Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 58: Tiêu tấn


Ngày khai trương của Tam vị thư ốc có thể nói là vô cùng thành công, bất kể là sự ra mắt của vân mạc hay là phát hành thẻ ngọc tiểu thuyết, đều đạt được yêu thích cuồng nhiệt của khách hàng tại đó.

Nghi thức khai trương chưa qua bao lâu, thẻ ngọc trong tiệm đã bán ra phần lớn, ngay cả vân mạc còn chưa chính thức ra thị trường, cũng đã nhận được trên trăm đơn đặt hàng. Tuy tinh ngọc sắp sửa tuôn ào ào vào lòng, mấy người Sở Mặc lại không có bao nhiêu vui vẻ.

Nguyên nhân không vì gì khác, ảnh hưởng của Tiêu Dương là một phần, nhưng nhiều hơn là phản ứng của Tiêu Dật không đúng.

Nhưng không phải là vì sự xuất hiện của Tiêu Dương, mà Tiêu Dật biểu hiện cảm xúc gì bất thường, ngược lại là do Tiêu Dật không có bất cứ dị thường nào, mới khiến Sở Mặc không thể yên tâm. Nếu nói ban đầu Tiêu Dật không biết thân phận của Tiêu Dương, như vậy khi nghe câu “Tiêu gia” của Từ Sắt Nguyên, ít nhất Tiêu Dật cũng nên hỏi thử. Cho dù Tiêu Dật không nghĩ tới Tiêu gia, vậy khi không lại bị tấn công, Tiêu Dật cũng nên có vài cảm xúc như tức giận hoặc là kinh ngạc gì đó. Nhưng Tiêu Dật không có, mà vẻ mặt lại bình tĩnh, giống như Tiêu Dương ra tay không phải là việc ngoài ý muốn. Y càng như thế, Sở Mặc càng lo lắng, vẻ mặt tự động trở nên ngưng trọng, ngay cả Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải cũng không dám lại gần Tiêu Dật như bình thường, mà tránh sang một bên.

Tiêu Dật cũng nhanh phát giác mọi người xung quanh khác thường, không hiểu hỏi. “Sao vậy?”

Thấy Tiêu Dật thật sự mù mờ, Sở Mặc vô thanh thở dài, kéo y vào phòng nghỉ trên lầu hai. Đây vốn là thiết kế để bọn họ thỉnh thoảng nghỉ chân ở thư ốc, bất kể bố trí hay trận pháp, vừa kiêm thoải mái vừa kiêm an toàn, cũng coi như là một chỗ tốt để nói chuyện.

“Sao vậy?” Vẻ mặt Sở Mặc vô cùng nghiêm túc, khiến trong lòng Tiêu Dật cũng bắt đầu đánh trống, bất giác lại hỏi.

Sở Mặc kéo Tiêu Dật ngồi song song, đắn đo không biết nên hỏi thế nào. Phản ứng của Tiêu Dật không đúng, đây là chuyện Sở Mặc chắc chắn, nhưng hắn không dám chắc Tiêu Dật rốt cuộc đang nghĩ gì. Là vì vô dục vô cầu với Tiêu gia, nên đoán được thân phận của Tiêu Dương cũng không để ý sao? Hay là vì trong lòng mong nhớ Tiêu gia, nên sau khi đoán ra thân phận Tiêu Dương, lại cố ý tránh né không đối mặt với chuyện đã xảy ra. Đương nhiên Sở Mặc cũng không thể bài trừ khả năng Tiêu Dật căn bản không có suy đoán gì về thân phận Tiêu Dương, chỉ là vô thức dẹp chuyện để yên thân, nhưng về điểm này, phản ứng của Tiêu Dật vẫn là không bình thường.

Sở Mặc lặng lẽ nhìn Tiêu Dật, trong lòng suy nghĩ vô số thứ, cuối cùng quyết định mở miệng trực tiếp. Hắn không phải không có cách nói bóng nói gió để tra ra suy nghĩ của Tiêu Dật, chỉ là so với những tin tức chắp vá đó, hắn hy vọng có thể chân chính hiểu rõ nội tâm Tiêu Dật, hoặc có lẽ hắn càng khát vọng Tiêu Dật có thể mở lòng với hắn.

Nghĩ thế, Sở Mặc thở dài, “Tiểu Dật không tức giận sao?”

Một vấn đề đơn giản lọt vào tai Tiêu Dật, một giây trước Tiêu Dật còn đang nghĩ Sở Mặc bắt đầu gọi mình là tiểu Dật từ hồi nào, giây tiếp theo lập tức ý thức được Sở Mặc đang chỉ cái gì. Phản ứng của y khi đối mặt Tiêu Dương không đúng, Tiêu Dật bừng tỉnh. Bất kể Tiêu Dương có thân phận gì, đối với một người xém chút đã hủy dung thậm chí hại mình mất mạng, phản ứng của y là quá mức bình tĩnh.

Nghĩ thế, Tiêu Dật không tự nhiên cúi đầu, y quên đây không phải là kiếp trước, y vẫn chưa có xung đột với Tiêu Dương, cũng còn chưa quen với địch ý của Tiêu Dương. Có lẽ Tiêu Dương xuất hiện quá đột ngột, y đã vô thức kéo tâm lý kiếp trước vào, Tiêu Dương mà y quen biết chính là kẻ tùy hứng ngông cuồng như vậy, địch ý dành cho y cũng chưa bao giờ che giấu, cho nên y không có gì bất ngờ với hành động của Tiêu Dương, vì thế đã quên mất, kiếp này y còn chưa quen Tiêu Dương, phản ứng bình thường của y nên là tức giận và phẫn nộ.

Nhớ lại vừa rồi Từ Sắt Nguyên buột miệng nói Tiêu gia, Tiêu Dật cúi đầu càng thấp. Người bình thường cho dù có chậm chạp, lúc này khẳng định cũng sẽ hiếu kỳ hỏi Tiêu gia nào? Nhưng y do trước đó đã biết thân phận Tiêu Dương, mà bỏ qua vấn đề này.

Tiêu Dật lặng lẽ kiểm điểm bản thân, không biết nên làm sao nói cho qua chuyện này, động tác của y như thế, lại khiến Sở Mặc nghĩ vì Tiêu Dật đoán ra thân phận Tiêu Dương nên trốn tránh.

Cảm giác đau lòng từng chút trào lên, Sở Mặc chỉ cảm thấy trái tim bị bộ dáng cúi đầu thất lạc của Tiêu Dật bóp mạnh, hắn nhịn không được kéo Tiêu Dật lại, nhẹ vỗ lên lưng y, an ủi, “Cậu biết hắn là người của Linh Hư cảnh Tiêu gia đúng không?”

“Hả?”

Tiêu Dật đang vắt cân não suy nghĩ nên mượn cớ gì liền vô thức ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc qua đi biến thành khẳng định, “Ông ngoại nói với anh rồi!” Y vẫn cho rằng Sở Mặc không biết thân thế của y, không ngờ ông ngoại lại nói hết với Sở Mặc rồi.

Sở Mặc gật đầu, sau một chút do dự, hỏi ra vấn đề mà ông ngoại Tiêu Dật vẫn luôn tránh né, “Tiểu Dật, cậu muốn nhận lại Tiêu gia không?”

Từ khi Lục Thiệp Xuyên nhận lại Tiêu Dật, chưa từng nhắc tới chuyện Tiêu gia trước mặt Tiêu Dật, chính là vì lo lắng sẽ kéo tới vấn đề này. Ông vừa lo lắng Tiêu Dật muốn nhận lại Tiêu gia, mà ông không biết nên làm sao giải thích với Tiêu Dật những gian nan mà y phải đối mặt khi nhận lại Tiêu gia, lại lo lắng Tiêu Dật đoán được thái độ của ông, vì bận lòng ông mà cố ý không quan tâm Tiêu gia, trong lòng ông hổ thẹn không thôi. Đủ loại mâu thuẫn chằng chéo, ông dứt khoát ném vấn đề này cho Sở Mặc, hy vọng Sở Mặc ra mặt dò hỏi Tiêu Dật.

Đối với chuyện này, Tiêu Dật trực tiếp lắc đầu, có trời biết y vẫn luôn đợi ông ngoại chủ động hỏi chuyện này, nhưng ông ngoại lại luôn tránh né. Y đoán ông ngoại là không muốn y nhận Tiêu gia, nhưng lại lo lắng tới huyết mạch tình thân giữa y và Tiêu gia, sợ y cảm thấy không vui, dưới tình hình này y cũng không tiện trực tiếp biểu đạt thái độ với ông ngoại. Hiện tại Sở Mặc lại hỏi, y hận không thể nhân cơ hội nhờ Sở Mặc truyền đạt lại cho ông ngoại.

Phản ứng của Tiêu Dật quá nhanh chóng và dứt khoát, tuy phù hợp với kỳ vọng của Sở Mặc, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi, “Tại sao?”

Tại sao?

Vấn đề này Tiêu Dật nghiêm túc nghĩ hai đời. Kiếp trước y không muốn nhận Tiêu gia, trừ không nỡ bỏ bạn bè và cuộc sống nhân giới ra, phần nhiều là vì sợ hãi và hoang mang đối với cuộc sống xa lạ. Y sống ở nhân giới hai mươi năm, đã tự xây dựng một vòng sống thoải mái và an toàn cho mình,y lại không muốn trường sinh bất lão, tại sao phải rời khỏi cuộc sống quen thuộc mà tùy tiện đổi sang cuộc sống mới? Sau khi trọng sinh, lý do y không muốn nhận Tiêu gia đã không cần nhắc nữa. Nếu y đã không phải kẻ cuồng tự ngược, lại có nhận thức mới với bản thân, vậy trọng sinh đời này, chuyện chỉ số thông minh từ 80 tăng lên 180 căn bản là không hiện thực. Trùng sinh chỉ có thể giúp y dự báo và tránh khỏi nguy hiểm có thể gặp vào kiếp trước, nhưng không có nghĩa là cùng một nguy hiểm, y sẽ có thế giống như người khác, đại phát thần uy bùng phát khí bá vương. Hiện tại dựa vào năng lực của mình y hoàn toàn có thể sinh sống tại tiên giới, làm gì còn phải nhận lại Tiêu gia để chịu khổ sở giãy dụa.

Tiêu Dật không che giấu Sở Mặc, thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình ra, đương nhiên trừ việc trọng sinh.

Cuối cùng y tổng kết, “Nếu hai mươi năm trước bọn họ đã không cần tôi, tại sao tôi phải bám riết không tha? Huống hồ Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn, nghĩ thôi cũng biết bên trong phức tạp cỡ nào, hơn nữa thân phận của tôi mẫn cảm như vậy, nói không chừng còn lục đục hục hặc, xung đột hãm hại gì nữa, tôi không thích cuộc sống như vậy.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật hoàn toàn mở lòng với Sở Mặc, Sở Mặc thư thái, khóe miệng khẽ cong, khẳng định nói, “Ừ, cậu không hợp với cuộc sống đó.”

Tuy Sở Mặc nói kỳ thật là ý mà y muốn biểu đạt, nhưng cảm giác khi mình nói và bị người khác nói vậy hoàn toàn khác nhau, Tiêu Dật không vui, bất mãn nói, “Tôi nói là không thích, không có nghĩa tôi không thích hợp, anh cho rằng mười mấy năm học lịch sử của tôi uổng hết sao?”

Trải nghiệm nhân giới Sở Mặc đương nhiên biết, nói kỹ thì cũng không có gì khác với tiên giới, không ngoài chuyện tranh quyền đoạt lợi mà thôi. Thấy Tiêu Dật nghiêm chỉnh biện giải, Sở Mặc bật cười. Hắn rất muốn nói, tiểu ngốc nghếch, cậu mới học có mười mấy năm, nhưng Tiêu Dương nhỏ nhất ở Tiêu gia cũng đã hai trăm tuổi rồi. Có điều nhìn vẻ mặt Tiêu Dật, Sở Mặc biết điều không nói ra, chỉ là không nhịn được lại thò tay xoa đầu Tiêu Dật.

Đây không phải lần đầu tiên Sở Mặc làm thế với Tiêu Dật, nhưng không biết sao, lần này tim Tiêu Dật lại đập thình thịch theo động tác của Sở Mặc. Nhìn nụ cười của Sở Mặc gần trong gang tấc, Tiêu Dật dường như chợt phát giác tướng mạo Sở Mặc thật sự không tệ, đặc biệt là khi cười lên, có cảm giác như xuân ấm hoa nở.

Không hiểu sao trong đầu y hiện lên một từ, nai con chạy loạn, nhưng từ này không phải dùng để hình dung giữa người yêu với nhau sao? Khi ý thức được mình đang nghĩ gì, mặt Tiêu Dật lập tức đỏ bừng.

Sở Mặc như ngẫm như nghĩ nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tiêu Dật, ý cười càng đậm, bình tĩnh tiến lại càng gần.

Vì sự xuất hiện của Tiêu Dương, quan hệ của Tiêu Dật và Sở Mặc gần hơn một bước, nhưng ở nơi khác, tâm trạng của Tiêu Dương thì không tốt đẹp như vậy.

Sau khi tức giận bừng bừng đập phá đồ đạt trong phòng nát bét, Tiêu Dương bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Thập Tam đang quỳ một bên.

Thế gia kéo dài mấy vạn năm như Tiêu gia, hạ nhân trong nhà cũng đều là truyền đời, cũng đời đời nối tiếp theo Tiêu gia. Tại tiên giới, tuy thực lực là tiêu chuẩn để đánh giá thân phận, nhưng trên cả thực lực, vẫn là truyền thống tiên giới đã hình thành mấy chục vạn năm, tôn ti do thế lực thân phận mang tới. Nếu ai ai cũng nghĩ tu vi cao rồi có thể trở thành cao nhân, vậy tiên đế dựa vào cái gì làm tiên đế? Cao thủ bán thần tại tiên giới tuy không nhiều, nhưng cũng không phải mười đầu ngón tay có thể đếm hết, nếu thật muốn luận thực lực, vậy không phải những cao thủ bán thần đó nên làm tiên đế sao?

Tiêu Dương nhìn lên mặt Thập Tam, từ đỉnh cao bậc bảy hạ xuống bậc sáu, muốn lại tăng lên là rất khó. Nhớ lại thời gian hai trăm năm Thập Tam theo bên mình, giọng điệu của Tiêu Dương không còn cay nghiệt như vẻ ngoài, “Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm một vài đan dược cho ngươi, xem thử có thể nhanh chóng giúp ngươi hồi phục lên bậc bảy không.”

Thập Tam không nói gì, kết quả này đã vượt xa mong chờ của hắn, hắn cung kính hành lễ xong thì yên tĩnh lui xuống.

Thập Tam biết rõ bổn phận của mình, tuy hắn có thiên tư không tồi, có khả năng lên tới cảnh giới cao thủ bậc tám, nhưng trên người hắn lại khắc sâu thân phận hạ nhân Tiêu gia. Hắn ra đời tại Tiêu gia, trưởng thành tại Tiêu gia, tất cả của hắn đều do Tiêu gia cho, công pháp, tiên khí, đan dược, Tiêu gia không tiếc thứ gì bồi dưỡng hắn, chỉ vì hắn là thị vệ cận thân mà Tiêu gia đã chọn cho Tiêu Dương. Người có thiên phú như hắn tại Tiêu gia không thiếu, không có Thập Tam, thì vẫn còn Nhị Thập Tam, Tam Thập Tam.”

Tiêu Dương nhìn bóng dáng Thập Tam biến mất, cao giọng gọi, “Thập Tứ.”

Một người thanh y khác vẫn đứng canh bên ngoài lặng lẽ đi vào, Tiêu Dương nhớ tại gương mặt của Tiêu Dật, lạnh giọng nói: “Ngươi đi kiểm tra một chút, bên cạnh Sở Mặc có một người, tướng mạo giống mẫu thân đã qua đời, ta muốn biết thân phận và lai lịch của y.”

Khi nói tới mẫu thân, Tiêu Dương cố ý nhấn mạnh, nghĩ một chút lại thêm một câu, “Chuyện này đừng nói với đại ca.”

Thập Tứ lặng yên gật đầu, rồi biến mất.

Tiêu Dương sầm mặt, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, bất kể người đó là ai, hắn không tin Sở Mặc có thể mãi ở bên cạnh y. Tiêu Dương một lòng nghĩ muốn che giấu chuyện này, lại không biết do Thập Tam bị thương, chuyện này đã có người truyền tới tai Tiêu Tấn.

“Thập Tam bị thương?”

Người lên tiếng là trưởng tôn Tiêu Tấn của Tiêu gia đời này, là hài tử đầu tiên của Tiêu gia, Tiêu Tấn từ nhỏ đã được đưa tới cho gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu đích thân giáo dục. Dưới sự giáo dục nghiêm khắc mấy trăm năm, bất luận là tu vi hay ngôn từ, Tiêu Tấn đều có thể gọi là lãnh tụ của thế hệ trẻ tuổi tại tiên giới. Vì Tiêu gia vẫn không có đích tử, Tiêu Tấn được mọi người ngầm thừa nhận là gia chủ tương lai của Tiêu gia, Tiêu Dương là đệ đệ cùng mẹ của hắn, chuyện hộ vệ cận thân bị thương không ai dám che giấu hắn.

Mới đầu khi nghe tin Thập Tam bị thương, Tiêu Tấn không mấy để tâm. Tiêu Dương là ấu tử trong nhà, mọi người khó tránh khỏi hơi cưng chiều hắn, tạo nên cá tính ngang tàng của hắn. Nếu ở ngoài chịu chút thiệt, có thể mài giũa lại tính cách của hắn, cũng là một chuyện tốt. Nhưng khi Tiêu Tấn nghe rõ chuyện xong, vẻ mặt khẽ biến. Không phải vì một trong những đương sự là Sở Mặc, mà là vì nguồn cơn của chuyện này, thiếu niên cực giống mẫu thân.

Hạ nhân bên cạnh nói xong thì yên tĩnh đứng một bên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Trong mắt Tiêu Tấn hiện lên vẻ phức tạp, thật lâu mới đứng lên đi tới viện của Tiêu Dương.

“Đại ca!” Tiêu Tấn xuất hiện quá nhanh, Tiêu Dương lập tức biết chuyện đã lộ, liền ngoan ngoãn lại gần Tiêu Tấn, muốn ấp ớ cho qua, “Đại ca, sao huynh qua đây? Ông nội thì sao? Đúng rồi, hôm nay ở ngoài đệ nghe được một chuyện rất thú vị, huynh muốn nghe không?”

Tiêu Tấn làm như không nghe Tiêu Dương nói, chỉ lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Dương bị Tiêu Tấn nhìn đến phát sợ, lại cố gắng không lộ ra, “Đại ca, sao vậy?”

Tiêu Tấn vô thanh thở dài một tiếng, lạnh giọng nói: “Đệ chuẩn bị giấu ta tới chừng nào?”

Tiêu Dương vừa nghe, đã biết không thể lấp liếm, liền tránh nặng tìm nhẹ, “Chẳng qua là một tộc nhân của tiểu gia tộc nào đó không biết, lẽ nào đệ không thể nổi giận sao.”

Tiêu Tấn lạnh lùng nhìn hắn, “Tổ phụ giáo dục đệ đều quên hết rồi sao? Vô duyên vô cớ có thể tùy ý tổn thương người sao?”

“Đương nhiên không phải vô duyên vô cớ!” Tiêu Dương vô thức phản bác.

Tiêu Tấn nhìn ẩn ý, “Nếu đã không phải vô duyên vô cớ, vậy đệ cho ta biết là lý do gì?”

“Đệ…” Tiêu Dương đảo mắt, muốn tìm một cái cớ.

Tiêu Tấn rũ mắt, “Quỳ xuống!”

“Đại ca?”

“Quỳ xuống!” Tiêu Tấn lại lần nữa lạnh giọng nói.

Tuy trong lòng Tiêu Dương không tình nguyện, nhưng cũng biết tính khí của đại ca, do dự quỳ xuống trước mặt Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nhìn hắn một cái thật sâu, “Mẫu thân nuôi đệ trưởng thành, đệ lại bất kính bất hiếu với mẫu thân, quỳ đủ 12 canh giờ phản tỉnh lại đi.”

Hai chữ mẫu thân từ miệng Tiêu Tấn kích thích đến Tiêu Dương, hắn ngẩng đầu, “Nữ nhân đó đã chết rồi, hơn nữa bà ta lại không phải mẫu thân của đệ, mẫu thân của đệ vẫn còn sống rất tốt.”

Tiêu Tấn cảm thấy thất vọng, trầm giọng nói, “24 canh giờ.”

“Đại ca?” Tiêu Dương vẻ mặt không dám tin.

Tiêu Tấn quyết tâm không nhìn Tiêu Dương nữa, đi ra ngoài, như nói cho Tiêu Dương, lại như đang nói với ai, “Tiêu Dương, đệ nhớ cho kỹ, mẫu thân của đệ, ta, bao gồm của Tiêu Khắc đều chỉ có một người, đó chính là Lục Mẫn Nương đã qua đời. Lần sau nếu để ta nghe thấy đệ nói như thế nữa, thì không phải chỉ đơn giản là phạt quỳ.”

Tiêu Tấn nói xong, rời khỏi chỗ Tiêu Dương, sau lưng hắn, không gian khẽ dao động.

Tiêu Tấn bước chân hơi ngừng, vẻ mặt cười khổ, không khỏi nhớ tới hài tử năm đó khi vừa mới sinh ra đã bị đưa tới nhân giới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Giới Tẩu Tư Phạm