Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 4 Chương 82

Chương sau
Danh sách chương

TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.

-----o0o-----

Chương 82:Thanh khâm ngưng viễn, đương đại kế nhi dương mi.

Duy tương chung dạ trường khai nhãn

Báo đáp bình sinh vị triển mi.

Dật Danh.

Trên Thiên điểu nhai thuộc Bão Hà phong La Phù sơn ít người lui tới, người thiếu niên vốn quen lăn lộn nơi đầu đường xó chợ này, đã "Thanh tu" qua nhiều ngày, tựa hồ thiên địa linh khí hấp thụ vào cơ thể, đã quét sách khói bụi trần ai vốn đã bám vào tận xương cốt của y.

Chỉ là, vào đêm trăng sáng như gương này, chứng kiến một thân tiều tụy của tiểu nữ oa Quỳnh Dung, tính cách hào hiệp tận sâu trong đáy lòng thiếu niên, đã không thể ức chế nổi, đột ngột bộc phát ra.

"Tứ Hải đường chủ ta, sẽ thu một đệ tử đầu tiên!"

Lời nói vang vang có lực, âm âm vọng vọng quanh vách phòng.

"Từ giờ trở đi, muội sẽ không phải là một yêu quái!"

Thiếu niên cúi người đối diện với tiểu nữ oa, thốt ra từng chữ từng chữ chân thật.

"A! Ca ca nói Quỳnh Dung không phải là yêu quái, thì Quỳnh Dung nhất định không phải là yêu quái!..."

"Hảo! Ngày mai, ta mang muội cùng đi bẩm rõ chưởng môn, để muội trở thành một đệ tử trong Tứ Hải đường của ta".

"A! Chỉ là....vì sao phải làm đệ tử chứ? Muội chỉ cần có thể ngày ngày thấy ca ca là được rồi..."

"Bởi vì ta muốn hai huynh muội ta, đều đường đường chính chính ở tại Thượng Thanh cung này!"

Nhưng tiểu cô nương Quỳnh Dung đó, thì không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của thiếu niên. Đối với cô nhóc mà nói, chỉ cần biết đại ca ca thích mình, thật lòng muốn mình ở bên cạnh, thì gì cũng được cả.

Hiện tại, Quỳnh Dung đã ngủ trên giường của Tỉnh Ngôn, còn Tỉnh Ngôn thì kê cái chõng tre nằm kế bên.

Trên giường đá, vị tiểu thiếu nữ tâm tư đơn thuần, cảm thấy như đã tìm được chỗ an toàn nhất, rất mau chìm vào trong giấc ngủ.

Vài sợi trăng bạc, len qua khe cửa chảy vào, tụ trên gương mặt khả ái của cô nhóc.

Quỳnh Dung ngủ rất say, nhưng thiếu niên bên cạnh lại khó mà ngủ được. Nằm trên chiếc chõng tre mát lạnh, hai mắt Tỉnh Ngôn ráo hoảnh, chăm chăm nhìn lên trần nhà u ám. Trong lòng y hiện đang khẩn trương tính toán, ngày mai phải đối đáp với chưởng môn thế nào.

Thân đã ở Thượng Thanh cung nhiều ngày, đối với tập tục của Thượng Thanh cung, cũng đã coi là hết sức am hiểu. Tuy đã trù tính kế hoạch, nghĩ ra một câu chuyện hoàn toàn hợp lý, nhưng Tỉnh Ngôn hiểu rõ, ngày mai bản thân phải đối diện, là Linh Hư chân nhân cao thâm mạc trắc, hành động ngày mai, có thể nói không nắm chắc được một phần!

Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn xoay mặt nhìn tiểu nữ oa Quỳnh Dung đang say ngủ, trên hai má phúng phính nét trẻ con, hiện đang loáng thoáng nét cười hạnh phúc. Nét cười thoảng ngọt ngào đó, ở trong mắt Tỉnh Ngôn, cảm thấy rất yên bình, an tường. Ngắm gương mặt vô ưu vô lự đó, tâm tình đang khẩn trương của Tỉnh Ngôn, dường như cũng bình hòa trở lại.

"Hà, ngày mai cứ thuận theo tự nhiên mà làm".

Nghĩ như thế, vị thiếu niên đường chủ của Tứ Hải đường, cũng dần dần chìm vào giấc mộng.

Sớm ngày thứ hai, rửa mặt mũi xong, Tỉnh Ngôn dắt theo Quỳnh Dung, chuẩn bị đi lên Thượng Thanh điện trên Phi Vân đỉnh, bái kiến chưởng môn Linh Hư Tử.

Bất quá, tiểu cô nương Quỳnh Dung có chút thắc mắc đó là, vị đại ca ca này của nó, bận bịu sắp xếp mấy cuốn sách vào trong bọc, lại đem một cây sáo ngọc dắt vào hông. Cuối cùng, còn cầm chặt một cây kiếm lớn cùn lụt xấu xí, nhắm mắt lẩm nhẩm mấy câu, sau khi nói mấy câu kì quái thì dắt nó sau lưng.

"Tỉnh Ngôn ca ca, chỗ của chưởng môn có xa không?"

Quỳnh Dung cảm thấy vị đại ca ca này của nó, bộ dạng giống như đi rất xa, mang theo nhiều thứ, thì thấy có chút kì quái. Vừa rồi, lúc rửa mặt ở dòng suối đó, Tỉnh Ngôn đã đem danh tính của y, nói cho nó biết.

"À, không xa đâu. Bất quá mấy vật yêu thích này ca ca luôn mang theo bên người".

Thiếu niên đáp lời.

Sau khi dặn dò Quỳnh Dung mấy câu quan trọng thì định lên đường. Chỉ bất quá, lúc ra cửa, Tỉnh Ngôn hơi ngập ngừng một chút:

"Có nên nói qua một tiếng với Trần Tử Bình hay không? Dù sao huynh ấy cũng biết bổn tướng của Quỳnh Dung".

Nghĩ thoáng qua, thiếu niên quyết định: Không cần.

"Hôm nay ta nhất định phải thu được tên đệ tử Yêu quái này. Trần đạo huynh biết sớm hay muộn, thì có khác biệt gì? Trước tiên vẫn phải được cái gật đầu của Linh Hư chưởng môn. Được thì được, không được thì thôi!"

Thế là, Tỉnh Ngôn đi trước dẫn đường, Quỳnh Dung lẽo đẽo theo sau. Hai thiếu niên nam nữ một lớn một bé, nhằm hướng Hội tiên kiều khúc khuỷu mà đi.

Đi trên sơn đạo, tiểu cô nương Quỳnh Dung đang lí lắc ngó nghiêng xung quanh, bỗng chớp chớp đôi mắt to, hỏi Tỉnh Ngôn:

"Tỉnh Ngôn ca ca, vì sao nhất định phải đi xin người chưởng môn gì gì đó, thì Quỳnh Dung mới có thể thành đồ đệ của huynh?"

"..."

Ngay khi thiếu niên cố gắng giải thích mục đích chuyến đi này cho tiểu nữ oa chưa hiểu thế sự ở trước mặt, thì trên sơn đạo chật hẹp phía trước, đang đi đến hai vị nữ đệ tử của Thượng Thanh cung.

"Ách...sao lại đụng phải cô ta!"

Thì ra hai nữ đệ tử đang từ xa đi đến, người đi đầu, chính là vị Đỗ Tử Hành hất ngã y mấy hôm trước.

Đang định kéo Quỳnh Dung tránh sang một bên, thì không ngờ hai người Đỗ Tử Hành đó, đã đến trước mặt.

"Úy? Đây là hài tử nhà ai? Vì sao lại đi theo ngươi?"

Hiện tại, trên mặt vị nữ đệ tử xinh đẹp này, đang lạnh như băng, hoài nghi nhìn Tỉnh Ngôn.

"À...muội ấy là một cô nhi hôm qua ta gặp được dưới La Phù sơn. Nó hiện tại cô khổ không nơi nương tựa, đang muốn vào làm môn hạ Tứ Hải đường ta".

"Thật chứ?"

Hai chữ ngắn ngủi của Đỗ Tử Hành, lại như đã chứa đựng sự hoài nghi qua nhiều năm, trên mặt hiện rõ hai chữ "Không tin"!

Vị nữ đồ đắc ý của Linh Chân Tử, trước giờ được trưởng bối ưu ái, đồng môn tôn sùng này, nhìn Quỳnh Dung quần áo lam lũ bên cạnh Tỉnh Ngôn, còn nhìn rõ gương mặt không hiểu thế gian hiểm ác của nó, thì không thể không cho rằng:

Tiểu nữ hài đáng thương này, nhất định là bị tên từng làm chuyện xấu ở kỹ lâu kia lừa gạt.

Cái gì mà "Gia nhập Tứ Hải đường", chỉ bất quá là mượn danh. Sau này còn không biết sẽ dùng cách độc ác nào để hại tiểu cô nương đáng thương đó!

Vị Đỗ Tử Hành trước giờ tâm khí cao ngạo, càng nghĩ càng cảm thấy suy luận của mình hợp lý. Lập tức, nàng ta liền trầm mặt xuống, không chút khách khí nói với Tỉnh Ngôn:

"Mặc kệ tiểu nữ oa này từ đâu đến, hiện tại ngươi mang nó đến chỗ này thì gặp phải ta, trước hết phải theo ta quay về Tử Vân điện, đợi ta bẩm qua Linh Chân sư tôn, mới tính chuyện tiếp".

Nói xong, nàng ta đưa tay định nắm lấy cánh tay Quỳnh Dung, muốn đem tiểu nữ oa còn chưa rơi vào miệng hổ đó, từ cạnh nam tử nguy hiểm trước mặt, nhanh chóng cứu ra!

"Xúi quẩy!"

Tỉnh Ngôn trong lòng thầm kêu xúi quẩy, thầm than sao mới sớm đã đụng phải nhân vật khó chịu này vậy!

Thấy Đỗ Tử Hành định kéo Quỳnh Dung đi, Tỉnh Ngôn đương nhiên không cho phép. Nếu để tiểu nữ oa tâm địa đơn thuần này, bị lôi đến Tử Vân điện, thì không biết sẽ lộ ra sơ hở gì, gây ra rối rắm gì!

Lập tức, Tỉnh Ngôn liền che lấy Quỳnh Dung sau lưng, nói với vị nữ môn đồ đang tràn đầy chính nghĩa trước mặt:

"Xin cô tin cho, nữ oa này quả thật là tự nguyện gia nhập Tứ Hải đường của ta. Hiện tại, ta đang định mang nói đến bẩm báo với chưởng môn sư tôn".

Rất đáng tiếc, giải thích hoàn toàn hợp lý của Trương đường chủ này, rơi vào tai của vị Đỗ cô nương ỷ ma cũ ăn hiếp ma mới này, thỉ trở thành lời nói hoang đường.

"Này, vị đại tỷ tỷ kia, Tỉnh Ngôn ca ca không có gạt người!"

Hiểu được chuyện thế nào, Quỳnh Dung đang cố núp sau lưng Tỉnh Ngôn, cũng lên tiếng nói dùm thiếu niên.

Chứng ngôn tình thật ý thiệt của tiểu nữ oa, lại càng khiến vị nữ đệ tử tự tin này tin rằng, đang có một kẻ xấu lừa gạt tiểu nữ hài ngây thơ, sự kiện bi thảm này, chân chân thực thực phát sinh trước mắt mình!

Lập tức, liền nghe vị Đỗ cô nương đó hô lớn:

"Hoàng Nhiễm sư muội...giúp ta mang tiểu nữ hài này đi!"

...

"Đỗ đạo hữu xin ngừng tay. Lời ta đều là thật cả!"

Tỉnh Ngôn vừa chắn trước người Quỳnh Dung, vừa lần nữa cất tiếng thỉnh cầu Đỗ Tử Hành. Còn tiểu cô nương Quỳnh Dung, cũng hết sức lanh lẹ, bám lấy sau lưng thiếu niên, không để Đỗ Tử Hành chụp trúng.

Bất quá, vị Đỗ Tử Hành đã tự cho rằng nắm bắt được chân tướng sự thật, đưa tay không chụp được tiểu nữ hài, thì quy cho Tỉnh Ngôn cố ý ngăn cản. Tức thì, liền thấy vị nhân tài kiệt xuất Thượng Thanh cung trước giờ ít bị cản trở này, ngừng tay lại, trừng mắt nói với Tỉnh Ngôn:

"Chẳng lẽ, Trương đường chủ còn muốn ngã như lần trước hay sao?"

Cũng không đợi Tỉnh Ngôn đáp lời, liền thấy khóe miệng nàng ta lẩm nhẩm, định lần nữa thi triển "Toàn Phong chú", quét ngã thiếu niên độc ác trước mặt!

Ngay lúc này, vị Hoàng Nhiễm sư muội bên cạnh nàng ta, đột nhiên kinh khủng phát hiện, chỉ thấy trước mắt hàn quang loáng lên, sau đó thì thấy vị Đỗ sư tỷ, đột nhiên toàn thân co rúm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai hàng lông mày mảnh mai, hiện có một lớp băng sương phủ trên đó.

Nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì thấy được Đỗ sư tỷ bên cạnh đột nhiên phát sinh dị trạng, liền kinh hãi ngừng lại.

Hiện tại, vị Đỗ Tử Hành pháp lực cao cường của Tử Vân Điện, trên mặt đang loáng thoáng một tầng băng quang, cả người không thể động đậy, cứng đơ trên sơn đạo, hệt như một khúc tượng gỗ!

Tuy hiện tại khí trời đầu hạ, trên sơn đạo dương quang xán lạn, nhưng vị nữ đệ tử Tử Vân điện đứng bên cạnh Đỗ Tử Hành, lại cảm thấy có một cổ hàn khí đang từ dưới gót chân lan lên, toàn thân như rơi vào trong hầm băng lâu năm!

"Ngươi...ngươi dùng yêu thuật!"

Tiếng kinh hô run rẩy này, chính là phát ra từ miệng vị Tử Vân điện đệ tử đang run rẩy Hoàng Nhiễm, cũng giống như Đỗ Tử Hành, ma cũ ăn hiếp ma mới, cho rằng người thiếu niên xuất thân kỹ lâu, chính là bất học vô thuật. Nhưng hiện tại giữa ban ngày sáng rõ, đột nhiên thấy y trong chớp mắt, đã khiến vị Đỗ sư tỷ pháp thuật cao cường của mình, cứng đơ như một băng nhân. Thi pháp nhanh như quỷ mị thế, làm sao không khiến nàng ta cho rằng, Đỗ sư tỷ trúng phải yêu thuật của thiếu niên?

Lúc này, vị nữ đệ tử Thượng Thanh cung pháp lực cũng không yếu, trong lúc kinh hoảng, vẫn không quên phải tấn công người thi triển "Yêu thuật" đó!

Nghe tiếng kinh hô của Hoàng Nhiễm, người thiếu niên lại cười khà khà, sau đó cao giọng hỏi:

"Hoàng Nhiễm sư điệt, vừa rồi không phải ta nghe lầm chứ?"

"Sao dường như có người nói, đường đường là Đường chủ Tứ Hải đường của Thượng Thanh cung ta, lại là thi dụng yêu thuật?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Lộ Yên Trần


Chương sau
Danh sách chương