Thượng Cổ

Chương 23


"Bạch Quyết.. chân thần?"

Thanh âm run rẩy sợ hãi vang lên, chúng nhân nửa quỳ dưới mặt đất bởi vì luồng linh lực uy nghiêm cực đại ấy đưa mắt nhìn thanh niên với ấn ký kim sắc trong mắt, một tia kinh ngạc khó thể tin xẹt qua nơi đáy mắt.

Vị thượng cổ chân thần đã sớm vẫn lạc hàng vạn năm trước, sao giờ lại vẫn còn tồn tại trong tam giới cơ chứ?

Còn chưa kịp hồi thần, trường thương trong tay thanh niên đã dần dần bay lên không trung, năng lượng kim sắc hóa thành một biển lửa kéo theo uy thế ngợp trời lao về phía ba người Cảnh Giản, luồng khí tức như thiêu đốt lại lan tràn khắp tòa Liễu Vọng sơn, so với hỏa kỳ lân càng thêm uy nghiêm khủng khiếp.

Biển lửa trong nháy mắt xé rách Vũ Hóa tán trên đầu ba người Cảnh Chiêu, trong tiếng kinh hô của chúng tiên đem quang mang bích lục hoàn toàn nuốt chửng.. Hậu Trì lập tức kéo lấy bàn tay của Thanh Mục, hô khẽ: "Thanh Mục, đừng.."

Mặc dù xưa nay nàng chưa từng thừa nhận, nhưng sự thật rằng ba người Cảnh Giản và nàng huyết mạch tương liên lại không thể xóa bỏ. Cho dù Cảnh Dương và Cảnh Chiêu tự phụ cuồng vọng, nhưng chí ít, Cảnh Giản không làm gì sai, nàng không thể giương mắt nhìn bọn họ chết trong tay Thanh Mục được.

Biển lửa nuốt chửng mọi thứ dần dần chậm lại, nhưng vẫn không thu hồi trở về, Hậu Trì ngẩng đầu, thần tình cấp thiết khi nhìn thấy đôi mắt lãnh mạc trống rỗng của Thanh Mục thì sững lại, người trước mặt này căn bản không phải là Thanh Mục, chỉ là bù nhìn bị một loại ý niệm điều khiển mà thôi. Chẳng lẽ.. nàng nhìn hướng Chích Dương đang treo trên không, có một chút sáng tỏ, nhất định là mới vừa rồi lúc Chích Dương nhận chủ thì ý niệm còn sót lại của Bạch Quyết chân thần đã khống chế Thanh Mục rồi.

Quang mang màu bích lục càng lúc càng nhạt, khí tức của ba người Cảnh Dương dần dần tiêu tán, thanh niên đang treo trên không lãnh mạc rũ mắt, quang mang kim sắc chấn nhiếp chúng nhân, cả đám tiên quân lại không một kẻ nào dám ra tay tương trợ. Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng thở dài trầm thấp từ bên trên Liễu Vọng sơn vang lên, một bàn tay khổng lồ hóa ra Kình Thiên chưởng đột ngột xuất hiện giữa biển lửa kim sắc, đem ba người Cảnh Chiêu đang vô cùng nhếch nhác kéo ra ngoài.

Thấy ba người chỉ là hôn mê, chúng tiên mới thở dài nhẹ nhõm.

"Bạch Quyết chân thần, bổn đế dạy con không đến nơi đến chốn, ba người Cảnh Dương xông vào nơi tu luyện của chân thần, chính là đại tội, mong chân thần hãy niệm tình ta và Vũ Hoán xưa kia, có thể buông tha cho chúng."

Thanh âm uy nghiêm sang sảng từ chân trời truyền tới, phiêu dật lãnh đạm, tựa như chưa từng mảy may lưu tâm tới luồng uy áp từ trên người Thanh Mục phát tán ra khiến cho thiên địa phải run sợ.

Nghe thấy thanh âm cùng với ngữ khí này, đáy lòng Hậu Trì đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phiền muộn, nàng ngẩng đầu nhìn lên thần sắc vẫn cứ trống rỗng của Thanh Mục, sắc mặt phức tạp khẽ thở dài.

Thiên đế, nàng chưa từng lên Cửu trùng thiên để tìm hiểu mọi chuyện năm đó, nhưng không nghĩ tới lại có thế hiệp lộ tương phùng (oan gia ngõ hẹp) trên Liễu Vọng sơn. Phụ thần biến mất đã ngàn năm, chẳng lẽ thật sự là bởi vì không thể buông bỏ được chuyện trước kia hay sao?

Người tới lại là Thiên đế! Vị Thiên đế đã nghìn năm chưa ra khỏi Cửu trùng thiên cung vậy mà cũng bị kinh động, Thanh Mục kia lẽ nào chính là Bạch Quyết chân thần thật ư?

Chúng tiên trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn thanh niên lãnh mạc vẫn treo người trên không, lại nhìn về phía chân trời nơi Kình thiên chưởng to lớn đang giữ lấy ba người Cảnh Dương, đều đồng loạt quỳ xuống: "Cung nghênh Thiên đế!"

"Chúng khanh bình thân." Kèm theo thanh âm nhàn nhạt, một thân ảnh tử sắc xuất hiện tại phía trên cự chưởng (bàn tay to lớn), từ trên cao nhìn xuống Liễu Vọng sơn, yên lặng mà nhìn Thanh Mục giữa không trung.

Hậu Trì liếc nhìn bóng người tử sắc bên trong cự chưởng kia, nhàn nhạt khẽ hừ một tiếng, chẳng trách ba người Cảnh Giản mặt mũi đều không tệ, hóa ra là được di truyền cái tốt.. Chỉ là, có bộ dạng đẹp đẽ như vậy cũng chẳng ích gì, có điểm gì so được bằng lão đầu tử nhà nàng cơ chứ!

"Ngươi là.. Mộ Quang?" Thanh âm lãnh mạc chậm rãi thốt ra từ trong miệng Thanh Mục, ấn ký kim sắc trong mắt hắn tiêu tán đi một chút, hắn chậm rãi ngẩng đầu, dường như cũng đang chậm rãi hồi tưởng lại.

Thiên đế trên cự chưởng giơ tay phất một cái, một luồng quang mang nhu hòa trút vào bên trong cơ thể ba người Cảnh Dương, sau đó mới hướng về phía thanh niên đang nghi ngờ tra hỏi, gật gật đầu: "Không sai, Bạch Quyết chân thần, tuy rằng ngài chỉ còn lại một tia ý niệm, nhưng bổn đế không có ý mạo phạm, Thanh Mục nếu đã là chủ nhân của Chích Dương mà ngài lựa chọn, ngày sau ta nhất định sẽ lễ độ (lấy lễ đối đãi) ba phần."

Chỉ là một tia ý niệm.. Nghe thấy lời của Thiên đế, chúng nhân nhìn thanh niên đang treo người trên không, đáy lòng đầy vẻ chấn kinh, chẳng qua chỉ là một tia ý niệm còn sót lại mà thôi, lại có thể làm chấn động thiên địa đến như vậy, khiến chúng nhân phải thần phục, nếu như là Bạch Quyết chân thần xưa kia lâm thế, thì sẽ là phong thái như thế nào?

Thiên đế rũ mắt, ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục hắn rất quen thuộc, xem ra, đây chẳng qua chỉ là tượng trưng cho việc truyền thừa Chích Dương mà thôi. Bạch Quyết chân thần năm đó cũng có ấn ký như vậy, chỉ khác là nó nằm ở giữa mi tâm, Thanh Mục mặc dù được truyền thừa lại Chích Dương, thậm chí là mượn ý niệm của Bạch Quyết chân thần trong nháy mắt có thể tăng cường tiên lực, nhưng hắn lại không phải là Bạch Quyết chân thần chân chính, đợi tới lúc ý niệm này biến mất, tự nhiên sẽ khôi phục lại như bình thường.

Trong mắt Thiên đế xẹt qua một tia cảm thán phức tạp, hắn rõ ràng hơn ai hết, năm đó tứ đại chân thần đã sớm hóa thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất trong thế gian, nếu không phải như vậy, bây giờ hắn đã chẳng dám có thái độ cường ngạnh với tia ý niệm của Bạch Quyết chân thần như vậy.

"Phận râu dế mà thôi, Hồng Nhật đã chết, bọn chúng cũng không cần tồn tại nữa." Thanh Mục lạnh lùng lắc đầu, khẽ nhấc tay lên, Chích Dương giữa không trung toàn thân lập tức bùng lên ngọn lửa kim sắc, bay thẳng về phía Thiên đế đang đứng trên Kình thiên chưởng to lớn, không một chút do dự.

"Nếu ngài là Bạch Quyết chân thần, sẽ có đủ tư cách nói lời này với ta, chỉ có điều, hiện tại ngài chỉ là một tia tàn niệm mà thôi.."

Tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên, trước mặt Thiên đế đột nhiên xuất hiện một tấm bình chướng tử sắc, ngăn chặn biển lửa của Chích Dương bên ngoài, cho dù uy lực này tấn mãnh (nhanh nhẹn và mãnh liệt) không gì sánh bằng, nhưng dưới sự ngăn cản của bình chướng kia cũng có chút khó khăn để tiến lên.

Hậu Trì nhìn một màn này phía không xa, mắt chớp giật liên hồi, linh lực của Thanh Mục vốn đã khủng khiếp như vậy, nhưng Thiên đế kia lại có thể tùy tiện ngăn lại một đòn, uy lực của thượng thần, chẳng lẽ lại cường hãn đến vậy sao?

Nghĩ tới tiên lực yếu kém của chính mình, hai hàng lông mày nàng đen lại, khẽ thở dài một hơi.

Lạnh lùng nhìn về phía bức bình chướng tử sắc vẫn không chút nào lay động, ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục lưu chuyển, một đạo quang mang bắn ra từ trong mắt hắn, rơi trên Chích Dương thương, ngọn lửa trên thân đột nhiên bùng lên dữ dội, tựa như mặt trời nóng rực chói mắt, dưới sự càn quét của luồng sức mạnh này, bình chướng tử sắc cũng khe khẽ rút đi một chút, chỉ có điều, ngay lúc này, kim sắc trong mắt Thanh Mục cũng nhanh chóng tiêu tán, đáy mắt hắn dần dần sinh ra một chút ít dãy giụa.

Thiên đế khẽ ồ một tiếng, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, không ngờ tia ý niệm này lại thực sự có ý định chính mình thà tiêu vong cũng muốn đôi bên cùng bại, ánh mắt bất giác trầm xuống mấy phần.

Thiên đế hai tay khẽ nâng, kết xuất ra nhiều thủ thế rối rắm, văn mạch phức tạp xuất hiện trên bình chướng tử sắc, nuốt chửng toàn bộ quang mang kim sắc trên thân Chích Dương, chỉ sau có nửa khắc, Chích Dương đã gần như bại trận, quang mang kim sắc từ từ tiêu tán.

"Ngươi nếu như cứ kiên trì, máu thịt toàn thân Thanh Mục sẽ không chịu nổi một đòn của ta nổ tung mà chết, ngươi hà tất phải sát giới thêm lần nữa." Thiên đế liếc về phía Thanh Mục sắc mặt đã trắng bệch, nhàn nhạt nói.

"Hồng Nhật thay ta canh giữ Liễu Vọng sơn sáu vạn năm, ta nợ nó quá nhiều, Mộ Quang, nếu như không phải ta chỉ là một tia ý niệm mà chủ nhân lưu lại, ta tuyệt sẽ không để ba đứa con của ngươi sống trên thế gian. Chích Dương, sau này ngươi được tự do rồi."

Một tiếng thở dài vang lên trên bầu trời, bóng người bị vây trong kim quang nhìn Chích Dương phía xa, chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt lãnh mạc không động sau khi nhìn thấy Hậu Trì thì khẽ ngừng lại, đột nhiên run rẩy, nhưng ngay lập tức lại không còn chút gợn sóng.

Kèm theo ngọn lửa trên thân Chích Dương dần dà tiêu tán, ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục cũng từ từ biến mất, dường như cảm ứng được điều đó, trong khi đang đối đầu Chích Dương đột nhiên ngừng công kích, thân khẽ run rẩy, thình lình chuyển hướng, dường như mơ hồ đang gào thét.

Hậu Trì bị phản ứng của Chích Dương làm cho sửng sốt, giương mắt nhìn về phía thanh niên, phát hiện ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục quả nhiên đã hoàn toàn tiêu tán, đáy mắt đã khôi phục lại vẻ thanh minh, không khỏi vui mừng, nhưng thấy Thanh Mục khôi phục bình thường, lại phát hiện dưới đáy lòng có chút tiếc nuối thất vọng mà ngay cả chính bản thân cũng không thể nói ra được, như thể nàng đã hoàn toàn mất đi một thứ gì đó.

Thiên đế nhìn tia ấn ký kim sắc cuối cùng biến mất trong mắt Thanh Mục, đáy mắt cũng mơ hồ khẽ thở dài phức tạp, hắn đem ba người Cảnh Dương bao phủ trong vầng sáng tử sắc, nói với đám tiên quân bên dưới: "Chích Dương nay đã chọn chủ, chuyện này đến đây là kết thúc, chúng khanh hãy trở về tiên sơn, còn những người trong yêu tộc, thì hãy nhanh chóng rời khỏi, chớ lưu lại lâu trên tiên giới."

Chúng tiên trong lòng khẽ run sợ, Thanh Mục thượng quân mạo phạm Thiên đế như vậy, tuy rằng không phải từ trong tâm hắn muốn, nhưng một trận đại chiến mới vừa rồi lại chính là bút tích của hắn, không ngờ tới Thiên đế vậy mà vẫn để cho hắn giữ lại Chích Dương, còn cáo giới (khuyên răn) chúng tiên.

Hậu Trì cảm giác đươc một tia thăm dò rơi xuống trên người, tuy vô cùng nhẹ nhưng lại ẩn giấu uy lực, trong lòng rõ ràng, nâng mắt nhìn về phía không trung, khẽ thu lại cảm xúc, đối với Thiên đế nhướng nhướng mày, rồi quay đầu lại dưới sắc mặt có chút ngạc nhiên của Thiên đế.

"Hậu Trì, ba năm sau mẫu thân của con sẽ tổ chức thọ yến trên thiên cung, vì con đã ra ngoài Thanh Trì cung, nếu như có thời gian, ba năm sau không ngại lên Cửu trùng thiên cung một chuyến."

Thanh âm dịu dàng nhu hòa vang lên bên tai, Hậu Trì khẽ sửng sốt, thấy chúng tiên hoàn toàn không có phản ứng gì, biết là Thiên đế chỉ bí mật nói với nàng, thấp giọng hừ một tiếng, rồi cụp mắt xuống không lên tiếng.

Kèm theo thanh âm của Thiên đế dần dần tiêu tán, Kình thiên cự chưởng trong nháy mắt cũng biến mất trên đỉnh Liễu Vọng sơn, trận đại chiến khiến cho phong vân biến sắc mới vừa rồi lại biến mất giống như chưa từng tồn tại, chúng tiên liếc về phía Thanh Mục khí tức đang bất ổn giữa không trung, âm thầm thở dài rồi lần lượt rời đi, Thanh Mục thượng quân có được Chích Dương, e rằng ngày sau tiên quân trong tam giới, không một ai có thể là đối thủ của hắn nữa rồi.

Những yêu quân ngay từ khi Thiên đế xuất hiện đã vô cùng cẩn thận cũng có chút quá phận không cam chịu nhìn về phía Chích Dương, lúc chuẩn bị rời đi lại cảm giác được một tia vui mừng xẹt qua trên mặt, bất giác ngừng lại.

Trong nháy mắt, Liễu Vọng sơn trở nên vô cùng yên tĩnh, Phượng Nhiễm nhìn Thanh Mục khí tức bất ổn, lạnh lùng hừ một tiếng cảnh cáo về phía đám yêu quân vẫn không muốn rời đi kia, quay lại phía sau Thanh Mục, bóng dáng thanh niên lung lay chực ngã, rõ ràng là một bộ dáng hao tổn tiên lực quá độ, nàng đang định đỡ lấy Hậu Trì từ trong tay Thanh Mục, thì một bóng người từ nơi hư không đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Cư nhiên lại có người vọng tưởng muốn đoạt Chích Dương, Phượng Nhiễm híp mắt lại, nhướng mày hướng về phía người đang tới, nhưng lại đột nhiên choáng váng.

Trường bào huyền bạch, tóc dài theo gió mà bay, đôi con ngươi thâm trầm màu mực, dung nhan yêu dã tuyệt thế, rõ ràng không có uy nghiêm như khi Bạch Quyết chân thần giáng lâm trên người Thanh Mục, cũng không có sự đoan trang hoa quý như khi Thiên đế xuất hiện, nhưng chỉ đơn thuần là trên người hắn có loại khí tức phiêu diêu đến tột độ, cũng có thể khiến cho người khác mơ hồ cảm giác được sự hoảng loạn và run sợ.

Người này là ai? Sớm đã đem những lời mắng mỏ nuốt trở lại trong bụng, Phượng Nhiễm nuốt nước bọt, bất giác lùi một bước trước những bước chân vô thanh vô tức của người tới.

Mà phía dưới một đám yêu quân trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, khom lưng chấp lễ với người tới, bộ dạng vô cùng cung kính.

Như bị luồng khí tức kia mê hoặc, cả Thanh Mục và Hậu Trì đều ngẩng đầu nhìn lên.

Hậu Trì sững sờ nhìn bóng người đang từng bước chậm rãi đi tới, sắc mặt có chút nghi hoặc, cảm giác vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ trước kia đã từng quen biết hay sao?

Hậu Trì nheo mắt, bàn tay nắm lấy vạt áo của Thanh Mục khẽ dùng sức, nhìn người tới không chớp mắt.

"Hậu Trì.."

Hậu Trì nghe thấy tiếng Thanh Mục gọi khẽ, vô thức quay đầu lại, nhìn thấy vẻ lo lắng nơi đáy mắt thanh niên, bèn lắc lắc đầu, chỉ trong chốc lát, người kia đã bước tới trước mặt hai người rồi.

"Nàng chính là.. Hậu Trì?"

Giọng nói thanh lạnh đột ngột vang lên, Hậu Trì hơi sửng sốt, vô thức gật gật đầu.

"Nàng có nhớ ta không?" Như là mang theo chút cảm thán, trong giọng nói trầm thấp hơn mấy phần.

Hậu Trì lắc đầu, đầu ngón tay khẽ co lại, khuôn mặt kề sát, lại khiến nàng sinh ra mấy phần cảm giác hoảng hốt.

"Không sao, nếu như muốn gặp ta, thì hãy tới Tử Nguyệt sơn tại yêu giới tìm ta, ta tên là.. Tịnh Uyên." Tịnh Uyên mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hậu Trì.

Phượng Nhiễm nghe thấy lời này thì nhướng mày, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thì ra là như vậy.

Đôi mắt Thanh Mục trầm xuống, linh lực kết thành bình chướng ngăn phía trước hai người, nhìn Tịnh Uyên với sắc mặt không tốt.

Bàn tay kia lại không chút trở ngại xuyên qua bình chướng của Thanh Mục, chạm tới búi tóc tròn nhỏ sau đầu Hậu Trì, dùng sức xoa một cái, sau đó đối diện với sắc mặt khẽ biến của Thanh Mục nói: "Đừng tưởng rằng thắng được Yêu hoàng, truyền thừa Chích Dương là có thể tung hoành trong tam giới, ngươi xuất thế không quá nghìn năm, tam giới to lớn vượt xa những gì ngươi nghĩ, cho dù là có tàn niệm của Bạch Quyết chân thần bảo hộ, dựa vào linh lực của ngươi, còn lâu mới là đối thủ của Thiên đế và Thiên hậu, ngày sau vẫn nên thận trọng thì hơn."

Thanh Mục lạnh lùng hừ một tiếng, không chút lưu tình hất bàn tay Tịnh Uyên đang đặt trên đầu Hậu Trì xuống, cúi đầu nói: "Nếu Hậu Trì đã không quen biết ngươi, xin mời các hạ hãy đi cho, Liễu Vọng sơn không hoan nghênh ngươi."

"Ồ? Chẳng lẽ Thanh Mục thượng quân nghĩ rằng được Chích Dương thương kế thừa, liền có thể trở thành chủ nhân của Liễu Vọng sơn này rồi chứ." Trên mặt Tịnh Uyên vẫn mang theo ý cười, chỉ có điều khóe mắt hắn nheo lại.

Thanh Mục lãnh đạm nhìn hắn, chậm rãi nói: "Chí ít.. so với các hạ có tư cách hơn."

"Nói không sai."

Nhìn thấy vẻ lãnh đạm trên mặt Thanh Mục, Tịnh Uyên nhướng mày khẽ cười, gật đầu về phía Hậu Trì đang nhìn hắn không chớp mắt, sau đó hướng bên dưới núi vung tay một cái, cả đám yêu quân mới vừa rồi còn đứng dưới chân núi trong nháy mắt đều biến mất.

"Tiểu thần quân, nếu như nàng có thời gian, không ngại tới Tử Nguyệt sơn một chuyến, Tịnh Uyên nhất định sẽ tiếp đón chu đáo."

Tịnh Uyên từ từ biến mất giữa không trung, chỉ lưu lại một câu cách không truyền tới.

Mãi tới khi bóng dáng kia đã hoàn toàn biến mất, Phượng Nhiễm mới bước nhanh tới trước mặt Hậu Trì, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Không hổ là Tử Nguyệt yêu quân, quả nhiên như trong truyền thuyết."

"Tử Nguyệt yêu quân, ngươi nói Tịnh Uyên sao?" Hậu Trì nhìn về nơi Tịnh Uyên vừa biến mất, đầu lông mày khẽ nhíu.

"Đúng vậy, nếu nói vị thượng quân nổi danh nhất trong tiên giới nghìn năm nay là Thanh Mục, thì kẻ thần bí nhất tại yêu giới chính là Tịnh Uyên kia, hắn là yêu quân duy nhất trong hàng vạn năm nay có thể biến sức mạnh Tử Nguyệt của yêu giới thành của chính mình, tuy rằng thực lực cường ngạnh, nhưng lại không can dự vào chuyện tranh giành hoàng vị yêu giới, nên được Yêu hoàng kính trọng, bây giờ xem ra yêu lực của hắn so với Yêu hoàng có vẻ như càng mạnh hơn một bậc, ba nghìn năm trước tên này xuất hiện trong yêu giới, bây giờ ta lại nghĩ.. Dưới tình huống tiên giới đang đắc thắng mà Thiên đế lại đình chiến một cách đơn giản như vậy với yêu giới, tám phần là bởi vì người này."

"Nhưng mà, hắn chưa từng xuất hiện trên Kình Thiên trụ." Hậu Trì nhìn Phượng Nhiễm, có chút khó hiểu, nếu như có được yêu lực vượt qua cả Yêu hoàng, vậy tại sao lại chưa từng xuất hiện trên Kình Thiên trụ?

Phượng Nhiễm dang tay ra, nói: "Ta cũng không biết nữa, linh lực của Bách Huyền mạnh như vậy, chẳng phải cũng không xuất hiện trên Kình Thiên trụ đấy ư. Ta thấy Kình Thiên trụ này cũng chẳng phải chính xác, sau này ngươi cũng đừng nên canh cánh trong lòng nữa."

Hậu Trì biết rằng nàng ấy đang ám chỉ chuyện bản thân nàng cũng không xuất hiện trên Kình Thiên trụ, liền bĩu môi không lên tiếng.

"Hậu Trì.."

Một tiếng gọi khẽ vang lên, bàn tay đang ôm lấy nàng tựa hồ nới lỏng, Hậu Trì đột nhiên sửng sốt, nhìn sắc mặt Thanh Mục không biết từ lúc nào đã trở nên trắng bệch, đôi mắt dần dần khép lại, vô lực ngã xuống mặt đất, đáy lòng nàng thắt chặt lại, kinh hô: "Thanh Mục, ngươi làm sao vậy!"

Cảm giác cơ thể đột nhiên mất trọng lực, hai người nhanh chóng ngã xuống mặt đất, hậu Trì hít vào một hơi, thử dùng linh lực bọc hai người lại, nhưng linh lực yếu ớt này ngay cả mây cũng lái không vững, trong lúc đang tự trách thì Chích Dương đột nhiên xuất hiện dưới chân hai người, vững vàng đỡ lấy Thanh Mục, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

"Hậu Trì, nhìn xem, ngay cả Chích Dương cũng cười nhạo ngươi. Ta đã nói ngươi phải học hành đàng hoàng rồi, nếu như sau này tam giới truyền lại nói ngươi và Thanh Mục ngã chết trên Liễu Vọng sơn, thì thực là làm trò cười cho thiên hạ."

Thanh âm đắc ý của Phượng Nhiễm từ trên đỉnh đầu truyền tới, Hậu Trì thầm thở ra một hơi, vội nói: "Phượng Nhiễm, ngươi mau nhìn xem rốt cuộc hắn bị làm sao?"

Phượng Nhiễm kinh ngạc nhướng nhướng mày, liếc về phía Hậu Trì, thầm than một tiếng, vị tiểu thần quân như châu như ngọc của Cổ Quân thượng thần này, e là giữ không nổi nữa rồi, mới chỉ có mấy tháng, đã lo lắng thành cái bộ dạng như vậy.

"Không sao, có lẽ mới vừa rồi giao thủ cùng với Thiên đế và Tịnh Uyên, hao tổn quá mức, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là được, có điều không biết tại sao linh lực của hắn lại đang nhanh chóng tiêu tán, tốt nhất không nên tùy ý cử động." Phượng Nhiễm nhìn xuống chân núi, nói: "Bách Huyền có nơi ở bên trong núi, chúng ta hãy tới đó, ta thấy trong thời gian ngắn ngươi cũng không thể trở về Thanh Trì cung được."

Hậu Trì gật đầu, nhìn thanh niên đang nhắm mắt hôn mê, khẽ thở dài.

Ba người giá vân bay về phía sâu trong núi, rất nhanh đã biến mất giữa không trung, dãy Liễu Vọng sơn lại khôi phục hoàn toàn vẻ yên tĩnh.

Cùng lúc đó, Thiên đế vẫn đang quan sát tình hình của Liễu Vọng sơn và Tịnh Uyên vừa mới rời đi cùng đồng thời mở mắt.

"Ồ, hộ sơn trận pháp mà Bạch Quyết chân thần bố trí không phải đã bị phá hủy rồi sao, làm thế nào lại xuất hiện trở lại?" Thiên đế cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia bất ngờ, nguồn lực thăm dò của hắn vậy mà lại bị ngăn chặn bên ngoài Liễu Vọng sơn, tựa như đang trở về sáu vạn năm trước.

"Hậu Trì.. cuối cùng ta đã tìm thấy nàng rồi."

Tiếng thở dài trầm thấp từ bóng người huyền bạch chậm rãi truyền ra, thân ảnh tại nơi phá vỡ hư không đột ngột quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo vẻ sâu xa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thượng Cổ