Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 44: 44: Ma Tâm 2


Trong một hốc đá phía cuối hang động, bỗng một viên ma châu đen ngòm chợt hóa thành một con mắt đỏ màu máu, tròng mắt nhìn chằm chằm vào đám đệ tử Ứng Thiên Tông do Mặc Nghiên dẫn đầu ra vẻ đăm chiêu.

- Ồ, thì ra là truyền nhân của long tộc.

Cái gì, người của thần tộc cũng xuất hiện ở đây?

- Rất tốt, rất tốt.

Ta sẽ dùng người của các ngươi tiêu diệt chính các ngươi.

Ta muốn xem xem, phàm giới này có ai có thể ngăn cản bổn hoàng ta phục sinh.

Haha haha.

Tiếng cười đầy ma mị và lạnh lẽo này không phát ra âm thanh nhưng vô tình khuấy động ma khí ở phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, nhất thời khiến cho trời đất trở nên âm u, hoàng hôn nhuộm đỏ một màu máu.

Đại trưởng lão cùng mấy chục đệ tử nội môn đang trên đường đi đến, bỗng nhiên nhìn thấy phạm vi xung quanh ma khí sinh sôi, không ngừng từ dưới lòng đất, hang đá, thân cây bốc ra ùn ùn kéo về phía Hắc Yêu Động, cảm giác bất an quấn lấy tâm hồn.

- Không ổn, có chuyện không tốt phát sinh, tất cả nhanh chóng đi tiếp ứng.

Dứt lời, cả đám người nối đuôi đại trưởng lão xé gió mà đi, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường hướng Hắc Yêu Động lao tới.

Lúc này trong Hắc Yêu Động, sau mệnh lệnh của Mặc Nghiên đưa ra, cả đám đệ tử ngoại môn thay nhau đi khắp ngóc ngách trong ngoài, tỉ mỉ dùng đuốc dò xét từng khu vực một.

Một người trong số đó đi tới chỗ hốc đá cuối hang, nơi đó có một vết nứt khá lớn do chấn động mấy hôm trước để lại, hiện tại tạo thành một cái rãnh sâu hoắm.

Trong khe rãnh tối đen như mực có một tia ma quang lập lòe như một viên dạ minh châu không ngừng phát sáng.

Thấy vậy, hắn ta cố soi đuốc vào bên trong để nhìn cho rõ ràng.

Chẳng qua hốc đá khá sâu lại không bằng phẳng cho nên ánh sáng không thể chiếu đến tận cùng, cố gắng lắm cũng chỉ thấy lờ mờ có vài tia lưu quang phản xạ giữa cá vách đá với nhau mà thôi.

Cũng không biết hắn ta có suy nghĩ gì, bỗng nhiên lại dùng một cánh tay chầm chậm thò vào sâu bên trong như muốn bắt lấy vật thể đang phát ra ánh sáng nhá nhem kia lấy ra ngoài xem xem rút cuộc nó là thứ gì.

- Á, tay của ta.

Một tiếng hét chói tai vang lên, ngón tay của tên đệ tử kia vừa chạm vào ma châu giống như bị một hàm răng quỷ cắn đứt, máu huyết phun ra thành dòng.

Lạ nhất là khi máu huyết chạm vào ma châu lại bị hấp thu sạch sẽ, mà phần da thịt tiếp xúc cũng tan biến một cách vô hình, thậm chí xương cốt cũng không còn.

Tên đệ tử kia bị đau vội vàng thu tay lại, lúc này chỉ thấy năm ngón tay đã cụt ngủn, vừa đau đớn vừa sợ hãi hét toáng lên.

Ngọn đuốc trong tay hắn không biết bị đánh rơi từ lúc nào, lúc này một bàn tay khác đã ôm lấy bàn tay bị thương đang không ngừng bốc ra khói đen, ánh mắt lưu lại một tia kinh hoàng khó tả.

- Mau, mau giúp hắn cầm máu.

Ngay sau tiếng hét, có mấy thân ảnh lao vút đến, lập tức giúp thanh niên kia cầm máu và cho uống đan dược trị thương.

Người này vì đau quá cũng ngất đi ngay sau đó.

- Mọi người lùi lại, để ta tới xem.

Mặc Nghiên run giọng quát lớn, toàn thân lóe lên linh quang, chớp mắt đã tiếp cận hốc đá kia.

Nhưng còn chưa kịp tiến hành dò xét, Hắc Yêu Động đã phát sinh dị biến.

Vi vu mấy tiếng, âm phong không biết bắt nguồn từ đâu nổi lên trận trận.

Theo hướng thổi của âm phong, ma khí từ khắp nơi cũng hùng hổ tạo thành từng luồng đen ngịt như khói bủa vây lấy không gian xung quanh.

Hắc khí từ trong vách tường, nền hang và từ ngoài cửa động ồ ạt tuôn ra, không ngừng xộc thẳng vào bên trong như muốn biến Hắc Yêu Động trở thành một cái u minh địa ngục thu nhỏ.

- Cẩn thận, có ma khí tập kích.

Tất cả tập trung lại một chỗ.

Mặc Nghiên quát lớn, lập tức thi triển Bình Chướng Thuật, linh lực dào dạt tuôn ra bao phủ ba chục đệ tử vào bên trong, ngăn cách bọn họ với ma khí đang càng lúc càng dày đặc xung quanh.

Bất giác ba mươi người tự động tụ lại một chỗ, binh khí lăm lăm trong tay, linh lực toàn thân dậy sóng, ánh mắt cảnh giác dáo dác nhìn quanh.

- Tiểu Hành, cẩn thận một chút.

Tử Phục lên tiếng nhắc nhở.

- Ừ, đệ biết rồi.

Phá Thiên nhỏ giọng đáp.

- Ở đây tại sao lại có nhiều ma khí như vậy? Không lẽ thực có người ma tông dở trò? Tuyết Liên bụng dạ nôn nao hỏi một câu.

- Không chắc, nếu có người của ma tông, có thể nào Mặc Nghiên sư huynh không phát hiện ra.

Hơn nữa nơi đây vốn không có bố trí xuống pháp trận gì cả, e rằng chỗ ma khí này theo địa mạch bị phá hủy phát tán ra mà thôi.

Mặc cho mọi người bàn luận xôn xao, ma khí vẫn đang không ngừng bủa vây không gian bên trong Hắc Yêu Động, càng lúc càng đặc quánh như dầu.

Đồng thời áp lực vô hình tác động lên tầng bình chướng do Mặc Nghiên tạo ra cũng tăng dần theo thời gian.

Bản chất của ma khí thực tế không khác với linh khí, vô cùng linh động.

Trong trường hợp bình thường, ma khí sẽ khó tập trung một chỗ mà phân tán ra khắp nơi.

Nhưng nếu có người chủ động điều khiển, như vậy nó cũng có uy năng giống như linh khí, mà bản chất còn nguy hiểm hơn nhiều so với linh khí đơn thuần.

- Mọi người cẩn thận, ta e rằng chỗ ma khí này bị người khác điều khiển.

Mặc Nghiên nhắc nhở một câu, cũng nói lên suy đoán của mình.

Ma khí dày đặc như vậy khẳng định không phải vô duyên vô cớ, hẳn phải có người thi triển tà thuật khống chế.

Ban đầu Mặc Nghiên định bụng quan sát một chút xem có nhìn ra vấn đề gì hay không, nhưng hiện tại khi đã xác định được vấn đề thì đã không kịp nữa.

Toàn bộ hang động từ trong ra ngoài đã tràn ngập một luồng ma khí đen đúa đặc quánh, cơ hồ khó lòng tránh thoát.

Giờ này mới biết mọi chuyện có người chú tâm sắp đặt thì cũng đã muộn, cả đám đã rơi vào cái bẫy mà người ta cố tình đặt xuống.

Mặc Nghiên cảm giác được cứ sau mỗi hơi thở áp lực đè lên tấm bình chướng do bản thân tạo ra lại tăng thêm một tầng.

Cố gồng mình thi triển Bình Chướng Thuật, toàn thân Mặc Nghiên nặng nề như núi đè, mồ hôi trên trán chảy dài như suối.

- Mặc sư huynh, không ổn rồi, ma khí quá dày đặc, căn bản không nhìn thấy gì cả.

Sợ rằng nếu liều mạng chạy ra, còn chưa đến nơi đã bị ma khí nhấn chìm.

Một người cao giọng phân trần, cũng nói lên tâm tư của tất cả mọi người.

Quả đúng như lời người này nói, Mặc Nghiên hiểu rõ ràng ngoài hắn ra, những người còn lại không có khả năng kháng cự lại ma khí.

Bọn họ tu vi thấp không nói, lại chưa tu luyện qua Bình Chướng Thuật, khả năng phòng ngự gần như bằng không.

Chưa kể ma khí lại vô hình vô dạng, cũng không di chuyển theo quỹ đạo cụ thể, rất khó ngăn trở nó tiếp xúc với thân thể.

Một khi để ma khí thâm nhập thân thể, nhẹ thì thần trí điên dại, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, nặng nữa thì có thể chết bất đắc kỳ tử.

Nghĩ đến việc bản thân chống đỡ ma khí còn chật vật, Mặc Nghiên cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào khả thi để giúp tất cả mọi người rời khỏi địa phương quỷ dị này một cách an toàn.

Vấn đề ngoài dự liệu phát sinh, căn bản khiến hắn trở tay không kịp.

Những người khác thì khỏi nói, cả đám đều đã kinh hồn tán đảm, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Mặc dù tu vi không kém nhưng cơ hồ không ai có bất kỳ ý tưởng nào về việc chống lại cỗ ma khí hung tợn ngoài kia.

Thấy Mặc Nghiên tinh thần căng thẳng, bọn họ càng hiểu sự tình đã trở nên nghiêm trọng thật rồi.

Bỗng Mặc Nghiên nghiến răng, thần lực rót thẳng vào ngọc bài truyền âm, phát đi tín hiệu cầu cứu đến chỗ đại trưởng lão, trong tâm mang theo một tia hy vọng đại trưởng lão có thể đến kịp thời.

Đáng tiếc khi nghe đại trưởng lão nói bọn họ còn cách Hắc Yêu Động khá xa, một tia hy vọng này cũng chợt tắt ngúm.

Nước xa không cứu được lửa gần, Mặc Nghiên biết rõ đợi đến khi đại trưởng lão đến cứu viện thì ngay cả bản thân hắn cũng không xong rồi, đừng nói chi những người khác.

Những người còn lại khi nghe lời này thì tay chân rụng rời, ai nấy đều hiểu rõ trong hoàn cảnh này bọn họ phải tự thân vận động mà thôi, không còn cách nào khác.

- Các đệ nghe ta nói đây.

Ma khí nơi này rất quỷ dị, khẳng định có người đang cố tình thi pháp thao túng chúng tấn công chúng ta.

Tạm thời ta chưa biết kẻ đó là ai, bất quá chúng ta không thể ngồi im chờ chết.

Ta sẽ dốc sức thi triển Bình Chướng Thuật, mọi người phân thành nhóm nhỏ dùng Phi Kiếm Thuật rời khỏi đây ngay.

Trước mắt ta chỉ có thể cầm cự được một lúc, chỉ còn cách đợi đại trưởng lão tới cứu viện mà thôi.

Lời nói của Mặc Nghiên vừa ra khỏi miệng thì không khó nghe ra sự bất đắc dĩ của hắn, rõ ràng là hắn đã cố gắng hết sức mà trong hoàn cảnh này lại không có biện pháp nào khả thi cả.

Hiểu được điều này, Đằng Thiếu Quân trực tiếp mở lời tránh để Mặc Nghiên khó xử, cũng muốn thông qua đó đạt được sự tín nhiệm của hắn.

- Sư huynh yên tâm, bọn đệ có thể tự lo được.

Dứt lời, Đằng Thiếu Quân bước ra một bước, là người đầu tiên tình nguyện thi triển Phi Kiếm Thuật muốn xông qua đám hắc vụ ngoài kia.

Mặc Nghiên thấy thế cũng gật nhẹ đầu, ngón tay trỏ điểm ra một cái, xung quanh thân Đằng Thiếu Quân xuất hiện một tầng linh quang nhàn nhạt bao bọc hắn vào giữa.

Sau đó là Trần Bá Giang và Mạc Cao Trí, thiếu chủ Mạc gia Huyết Long thành cũng lập thành nhóm, trước tiên rời khỏi tầng bình chướng do Mặc Nghiên triển khai, mất hút trong đám ma khí đen ngịt trước mặt.

- Người tiếp theo.

Mặc Nghiên vừa dứt lời, Tử Phục, Phá Thiên và Tuyết Liên cũng đứng ra, nhắm thẳng phía trước lao đi.

Cứ thế mãi cho đến cuối cùng, ba người còn lại gồm Ngô Điền cùng hai đệ tử Minh Tiêu Điện khác cũng đi ra, mất tăm dạng trong làn khói đen trầm đục.

Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, mãi cho đến khi Mặc Nghiên định bụng phi thân rời khỏi thì lúc này mới phát hiện sự tình không tốt đẹp giống như hắn tưởng.

Lúc này không chỉ những người có tu vi thấp như Ngô Điền hay Chương Đổng, những người có tu vi cao như Đằng Thiếu Quân, Chu Cảnh Nghi hay Tuyết Liên cũng đã bị ma khí bao phủ, cơ hồ mất đi năng lực phi hành, khả năng xác định phương hướng cũng không còn, tinh thần đã mất đi sự minh mẫn vốn có.

- Haha, ta mới là Cửu Chân chi vương, ta mới là Cửu Chân chi vương.

Ngươi, ngươi, tất cả các ngươi đều phải phục tùng ta, nghe theo mệnh lệnh của ta.

Bất kỳ kẻ nào chống đối ta đều sẽ phải chết.

Giọng Đằng Thiếu Quân oang oang như sấm, toàn thân khí cơ bạo liệt, uy lực của Thiết Nhân Thần Công khiến cho toàn thân hắn như được bọc một lớp thiết giáp vô cùng bền chắc.

Mộc kiếm lăm lăm nhắm thẳng phía trước, bá khí lẫm liệt mà chỉ bậc vương giả mới có lúc này lại xuất hiện trên người hắn.

Trong mắt Đằng Thiếu Quân lúc này, chỉ có bản thân hắn mới là đấng chí tôn cao cao tại thượng, một lời nói chính là thiên lệnh, tất cả chúng sinh đều phải phục tùng.

Không dừng lại ở đó, nối tiếp tiếng quát tháo của Đằng Thiếu Quân, vô số tiếng cười haha, tiếng thét phẫn nộ, tiếng kêu cứu hô giết cũng ầm ầm phát ra từ miệng đám đệ tử ngoại môn.

Nghe được những thanh âm này, thân thể Mặc Nghiên run lên, nhất thời đứng không vững, nhãn pháp một lần nữa mở ra hết cỡ.

Ở trong đám hắc vụ, hắn nhìn thấy cả đám người đang bị ma khí quấn lấy, tròng mắt xuất hiện huyết quang, tay chân quờ quạng lung tung, thần trí điên loạn, biểu tình không ai giống ai.

Không khó để Mặc Nghiên đoán ra chuyện gì đang xảy ra đối với từng người một.

Ma khí nhập thể, khả năng khống chế tu vi gần như mất sạch, thần trí bị tâm ma khống chế, cảm xúc rối loạn, thần hồn đảo điên, hành vi ngang tàn bá đạo mang đầy hung tính của ma quỷ.

- Tiểu Hành, đệ không sao chứ?

Tử Phục vội vàng hỏi một câu, trong khi chính bản thân hắn cũng khó giữ được mình.

Bất quá nhìn Phá Thiên đang giãy dụa trong đống ma khí, hắn không khỏi xót xa.

Chỉ là đối diện câu hỏi của hắn, Phá Thiên hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Toàn thân Phá Thiên đang chìm trong một luồng ma khí đen ngòm, mọi loại phản kháng đều không có tác dụng, nhanh chóng bị ma khí thông qua thất khướu và da thịt thâm nhập thân thể.

Ngay vào lúc tâm ma chiếm quyền khống chế ý thức, Phá Thiên lập tức rơi vào huyễn cảnh quá khứ, bi thương, oán hận ngập tràn khiến tâm trí hắn bấn loạn, tròng mắt long lên sòng sọc, một chút sau lại lệ rơi đầy mặt, toàn thân bất động.

- Không, ta không cam tâm! Tại sao, tại sao tất cả những điều tồi tệ đều đổ lên đầu ta, tại sao chứ? Lão thiên ơi lão thiên, ngươi có mắt như mù, không nhìn xuống chúng sinh mà nửa phần tiếc hận, ta không cam tâm, không cam tâm.

Phá Thiên hét lớn một câu, mộc kiếm chĩa thẳng lên trời, tu vi toàn thân bùng phát dữ dội.

Ngay lúc này, Phá Thiên giống như một vị ma thần muốn chém giết cả trời, muốn đập nát cái vận mệnh thối tha đang đè đầu cưỡi cổ hắn bấy lâu nay.

Bên cạnh hắn, Tử Phục cũng rơi vào tình trạng tồi tệ không kém, mối thù giết cha, cướp đi cơ nghiệp ngàn năm tổ tông Triệu gia xây dựng khiến cho lệ khí toàn thân Tử Phục còn lớn gấp mấy lần Phá Thiên.

Ánh mắt của Tử Phục đầy hung ác, sát khí lăng lệ, mộc kiếm cùng Cửu Long Thần Pháp như hòa nhập làm một thể, khí thế càng thêm bá đạo.

- Tề Vưu, loại vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát nhà ngươi.

Hôm nay ta đến lấy đầu ngươi, trả lại mối thù giết cha.

Tuyết Liên không khá hơn bao nhiêu, nàng hai tay ôm đầu, toàn thân như rơi vào mộng cảnh, khóc cười không kiểm soát được, thân hình chao đảo có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Vèo vèo vèo, kiếm quang bay múa.

Một vài đệ tử mất đi thần trí liền vung mộc kiếm chém loạn, chốc lát đã biến cả hang động trở thành một dòng sông kiếm quang sáng chói.

- Đám ma quỷ các ngươi chết đi cho ta.

Tất cả đều chết đi cho ta.

Ta là chư tiên hạ phàm, tiêu diệt các ngươi đổi lấy bình an cho muôn dân trăm họ.

- Tất cả các ngươi đều phải chết, kẻ dám chống đối ta đều phải chết.

Đạo lộ của ta nhất định đạp trên xương máu của các ngươi.

- Cút, các ngươi cút ra cho ta, đây là khẩu phần ăn của ta.

Kẻ nào dám tranh giành ta liều mạng với kẻ đó.

Thời điểm này chính Chu Cảnh Nghi cũng đang vật lộn với đám ma khí, pháp bảo hộ thân cũng được hắn lấy ra.

Đáng tiếc ở dưới sự công kích liên tục của ma khí, loại pháp bảo kia nhanh chóng mất đi linh tính, linh quang ảm đạm rồi tắt lịm.

Cuối cùng, khi cảm giác bản thân không trụ nổi nữa, hắn liền di chuyển đến sát vách động rồi ngồi bệt xuống, dùng tay tự đánh mình bất tỉnh.

Mặc Nghiên nhìn thấy cử động này cũng hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra dụng tâm lương khổ của hắn.

Việc lộng ngôn khi bị ma tâm khống chế là điều không thể tránh khỏi, nhưng bản thân Chu Cảnh Nghi là thế tử một nước, tự nhiên nắm giữ vô số bí mật trọng đại của quốc gia.

Nếu lỡ miệng nói ra một trong số đó, tính mạng bản thân là chuyện nhỏ, an ninh quốc gia mới là chuyện lớn.

Lúc này xem chừng tự đánh ngất bản thân là lựa chọn hợp lý nhất, không thể làm gì hơn.

Vù vù, ầm ầm, vô số thanh âm hỗn tạp vang lên, mỗi lần vang lên thân thể Mặc Nghiên lại run lên một đợt, đồng thời không gian xung quanh lại xuất hiện mấy đạo kiếm quang hung hăng bổ xuống, khí thế không yếu chút nào.

Thậm chí vách hang động vốn đã chẳng chịt vết nứt cũng bị cỗ khí thế này làm cho lung lay muốn sập xuống.

- Không ổn, tất cả đều đã bị ma khí khống chế, ta chỉ có thể đi tìm đại trưởng lão nhờ giúp đỡ.

Mặc Nghiên lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa.

Sự tình đã không thể dùng hai chữ nghiêm trọng để hình dung.

Loại ma khí này, loại áp lực này không phải một người bình thường trong ma tông có thể làm ra, chí ít cũng phải một vị ma sứ trở lên xuất thủ.

Với những nhân vật như vậy, không phải là việc một mình hắn có thể giải quyết, huống hồ bản thân đã rơi vào cạm bẫy do người khác giăng ra.

- Đành vậy.

Mặc Nghiên nhìn khung cảnh thê thảm của vô số đệ tử bên dưới, toàn thân đã trở thành ma nhân, máu huyết lem luốc, thần trí điên loạn mà buồn đến tê tâm liệt phế.

Đến lúc này cơ hồ chỉ còn Nhạc Lãnh Pháp là hơi tỉnh táo một chút.

Hỏa thuật trong tay hắn không kém phần điêu luyện, tạm thời cầm cự được một lúc, nhưng nhìn tốc độ tiêu hao tu vi thì đoán chừng không duy trì được bao lâu nữa.

Thấy Tuyết Liên là nữ nhân duy nhất ở đây lại đang lạc giữa chốn đao kiếm loạn lưu, Mặc Nghiên nhanh chóng đưa ra quyết định.

- Đi theo ta.

Vèo một tiếng, Mặc Nghiên dốc toàn lực thi triển Bình Chướng Thuật, chớp mắt đã dùng Viễn Li Thuật tiếp cận Tuyết Liên và Nhạc Lãnh Pháp, hai tay bắt lấy hai người rồi bay vọt ra khỏi Hắc Yêu Động.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Pháp Đạo Kinh