Tiên Ngạo

Chương 17: Chiêu binh mãi mã


Đô Du Tử nhìn nhìn Dư Tắc Thành, lại nhìn sang Lâm Diệp Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được, đệ tử Đô Du Tử bái kiến Long đầu Đại ca.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Được, chúng ta lại có thêm một viên hổ tướng.

Mạc Đồ bên cạnh vỗ bàn đánh rầm, đứng đậy giơ ngón cái lên với Dư Tắc Thành:

- Ngươi độc. coi như ngươi độc. chúng ta đi.

Dứt lời đứng dậy dẫn theo đám thủ hạ rời khỏi nơi này. Ngay cả cao thủ Đô Du Tử mời tới trợ giúp cũng bị Dư Tắc Thành thu nhận. Mạc Đồ phát hiện ra mình hoàn toàn không phải là đổi thủ của Dư Tắc Thành. Nếu còn tiếp tục như vậy, toàn bộ thủ hạ của mình sẽ bị đào thái không còn. còn lại một mình mình cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng ra vẻ trượng phu một chút, tự mình rời khỏi là hơn.

Theo y rời đi còn có một ít tay chân trung thành, chừng mười mấy tên rời khỏi. Chỉ còn Mã Thiên Vũ cầm đầu tám tên đệ tử trẻ tuổi ở lại.

Dư Tắc Thành quay lại nhìn Mã Thiên Vũ. Mã Thiên Vũ bèn nói:

- Long đầu Đại ca. những người này vốn cùng thuộc hạ sống lăn lộn trên ba dãy phố này, chúng ta đều là địa đầu xà. Không có chúng ta, bọn chúng không thể nào biết được từng ngõ ngách của ba dãy phố này. cho nên chúng gom chúng ta vào làm đệ tử, không đuôi đi. chúng ta không cùng một bọn với Mạc Đồ.

Thì ra là như vậy. chẳng trách bọn Mã Thiên Vũ mặc y phục rách nát. mà bọn Mạc Đồ y phục chỉnh tề. vốn nơi đây là địa bàn cũ của Dã Lang bang, tuy rằng sau này Mãnh Hổ bang đoạt lại. nhưng không ai quen thuộc địa bàn, cho nên Mạc Đồ mới thu nhận đám lưu manh địa đầu xà này làm đệ tử.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Các ngươi lưu lại cùng được, nhưng đệ tử Mãnh Hổ bang phái có thể ra trận liều mạng, vì bang giết địch, các ngươi có làm được hay không? Nhớ kỹ phái thành tâm quy phục, nếu như lâm trận lùi bước, ắt phái chịu hình phạt ba đao sáu lỗ!

Mọi người vừa nghe thày đều ngơ ngác, vốn bọn họ làm lưu manh, khó mà kiếm được miếng cơm ổn định, kết quả được Mạc Đồ nhận vào Mãnh Hổ bang, một tháng có được ba lượng bạc tiêu xài. không cần lo tới chuyện áo cơm. ai mà không muốn. Không ngờ giữa chừng Dư Tắc Thành xuất hiện, mọi người sắp bị đuổi ra khỏi Mãnh Hổ bang, vào thời điểm tuyệt vọng, cơ hội lại xuất hiện. Lúc này không ai quan tâm tới cái gì là ba đao sáu lỗ, lập tức đồng thanh đáp:

- Bằng lòng, chúng ta bằng lòng...

Cứ như vậy Dư Tắc Thành lại thu thèm tám đệ tử tên lưu manh, thêm vào Đô Du Tử, thủ hạ đã đạt tới mười ba người.

Mới vừa rồi khi Mạc Đồ rời khỏi, không ngờ không ai quan tâm tới tên sử trường thương bị thương kia. bò lại một mình V trên mật đất. không ai dẫn y đi.

Người này cũng hết sức kiên cường, không rên một tiếng, nhưng vết thương đau quá. không kìm nổi rên lên một tiếng, khiến cho Dư Tắc Thành chú ý.

Dư Tắc Thành lập tức chạy tới. gọi Phó Cương tới băng bó vết thương cho ỵ. lại nói với Mã Thiên Vũ:

- Mau. mau đi tìm đại phu.

Mã Thiên Vũ do dự một chút, nói:

- Y là một trong tứ đại Kim Cương của Mạc Đồ...

Dư Tắc Thành trừng mắt nhìn hắn. nói:

- Y vẫn là đệ tử Mãnh Hổ Bang chúng ta, cái gì là tứ đại Kim Cương! Mạc Đồ không thèm để ý đến y. Y cùng với Phó Cường đối chiến đã qua mười chiêu, vậy chính là thủ hạ của ta, ta nhất định phái cứu trị y, mau đi tìm người cho ta!

Không lâu sau đại phu đã tới. băng bó miệng vết thương, bôi thuốc, là thuốc chuyên trị đao thương rất tốt. Đại viện này vẫn còn tôi tớ. Dư Tắc Thành lệnh cho bọn chúng đem y vào phòng khách tĩnh dưỡng.

Người nọ giãy dụa đứng lên. cúi đầu nói với Dư Tắc Thành:

- Đệ tử Dương Nhất Minh bái kiến Long đầu Đại ca. cảm tạ Long đầu Đại ca cứu chữa. Đại ân đại đức khắc cốt ghi tâm. nguyện vì Đại ca ra công khuyển mã.

Dư Tắc Thành vội vàng nâng dậy. nói:

- Được, từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ. ta có cái ăn, tất có phần ngươi, tuyệt đối không rời bỏ!

Sau đó đưa y vào khách phòng Tĩnh dưỡng, từ nay về sau lại có thèm một đệ tử. Sau chuyện này. ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành lại biến đổi Long đầu Đại ca nghĩa khí như vậy. mới là lão Đại mà mỗi đệ tử chờ mong. Hiện tại Dư Tắc Thành bao nhiều tuổi. không còn ai để ý.

Dư Tắc Thành được Mã Thiên Vũ dẫn đường, đi xem một vòng trụ sở. Nơi này nhìn từ ngoài cửa không lớn. nhưng bên trong lại có động thiên, có đình viện to chừng một mẫu. bên trong có một giáo trường loại nhỏ. ỡ giữa có một đại sảnh phòng ngủ hai mươi lăm gian, còn có phòng bếp. phòng tắm, phòng củi. kho hàng... mười mấy gian phòng ốc khác. Dưới lòng đất còn có mật thất và địa lao. mật sau có vườn rau. hơn nữa còn có một hệ thống cơ quan phòng ngự, chỉ cần có người tiến vào sẽ gây ra tiếng chuông báo động. Trong đó còn có đầu bếp ba người, tạp dịch năm người, hâu gái bốn người, phụ trách giữ gìn số phòng ốc này.

Ngoại trừ những chuyện này. còn lục soát trong đám thủ hạ của Mạc Đồ chưa kịp ra thi lễ được chừng hơn ba mươi lượng bạc. vô cùng tiện nghi cho Dư Tắc Thành. Nếu không thu được số tiên này. Dư Tắc Thành đã không còn một xu dính túi.

Đại thể chính là như vậy. Dư Tắc Thành đã nắm rõ trụ sở tương lai của mình, không khỏi gật gật đầu. rất vừa lòng về thu hoạch của mình.

Dư Tắc Thành lấy ra mười lượng bạc đưa cho Mã Thiên Vũ nói:

- Tiền này cho ngươi, ngươi sửa chữa trụ sở này lại một chút, mua ít thuốc men cho ta. Lại chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn. ngày mai sẽ có người tới đây.

Dư Tắc Thành cho Mã Thiên Vũ biết những nguyên liệu mình cần để nấu thang, bảo y mua sẵn. Đô Du Tử vẫn trò chuyện khe khẽ cùng Lâm Diệp Hồng từ nãy giờ. có lẽ nói chuyện Dã Lang bang ngày trước. Dư Tắc Thành đi tới gọi:

- Lão Đô. lão Đô...

Đô Du Tử nghe gọi như vậy vô cùng sửng sốt. một lúc sau mới trấn tĩnh lại. hỏi:

- Long đầu Đại ca gọi thuộc hạ ư?

Dư Tắc Thành lại nói:

- Phân đà Sơn Hổ đã chiêu an đệ tử Dã Lang bang đạt tới một trăm năm mươi người, trong số đó nhất định có lắm nhân sĩ có tài nhưng không gặp thời như ngươi vậy. Ngươi hãy giúp ta thuyết phục bọn họ. nơi đây ta có thể mở rộng cửa đón chào các bậc hiền sĩ. hoan nghênh bọn họ tới chỗ ta.

- Nhưng có một điểm, ngươi nhất định phái tìm cho ta hai đệ tử Dã Lang bang cũ quen thuộc địa bàn này. như vậy chúng ta mới có thể tiếp nhận ôn thỏa địa bàn này. tránh cho thu phí bảo kê xảy ra lầm lẫn, thu nhiều hay ít hơn cũng không phải là chuyện tốt.

Đô Du Tử nghe vậy bèn đáp:

- Chuyện này không thành vấn đề. vốn bọn ta cũng hết sức coi thường bọn Đàm Nhị Lang, bọn chúng bất quá chỉ là một đám rác rưới. Trước kia. số người của Mãnh Hổ bang có thể chân chính đứng vững trước sự công kích của Dã Lang bang chúng ta chính là đám bang chúng cũ như Lưu Đạo Hàn. Ngoại trừ tuổi của Long đầu Đại ca Đây hơi nhỏ, tính tình và nhân phẩm tốt hơn bọn chúng rất nhiều, có thể nói chắc chắn sẽ có rất nhiều đệ tử tới đầu nhập dưới trưởng Đại ca.

Vừa rồi cảnh tượng Dư Tắc Thành trị thương cho Dương Nhất Minh, khiến cho Đô Du Tử cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, từ nay quyết chí một mực ra sức vì Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành gật gật đầu nói:

- Trời cũng không còn sớm. chúng ta quay về phân đà nghỉ ngơi. Ngươi và Lâm Diệp Hồng ở lại đây. thấy các vị trò chuyện hợp ý. đêm nay không thể ngủ. vừa khéo thay ta canh giữ cơ nghiệp này.

Thật ra là cho hai người bọn họ ở lại nghỉ ngơi, tiện thể lo việc liên hệ đám huynh đệ cũ của Dã Lang bang. Lâm Diệp Hồng gật đầu. tò vẽ đã hiểu.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Nếu có người tới quấy rối sức mạnh người đông, cứ việc bò nơi này chạy thoát thân. Hai người các vị cũng đừng vì bảo vệ nơi này mà bị thương hay hy sinh. Nơi này bị chiếm, chúng ta có thể đoạt lại. bị đốt phá có thể xây lại, nhưng mạng của các vị chỉ có một mà thôi. Trong mắt ta, tính mạng của các vị quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Mấy câu này là để thu phục nhân tâm. những lời này của Dư Tắc Thành đã khiến hai người vô cùng cảm động.

Bọn tám người Mã Thiên Vũ cũng ờ lại nơi này. nơi đây trước kia vốn là thiên đường của đám lưu manh bọn họ. nói sao cùng không muốn rời khỏi.

Sự tình an bày xong xuôi, Dư Tắc Thành dẫn theo ba người phụ tử Phó gia cùng Lưu Sư gia trở về phân đà. Trên đường về. Lưu Hồ Tử nói:

- Long đầu Đại ca. sau khi lão hủ trở về. sẽ giúp ngươi liên hệ bọn người cũ như Lưu Đạo Hàn chức Long đầu Đại ca này. ngươi làm không được bao lâu...

Mọi người nghe vậy thảy đều sửng sốt, Lưu Hồ Tử lại nói tiếp:

- Ta thấy ngươi làm chức Đà chủ của phân đà Sơn Hổ này cũng không thành vấn đề. nếu tương lai có một ngày như vậy, lão hủ nguyện ra sức vì ngươi.

Dứt lời. Lưu Hồ Tử cung kính vái hắn một vái, Dư Tắc Thành vội vàng đỡ dậy:

- Lưu gia nói gì vậy. Tắc Thành đâu có được năng lực như vậy... Nhưng nếu quả thật có ngày đó. ắt ta không bạc đãi Sư gia.

Tuy miệng nói vậy. nhưng trong lòng Dư Tắc Thành cười lạnh:

"Lưu Hồ Tử quả nhiên xuất thân Sư gia. tính kế lâu dài. Tranh đoạt chức Đà chủ nhanh nhất cũng là chuyện vài năm nữa. hiện tại lão đã bắt đầu muốn lập nền tảng căn cơ. Khoan nói tới tương lai thu hoạch vô kể. chi vài lời như vậy cũng đã quá đủ cho hiện tại."

Nhưng ngoài mặt Dư Tắc Thành tỏ ra hết sức chân thành, hai người nhìn nhau cười, trong lòng ngầm hiểu.

Mọi người trở về phân đà, nơi này đề phòng sum nghiêm, cho dù Dã Lang bang đã diệt, nhưng thói quen này vẫn lưu truyền tới nay.

Trở lại phân đà. sắc trời đã tối. Lưu Hồ Tử sắp xếp phòng nghi cho bổn người, toàn là phòng khách hạng nhất. Dư Tắc Thành chiếm một mình một phòng, ba người Phó gia chiếm một phòng.

Dư Tắc Thành cố ý mời đại phu trong bang chữa thương cho Phó Cường, sau đó bái phòng Thạch Đà chủ.

Đáng tiếc lần này hắn vừa hàn huyên với Thạch Đà chủ được vài câu. đã có một mỹ phụ trung niên ra câu dẫn Thạch Đà chủ. Nàng này chính là tiểu thiếp phòng thứ bảy của Thạch Đà chủ, dung mạo quả thật xinh đẹp vô cùng, khí chất kiểu mị. mê hoặc lòng người. Có thể nói xinh tươi rạng rỡ không kém gì Nhạc Lăng. Ngữ Điệp mà hắn đã gặp ở Yên Chi lâu.

Dư Tắc Thành thấy vậy vội vàng rời đi. sau đó trở về phòng của mình, đóng kín cửa phòng, chuẩn bị tu luyện.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. mình đã có khởi đầu khá tốt, ngày mai phái tiếp tục kiên trì.

Dư Tắc Thành cảm thấy thật sự mệt mời vô cùng, mỗi một sự kiện hôm nay. Dư Tắc Thành phái suy trước nghĩ sau. đầu óc quay cuồng, vô cùng vất và. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghỉ ngơi. Dư Tắc Thành ngồi dậy. bắt đầu dựa theo phương pháp mà lão sư Chu Ly đã dạy. điểm lại tất cả sự kiện trong ngày qua vài lượt, xem mình có làm sai hay bỏ sót chuyện gì không.

Nghĩ xong chuyện này, Dư Tắc Thành lại bắt đầu tính toán công việc ngày mai. cuối cùng chấm đứt quá trình tính toán suy nghĩ, tới phân tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết.

Dư Tắc Thành không lập tức tu luyện, mà là dạo vài vòng trong phòng, sau khi bình tâm tĩnh khí. rửa tay mặt sạch sẽ. mới lên giường ngồi, bắt đầu vận chuyền chân khí.

Vừa vận chuyển. Dư Tắc Thành kinh ngạc phát hiện ra chân khí của Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết của mình Đây ắp. còn nhiều hơn lúc đại thành tới ba phân. Dư Tắc Thành cảm giác đây là nhờ Huyết Cương quyết dẫn đường, số thức ăn và mỹ tửu mà hắn ăn như điên cuồng đã được chuyên hóa thành chân khí.

Dư Tắc Thành bắt đầu luyện hóa số chân khí này. hóa chúng thành từng tia Huyết năng. Cuối cùng toàn bộ chân khí đã bị chuyên hóa hết sạch, Huyết năng đã tâng lên được bốn tia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chấm dứt tu luyện, Dư Tắc Thành nhẹ nhàng đứng lên. tiện tay đánh ra một đường quyền cước, rõ ràng cảm giác khác trước. Những động tác trước kia không làm được, hiện tại đã có thể làm được rất dễ dàng, hơn nữa mỗi cước một quyển so với trước kia càng thêm hữu lực.

Đây chỉ là thứ yếu. chỉ cần Dư Tắc Thành mang huyết năng xuất ra thay thế cho nội lực. lập tức trên quyển sẽ toát ra một tia chân nguyên màu đỏ. Hắn tiện tay đánh ra một quyển. không ngờ lún sâu vào tưởng, gây ra một lỗ thúng sâu ba tấc, cái gì mà Đại Lực Kim Cương chướng, cũng thường thôi...

Dồn Huyết năng xuống dưới chân. Dư Tắc Thành khẽ nhún một cái. lập tức vọt lên trên nóc phòng, nhảy cao được tới hơn một trượng, cái gọi là võ nghệ cao cường cũng chính là trinh độ này.

Dư Tắc Thành lại vận chuyền Huyết năng ra dạ lập tức làn đa hắn phát ra màu đỏ quỷ dị. Dư Tắc Thành dùng chùy thủ của mình đâm nhẹ, sau đó đâm mạnh. không ngờ không bị tôn thương chút nào. còn mạnh mẽ hơn cả Kim Chung Trảo. Thiết Bố Sam. Xem ra huyết năng này có tác dụng vạn năng, dùng đâu cũng được, quá thật bí tịch tu tiên hùng mạnh hơn thần công võ lâm không biết bao nhiều lần.

Khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao Huyết năng quá lớn. Dư Tắc Thành chỉ mới thử vài cái. tia huyết năng thứ tư đã khô cạn. Chỉ còn lại rất mỏng. Xem ra huyết năng trong cơ thể hắn có thể xuất ra quyền được năm. sáu lần. sau đó sẽ tiêu hao không còn. Hơn nữa bây giờ còn chưa thể tiến hành chuyên đôi tự do giữa huyết năng và chân nguyên Tụ Khí Hóa Huyết đơn giản nhất hắn vẫn chưa luyện thành, xem ra con đường phía trước còn rất xa xôi.

Sau khi thử nghiệm xong. Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy đói khát, lại là cảm giác đói khát vô kê. nhất định phái ãn mới được. Dư Tắc Thành mỡ cửa phòng ra. lập tức phát hiện Phó Cương đang ân ờ một góc tối gần cửa. canh gác bảo vệ cho hắn.

Dư Tắc Thành cảm thấy ấm áp trong lòng, những gì mình đã làm quả nhiên có thu hoạch. Phụ tử Phó Cương đã cống hiến vì hắn. xem hắn như Long đầu Đại ca chân chính.

Thấy Dư Tắc Thành xuất hiện. Phó Cương lập tức hiện thân hỏi:

- Long đầu Đại ca cần gì vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta đói bụng, muốn ăn chút gì...

Phó Cương đáp:

- Chờ một chút, để thuộc hạ hỏi Lưu Sư gia. ở đây chúng ta có phần ăn khuya. để thuộc hạ đi lấy.

Dư Tắc Thành đưa ra một lượng bạc:

- Lấy nhiều một chút cho mọi người cùng ăn. ông cầm bạc này. có bạc chuyện gì cũng dễ.

Phó Cương là người cũ trong bang, tự nhiên hiểu rõ. bèn nhận lấy bạc chạy đi. Không lâu sau đã thấy vài tên hầu mang tới một bàn rượu và thức ăn.

Dư Tắc Thành và Phó gia ba người vây quanh bàn bắt đầu ăn uống. Phó Cường hôm nay bị thương, nhưng không nặng lắm. qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn. nhưng rượu hẳn là không uống được.

Mọi người cùng nhau chén tạc chén thù. Dư Tắc Thành ăn thỏa thuê một bữa. số rượu và thức ăn mang ra. có hơn phân nửa bị hắn ăn sạch, hết một lượng thức ăn cho khoảng năm người, thế nhưng bụng chi hơi lưng lửng, khiến cho phụ tử Phó gia phái trợn mắt há môm.

Sau khi cơm rượu xong xuôi. Dư Tắc Thành trở lại phòng đóng kín cửa. Hiện tại không thể tiếp tục tu luyện Huyết Cương quyết nữa, tu luyện công phu phái thong thả. cố gắng quá mức cũng không có lợi.

Dư Tắc Thành lấy ra hai quyển bí tịch Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật và Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết, bắt đầu học thuộc nội Dung trong đó. Học thuộc sớm ngày nào. thiêu hủy sớm ngày đó. bảo vật này tuyệt đối không thể đê lộ ra ngoài.

Học được một lúc. có thể nói là đã học Đại khái, lúc này trời đã canh ba. Dư Tắc Thành lại tu luyện Huyết Cương quyết một lúc. Quả nhiên tất cả những gì vừa ăn lập tức bị Huyết Cương quyết phân giải toàn bộ. hắn lại cảm thấy hơi đói bụng. Bất quá hiệu quả lần này rất tốt. huyết năng lại tảng thêm một tia, đạt tới năm tia.

Dư Tắc Thành không khỏi thầm cười khổ. theo như trong Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết ghi lại. giữa chân nguyên và huyết năng có thể chuyển hóa tự nhiên. Chỉ có điều tầng một đơn giản nhất, là công pháp nhập môn cơ bán nhất chỉ có không tới ba mươi chữ. lướt qua đã thuộc, nhưng hắn lại không làm được. Vậy bước đường tu luyện về sau còn khó khăn tới mức nào... Chẳng trách người đời đều nói. tu tiên hết sức gian nan...

Lúc này đã trời đã canh bốn. Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện nằm trên giường ngủ một hồi. mắt vừa nhắm lại đã lập tức ngủ. Mơ hồ trong mộng. Dư Tắc Thành tiến vào thần thức Hải của mình, cũng chính là ý thức không gian, ở trong thần thức hải vô biên, tiếng tụng niệm của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật và Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết lại xuất hiện lần nữa. lần này không đơn giản như lần trước.

Trong đầu Dư Tắc Thành, kinh văn quay cuồng, tự mình biến hóa, hôm qua mới chỉ là ấn tượng mơ hồ. hôm nay quả thực tựa như sống động vô cùng. Kinh vân Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật giống như một cồ ma niệm, hóa thành yêu xà, xoay quanh bốc lên. bay múa không ngừng.

Kinh văn Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết lại hóa thành vô số yêu quái, một đám tụm ba tụm năm. có chừng hơn trăm, chúng nó quay cuồng nhảy nhót Yêu xà và yêu quái bắt đầu đại chiến, chém giết cùng một chỗ. Chúng nó vừa tiệp xúc với nhau, bản thể kinh văn cũng va chạm tiếp xúc. có kinh văn bắt đầu suy yếu tan rã, có kinh văn hấp thu kinh văn khác, bắt đầu lớn mạnh, bắt đầu một trận tranh đấu mãnh liệt.

Chúng chiến đấu một lúc lâu. đến khi không ai có thể thắng lợi. giằng co lẫn nhau, đột nhiên một cỗ Huyết hải xuất hiện, cắn nuốt cả hai phe hóa thành Huyết năng. Huyết hải này là kinh văn Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết hóa thành, nó giáo hoạt hơn so với hôm qua ba phân, không cường công mãnh liệt giống ngày hôm qua. biết đợi sau khi hai kẻ kia đối kháng chiến đấu trở nên suy yếu, lúc này mới hạ thủ.

Dư Tắc Thành chợt tỉnh lại. trời đã canh năm. sắc trời đã sáng, là lúc nên tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết.

Trong thần thức hải hết thảy đều là hư ào, tuy nhiên trong cơ thể năm tia Huyết năng thật ra mạnh mẽ hơn ba trước phần, khí thế mơ hồ như bùng nổ. Chẳng lẽ đây là tác dụng do cắn nuốt kinh văn của hai quyển sách trong mộng mà tiến hóa hay sao?

Bất quá mình mới ngủ một canh giờ. nhưng thân thể thoải mái. tinh thần sáng suốt, khỏe khoắn vô cùng, tuyệt không mệt nhọc. Tuy răng trạng thái rất tốt. nhưng không tăng trưởng rõ ràng như ngày hôm qua. tuy nhiên điều này cũng là tất nhiên. làm sao có hiệu quả thần kỳ như vậy?

Dư Tắc Thành ra khỏi phòng. Phó Thần đang chờ bên ngoài. Dư Tắc Thành gật đầu ra hiệu với y. sau đó đặt tay vào tưởng, Huyết năng vận hành xuống chân, nhún chân một cái thuận theo mặt tưởng bay vọt lên. nắm lấy đầu tường. Thoăn thoắt vài lần như vậy đã đến nóc nhà, không cần leo thang đi lên như trước. Lên tới nóc nhà, Dư Tắc Thành tìm chỗ cao nhất, chờ đợi Vầng dương mọc lên ớ phương Đông.

Trên nóc nhà, Dư Tắc Thành phát hiện phân đà Sơn Hổ quả nhiên không bằng Hắc Hổ đường. Lúc này ở đường, tất cả mọi người đã đi ra tu luyện vũ kỳ. hoặc là hấp thu ánh nắng thái dương, hoặc là luyện kiếm thử đao. Nhưng hiện tại trên nóc phân đà Sơn Hổ chỉ có lựa thưa mười mấy người, trong đó có cả một ít lão nhân. Có thể thấy được kỳ luật của phân đà rời rạc lỏng lẻo, phần đông đệ tử không có lòng cầu tiến.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Ngạo