Tiên Ngạo

Chương 34: Cương Ngọc Huyết Ma


Lần này là thông qua luyện huyết cường hóa xương cốt, luồng nguyên khí kia bắt đẩu phân giải cung cấp nguyên khí, thang nhân sâm hắn vừa uống vào cũng bắt đâu phát huy ra dược tính. Dư Tắc Thành mượn năng lượng của hai thứ này, bắt đầu Luyện Huyết Đoán Thể. Dần dần huyết dịch trong thân thể hắn biến thành màu đen. huyết dịch màu đen này chậm rãi thẩm thấu vào trong xương cốt.

Lập tức xương cốt toàn thân Dư Tắc Thành truyền đến nỗi đau đớn do áp lực nặng nề khó có thể chịu đựng áp bức. Dư Tắc Thành cố nén cảm giác đau đớn này. biết rằng đây chỉ là tạm thời, nhất định phải chịu đựng, cứ như vậy chịu đựng qua hết thời gian xương cốt đau nhức, sẽ trở nên thoái mái vô cùng.

Cứ như vậy đau nhức, thoải mái, qua lại tuần hoàn, khoảng chừng mười ba lần sau, huyết dịch màu đen biến mất. Dần dần khôi phục màu đỏ như trước, xem ra lần biến hóa thứ ba của hắn đã thành công.

Nhưng lần này Dư Tắc Thành cũng không có thu công, mà là tiếp tục vận chuyển huyết năng, bắt đầu phát động xung phong về phía lần biến hóa thứ tư. huyết dịch lần này hóa thành màu lục, bắt đầu cường hóa kinh mạch. Mười hai chính kinh, kỳ kinh bát mạch dưới sự tấn công của huyết năng màu lục. chậm rãi cường hóa thay đổi.

Kinh mạch trong quá trinh cường hóa, bị huyết năng thẩm thấu trở nên rời rã, sau đó ngưng kết tu bổ. trở nên dẻo dai vô cùng, càng thêm hoàn thiện hoàn mỹ.

Huyết dịch dần dần biến trở về màu đỏ. chân khí đã hoàn toàn biến mất, Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện, chậm rãi mờ mắt ra. lập tức xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc như pháo nổ, thân thể run rầy liên hồi. giống như vừa có được tiềm lực vô cùng.

Luồng nguyên khí do vị Tiên Nhân kia lưu lại còn có một chút nữa sẽ hết sạch, Dư Tắc Thành tiếp tục tu luvện, hắn định lẩn này hoàn thành luôn năm lần biến hóa. Rốt cục Dư Tắc Thành hoàn thành tu luyện Luyện Huyết Đoán Thẻ. nhưng luồng nguyên khí cũng chậm rãi hao hết, dược tính của nhân sâm cũng tiêu tan toàn bộ. chỉ thiếu chút nữa sẽ thành công, nhưng vẫn không thể tiến vào cảnh giới lần biến hóa thứ năm.

Cơ hội đã trôi qua. không thể cưỡng cầu. Dư Tắc Thành chấm dứt luyện công, đi ra khỏi phòng luyện công, xem sắc trời hiện tại đã là buổi chiều. Không biết lần này bể quan mất hết bao nhiêu ngày... Thấy Dư Tắc Thành đi ra. không ít đệ tử phụ trách cảnh giới bên ngoài vây quanh lại, lần này hắn bế quan tu luyện mất chừng ba ngày ba đêm, làm cho người ta vô cùng lo lắng.

Dư Tắc Thành nhìn vầng dương dần dần xuống núi, hoạt động gân cốt, nhảy vọt lên nóc phòng. Lần này dường như linh hoạt hơn vô kể so với lần trước, trước kia sau khi rèn luyện cơ thể, Dư Tắc Thành nhảy vọt lên nóc phòng toàn là dựa vào sức lực cơ nhục, mạnh mẽ vọt lên. trông vô cùng cứng nhắc. Thế nhưng hiện tại hắn nhảy hết sức nhẹ nhàng, động tác phóng khoáng, lưu loát chẳng khác nào nước chảy mây trôi, cực kỳ tự nhiên, lại toát ra một phần tiên khí, đây là lợi ích do rèn luyện xương cốt kinh mạch mang đến.

Sau khi vọt lên nóc phòng. Dư Tắc Thành tìm vị trí mà mình cất giấu hỏa phù khi trước, sau đó lén lút thu hồi hỏa phù. có nó trong tay mới dám hỏi thiên hạ ai là anh hùng... Sau đó Dư Tắc Thành ngồi trên nóc phòng, mắt nhìn tà dương, ra vẻ như mình thích ngắm phong cảnh, để che mắt mọi người.

Đây bất quá chỉ là phập môn tu luyện trong quvển thượng của Huyết Cương quyết, mà đệ tử Vô Thượng Thiên Đạo tông cần tu luyện viên mãn Thất sắc Quyết trong quyển thượng, mới có thể tấn công Trúc Cơ. Bất quá Dư Tắc Thành chỉ mới rèn luyện một lần. mà bọn họ đã rèn luyện tới bảy lần. vậy căn cốt huyết mạch của bọn họ sẽ tốt tới mức nào, quả thực là không thể tưởng tượng.

Hiện tại Luvện Huvết Đoán Thể của hắn cũng sắp thành công, đến lúc đó chính là tiến vào Dẫn Khí kỳ trung cấp, là có thể tu luvện tiên thuật được ghi ở phía sau Huvết Cương quyết. Như vậy hắn sẽ trở thành một người tu tiên chân chính, cho dù không có hỏa phù. cũng không có người nào có thể chống lại hắn được.

Đạo tu luyện như sợi dây cung, lúc căng lúc chùng, không thể nóng lòng cầu thành. Tuy rằng Dư Tắc Thành không có danh sư chỉ điểm, nhưng đạo lý này hắn vẫn biết.

Vắng mặt đã ba, bốn ngày, Dư Tắc Thành lập tức triệu tập đệ tử họp lại, hỏi thăm những chuyện xãy ra trong bảy ngày gần đây. Quả nhiên không có đại sự gì. hiện tại hết thảy đã đi vào quỷ đạo, vạn sự bình an.

Thật ra này hội nghị không quan trọng ở nội dung, mà quan trọng ớ hình thức, để ám chỉ thân phận lão Đại của hắn, tránh cho vắng mặt trong thời gian quá dài. có một sổ người sẽ quên hết tất cả.

Hội nghị xong xuôi, Dư Tắc Thành cũng cảm thấy hơi đói bụng. Mấỵ ngày hắn chưa ăn cơm. tuy rằng nhờ có chân nguyên vận chuyển, không đến mức đói chết, nhưng cảm giác bụng đói kêu vang thật sự khó có thể chịu được. Lúc này trong phòng lan tòa mùi thơm ngát của thức ăn, lặp tức hấp dẫn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành trở về phòng, chỉ thấy trên bàn bày sẵn bốn món ăn. một món canh hết sức chỉnh tề, hai mặn hai chay, bên cạnh là một chén lớn cơm trắng, còn có rượu gạo uống khai vị trước khi ăn cơm. Tất cả bốc mùi thơm bát ngát, làm cho người ta phải chảy nước dãi thèm thuồng.

Dư Tắc Thành ngồi xuống bắt đầu ăn, cuối cùng ăn sạch toàn bộ thức ăn, đây là phần ăn dành cho khoảng bốn người. Sau khi ăn xong, bụng Dư Tắc Thành mới no được tám thành, vô cùng thoải mái. chép chép miệng gật đầu hỏi:

- Là ai nấu thức ăn vậy?

Bên cạnh vang lên một giọng nói rụt rè đáp lại:

- Ca ca tiểu nữ còn phải tĩnh dưỡng chừng nửa năm, bất quá đã không có gì đáng ngại. _

Dư Tăc Thành lại nói:

- Chớ có trách ta tâm độc. có những khi, có một số việc nhất định phải làm.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, nói:

- Chờ thương thế y lành lại. ta đến Thạch gia Yên Chi lâu tìm cho y một công việc, thế nào cũng sẽ đủ nuôi sống gia đình nàng.

Lưu Thi Vận nghe vậy ánh mắt sáng lên. Thạch gia Yên Chi lâu không phải là ai cũng có thể dễ dàng tiến vào, môi nàng mấp máy như muôn nói gì.

Du Tắc Thành cười nói:

- Nàng hiện tại là người của ta. chiếu cố người nhà của nàng một chút cũng là bình thường. Nhớ kỹ về sau nểu ai ức hiếp nàng, cứ việc báo tên ta ra, ức hiếp nàng chính là ức hiếp ta. ta sẽ giết y!

Nói xong đứng lên rời khỏi. Lưu Thi Vận nhìn theo bóng Dư Tắc Thành đi xa, không khỏi nước mắt lăn dài. Từ nhỏ khí chất của nàng đã khác với người thường, khiến cho phiền phức xảy ra với nàng không ít. tuy rằng phụ huynh liều mình bảo vệ nàng, nhưng cũng phải chịu thiệt thòi không ít. Ca ca nàng gia nhập Hắc bang, nhưng năng lực cũng chỉ có hạn, sau khi xảy ra chuyện, các đại thanh lâu bên trong huyện thành Sơn Trúc đều phái quản sự đến xung quanh nhà bọn họ thăm dò rục rịch, tương lai có thể nói là vô cùng đen tối.

Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng tự nguyện bán mình, thay vì tương lai bị người giày xéo, chẳng bằng tự mình đưa ra lựa chọn, như vậy có thể bảo vệ người nhà, cũng coi như không phụ lòng thương yêu của thân nhân đổi với mình.

Vốn nàng đã chuần bị chấp nhận hết thảy, không ngờ Huyết Ma ác nhân trong truyền thuyết lại đối xử tốt với nàng như vậy. Chẳng những hắn cho bạc, còn giúp đỡ người nhà nàng, hơn nữa còn có thể bảo vệ nàng. Nhìn theo bóng hắn đi xa, vô tình ấn tượng về hắn trong lòng nàng dần dần thay đổi rất nhiều.

Dư Tắc Thành đi ra đại sành, Cao Phong bước lại nghênh đón. đưa ra một thanh bảo kiếm. Vốn Hàn Tuvết bảo đao đã vỡ vụn, đây là vũ khí mà Dư Tắc Thành đặt Thiết gia làm lại theo yêu cầu của hắn.

Cao Phong nói:

- Đây không phải là do Thiết gia chế tác. Từ khi ngươi thay đổi chế độ thuế ở chợ. nơi đó kinh doanh thịnh vượng, vô số người đến đó bày bán hàng rong. Thanh bảo kiếm này chính là mua ởchợ. có người nói phát hiện ra nó trong Thập Vạn Đại Sơn, giá một trăm lượng bạc. là tiền riêng của ta. cũng không phái là tiền công.

Nói xong đưa kiếm cho Dư Tắc Thành, một trăm lượng bạc này thật ra chẳng khác nào hối lộ. Cao Phong thân là Sư gia, ngoại trìr Dư Tắc Thành ra, trong địa bàn ông là người có quyển lợi lớn nhất, có vô số biện pháp kiếm tiền. Hiện tại quyển uy Dư Tắc Thành dần dần tăng lên. cho dù ông thân là thúc phụ hắn, cũng không thể không nghĩ tới chuyện hối lộ Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ mim cười, tiếp nhận bảo kiếm, nhấn lò xo một cái, rút trường kiếm ra, lập tức keng...

Tiếng kiểm ngâm vang lên. kiếm này dài chừng ba thước, có màu xanh trắng, giống như một khối ngọc đẹp tuyệt, trên lưỡi kiêm có khắc hai chữ triện lớn: Cương Ngọc.

Cao Phong nói:

- Tên bán kiếm không nhìn ra được giá trị thật của nó. sau khi ta mua về trải qua mài giũa sửa chữa, kiếm này mới khôi phục lại bình thường. Kiếm này là đo Cương Ngọc tốt nhất làm ra, sắc bén vô cùng, xanh trắng như ngọc, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Dư Tắc Thành cầm trong tay kiếm này. vận chuyển huyết năng, lập tức có một cảm giác kỳ dị. kiếm này giống như có thể cất chứa huyết năng của mình, trở nên tựa như đang sai khiến cánh tay mình, linh hoạt tự nhiên.

Dư Tắc Thành nhẹ nhàng múa kiếm, quả nhiên có cảm giác sảng khoái nói không nên lời, quả nhiên là hảo kiếm.

Dư Tắc Thành tra kiếm vào vỏ, nói:

- Cảm tạ Sư gia, vô cùng cảm kích.

- Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cao Phong cười ha hả nói:

- Tắc Thành này. ta thấy ngươi cũng không biết võ công chiêu số gì cả. phải chăng nên tìm hai bản bí tịch Tu luyện một chút?

Trước kia Cao Phong đều gọi Dư Tắc Thành là Long đầu Đại ca. khi đó Dư Tắc Thành quyền uy không đủ. cho nên Cao Phong cố ý gọi như vậy. làm gia tăng quyền uy Dư Tắc Thành trong lòng mọi người. Hiện tại Dư Tắc Thành đã bộc lộ tài năng, Cao Phong ngược lại gọi Tắc Thành thật ra có ý muốn lùi một bước, định dựa vào quan hệ trước kia khiến Dư Tắc Thành nhớ tới ân tình cũ, chiếu cố cho mình. Biến hóa này chính là kểt quả của chuyện Dư Tắc Thành không ngừng trường thành khiến mọi người bên cạnh chú ý vui buồn của hắn cố gắng nắm bắt tâm lý hắn, trong vô tình Dư Tắc Thành đã trở ĩhành lão Đại. Long đầu Đại ca chân chính.

Dư Tắc Thành gật đẩu. lúc trước từ khi hắn lựa chọn Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao đến nay. vẫn chưa xem qua lần nào, xem ra hẳn đã đến lúc học tập một ít chiêu thức võ còng.

Dư Tẳc Thành lại nói:

- Vậy làm phiên Sư gia. ta cần một ít bí tịch khinh công, tìm luôn cho ta một thể.

Cao Phong gặt đầu tỏ vẻ đã hiểu. sau đó rời khỏi. Dư Tắc Thành gọi bọn Đô Du Tử tới. bắt đâu tuần tra địa bàn của minh. Hắn đi dạo trên ba dãy phấ, thỉnh thoảng tâm sự vài câu cùng các ông chủ cửa hảng, để biêu hiện sự tồn tại của mình. Chuyện này giống như đạo lý lão hổ rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đi tiểu một vòng xung quanh lãnh thổ của mình.

Dư Tắc Thảnh dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn chuyển gót tới Yên Chi lâu. Nơi ăn chơi trăng hoa này. Dư Tắc Thành được Thạch Thiên Long và Ngữ Điệp dẫn dắt. rốt cục hắn cảm thấy yêu thích nơi này từ lúc nào không biểt.

Uống rượu, tìm hoa mua vui thả lỏng hết thảy, nửa đêm Dư Tắc Thành trở về trụ sở ở Yên Chi lâu. vô số cô nương hồng bài tranh giành nhau để được bồi tiểp hắn. Thứ nhắt là hắn tuồi trẻ anh tuấn, thứ hai trong tay hắn cầm quyền to. thứ ba về mặt tiền tài. Dư Tắc Thành tuyệt đối hào phóng. Còn trẻ nhiều tiền, tương lai tiềm lực vô cùng, cho nên Dư Tắc Thành là khách nhân được hoan nghênh nhất.

Dư Tắc Thành cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, trong số các cô nương này không còn ai có thể khiến cho hắn động tâm như Ngữ Điệp, đơn giãn chỉ là cao hứng bỏ tiền ra vui chơi mà thôi.

Trở lại Trụ sở. Dư Tẳc Thảnh ngồi trên nóc nhà, nhìn vầng trăng sáng trầm ngâm. Vị Tiên Nhân mang Hứa Tiểu Nhã đi đã nói rằng, luông nguyên khí kia có thể khiến cho hắn tiến vào đến cảnh giới Thai Tức. nhưng cảnh giới Luyện Huyết Đoán Thể chi tiến hành được bốn lần biến hóa đă tiêu hao luồng nguvên khí đến không còn.

Thứ nhất là thuộc tính của Huyết Cương quyết và luông nguyên khí của vị Tiên Nhản đê lại không họp. cho nẻn luông nguyên khí tan mất trước thời hạn. Thứ hai tu luyện Huyết Cương quyết cân tiêu hao râĩ nhiẻu chân nguyên, Tiẻn Nhản không biẻt bí pháp tu tiẽn của hắn. cho nên đưa ra phỏng đoán sai lảm. Thứ ba sợ là Ngũ Hành Linh Căn của hắn thật sự rất thấp, mồi khi có người nhắc tới Ngũ Hành Linh Căn đêu tỏ vẻ mặt tiếc hận. Trong khi nhừng người tu tiẻn có được Linh Căn tốt chi dùng một phản sức lực. có lê hắn phải dùng tới năm phấn.

Vậy mình nên làm thẻ nào cho phảiệ..? Cũng may lân biến hóa thứ năm dưới tác dụng của luông nguyên khí đă hoàn thành một nửa. còn thiẻu một bước nừa là vào cửa. Hắn vẫn còn có nhản sàm ngàn năm có thê dùng tiếp, tu thành lần biến hóa thứ năm hăn là không có vấn đề. như vậy hắn sẽ tiến vào đến cảnh giới Đan Khí trung cấp. Bước tiếp theo có thể tu luyện Hóa Huyết Thành Cương, luyện thành tiẻn cốt, khi đó hắn sẽ có thể học tập sử dụng vài loại sơ cấp tiên thuật được ghi chép Trong Huyết Cương quyển.

Cứ như vậy Dư Tắc Thành đă định ra mục tiêu để bắt đấu kiếp sống Tu luyện của mình, không ngờ muốn thì dễ dàng, làm thì rất khó. lúc này mới biết được luông nguyên khí do vị Tiẽn Nhản kia cho hăn là quý giá tới mức nào. Dư Tắc Thành lấy nhân sâm ngàn năm còn lại chế thành thang đại bổ, mượn dược tính của thang tấn công lần biến hóa thứ năm. Tuy rằng mỗi ngày cũng có một chút tiến bộ. nhưng cuối cùng nhân sâm ăn sạch- khoảng chừng một tháng cũng không thể luyện thành lần biến hóa thứ năm. Tuy rằng chậm chạp không đột phá được, thật ra chỉ còn kém một lớp vách ngăn bằng giấy mỏng, nhưng chút chướng ngại này vẫn không thể nào đột phá.

Phí bảo kẻ tháng Mười Một. chi trong một ngày đă thu đủ số. Dư Tắc Thành hiện tại thanh danh vang dậy. không ai dám đắc tội với hắn. Dân dân Dư Tắc Thành có một danh hiệu là Huyết Ma ở bên ngoàỊ bắt đảu vang vọng khắp miền Nam Thang quốc.

Lúc này đă gàn tới cuôi năm. Dư Tắc Thành cũng không có bao nhiêu thời gian tu luyện, bắt đâu ở phản đà xử lý đủ loại hạng mục còng việc như chuân bị lề mừng năm mới, phát các loại phúc lợi cho đệ tử thủ hạ. đến các cửa hàng thăm viếng, chuân bị tản niên.

Vào ngày Hai Mươi Ba tháng Chạp, Dư Tắc Thành dẫn theo các đệ tử tới Yên Chi lâu chúc mừng một phen sau đó dẫn theo bọn Cao Phong. Phó Cương trở về huyện thành Sơn Trúc, chuẩn bị đón năm mới ở nhà.

Năm nay quả thật náo nhiệt vô cùng, vô số thân thích đến nhà bọn họ thăm hỏi. Trước kia những người này không có một ai tới cửa, hiện tại Dư Tắc Thành uy danh truyền xa lập tức người tìm tới cửa vô cùng đông đúc. đây thật sự là nghèo nơi phố chợ không ai hỏi. giàu ở rừng sâu có khách tìm.

Mùng Một đâu năm Dư Tắc Thành bắt đầu hành trình chúc tết của mình. Mă Đường chủ. Thôi Đường chủ, Tràn Qua Tử. các cậu trong nhà. các lộ Đà chủ, Thạch Thiên Long Đại ca. Thạch Thiên Vân Đà chủ, Lưu Hồ Tử. Cao Phong ở huyện thành Sơn Trúc, đáp lễ các hộ thương nhân trên địa bàn. Bận rộn như vậy khoảng chừng sáu ngày, lúc ấy mới coi như xong xuôi hoàn toàn.

Mấy ngày này Dư Tắc Thành chi tu luyện trong thời gian rất ngắn,nhưng chuyện xã giao này phải tham gia. khiến trong lòng hắn có ý niệm muốn thoát khỏi sự ràng buộc của nhừng chuyện xã giao này, để có thể một lòng chuyên tâm Tu luyện. Nhưng quả thật là nói dễ hơn làm, người trong giang hồ. thân bắt do kỷ.

Vào mùng Bảy. rốt cục người trong nhà đã có thể ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm chiều. Thật ra Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể mang thân nhân dời đến huyện thành Sơn Trúc, nhưng đại địch Đàm Nhị Lang còn đó. Dư Tắc Thành không muốn người nhà mình đến huvện thành Sơn Trúc vào lúc này.

Mẫu thân hắn trong khi ăn bữa cơm này tỏ vẻ kỳ lạ. nước mắt chảy ròng ròng, nói:

- Hài tử. hôm nay thúc thúc Dư Thiên Minh của con đến đây. đưa tới tin tức, bảo con đến tiết Nguyên Tiêu ngày rằm quay về Dư gia nhận tổ quy tông.

Vừa nghe mẫu thân nói ra những lời này. Dư Tắc Thành lập tức sửng sốt. Phụ thân Dư Thiên Cao của Dư Tắc Thành vốn là đệ tử trực hệ của Dư gia. Dư gia chính là một trong sáu đại thế gia trong thành Lâm Hải. khống chế cả giao dịch buôn bán bên ngoài cùng Mộc quốc, thế lực rất lớn.

Phụ thân và mẫu thân hắn yêu thương nhau, bỏ nhà trốn đi, bị trục xuất khỏi gia môn. Đối với họ hàng thân thuộc như gia gia thúc thúc. Dư Tắc Thành căn bản không có cảm giác gì. Bọn họ chưa từng giúp đỡ qua cho gia đình hắn. giúp đỡ cho bản thản hắn một lần nào. Khi phụ thân hắn chết đi. không có thân nhân nào tới đây tế điện, thậm chí nhìn thấy Dư Tắc Thành còn lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Hiện tại không ngờ mời hắn quay về tông tộc Dư gia dự tiết Nguyên Tiêu, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Dựa theo tính tình xưa nay của Dư Tắc Thành,đánh chết hắn cũng sẽ không đi. nhưng mẫu thân hai mắt đẫm lệ đầm đia. lại nói:

- Trở về Dư gia. chúng ta sẽ được thừa nhận, được trở về nhận tổ quy tông, đây là tâm nguyện lớn nhất của phụ thân con. Tắc Thành, tiết Nguyên Tiêu ngày Rằm con phải trở vẻ. đưa bài vị của phụ thân trở về từ đường Dư gia. trở về tông tộc. con có thể làm được không?

Dư Tắc Thành nhìn những nếp nhăn trên gương mặt mẫu thân, vốn mẫu thân hắn cũng từng là người xinh đẹp như tiên, người theo đuổi vô số. nhưng vì gia đinh này. mẫu thân làm lụng vất vả quá độ. thời gian trôi qua thắm thoát như bóng câu bên cửa sổ. Nhìn khóe mắt mẫu thân thỉnh thoảng chảy nước mắt. nhớ tới phụ thân mỗi khi đến ngày lề hội thường hay tiếc nuối thở dài, Dư Tắc Thành không khỏi gật đầu. nói:

- Con đi. con đi..

Mùng Tám. Dư Tắc Thành rốt cục xă giao chấm dứt. không có việc gì, thanh nhàn được một ngày. Hôm nay thương hộ trong thành Lâm Hải khai trương, ai cũng muốn kiếm chút tài lộc đầu năm vào hôm nay. phần lớn đều mua bán mau mắn. lại còn bán rẻ. Dư Tắc Thành quyết định đi dạo ngoài phố- hiện tại trong túi hắn có bản định mua vài quyển sách hay về xem.

Dư Tắc Thành dẫn theo đệ đệ muội muội cùng xuống phố du ngoạn, đệ đệ muội muội hắn vô cùng cao hứng, bọn chúng chạy nhảy cười đùa trên đường, thấy thứ gi cũng ngạc nhiên. Ca ca Dư Tắc Thành này cũng rất thương đệ đệ muội muội bọn chúng muốn cái gì. lập tức mua cho bọn chúng cái đó.

Đệ đệ của Dư Tắc Thành là Dư Tắc Công, năm ngoái đã tu luyện Mãnh Hô Khiếu Thiên quyết đến cảnh giới đại thành tốc độ Tu luyện của nó nhanh hơn bốn năm so với Dư Tắc Thành. Đáng tiếc Dư Tắc Thành không cảm nhận được trên người nó khí tức quen thuộc kia, xem ra Dư Tắc Công cũng không có Linh Căn không thể tu tiên. Cho nên Dư Tắc Thành đem Hóa Điệp đại pháp dạy cho đệ đệ. môn nội công này thuộc loại bí tịch Tiên Thiên cao minh hơn rất nhiêu lân so với nội công bí tịch của Hắc Hổ đường.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Ngạo