Thượng Cổ

Chương 63


Bên bờ ao tĩnh lặng, một đứa nhỏ áo đỏ đang nức nở oà khóc, con chim béo ú bên cạnh nó bay vòng quanh vô số vòng tròn mới phát hiện ra Thượng Cổ đứng sau, lập tức reo lên hoan hỉ, vỗ đôi cánh lao vào lòng Thượng Cổ. Nhưng khi cách Thượng Cổ chừng một trượng, nó bỗng dừng lại, lộn một vòng rồi dừng giữa không trung, cuộn tròn tấm thân béo ú trước Thượng Cổ, đôi cánh nhỏ vỗ trước ngực, cúi đầu cung kính nói: “Bích Ba tham kiến Thượng Cổ thần quân.”

Dáng vẻ và giọng nói của nó vô cùng nghiêm túc, không có một chút sơ suất nào. May mà Thượng Cổ ở đây, nếu đổi lại bất kỳ ai trong Thanh Trì Cung biết rõ bản tính Bích Ba, hẳn sẽ trầm trồ khi thấy thần thú thượng cổ không biết trời cao đất dày kia lại có ngày trở nên lễ phép như thế.

Thượng Cổ hết sức tán thưởng thiên phú bay lượn của con chim mập này, mới dành chút chú ý lên người nó, quan sát một hồi, nhướn mày nói: “Không ngờ Thuỷ Ngưng thần thú vẫn còn tồn tại, không cần đa lễ.”

Bích Ba vỗ cánh, đứng thẳng lưng, lùi một bước giữa không trung, quay đầu gọi: “A Khải, A Khải, là Thượng Cổ thần quân…”

Nhóc con áo đỏ đã ngừng lắc đầu ngoáy mông từ lúc nào, giọng nói chuyển từ thê lương ai oán sang cứng nhắc trải đời: “Bích Ba, đừng gọi nữa, ta không biết.”

“A Khải? Quả là một cái tên kì lạ…” Thượng Cổ lẩm bẩm trong vô thức, lòng chợt sinh ra một cảm giác lạ lùng. Nàng ngước nhìn cậu bé vừa mới quay lưng, lập tức sững lại.

Nhóc con chừng năm sáu tuổi, chiếc áo cộc màu đỏ loè loẹt khoác trên người, tóc xoã trước trán lấm đầy bùn, bết dính, tay cầm mấy con giun đất đang ra sức giãy giụa. Chú nhóc chăm chú nhìn nàng, nhưng không nói gì hết.

Nhưng bất luận trông lếch thếch cỡ nào, Thượng Cổ cũng phải thừa nhận trên đời này thực sự tồn tại một thứ còn đáng sợ hơn cảnh tượng vừa rồi. Đó chính là sau khi nàng say ngủ sáu vạn năm, không ngờ lại được thấy… một gương mặt giống hệt như Bạch Quyết.

“Thượng Cổ thần quân…” Bích Ba thấy Thượng Cổ thần sắc cổ quái, A Khải lại sống chết không chịu mở mồm, bèn thử gọi một tiếng: “Kia là…”

“Ta biết.” Thượng Cổ xua tay, tiến thẳng về phía đứa bé, thần sắc xa xăm.

A Khải thấy nàng lại gần, cổ bào màu đen quét đất, tĩnh mật đượm thanh nhã, bàn tay cầm con giun đất khẽ rụt lại, vô thức đem giấu sau lưng, đôi mắt đen láy lấp lánh phủ một lớp sương mờ.

“Bạch Quyết vì nữ tiên quân đó mà đem ngươi giấu ở chỗ ta.” Thượng Cổ ngồi xuống, kéo tay đứa bé, phủi sạch mớ giun cùng bùn đất trên tay nó, nhướn mày: “Xem ra sáu vạn năm không gặp, huynh ấy càng ngày càng chẳng ra gì.”

Bộ dạng đứa nhóc này và Bạch Quyết gần như đúc từ một khuôn, nói không liên quan đến nhau Thượng Cổ nhất định không tin.

Bích Ba ngẩn người, không dám tin vào óc suy nghĩ logic của Thượng Cổ, nhưng nó không nói gì hết mà nhanh chóng bay sang một phía.

Thượng Cổ chau mày hỏi: “A Khải, mẹ ngươi là ai?”

A Khải kinh ngạc nhìn nàng, cúi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nó, cảm giác ấm áp dễ chịu khiến nó mím môi không nói năng gì, màn sương trong mắt tan dần, thay vào đó là vẻ quật cường: “Tử Mao đại thúc nói mẹ ngủ rồi, không cần A Khải nữa.”

Ngủ rồi? Nhớ ở phàm giới hay dùng cái cớ này để lấp liếm qua loa lũ trẻ con chưa hiểu chuyện về cái chết của thân nhân, Thượng Cổ trầm ngâm giây lát, kết luận rằng mẹ đứa bé nhất định là người phàm, vì thế thần lực của A Khải mới mỏng manh như vậy! Chả trách nó bị tống đến đây, đối với chân thần, có con với người phàm chẳng phải chuyện vẻ vang gì, huống hồ Bạch Quyết lại có hôn ước với Cảnh Chiêu, A Khải thực sự xuất hiện không đúng lúc.

Dù gì cũng là con của Bạch Quyết, tứ đại chân thần tồn tại ngàn vạn năm chưa từng sinh ra hậu duệ, Thượng Cổ khó kìm nổi mà sinh lòng thương xót, đứa bé còn nhỏ, tâm hồn yếu đuối, nàng ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “A Khải, vài năm nữa con trưởng thành, mẹ con sẽ tỉnh lại thôi.”

Luân hồi chuyển kiếp, dù đã uống canh Mạnh Bà thì vẫn có cách tìm ra tung tích nữ tử kia, đợi A Khải hiểu chuyện hơn, nàng không ngại xuống Minh Giới hỏi thăm chút, tìm ra kiếp sau của nữ tử đó, giúp đứa bé giải mối tâm kết, cho nó yên tâm tu luyện.

Nhóc con mới vài tuổi, giọng nói thật mềm, mắt đỏ hoe nhìn Thượng Cổ, nhệch miệng nói trong tiếng nấc: “Nhưng, mẹ tỉnh rồi không nhớ A Khải nữa thì sao? Không có mẹ, ai nấu cơm, ai tắm rửa, ai kể chuyện cho A Khải? Bích Ba nói không có mẹ, lớn lên A Khải sẽ không cưới được vợ nữa…”

Nhóc con nức nở, mũi đỏ ửng đăm đăm nhìn Thượng Cổ, chẳng hiểu sao nàng bỗng hoảng hồn, vội ôm lấy nó vỗ về: “Không sao cả, không sao, A Khải thông minh thế này, đợi khi lớn lên, ta sẽ bảo Mộ Quang mở tiệc khắp Tam Giới, nhà nào có tiểu cô nương xinh đẹp, con ưng ý ta cưới liền cho con”

Nàng vừa nói vừa liếc xéo Bích Ba, Bích Ba rùng mình suýt rơi từ trên không xuống, mắt chớp chớp, mặt đầy ấm ức.

Cái ôm bất thình lình khiến A Khải thôi không nức nở, cậu rón rén nhìn Thượng Cổ, chợt ôm ghì lấy nàng, ngón tay nhỏ xíu thậm chí co quắp lại vì dùng sức, vùi đầu trên vai Thượng Cổ, cất giọng lí nhí: “Thật không? Người sẽ không bỏ rơi con nữa chứ? Đợi con lớn lên, sẽ cưới vợ cho con ư?”

Thằng bé quá thiếu cảm giác an toàn rồi, Thượng Cổ thương xót thở dài xoa búi tóc trên đầu cậu, gỡ ngón tay A Khải ra, cười nói: “Đương nhiên, lời ta nói xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, giờ đi tắm đã, đến tối ta sẽ kể chuyện cho con.”

“Bích Ba, lát nữa bảo Thiên Khải đến gặp ta.”

Thượng Cổ nói xong liền bế A Khải quay về suối nước nóng vừa ngâm mình khi nãy.

“Kể chuyện gì thế, chuyện ma ư? A Khải thích nghe nhất đó!”

Thượng Cổ khựng lại, nhìn gương mặt xinh xắn của nhóc con, giọng nói hạ thấp vài phần: “Ai kể chuyện ma cho con?”

“Tử Mao đại thúc! Thúc ấy còn nói sau này sẽ dẫn con đến Minh Giới ngắm quỷ treo cổ, không đáng sợ chút nào cả, đáng yêu lắm!”

Bích Ba đứng gần đó nhìn thân ảnh màu đen thoáng cứng đờ, vội đưa cánh lên bịt miệng cười.

Tử Mao yêu quái, ai bảo ngài ngày thường nuông chiều A Khải, tiểu tử thối này nói năng chẳng biết kiêng dè, ngài sắp gặp hạn lớn rồi.

Nhưng tại sao A Khải lại không nói thật? Bích Ba gãi đầu, bay ngược trở về trước điện.

“A Khải, lúc nãy con làm gì bên bờ ao thế?”

“Trồng mẫu thân đó, Bích Ba nói khi nào hoa nở, mẹ của A Khải sẽ tỉnh lại, con đã trồng suốt một trăm năm rồi.” Nhóc con xoè tay, trên tay là một hạt giống trong suốt, vì nắm chặt mà rỉ nước: “Hôm qua Hồng Trù bảo con, phàm gian trồng cây sẽ có giun xới đất, vì thế lúc nãy con mới đi đào một đống.”

Thượng Cổ cúi đầu, thoáng ngẩn người thở dài một tiếng, đây là Vô Hoa Quả hiếm có trong Thiên Giới, dù đem trồng cả vạn năm cũng không thể nở hoa, chắc lại một trò qua mặt trẻ con.

“A Khải, sau này đừng trồng nữa.” Thượng Cổ khẽ nói, giọng nàng trầm muộn.

“Dạ, sau này không trồng nữa, đã có người lấy vợ cho A Khải rồi.” Giọng nhóc con đầy vẻ khoe khoang khiến Thượng Cổ bật cười, tâm trạng u ám vừa rồi tiêu tan sạch: “A Khải, tên của con do ai đặt thế?”

“Tử Mao đại thúc nói mẹ con đặt trước khi ngủ.”

Thân hình nhỏ bé của A Khải bỗng cứng lại nhưng Thượng Cổ không hề hay biết: “Khải là bắt đầu của vạn vật, mẹ con đặt tên hay đó.”

Tiếng bước chân dần xa, âm thanh dần tắt. Thiên Khải nấp sau hòn giả sơn nhìn hai người khuất bóng, thần sắc phức tạp khó lường.

Hậu Trì, nếu đây là điều nàng muốn trước khi say ngủ, vậy thì nàng đã thỏa nguyện rồi.

Y niêm phong thần lực trong người A Khải, dù là Thượng Cổ cũng không hề hay biết, đứa trẻ này ngay từ khi mới xuất xác đã mang sức mạnh chân thần.

“Thần quân, tôi đã xoá sạch toàn bộ ấn ký trên người yêu tộc từng thần phục ngài năm xưa, sau này sẽ không ai biết họ từng theo hầu ngài.” Tử Hàm lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thiên Khải, cung kính nói. Thấy Thiên Khải im lặng, hắn ngập ngừng hồi lâu mới tiếp tục: “Thần quân, năm xưa chúng ta ẩn cư trên Tử Nguyệt Sơn, để tránh Mộ Quang độc tôn Tam Giới, ngài mới chấp nhận sự thần phục của đám yêu quân đó, một trăm năm nay chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện xưa, cũng không nhúng tay vào chuyện trong Yêu Giới, nay hà tất phải tốn công xoá đi ấn ký?”

“Năm xưa ta triệu hồi Tử Nguyệt mới khiến Yêu Giới một hồi đại loạn, cái chết của Yêu Hoàng cũng có chút liên quan đến ta, làm như vậy chẳng qua muốn nói cho Bạch Quyết, sau này ta sẽ không nhúng tay Yêu Giới nữa, địa vị của Sâm Hồng không thể lung lay.” Thiên Khải xua tay: “Thanh Li đã quay về tộc Yêu Hồ rồi sao?”

“Đúng vậy. Huyết mạch của cô ta tuy có phần yếu ớt nhưng rốt cuộc vẫn là người của tộc Yêu Hồ thượng cổ, nay tranh chấp Tiên Yêu ngày một kịch liệt, họ cũng không ngại thêm nguồn chiến lực. Thường Thấm dạo này vẫn canh giữ biên cương, không hề hỏi han đến chuyện này.”

Thiên Khải lắc đầu: “Sau này đừng bận tâm đến ả nữa, nếu ta biết cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy, năm xưa ta đã không lưu lại thần lực trong cơ thể ả. Ngươi lui xuống đi.”

Năm xưa khi y còn ẩn cư trên Tử Nguyệt Sơn, nếu không nhờ Thanh Li đưa tin về mộ kiếm trên Đại Trạch Sơn, e rằng y vĩnh viễn cũng không biết Thượng Cổ còn sống. Nhưng con tiểu hồ ly đó lại dám dùng thần lực do y ban tặng để lừa gạt Sâm Vũ mấy vạn năm, điều này y đã không lường được.

Tử Hàm gật đầu, biến mất.

Thiên Khải nhìn sang phía suối nước nóng, hồi lâu không nói năng gì.

Rõ ràng trăm năm say ngủ chỉ niêm phong kí ức liên quan tới Hậu Trì, nhưng tại sao y lại thấy có một số tình cảm và kí ức thuộc về bản thân Thượng Cổ cũng bị niêm phong.

Chuyện xảy ra trước khi Hỗn Kiếp giáng lâm, tại sao Thượng Cổ lại lãng quên được chứ?

Lẽ nào là Cổ Quân đã phong ấn những kí ức đó chăng?

Thiên Khải đăm chiêu, trăm mối vẫn không có cách giải đáp, đành thở dài bay đến Thiên Cung.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thượng Cổ