo một câu nói trong dân gian, vương bát khán lục đậu, đối thượng nhãn liễu! (Nếu đặt một hạt đậu xanh trước mặt một con rùa, nó sẽ nhìn chằm chằm vào hạt đậu xanh và ngừng di chuyển)

"Chưa tìm kiếm hết mọi nơi đâu." Thanh Mục suy nghĩ một lúc, nhàn nhạt trả lời, trong vẻ mặt có một chút sáng tỏ.

"Ý ngươi là?" Hậu Trì nhướng mắt, dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Ừ." Thanh Mục nhìn lên bầu trời, tiên khí nồng đậm như có thực chất từ từ hướng về nơi đỉnh núi, ngay cả hắn cũng không thể tiến gần hơn nữa. "Chỉ có nơi thần binh xuất thế, chúng ta chưa từng đặt chân qua, tương truyền từ xưa khi thần binh nhập thế chắc chắn sẽ có dấu hiệu kỳ lạ, có thần thú bảo hộ cũng là lẽ thường."

"Nếu là như vậy, thì chúng ta nhất định phải lên đỉnh núi rồi." Nhìn về phía tiên lực nồng đậm nơi đỉnh núi, trên mặt Phượng Nhiễm không khỏi lộ ra mấy phần thổn thức, "Có điều những tiên quân muốn đoạt thần binh sẽ phải chịu khổ não đây, có kỳ lân thần thú trấn thủ, e rằng tróc da cũng không dừng. Nhưng mà, Hậu Trì, ngươi thực sự muốn đi?"

Phượng Nhiễm quay đầu lại, nhìn Hậu Trì đáy mắt cực nhanh xẹt qua một tia phức tạp.

Hậu Trì ngẩng đầu, nhướng mày kinh ngạc.

"Tam giới truyền lại nói, nếu có được thượng cổ thần binh, thì sẽ có thể có uy lực của thượng thần, Cảnh Chiêu muốn có thanh Chích Dương thương này, khắp tam giới không ai là không biết."

Có Thiên đế là cha, Thiên hậu là mẹ, nhưng lại bị khuất phục dưới thần vị của Hậu Trì, Cảnh Chiêu công chúa tâm cao khí ngạo trong lời đồn, chỉ sợ trước nay chưa từng nuốt trôi cục tức này, nếu như kỳ lân thần thú thực sự bảo vệ Chích Dương thương kia, hai bên nhất định sẽ xảy ra một trận tranh đấu.

"Nếu kỳ lân thực sự là Bách Huyền, ai làm thương tổn hắn, ta sẽ giết kẻ đó!"

Thanh âm nhàn nhạt phát ra từ trong miệng nữ đồng đang nheo mắt, càng tăng thêm mấy phần băng giá. Thanh Mục thoáng chốc sững sờ, cúi đầu xuống, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Hậu Trì, khẽ chớp mắt, lại đột nhiên giật mình.

Khuôn mặt trẻ con non nớt, nét mặt lại mang theo nghiêm nghị, hỏa nhiệt bức người, có một loại sát phạt ngưng trọng, dường như trong thoáng chốc cởi bỏ xuống toàn bộ sự vô hại, loại uy nhiếp phát ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn kia thậm chí còn khiến cho khí tức hiện ra xung quanh phút chốc liền hỗn loạn, bộ dạng Hậu Trì như vậy, hắn trước nay chưa từng thấy.

Người này đến cùng chính là con gái của Thiên hậu, Hậu Trì, Bách Huyền đối với ngươi rốt cuộc có khác biệt lớn đến như vậy sao?

"Cũng tốt, chúng ta lên đỉnh núi." Giữa tiếng than thở, Thanh Mục nghe thấy giọng nói đều đều như nước của chính mình.

Dưới chân Liễu Vọng sơn, một tiếng phượng kêu vang dội xuất hiện trong tai chúng nhân, mấy tiên quân canh giữ tại chân núi trong lòng đều có chút lạnh, mặt lộ ra hoang mang, loại cục diện này, chỉ e là cái vị Cảnh Chiêu công chúa trên thiên cung kia tới rồi.

"Nhị ca, sao huynh lại kéo muội?" Giữa không trung, thiếu nữ mặc váy hoa màu vàng ấm ức nhìn thanh niên phía sau, sắc mặt có một chút bất ngờ.

"Cảnh Chiêu, nơi này là thượng cổ bí cảnh, cưỡi mây mà vào đã là rất bất kính rồi, chứ đừng nói tới ngự phượng." Nơi tu luyện của Bạch Quyết chân thần thời thượng cổ, mức độ hung hiểm không kém những nơi nổi tiếng là hung địa trong tam giới, ngay cả phụ hoàng chỉ sợ cũng không chắc chắn sẽ toàn thân rút lui ở nơi này.

"Hừ, thượng cổ chân thần sớm đã tan thành mây khói, nếu như hắn thực sự lợi hại như vậy, thì sao lại ngay cả binh khí tùy thân cũng không bảo vệ được. Nhị ca, lần này huynh phải giúp muội, khiến cho Chích Dương thương kia hàng phục đi mà." Cảnh Chiêu lôi kéo vạt áo Cảnh Giản, bày ra dáng vẻ của tiểu nữ nhi.

Cảnh Giản khẽ thở dài, có chút bất lực: "Cảnh Chiêu, binh khí tùy thân Vũ Hóa tán (cái ô) của muội chính là do mẫu hậu tự mình luyện ra, so với thần khí cũng không kém hơn bao nhiêu, hà tất phải cố chấp như vậy, lần này phụ hoàng chiếu cáo tam giới, kẻ nào lấy được Chích Dương.."

"Nhị ca, huynh không phải là không rõ nguyên nhân, cớ gì lại trách mắng muội, nếu như có được Chích Dương thương, muội nhất định có thể trở thành thượng thần, cũng không phải đứng dưới nàng ta nữa." Cảnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Cảnh Giản, vẻ mặt yếu ớt, trong mắt xẹt qua một tia ngang bướng.

"Tam muội, lão nhị tính cách nhu nhược này muội đừng trông mong gì cả, để đại ca giúp muội." Thanh âm hồn hậu thô lỗ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, mang theo một tia khí thế lớn tiếng dọa nạt.

Thấy Cảnh Dương xuất hiện, trên mặt Cảnh Chiêu tức khắc lộ ra kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng), khẽ cười dịu dàng, chạy lên trước nghênh đón: "Đại ca, phụ hoàng đã thả huynh ra rồi."

Sắc mặt Cảnh Dương tức khắc lộ ra mấy phần lúng túng, khó chịu không lên tiếng đem chuyện này bỏ qua một bên, có chút tức giận đơn giản nói: "Phụ hoàng vẫn còn tức giận, đợi ta giúp muội lấy được cây thương đó sẽ trở về tạ tội với lão nhân gia người, chuyện này quan trọng hơn nhiều. Càng huống hồ năm đó mặc dù là phụ hoàng không đúng trước, nhưng Cổ Quân thượng thần cũng đã lấy được vị trí thượng thần cho tiểu giao long kia, chúng ta không nợ nàng, hà tất phải băn khoăn nhiều như thế, tam muội, muội yên tâm, đại ca nhất định sẽ giúp muội lấy được Chích Dương thương, để muội tấn nhập lên hàng thượng thần."

"Vâng, cảm ơn đại ca." Cảnh Chiêu nở một nụ cười an tâm, trong đôi mắt phượng tỏa ánh sáng rực rỡ.

"Đại ca, Chích Dương thương là thượng cổ thần binh, linh tính vượt xa những vật bình thường khác, nhất định sẽ tự mình chọn chủ, nếu chúng ta cưỡng ép trói buộc nó, e rằng không thỏa đáng." Nghĩ tới lời dặn dò của Thiên đế, Cảnh Giản vội vàng nói.

"Không sao." Cảnh Dương xua tay: "Không ai trong đám tiên quân dám tranh đoạt với chúng ta, còn về yêu quân, hừ.. nếu bọn chúng dám xuất hiện, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về."

Thấy hai người này mới hai ba câu đã đưa ra quyết định, Cảnh Giản chỉ đành âm thầm thở dài, đợi tới lúc gặp thời cơ thì sẽ ứng biến sau vậy, thần binh xuất thế, nào phải chuyện đơn giản như vậy.

Ba người đang đợi để vào núi, thì Cảnh Chiêu đột nhiên dừng lại, Cảnh Dương và Cảnh Giản nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của tiểu muội, vẻ mặt nghi hoặc.

"Nhị ca, huynh nói xem lần này thần binh giáng thế, hắn cũng sẽ xuất hiện sao?"

Cảnh Giản vẻ mặt sững sờ, có vẻ đã nghĩ tới cái gì, nhìn thấy vẻ mong đợi mơ hồ nơi đáy mắt Cảnh Chiêu, cười nói: "Phải tới thôi, chung quy chuyện này khắp tam giới đều biết, cho dù hắn có đang tu luyện, thì tiên lực dao động mãnh liệt như vậy, hắn cũng sẽ cảm nhận được thôi."

Đáy mắt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia vui mừng khó thấy, kéo lấy Cảnh Dương trên mặt mang theo nghi hoặc xông thẳng về phía Liễu Vọng sơn.

Thượng quân Thanh Mục, vị tiên quân thần bí xuất sắc nhất trong nghìn năm qua. Khi đó lúc danh thượng quân của hắn mới được viết lên Kình Thiên trụ đã một thân một mình thâm nhập Bắc Hải, trảm sát cả tộc cửu đầu hung xà, Thiên đế hạ chỉ sắc phong, hắn và Cảnh Chiêu là người nhận chỉ, nhưng người đó thậm chí còn chẳng buồn nhìn lấy một cái đã biến mất trong tam giới, từ đó hành tung trở thành ẩn số, có lẽ đến bây giờ, cũng chính bởi vì một lần đó, cho nên Cảnh Chiêu mới sinh ra tâm ý như vậy.

Cảnh Giản nối gót sau hai người, đột nhiên nhớ tới người thanh niên mặc trường bào màu đen nơi Bắc Hải thâm sâu ấy, trọc thế độc lập, tự cổ du miên, lại cùng với Hậu Trì trước đó xuất hiện tại Đại Trạch sơn dường như có một loại cảm giác trùng hợp khó tả.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thượng Cổ