Thượng Cổ

Chương 67


Đại đường bên trong tiên dinh.

Tràn ngập âm thanh huyên náo của tiếng ca đàn cùng thanh âm đàm tiếu.

Giờ đây, Cảnh Chiêu đã thay mặt Bạch Quyết chấp chưởng cảnh giới Thương Khung, địa vị càng cao hơn trước kia. Nàng thân thiện tủm tỉm trò chuyện cùng với một đám nữ tiên quân, không hề phách lối chút nào, khiến các nữ quân ban đầu ngầm chỉ trích nàng cũng phải lộ vẻ tán thưởng ra mặt.

Một tiểu đồng lặng lẽ chạy vào đại đường, đến bên sau Đông Hoa, thấp giọng: “Sư tổ ơi, sư thúc đã trở về.”

Đông Hoa thượng quân đã cố gắng nhẫn nhịn được một tiếng đồng hồ rồi, lão đang nhăn nhó suy nghĩ về đồ đệ của mình thì khi nghe được những lời này, lão lập tức mở to cả mắt, cất giọng sang sảng: “Còn không bảo nó vào, không thấy các vị tiên hữu vẫn đang chờ Túy Ngọc Lộ à!”

Tiểu Đồng bị giọng nói của lão chấn động, liền co cổ vội vàng chạy rụt ra ngoài.

Mấy vị tiên quân đang ngồi nào ai không biết Đông Hoa lão thượng quân nổi tiếng bao che đệ tử chứ, ban nãy chỉ là diễn xuất làm màu thôi, vậy nên mọi người cũng tủm tỉm đáp lại: “Không sao không sao”.

Nào biết chúng tiên mòn mỏi chờ đợi dài cả cổ, cũng không thấy Nhàn Trúc tiên quân đâu. Bọn họ nhất thời hoang mang nhìn nhau, Đông Hoa thượng quân cau mày, đang muốn mở lời tiếp chuyện, thì bên ngoài đại đường văng vẳng tiếng bước chân.

“A Khải, đến rồi, đến nơi rồi. Ngươi nhanh chân lên.” Giọng nói này réo rắt, giòn giã, thật sự không biết phát ra từ cái gì.

“Câm miệng, Bích Ba, ngươi ồn ào quá.” Trong sự bình tĩnh lẫn chút trong trẻo, chắc hẳn là một đứa nhỏ.

“Tiểu thần Quân, người chậm một chút, bên cửa có gờ chắn, người cẩn thận đừng để dập đầu!”

Nghe xong biết ngay, là giọng nói Nhàn Trúc Tiên Quân. Tiếng thét mang ý tứ bảo người kia dừng lại, thấm đẫm chân tình quan tâm… Đương nhiên, cái này cách nói hoa mỹ mà thôi, nói thẳng chỉ cần hai chữ ‘Nịnh nọt’ là đủ. Mọi người dõi theo sắc mặt tối sầm của Đông Hoa thượng quân, cực ăn ý mà liếc về phía ngoài cửa.

Rút cuộc là người có thân phận gì, mà lại khiến đồ đệ dưới trướng Đông Hoa thượng quân có thể cung kính như thế?

Tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần, một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi bước vào đại đường, lọt vào tầm mắt mọi người.

Khuôn mặt non nớt pha lẫn nét tuấn tú của cậu nhóc nom mới chỉ năm, sáu tuổi. Đôi mắt cậu sáng ngời hơi cong cong, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xanh lục bích, chân mang giày lưu vân, đầu đội một chiếc mũ dưa. Nhìn qua hẳn là một tiểu công tử nhà giàu nào đó, trong tay cậu ôm một con chim béo ú. Đôi mắt to tròn của hai người họ trông vô cùng giống nhau, tuy dáng vẻ này có chút quái dị nhưng tuyệt đối không hề tầm thường, mà lại có phần đáng yêu. Không ít ánh mắt các nữ tiên quân đã tràn ngập tình mẫu tử bao la, bọn họ ai cũng chỉ muốn ôm lấy cậu nhóc vào lòng âu yếm một phen.

Ngay cả hai tiên nga đứng sau lưng Cảnh Chiêu công chúa cũng không khỏi thì thầm “Quao!” một tiếng, hồi sâu mới hoàn hồn nhìn về phía công chúa nhà mình.

Cảnh Chiêu vốn đang tươi cười bỗng cứng đờ lại khi nhìn thấy đứa bé kia đi xuất hiện, nàng đứng thẳng lưng, ánh mắt kinh ngạc dõi về phía tiểu đồng.

Đứa bé kia vừa đi vào đã đảo mắt nhìn xung quanh hai vòng, ánh mắt lướt nhanh qua người Cảnh Chiêu, khách khí chắp tay với Đông Hoa đang ngồi, cung kính nói câu chúc thọ: “Đông Hoa thượng quân, chúc người thọ như Huyền Quy.”

Lời này vừa thốt ra, khách khứa liền một phen ồn ào, chỉ có Đông Hoa thượng quân nghe xong thì vui vẻ, không khỏi cẩn thận đánh giá cậu nhóc mới tới này.

Huyền Quy là thần thú của thượng cổ chân thần – Chích Dương, hiện nay tuổi thọ có thể nói thuộc bậc lão làng trong Tam Giới. Hắn nghe xong, mặc dù không được tự nhiên lắm, nhưng cũng có chút cao hứng, chỉ là… Trong Hậu Cổ Giới, rất ít tiên quân có thể biết rõ chuyện này, đây là hài tử nhà ai chứ? Hắn mở to đôi lão mắt lão luyện của mình, cẩn thận xem xét cậu nhóc kia, thì đột ngột cả kinh, sợ đến nỗi đứng phắt dậy.

Tuy đã gần trăm năm chưa bái kiến, nhưng hắn vẫn nhớ rõ như in dung mạo Bạch Quyết Chân Thần trong cảnh giới Thương Khung năm đó. Vậy mà, đứa nhỏ trong nội đường này lại chín phần tương tự với y, hắn không tin có tiên quân nào dám hóa thành dáng vẻ này đến mừng thọ đâu. Dưới sự kinh hãi, Huyền Quy nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Vài tiên quân cũng nhìn ra một chút manh mối trên nét mặt của Đông Hoa thượng quân và Cảnh Chiêu công chúa, bọn họ liền dò xét đứa nhóc trắng trẻo giữa đại đường, đáy mắt không khỏi nhuốm thêm vài phần hồ nghi.

Lúc này, Nhàn Trúc đi sau cuối cùng cũng chạy vào, thấy nội đường yên tĩnh cực độ, vội vàng đến bên Đông Hoa thượng quân thì thầm mấy câu. Mọi người thấy sắc mặt Đông Hoa thượng quân biến ảo nhiều lần, ai cũng yên lặng ngạc nhiên, trong nội tâm không khỏi thắc mắc “Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?”.

“Nhàn Trúc, không phải ngươi nói có người chờ Túy Ngọc Lộ hay sao?” A Khải thấy cả sảnh đường yên tĩnh, liền lắc lắc hồ lô càn khôn trong tay, hướng về phía Đông Hoa thượng quân nói.

“Tiểu điện hạ, điện hạ và thần quân tự mình tới đây làm Đông Hoa sợ hãi quá.” Đông Hoa thượng quân muốn ra ngoài thăm hỏi Thượng Cổ, rồi cũng thắc mắc Thượng Cổ có muốn không gặp lão hay không. Lúng túng một hồi, ông quyết định hẵng giải quyết chuyện trước mắt đã.

Lão nhìn Cảnh Chiêu rồi quay đầu thi lễ với A Khải một cái, tự tay tiếp nhận bình hồ lô trong tay A Khải rồi dưa cho Nhàn Trúc: “Đi đi, nhớ rót thật đầy cho chư vị tiên hữu nhé.”

Mọi người đều kinh sợ, ngay cả lúc Cảnh Chiêu công chúa xuất hiện, Đông Hoa thượng quân cũng chỉ làm chút bán lễ thôi, mà đứa nhỏ này, rút cuộc có lai lịch như thế nào?

Cảnh Chiêu nhướng mày, cười nói: “Lão thượng quân, không biết là con cái nhà nào, mà trông lanh lợi thông minh như thế?”

Đông Hoa còn chưa kịp đáp, nàng lại cúi đầu, nóng mặt nhìn về phía A Khải trong nội đường, không nhẹ không nặng châm thêm một câu: “Không biết trưởng bối trong phủ quản giáo ngươi thế nào, tuổi còn nhỏ mà lại không biết hành lễ với các vị tiên quân đang ngồi à.”

Câu này rõ ràng mang theo ý khiển trách, Đông Hoa thượng quân tức đến nỗi xém nữa ngất ngay tại chỗ.

Công chúa điện hạ, người bị kích thích thì thôi, nhưng đừng có kéo theo lão nhân ta xuống nước chung nha! Ngày nay, Cảnh Chiêu đã chấp chưởng cảnh giới Thương Khung, phía sau còn có Bạch Quyết Chân Thần, lão không thể trêu vào. Nhưng còn đứa nhỏ trong nội đường này, ông càng không thể day dưa…

Tiên quân trong nội đường không biết điều đó, ngược lại còn thấy Cảnh Chiêu công chúa nói không sai. Thằng nhỏ này linh lực thấp kém, hẳn là đến từ động phủ Tiên Duyên, chắc mẩm cùng lắm không quá trăm tuổi. Nhưng những người trong đại đường này, có ai mà dưới vạn tuổi không?

Đông Hoa nhìn Cảnh Chiêu nói: “Công chúa, đây là…”

“Đông Hoa thượng quân, Túy Ngọc Lộ đã được đưa đến, cô cô vẫn còn chờ ta.” A Khải bình tĩnh nhìn Cảnh Chiêu đang ngồi trên cao, chậm rãi nói, trông rất muốn vội vã rời đi lắm rồi.

“Từ từ… Sao ngươi không chịu trải lời câu hỏi của công chúa điện hạ!” Tiên nga sau lưng Cảnh Chiêu không biết lây đâu ra dũng khí, thấy cậu nhóc kia sắp rời khỏi đại đường bèn gặng hỏi.

Thanh âm sắc bén kiêu căng vang vọng khắp đại đường, hẳn là hay hoành hành đã quen thói. Cảnh Chiêu nhàn nhạt liếc tiên nga sau lưng, không lên tiếng, thần sắc dịu đi không ít, dung mạo đứa nhỏ này trông giống Bạch Quyết. Chắc hẳn đã có người nhận ra, nếu nàng không trả hỏi rõ ràng, sau này không biết sẽ xuất hiện lời đồn nào nữa.

“Công chúa điện hạ, đây là…” Đông Hoa thấy tình cảnh bắt đầu ngưng trọng, vội vàng hoà giải.

“Lão thượng quân không cần nhiều lời, cứ để cho chính miệng nó nói.”

Cảnh Chiêu một tay khẽ gõ nhẹ trên mặt ghế, âm thanh thanh thúy chậm rãi vang lên, nàng ta lạnh lùng nghiêm mặt nhìn xuống phía dưới, lập tức cả nội đường lặng im như tờ.

Chúng tiên liếc nhìn nàng, thầm nghĩ, Cảnh Chiêu công chúa chấp chưởng cảnh giới Thương Khung đã trăm năm, quả nhiên đã xây dựng được tầm ảnh hưởng rất lớn.

Thân ảnh nhỏ nhắn bên cạnh cửa bỗng dừng lại, cậu chậm rãi quay người, nhìn về phía Cảnh Chiêu, quật cường nói: “Công chúa, ta tên A Khải. Nếu như ngươi thật sự muốn biết cha mẹ ta là ai, không ngại hãy đến Thanh Trì Cung mà hỏi. Nếu cô cô ta chịu gặp ngươi, thì ta sẽ trả lời ngay, được không nào?”

Giọng nói trẻ con lanh lảnh mang theo chút ý sắc bén, cả sảnh đường đều kinh sợ, giờ mới hiểu được vừa rồi tại sao Đông Hoa thượng quân lại ăn nói cẩn thận đến thế.

Tiểu thần quân này tám phần có liên quan đến Thượng Cổ chân thần ẩn cư tại Thanh Trì Cung!

Vẻ mặt Cảnh Chiêu càng đại biến, nhớ tới xưng hô ban nãy của Đông Hoa đối với đứa nhỏ này, bỗng nhiên đứng bật dậy: “Ngươi nói ngươi từ đâu tới đây?”

“Thanh Trì Cung!” A Khải quay người, giang tay ra, tỏ vẻ vô tội, ánh mắt chớp chớp: “Cô cô nói vai vế của ta khá cao. Ngoại trừ mấy vị lão thượng thần của Thượng Cổ Giới, ta không cần phải hành lễ với các tiên quân khác. Cảnh Chiêu công chúa thấy lời cô cô ta nói có đúng không?”

Lời này vừa nói ra ai mà không hiểu chứ! Trong Tam Giới, dám dạy trẻ con như thế, ngoại trừ Thượng Cổ Chân Thần, còn có thể là ai?

Sắc mặt Cảnh Chiêu đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cuối cùng chuyển sang tím tái. Độ môi nhấp mấp máy cả nửa ngày trời mới bình tĩnh nói: “Không dám.”

Giọng nói dõng dạc dứt khoát, lại nhiễm vài phần sát khí không thể nhận ra. Đứa nhỏ này đến từ Thanh Trì cung, cộng thêm dụng mạo tương tự Bạch Quyết… Cảnh Chiêu đè xuống suy đoán trong lòng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Không thể nào… Sự tồn tại của đứa nhỏ này hẳn bị giấu khỏi Bạch Quyết. Nếu lúc trước Bạch Quyết biết được sự hiện hữu của nó, sao có thể thành hôn với nàng ở cảnh giới Thương Khung chứ?

A Khải không hề nhìn nàng, quay đầu nói với Đông Hoa thượng quân đang giả chết bên cạnh: “Lão thượng quân, cô cô đang nghỉ ngơi ở sau vườn, không thích náo nhiệt lắm. A Khải không biết đường, lão thượng quân có nguyện ý đi chung không?”

Đông Hoa lập tức kích động, vội nói: “Thần quân giá lâm núi Đại Trạch, chính là may mắn ba đời của Đông Hoa. Nhàn Trúc, thay ta tiếp đãi thật tốt các vị tiên hữu.” Lời còn chưa dứt, đã xoa tay vội vàng bước xuống sảnh, hướng thẳng về phía A Khải.

Đáy mắt A Khải lộ ra nét cười nhẹ, sắc mặt khựng lại một chút rồi chủ động bắt lấy tay ông.

Đông Hoa bỗng dưng được sủng ái mà hơi lo sợ, lão thẳng tấm lưng còng của mình, cùng A Khải bước khỏi đại đường.

Nghe nói Thượng Cổ chỉ đang nghỉ ngơi ở hậu viện, Cảnh Chiêu nhẹ nhàng thở phào. Ngồi xuống một lúc mới sực nhớ Thiên Hậu cũng đi ra đó, lập tức cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Sau một hồi bối rối, nàng lập tức đứng dậy, thẳng tiến về hậu viện.

Trong nội đường, chúng tiên hai mặt nhìn nhau, do dự cả nửa ngày rồi vội bước ra đại đường.

Thượng Cổ chân thần giá lâm, làm sao bọn họ có thể ngồi yên được cơ chứ?

Lúc này, trong hậu viện, một đám tiên nga lo lo sợ sợ, không biết nên làm thế nào cho phải khi nhìn thấy vẻ mặt đại biến của Thiên Hậu.

Thượng Cổ quay lại, thần tình khó lường, ánh mắt sáng rực nhìn Thiên Hậu: “Vu Hoán, ta không ngờ bây giờ quy định của Tiên Giới to lớn như thế đấy? Không biết bổn quân nên hành lễ thế nào… Mới tỏ rõ tôn kính với Thiên Hậu nhỉ?”

Sắc mặt Thiên Hậu tỏ rõ nỗi kinh sợ, nghe thấy câu chất vấn của Thượng Cổ mới đột nhiên giật mình hoàn hồn, bà gấp rút tiến lên vài bước, cung kính thi lễ với Thượng Cổ, run rẩy nói: “Vu Hoán bái kiến thần quân, không biết thần quân ở đây, xin ngài thứ lỗi cho Vu Hoán.”

Giọng nói Thiên Hậu lắp bắp không ngừng, tiên nga cả vườn nhìn xem một màn này đều lộ vẻ ngạc nhiên, sau khi bình tâm lại mới sợ hãi đến nỗi quỳ rạp xuống đất. Miệng đứa nào cũng không nói thành lời, mà tiểu tiên nga đi đầu kia càng như gặp sét đánh, cô ta sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Bọn họ đương nhiên biết rõ, nữ thần quân duy nhất trong Tam Giới có thể khiến Thiên Hậu cư xử dè dặt như vậy, chỉ có mỗi Thượng Cổ chân thần mới thức tỉnh trăm năm trước mà thôi. Cơ mà, đã tận trăm năm, ngài ấy không bước khỏi Thanh Trì Cung, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở hậu viện của Đông Hoa thượng quân thế?

Bên cạnh bờ ao tĩnh lặng như tờ, mãi lâu sau mới bị khuấy động bởi giọng nói lãnh đạm của Thượng Cổ: “Vu Hoán, hôm nay ngươi đã thay đổi rất nhiều, bổn quân thiếu chút nữa đã không nhận ra ngươi rồi.”

Thiên Hậu sững sờ ngẩng đầu, vừa đúng bắt gặp ngay lúc Thượng Cổ rủ xuống mắt nhìn xuống phía mình, trong mắt chan chứa nỗi buồn vạn năm không gặp nhau, không hề tỏ vẻ lạnh băng chán ghét như lúc Hậu Trì nhìn bà.

Tại sao vậy? Lẽ nào Thượng Cổ quên hết chuyện trước kia, mất luôn trí nhớ của Hậu Trì nên mới bình tĩnh trò chuyện như thế này với bà sao?

Bà còn chưa ngẫm nghĩ xong, Thượng Cổ đã cất bước về phía đình nghỉ mát bên bờ ao: “Vu Hoán ở lại, những kẻ khác lui ra.”

Đám tiên nga như được đại xá, khẽ dạ vâng một tiếng, lập tức vội vã lui xuống ngay trong thời gian một hơi thở. Trong đình, Vu Hoán ngồi đối diện Thượng Cổ, hai mắt bà tĩnh mịch, cố gắng tự trấn định bản thân, tiến lên vài bước cung kính nói: “Thần quân, lúc trước Vu Hoán không biết người ngủ say trong cơ thể Hậu Trì, mới mấy lần nói năng lỗ mãng… Vu Hoán cam nguyện bị phạt.”

Thượng Cổ tuy rằng lạnh nhạt, nhưng đối với bà rất quan tâm. Tốt xấu gì, Thiên Hậu cũng từng ở bên cạnh nàng mấy vạn năm, chỉ cần bà biết nhận sai trước, thì nếu Thượng Cổ muốn trút giận cho Hậu Trì cũng sẽ không tới nỗi phạt nặng bà.

“Hả? Ngươi và Hậu Trì từng có quan hệ sao? Sao ta đây cũng không biết nhỉ?” Thượng Cổ ngón trỏ hơi gập, khẽ gõ nhẹ trên bàn đá, thấy Vu Hoán hốt hoảng như thế, thản nhiên nói: “Lần này ngủ say lâu quá, mọi chuyện phát sinh trong sáu vạn năm này ta không nhớ nổi.”

Dưới lớp áo bào, Thiên Hậu siết tay thật chặt, vẻ mặt rất đỗi kinh ngạc, thấy thần tình Thượng Cổ không giống giả bộ, mới hiểu nguyên nhân mấy hôm trước Thiên Khải đích thân chạy lên Thiên Cung… Khó trách trong Tam Giới, y hạ lệnh cấm đề cập về Hậu Trì. Thì ra là do Thượng Cổ thức tỉnh căn bản không có trí nhớ của trăm năm trước.

Không đúng, hơn sáu vạn năm… Nói như vậy thì trước cả lúc Thượng Cổ Giới phủ bụi nữa…

“Thần Quân còn nhớ sự tình lúc hỗn kiếp giáng xuống không…” Thiên Hậu cẩn thận ngẩng đầu, nói khẽ.

“Cũng không rõ lắm, ta chỉ nhớ lúc đại thọ của Nguyệt Di kết thúc, vừa tỉnh dậy thì cả người cả vật chả thấy đâu nữa.” Thượng Cổ nhìn vẻ mặt đầy biến ảo của Vu Hoán, đột nhiên nhíu mày, nói: “Vu Hoán, chủ tớ chúng ta đã sáu vạn năm không gặp mặt, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hỏi việc ta không nhớ rõ chuyện trước kia thôi à?”

“Vu Hoán không dám.” Thiên Hậu không biết tại sao Thượng Cổ lại đột nhiên chất vấn như thế, bèn nói: “Vu Hoán vẫn nghĩ, thần quân đã vẫn lạc vào sáu vạn năm kia, đến tận trăm năm trước mới biết được thần quân ngủ say trong cơ thể Hậu Trì. Nếu không, chắc chắn Vu Hoán đã cất công tìm kiếm thần quân rồi.”

“Ồ? Sao trăm năm nay, ta chưa từng thấy ngươi tới Thanh Trì Cung cầu kiến ta nhỉ?” Nghe Phượng Nhiễm nói, Mộ Quang đã nhiều lần ghé thăm… Nhưng Vu Hoán, ngay cả một lần cũng không.

Thượng Cổ vốn không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm, làm sao có thể hiểu rõ được tâm tư của Vu Hoán nữa chứ? Mấy vạn năm nay, bà trở thành Thiên Hậu, sớm quen hưởng thụ cảm giác đứng trên chúng tiên, Sao bà có thể vui vẻ mong chờ ngày Thượng Cổ giá lâm được?

Chỉ là, dù sao cũng là chủ tớ mấy vạn năm, bà không ngờ Thượng Cổ sẽ nói như vậy, nên mới hỏi câu đó, bây giờ ngược lại cảm thấy mình thật sự vẽ chuyện quá rồi.

“Dạ bẩm thần quân, năm xưa sau khi người thức tỉnh liền bị Thiên Khải thần quân đưa về Thanh Trì Cung, Vu Hoán vì không muốn quấy rầy thần quân hội tụ lại thần lực, nên mới chưa vào Thanh Trì Cung cầu kiến.” Vu Hoán cúi đầu nói khẽ, thần tình thập phần tự nhiên.

“Đúng không? Thì ra là ta đa tâm. Cơ mà ngươi không thắc mắc gì à, ta ngược lại là có đấy, Vu Hoán, có một chuyện ta không rõ, ta hy vọng ngươi có thể nói ta biết sự thật.”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói đạm mạc, Thiên Hậu siết chặt đầu ngón tay, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên.

Thượng Cổ giương mắt nhìn những đóa thủy tiên, nói khẽ: “Lúc trước tại sao Vân Trạch lại vẫn lạc?”

Vu Hoán nhẹ nhàng thở phào, nói: “Lúc trước hỗn kiếp hàng lâm, Tam Giới đại loạn, Cổ Giới cũng không ngoại lệ, lão tộc trưởng phân phó thần mang theo tộc Phượng Hoàng xuống hạ giới, sau đó vẫn lạc khi lịch kiếp cùng với một vài lão thần quân.”

Thượng Cổ rũ mày xuống, tiếp tục nói: “Vậy hắn có từng nói với ngươi…Cách làm sao phân biệt với huyết mạch hoàng giả trong tộc Phượng Hoàng chưa?”

Thiên Hậu ngẩng đầu, tình cờ trông thấy Thượng Cổ đang nhìn mình, nhẹ nhõm thở phào một cái rồi chắc nịch nói: “Chưa từng, lúc trước lão tộc trưởng ra đi vội vàng, chưa từng để lại đôi ba câu đã vẫn lạc. Nói đến đây, tộc Phượng Hoàng của thần đã mười vạn năm rồi không thấy hoàng giả giá lâm.”

Thấy Vu Hoán nói câu nào câu nấy đều chắc chắn, Thượng Cổ híp mắt thiếu chút nữa không khỏi bật cười. Sao trước đây, nàng lại chẳng hề hay biết, tiểu phượng hoàng theo nàng mấy vạn năm này lại có lá gan to đến vậy chứ, hoặc là… Cô ta vẫn luôn như thế từ trước giờ, chẳng qua là nàng chưa phát hiện thôi

Thượng Cổ chăm chú nhìn Vu Hoán, đồng tử dần dần sâu thẳm, trong giọng nói cũng phai dần sự bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: “Vu Hoán, ta hỏi ngươi một lần nữa, Vân Trạch có từng nói ngươi cách phân biệt hoàng giả tộc phượng hoàng là như thế nào chưa? Chỉ cần ngươi nói thật, bổn quân sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Vu Hoán cảm giác một cỗ áp lực mơ hồ đè lên đỉnh đầu, linh lực trong cơ thể mình lại hỗn loạn, bà kinh hoảng quỳ rạp xuống đất, gấp giọng nói: “Thần Quân, Vu Hoán tuyệt không nói dối, lão tộc trưởng chưa bao giờ nói với Vu Hoán nên làm thế nào…”

“Câm mồm!”

Một giọng nói giận dữ đột nhiên vang vọng trong chòi nghỉ mát, toàn bộ hậu viện bị một luồng thần lực màu bạc bao phủ, toả ra cỗ uy áp mênh mang. Đông Hoa vừa đi đến bên ngoài vườn, đã thấy một loạt tiên nga đang hoảng sợ quỳ rạp ở dưới, ông vội vàng dừng chân, kéo A Khải lại.

“Tiểu điện hạ, lúc này không thích hợp để đi vào đâu, không bằng chúng ta chờ một chút.”

A Khải gật đầu, tay đang ôm Bích Ba nắm thật chặt, thấy tiểu đồng dẫn đường cho Thượng Cổ đứng cách đó không xa, bèn vẫy tay về hướng hắn: “Bên trong ngoài cô cô, còn có ai không?”

“Thiên Hậu bệ hạ cũng ở bên trong.”

A Khải nghe xong lời này, lập tức nhíu mày, Đông Hoa vội vàng nhéo nhéo tay cậu, thấp giọng nháy mắt ra hiệu nói: “Tiểu điện hạ đừng vội. Thời thượng cổ, Thiên Hậu là thần thú tọa hạ của thần quân, nên tuyệt đối thần quân sẽ không bị thua thiệt đâu.”

A Khải cũng nghĩ thế, trên mặt tăng thêm sự hài lòng hơn khi nhìn Đông Hoa, cậu quay đầu trông mong nhìn về phía hậu viện.

***

Vu Hoán kinh ngạc nhìn Thượng Cổ cắt ngang lời mình, nhất thời không nói nên lời. Tới tận bây giờ, bà chưa từng chứng kiến nỗi thất vọng nào rõ ràng trong mắt Thượng Cổ đến thế.

“Về Phượng Nhiễm, nếu ngươi muốn nói láo, hãy thông minh chút ít.” Thượng Cổ nhàn nhạt nhìn bà, thần tình phức tạp: “Nếu Vân Trạch đã có thời gian dặn dò bảo ngươi dời tộc Phượng Hoàng về hạ giới, thì sao có thể lại quên bảo ngươi biết, hỏa phượng hoàng mang dòng máu hoàng giả của tộc Phượng Hoàng được chứ?”

Thiên Hậu nhớ những lời vừa rồi bản thân nói, lập thức úp úp mở mở, nhất thời đại hối.

“Nếu ngươi không biết Phượng Nhiễm là hoàng giả tương lai của tộc Phượng Hoàng, vậy sao lúc cô ấy giáng sinh, ngươi lại tuyên bố khắp tộc cô ấy ác linh, còn vứt cô ấy chung với đàn yêu thú đầm lầy Uyên Lĩnh? May mà có lão yêu thụ tương hộ, không thì vạn năm trước cô ấy đã sớm chết rồi!”

“Từ trước, Vân Trạch đã từng nói, người trong tộc Phượng Hoàng nếu tấn vị lên thượng thần, tức thì sẽ tự động cảm ứng được dòng máu hoàng giả. Mấy vạn năm trước, ngươi đã có được thượng thần lực sao lại không biết Phượng Nhiễm chính là hoàng giả tộc Phượng Hoàng được chứ?”

“Thần Quân…” Thiên Hậu gục đầu xuống, sắc mặt tái nhợt.

Bà không ngờ đến, Thượng Cổ biết rõ chuyện tộc Phượng Hoàng chế giấu bao lâu nay.

“Chớ quên, năm xưa phụ thần tuyển định thần thú cho ta là hoàng giả của tộc Phượng Hoàng, ta đã tận mắt chứng kiến hết những thứ này, ngay trước khi đem ngươi về Triêu Thánh Điện nữa cơ.”

Nghe thấy chuyện đó, không biết nhớ lại cái gì, Thiên Hậu liền bặm môi lại, che giấu sự oán giận trong đáy mắt.

“Mới có sáu vạn năm mà thôi, ngày nay lên được chức Thiên Hậu tôn vinh, làm một tộc trưởng quang chính, chẳng lẽ điều đó rất quan trọng với ngươi à? Vân Trạch giao tộc Phượng Hoàng cho ngươi, tại sao ngươi lại có thể phụ lòng hắn như thế?”

“Vu Hoán phạm sai lầm lớn, phụ sự ủy thác của lão tộc trưởng, Thần Quân thứ tội.”

Thượng Cổ đứng phắt dậy, thấy Vu Hoán mặt lộ vẻ cầu khẩn, lập tức quay người không hề nhìn bà: “Vu Hoán, ta niệm tình lão Vân Trạch, bỏ qua cho ngươi lần này. Nhưng tình nghĩa chủ tớ vạn năm giữa ta và ngươi chính thức chấm dứt từ hôm nay trở đi. Ngày ta trọng khải Thượng Cổ Giới, ngươi vĩnh viễn không được tiến vào, dù chỉ một bước!”

Thiên Hậu ngơ ngẩn, thất thanh: “Thần Quân…”

Vô luận địa vị của bà rất cao trong Tam Giới, nhưng cuối cùng Thượng Cổ Giới mới là nhà của bà… Vu Hoán thấy gương mặt lạnh lùng của Thượng Cổ, bèn gắt gao cắn đầu lưỡi, cung kính nói: “Tạ thần quân khai ân.”

Thượng Cổ thở dài, không hề nhìn bà, bắt đầu rút lại Thần lực, đi ra ngoài.

Những hoa văn rồng vụt qua bên người Vu Hoán, không hề có lấy một tia chần chờ.

Thượng Cổ sớm đã biết A Khải đứng bên ngoài vườn, với tính tình của cậu, đích thị sẽ không quan tâm xông vào đây đâu. Coi như, Vu Hoán đã làm sai chuyện, nhưng dù sao bà cũng làm Thiên Hậu, mặc dù tình nghĩa hai người đã đứt gãy, nàng vẫn nên giữ chút thể diện cho bà thì vẫn hơn.

Một con đường mòn ngắn ngủn, chỉ cần chút ít thời gian đã băng qua, Thượng Cổ xuất hiện ở ngay lối vào khu vườn. Tiên quân đang quỳ đầy trên mặt đất, thiếu chút nữa đã hoảng hồn trước ánh mắt của nàng. A Khải uốn éo cái mông, mở đường máu giữa đám tiên nga, nhảy vọt vào trong ngực Thượng Cổ.

“Cô cô, sao giờ người mới đi ra vậy?”

Thượng Cổ nhịn không được mà bật cười, thở dài nhìn đám tiên nga đang quỳ rạp trái phải, ôm lấy A Khải xoa nhẹ đầu cậu.

“Bái kiến Thượng Cổ thần quân.” Các tiên quân khác không có lá gan bự như A Khải, bọn họ quy củ thăm hỏi, mỗi câu đều cúi đầu thấp thỏm nói, xen lẫn vẻ lo âu.

Thượng Cổ xua tay đang chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng một thanh âm không đúng lúc vang lên, giữa những câu thăm hỏi của các vị tiên quân thì lời nói này càng đặc biệt đột ngột.

“Không biết thần quân giá lâm, Cảnh Chiêu nghênh đón chậm trễ, mong rằng Thần Quân thứ tội.”

Thượng Cổ nghe giọng nói kính cẩn hữu lễ phát ra từ phía sau, khóe miệng hơi cong lên. Nàng ngược lại không biết, đã bao lâu mới xuất hiện người có lá gan lớn như vậy, dám cắt ngang lời nàng nói cơ đấy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thượng Cổ