Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 52: Đến đây . .


Thời gian năm năm, với Giang Dạ Bạch mà nói là chút bất tri bất giác lặng yên trôi qua cực nhanh.

Nhưng với Cảnh Nguyên, là mỗi một ngày đều sống bằng một năm.

Từ một văn nhược thư sinh, đến đệ tử mỗi ngày ngồi xuống tu hành, từ sống an nhàn sung sướng, đến nhọc thân mệt lực. May mắn hắn vốn thông minh, lại gắng dụng công sức, bởi vậy học tập pháp thuật cũng nhanh hơn so với người thường. Mới có một năm, đã được ban thưởng áo xanh, năm thứ hai, trực tiếp nhảy cấp trở thành Hôi Y(áo xám) đệ tử. Sau đó lại nhẫn nhịn ba năm, mới thăng đến Tử Y.

Những người bên cạnh thấy quả thực là thăng cấp thần tốc, nhưng chính Cảnh Nguyên cũng là khổ không nói nổi. Bởi vì Trung thu năm thứ năm, Chu Đồ sẽ động thủ. Mà hắn, ngay cả áo trắng cũng chưa mặc vào.

Tuy rằng cũng từng có ý đồ thuyết phục Chu Đồ, ngăn cản hắn sa đọa, nhưng sau lại phát hiện, đây căn bản không phải chuyện của năm năm sau. Nói cách khác, từ hai mươi năm trước Chu Đồ bị Liễu Diệp cự tuyệt, bi phẫn mà lên núi, bắt đầu thời khắc đó, hắn cũng đã nhập ma.

Vì thế Cảnh Nguyên chỉ có thể buông tha.

Không phải Bạch Y sẽ không vào được phía sau núi. Nghe nói Vô Cực thiên thư giấu ở phía sau núi.

May mắn Cảnh Nguyên cũng không phải người làm theo từng bước. Ở trên Thục Sơn tháng thứ nhất, hắn gặp Quỳnh Hoa.

Quỳnh Hoa lén lút lên núi, mục đích của hắn cũng là thiên thư.

Chẳng qua Thất Tinh kiếm trận phía sau núi thật sự quá mức lợi hại, hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại bị trọng thương. Cảnh Nguyên có rắp tâm khác cứ như vậy cứu hắn, giấu hắn ở trong tay áo mình, tránh thoát truy đuổi và tra xét của sư môn.

Quỳnh Hoa cũng hiểu được tiểu đệ tử Thục Sơn này không giống những người khác, dùng lời của hắn miêu tả chính là “Không cổ hủ, còn thực tà ác”, vì thế kết luận là cùng một loại người với mình, hận gặp nhau trễ. Hơn nữa cả hai đều muốn có thiên thư, liền quyết định liên thủ.

“Ngươi muốn thiên thư làm cái gì?” Hắn từng nhiều lần khác nhau hỏi qua Cảnh Nguyên, cũng nghĩ nếu Cảnh Nguyên sử dụng cũng là loại tiêu hao[1], liền lập tức giết hắn.

Kết quả, Cảnh Nguyên trả lời: “Dùng để bức lui ma tộc.”

“Bức lui?”

“Ừ. Sau đó không lâu ma tộc sẽ xâm nhập, đến lúc đó triển lãm thiên thư, cần phải cầu bọn họ tuân thủ hứa hẹn ngoan ngoãn trở về.”

Quỳnh Hoa vừa nghe chỉ muốn xuất ra để triển lãm một chút là có thể, không cần phải sử dụng đến, an tâm.

Hai người như vậy đạt thành hiệp nghị.

Quỳnh Hoa giúp Cảnh Nguyên nhanh chóng tăng tu vi, mà Cảnh Nguyên cũng lợi dụng thân phận đệ tử Thục Sơn vào bên trong Thục Sơn làm gian tế, nội ứng ngoại tiếp, lấy trộm thiên thư.

Bởi vậy, Cảnh Nguyên có thể thăng cấp nhanh như vậy, công của Quỳnh Hoa không thể không kể đến. Chỉ tiếc, tu hành dù sao không phải bản sự khác có thể một lần là xong, cần tích lũy tháng ngày lắng đọng lại cùng luyện tập, bởi vậy, vì để ngừa vạn nhất, Cảnh Nguyên đồng thời còn thi hành kế hoạch khác.

Cái kế hoạch thứ nhất là đào hầm.

Hắn dùng thời gian suốt ba năm, tránh né mọi người, bao gồm cả Quỳnh Hoa cũng không được biết, đào một cái mật đạo thông đến phía sau núi. Cái mật đạo kia ngay tại dưới chiếu của hắn. Hắn hành sự bí mật, lại cẩn thận khắp nơi, bởi vậy, một mạch đến khi mật đạo thông, cũng không bị người phát hiện.

Bất quá, Cảnh Nguyên đến cấm địa, lại thất vọng rồi.

Bởi vì, bên trong không có Vô Cực thiên thư. Chỉ có một mặt gương.

Trong kính không ngừng lộ ra tình cảnh đúng là Trung thu ngày đó ma tộc xâm nhập, đêm đại hôn, Giang Dạ Bạch tự sát, huyết quang hiện lên khắp nơi, mơ hồ mặt kính, đồng thời, cũng mơ hồ ánh mắt của hắn.

Kỳ thật theo thời gian trôi qua, sự việc đều đã có chút trở nên mờ nhạt. Tựa như buổi sáng mỗi ngày, một khắc từ trong giấc mơ tỉnh dậy mở to mắt, sẽ không phân biệt được, đến tột cùng người nào mới là cảnh trong mơ.

Là hắn có một giấc mộng thực dài, tràng tử vong kia chỉ là hư cấu? Hay vẫn là giờ phút này hắn tu chân, là đang nằm mơ, mộng sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện mình cũng không có trọng sinh, hết thảy còn dừng lại ở đêm tân hôn đó thân mình trong vũng máu.

Bởi vậy, thấy “Dự chi nó ngôn” ở cấm địa, không thể nghi ngờ là một đòn quất roi đối với hắn, máu tươi đầm đìa nhắc nhở hắn —— ngươi là vì sao mà sống !

Nếu ngươi không cố gắng, nếu ngươi thất bại, hết thảy trong gương, chính là kết cục.

Cảnh Nguyên cắn răng, cắn đến bật máu, sau đó mắt đỏ hồng từ mật đạo trở về phòng nhỏ của mình, thức trắng đêm.

Hắn ngủ không được.

Thời gian càng ngày càng cấp bách, mà hắn lại có thể nói là không thu hoạch được gì.

Cứ như vậy, hắn quyết định bắt đầu thực thi kế hoạch thứ hai —— làm cho thiên thư chủ động xuất hiện.

Theo hắn lén quan sát, ma tính của Chu Đồ đã càng ngày càng nặng, rất nhanh sẽ hoàn toàn ma hóa.

Kỳ thật, muốn chia rẽ Liễu Diệp cùng Giang cỏ nhỏ, vốn có rất nhiều loại biện pháp, nhưng người này lòng tham quá mức, không cam lòng chỉ có được thân thể Liễu Diệp mà không chiếm được lòng của nàng. Cho nên, hắn lựa chọn mở ra thiên nhãn, dẫn ma tộc tiến vào, sau đó dùng lửa ma, thức tỉnh trí nhớ của Liễu Diệp. Làm cho Liễu Diệp biết thân phận chân chính của nàng, như vậy, thân là ma tộc công chúa nàng liền không thể lại cùng một con người ở bên nhau.

Kỳ thật tư tưởng như vậy cũng không sai. Chẳng qua, Chu Đồ phạm vào một sai lầm trí mạng—— hắn tuy rằng yêu Liễu Diệp, yêu đến tẩu hỏa nhập ma, lại một chút cũng không hiểu nàng.

Liễu Diệp cũng không phải ma tộc bình thường, nàng năm đó đã có dũng khí lớn bỏ lại hết thảy mà chuyển thế, sao có thể bởi vì trí nhớ sống lại sẽ dao động. Bởi vậy, nguyên lai ở trong chuyện xưa, sau khi Liễu Diệp bị lửa ma làm tỉnh lại, đã làm một lựa chọn duy nhất chính là cứu Cảnh Nguyên đang chuẩn bị cùng chết đi theo Giang Dạ Bạch, sau đó nói cho hắn: “Đi thay đổi tất cả!”

“Thay đổi?”

“Phải! Ma lực của ta không thể ngăn cản ma tộc xâm nhập, thậm chí cũng không có cách cứu tánh mạng Dạ Bạch trở về, nhưng ta có dị năng hạng nhất, chính là quay ngược thời gian. Chẳng qua loại pháp thuật này không thể tùy ý sử dụng, thứ nhất, ta dùng pháp thuật này, sẽ chân chính hồn phi phách tán, như vậy biến mất; thứ hai, bởi vì cơ hội chỉ có một lần, cho nên, nếu thất bại, sẽ không còn hy vọng.” Liễu Diệp nói lời này, đã không còn là nữ chủ nhân Giang gia tùy ý làm bậy, thông minh ngang bướng, mà là một vị mẫu thân kiên định, cơ trí, thậm chí có thể nói là một nữ tử kiên cường siêu việt hơn người, “Cảnh Nguyên, ngươi có bằng lòng thử một lần hay không?”

Cảnh Nguyên lễ bái thật sâu, từng chữ từng chữ nói: “Nhạc mẫu đại nhân có dũng khí đập nồi dìm thuyền[2], Cảnh Nguyên sao lại không quyết tâm qua sông vượt lửa? Con nguyện làm theo!”

Tay Liễu Diệp vô cùng mềm nhẹ lại vô hạn sức nặng đặt lên trên bờ vai của hắn: “Tốt, ta năm đó quả nhiên… Không có chọn sai người.”

Cứ như vậy, công chúa thi pháp, chết đi, sau đó thời gian nghịch chuyển, Cảnh Nguyên trọng sinh, trở về mười hai tuổi.

Ba năm sau, đào thành mật đạo, hắn lại bi ai phát hiện, bên trong không có Vô Cực thiên thư.

Theo như cách nói của Liễu Diệp lúc trước, trước một ngày Chu Đồ mở ra thiên nhãn đã hủy diệt thiên thư. Nhưng hắn không thể chờ cho đến lúc đó, phiêu lưu rất cao, nguy hiểm quá lớn. Hắn tất nhiên làm theo cách ngay từ đầu đem thiên thư khống chế ở trong tay mình, đây mới là vương bài[3] chân chính.

May mắn, hắn có người đồng minh, cái kẻ đồng minh kia tự cho là thực tà ác, hung ác, kỳ thật suy nghĩ đơn giản, lỗ mãng, kém hiểu biết. Người kia tự nhiên chính là kẻ luôn luôn chống đối Thục Sơn—— Quỳnh Hoa.

Cảnh Nguyên cho Quỳnh Hoa tin tình báo giả dối, làm cho Quỳnh Hoa uống say, lại đến hậu sơn, Quỳnh Hoa tự nhiên thất bại. Mà Quỳnh Hoa liên tiếp đến trộm, làm Thục Sơn phòng bị càng nghiêm. Sau đó, Cảnh Nguyên sẽ giả bộ vô tình đi thổi gió bên tai Chu Đồ: “Có nhiều người bụng dạ khó lường mơ ước có được thiên thư như vậy, aiz, thật không hiểu ngày nào đó, sơ sót một cái, thiên thư đã bị trộm đi.”

Biết tầm quan trọng của thiên thư Chu Đồ đương nhiên khẩn trương.

Vì thế Cảnh Nguyên lại hay nói giỡn: “Còn không bằng chính chúng ta cứ dùng đi, hơn là để ở một chỗ cố định, không dùng thì lại phải lo lắng bị mất.”

Cứ như vậy, Chu Đồ cùng Nhất Cửu tra ra trước lúc Tần trưởng lão xuất gia có cô vợ bỏ trốn. Bọn họ thông qua thuật truy tung đã tìm được nữ nhân kia, hạ mất hồn rủa của ma tộc với nàng, đem nàng đưa đến trước mặt Tần trưởng lão.

Tần trưởng lão quả nhiên không đành lòng, quyết định dùng Vô Cực thiên thư có thể giải ma rủa cứu nàng.

Thiên thư bị hút, đồng nương[4] sống lại, xuống núi, từ trong miệng thốt ra một cái túi nhỏ, thiên thư, chính là hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở trong túi nhỏ. Mà chính nàng cũng nhanh chóng biến hóa, biến trở về bộ dáng ban đầu —— Thần cơ tiên xu.

Cứ như vậy, Cảnh Nguyên thông qua Thần cơ tiên xu giúp, chiếm được thiên thư. Nhưng cuộc sống hàng ngày hắn lại khó an, bởi vì, thiên thư phải bảo quản ở nơi nào mới có thể không bị Chu Đồ phát hiện, lại phải làm sao mới có thể cam đoan một khắc ma tộc xâm nhập, thành công lấy nó ra?

Ngày qua ngày nghĩ, đêm hàng đêm nghĩ, nhanh chóng tiều tụy.

Lúc này, trong nhà nhị lão thấy hắn thăng Tử Y, trên con đường tu chân càng tiến càng xa, mắt thấy cách cuộc sống phàm nhân càng ngày càng xa, cảm thấy không thể cứ như vậy chậm trễ thanh xuân của nữ nhi nhà khác, đơn giản thay hắn ra mặt, lui hôn sự với Giang gia.

Liễu Diệp giận dữ, mệnh cho nữ nhi lên núi.

Cứ như vậy, duyên phận giữa Cảnh Nguyên và Giang Dạ Bạch lại tiếp diễn.

Cảnh Nguyên sau khi trọng sinh lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dạ Bạch, Giang Dạ Bạch đang nửa chết nửa sống.

Nàng bị Quỳnh Hoa rỗi việc đến quấy rối đánh chết, sau đó lại bị Nhất Cửu có rắp tâm khác khóa trụ hồn phách, lại bị Lưu Băng nâng lên núi.

Hơn nữa cơ duyên xảo hợp, bị Tần trưởng lão giao cho hắn.

Ngay cả nàng ấy nằm ở trên chiếu nhìn cháy đen, ngay cả nàng không thể động đậy cũng không thể nói, nhưng Cảnh Nguyên vẫn liếc mắt một cái là nhận ra —— Dạ Bạch.

Là nàng…

Nói là ngũ lôi oanh đỉnh cũng được, nói là núi lở cũng thế, Cảnh Nguyên nhìn chăm chú vào nàng trên chiếu, cơ hồ ngay cả hô hấp đều đình chỉ.

“Sư huynh?” Lưu Băng thấy hắn bất động thật lâu, nhịn không được lên tiếng thử, “Cảnh Nguyên sư huynh?”

Một câu sư huynh này, gọi tâm thần của hắn trở về, cũng nhanh chóng lau đi nước mắt hắn sắp chảy ra, hắn thở sâu, tận lực dùng thái độ chẳng hề để ý miệng nói: ” ‘Thiên khiển’[5] của Quỳnh Hoa?”

Sau khi Lưu Băng trần thuật hết xong xoay người rời đi. Không còn người ngoài, hắn ở trong phòng, nhìn chăm chú vào thê tử không phải thê tử của hắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hóa thành cười khổ.

Thôi. Thôi. Thôi.

Muốn đặt nàng an toàn ở nơi rất xa, vui vui vẻ vẻ lớn lên.

Nhưng mà, không thể đủ.

Nghĩ muốn xóa bỏ tên mình bên người nàng, chờ sau khi hết thảy nguy hiểm đi qua, lấy bộ dáng tốt nhất tái xuất hiện, lại tiếp tục trở lại bên người.

Nhưng mà, không thể đủ.

Muốn làm giống như cái gì cũng không phát sinh, cái gì cũng không nói cho nàng, khiến cho nàng cả đời đều vô ưu vô lo không có phiền não sống trong hạnh phúc.

Nhưng mà, không thể đủ.

Muốn cho bầu trời của nàng vĩnh viễn xanh thẳm không có mưa gió, muốn cho trong thế giới của nàng không có tai nạn không có đau khổ.

Nhưng mà, không thể đủ…

Việc hắn muốn làm nhiều như thế, mà việc có thể làm lại ít như vậy.

Giờ khắc này, vận mệnh ở trước mặt Cảnh Nguyên mở mắt thật lớn, con mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, mãi đến khi hắn thỏa hiệp.

Được, vậy đến đây đi.

Cùng chung một thể với vận mệnh của ta.

Đến theo ta cùng nhau trải qua kiếp nạn, cùng nhau thừa nhận thống khổ, lại cùng nhau, cùng nhau đạt được hạnh phúc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến