Tiên Sở

Chương 95: Tương Nhu Dĩ Mạt(P2)


Lý Tư Tư chắp tay sau lưng đi thong thả quanh Sở Dịch, dịu giọng nói:

-"Ta ở trong Từ Ân tự, thấy Sở công tử tự nhiên ôm theo Ngũ nương nương phi lên Đại Nhạn tháp, đúng thật là vừa kinh hãi vừa buồn cười.Cũng vào lúc ấy, ta đoán ra thân phận của ngươi, biết ngươi chắc là người gọi là "Tần hoàng chuyển thế".Ngươi đã tự mình mò đến, ta đanh phải thuận thiên hành đạo, làm cho màn kịch thêm tí màu sắc vậy."

Sở Dịch cười lạnh nói:

-"Vì thế ngươi cải biến chủ ý, cố ý để Tô Bạch Thạch cứu Trương chân nhân ra, sau đó giết chết thái tử, để Lộc lực đại tiên dâm sát Ngũ nương nương, đem mọi chuyện đổ lên đầu ta? hắc hắc,Lý Mộc Phủ không những không hại được ta, còn mất cả tính mệnh, ngươi chắc lúc đó thất vọng lắm nhỉ?"

Lý Tư Tư yêu kiều cười nói:

-"Sở công tử,ngươi nói đều sai rồi.Ta đã biết ngươi là " tần hoàng chuyển thế",trên mình có Hiên viên lục bảo, thì làm sao để cho ngươi chết vào tay người khác chứ?Lý lão tặc tuy là lão gian thần giảo hoạt,nhưng ngươi cũng quỷ kế đa đoan,miệng lưỡi trơn tru, thay trắng đổi đen, ta đã sớm biết hắn quyết không phải là đối thủ của người rồi..."

Sở Dịch ha ha cười nói:

-"Vì thế ngươi mới mượn tay ta, trừ đi lão hồ ly ấy chứ gì? Hắc hắc, đa tạ người có tuệ nhãn nhìn người, tín nhiệm ta như thế."

Hắn tuy tức giận,nhưng cũng không khỏi cảm thấy vài phần đắc ý.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề lâu nay không hiểu,Sở Dịch dương mi nói:

-Nói như vậy, thần bí nhân xuất hiện trong tự hôm đó là đồng đảng của ngươi sao?Hắn thần thông như thế, sao không thừa cơ đánh lén, tiếp tục dồn ta vào chỗ chết?"

Lý Tư Tư nhíu mày liễu lại,kỳ quái hỏi:

-"Người thần bí nào cơ?"

Sở Dịch sững người,thấy mặt nàng tràn ngập nghi hoặc ngạc nhiên, không giống giả tạo, hắn thầm lạnh người nghĩ:

-"Không lẽ người đó thật sự không phải cùng một đường với ả? Vậy hắn là ai?là bạn hay địch?Bỏ đi, ả đã không biếtviệc đó,thì cứ coi như không có chuyện gì, để khỏi làm đả thảo kinh xà..."

Nói rồi hắn thu liễm tinh thần, đổi đề tài,cười lạnh nói:

-"Đúng rồi, hôm đó Chu tước thất túc là do ngươi gọi đến đúng không? Nếu ngươi có tài năng như thế, vì sao còn khổ sở hao phí tâm tự, đi một vòng lớn? Cứ triệu tập chu tước thất túc, giết ta là được rồi."

Lý Tư Tư cười khằng khặc nói:

-"Sở công tử, ngươi quá đề cao ta rồi.Mời thần thì dễ,tiễn thần thì khó, trong tay ta có nửa thanh Ngọc hành kiếm,dụ bọn chúng đến đương nhiên là dễ, nhưng muốn chế ngự được bọn chúng e rằng không thể.Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đành lấy tín nhiệm của ngươi trược, đợi sau này có thời cơ khác cũng không muộn."

Ngừng một lúc,chậm rãi nói:

-"ta lừa Tô a đầu đó, nói chỉ có dùng "Kim cương đạo thể trọng chú đại pháp" mới có thể cứu được tính mệnh Trương Túc, vốn là định dụ người làm, nhân lúc ngươi vì cữu lão mũi trâu đó tổn thương chân khí, mới ngầm ám toán, đoạt Hiên viên lục bảo.Không ngờ ngươi không trúng kế,chẳng làm gì hết, ta đành để Lộc lực đại tiên giả làm thất ca,cướp Đường tiên tử,từng bước từng bước dụ ngươi đến đây.

Nghe đến đây, Sở Dịch đã hiểu đầu đuôi câu chuyện,không ngờ hắn bị hư tình giả ý mê hoặc,chịu hậu quả này không nói, lại còn vì ả mà lo lắng không nguôi,lúc nào cũng sợ ả có gì bất trắc....lòng hắn không kìm được ngượng ngùng tự then, lửa giận bừng bừng.

Liền đó, hắn lạnh lùng nói:

-"Ả Đinh lục nương đó cũng sớm biết thân phận của ta rồi phải không? Vì thế mới cùng ngươi diễn kịch tốt như vậy chứ?

-"Không sai."

Lý Tư Tư yêu kiều cười, dịu dàng nói:

-"Sở công từ,chỉ trách ngươi đối với bọn yêu nữ đó dịu dàng quá, làm bọn họ nghi ngờ.Đinh lục nương đối với ca ca ta trung tâm cảnh cảnh,nếu không phải vì nghe lệnh của ta,bọn chúng đã sớm vì đại ca báo thù rồi"

Ngừng một lúc, ả thở dài nói:

-"Ngươi dung hợp nguyên thần của đạo ma nhị tiên, thông minh nhiều kế,tu vi trùm trời, vốn là một đối thủ cực kỳ khó ứng phó,chỉ tiếc ngươi đa tình thái quá, thương hương tiếc ngọc, nhất định phải chịu nhiều khổ sở vì nữ nhân.Đó là một điều ngươi phải học từ thất ca ta..."

Nói xong câu cuối,quầng mắt đột nhiên đỏ hồng, thu ba lưu chuyển, nhìn chằm chằm Tử Vi tinh bàn trong tay, mỉm cười nói:

-"Chẳng qua nói lại, ta có khi phải cảm ơn ngươi.Đại ca đối với ta càng lúc càng không tốt, ta lúc nào cũng sợ cuối cùng sẽ có một ngày hắn lìa xa ta.Nhưng giờ đây không cần lo lắng nữa rồi.Đời này kiếp này, hắn không thể nào lìa xa ta được nữa.

Âm thanh nhẹ nhàng thấp nhỏ đó, hoan hỉ mà âm u thê lệ,làm người ta nổi da gà, không lạnh mà run.

Sở Dịch lạnh lùng nói:

-"yêu nữ, oan có đầu, nợ có chủ, Lý Huyền là do ta giết,không liên quan đến người khác.Đường tiên tử, Tô tiểu muội đều là những cô nương đơn thuần chất phác, ngươi thả bọn họ ra,rồi muốn giết muốn chém gì, cứ tự tiện ra tay với ta..."

Lý Tư Tư sững người, khanh khách cười giòn nói:

-"Sở công tử, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời,cái tính phong lưu đa tình của ngươi, thật là chết đến vẫn không đổi.Ai...ngươi đã yêu Đường tiên tử như thế, hay là ta cho ả bồi táng cùng ngươi, thế nào?Chẳng qua Tô A đầu thì cô gia còn có việc khác cần dùng, không thể cho ngươi làm tình nhân được.

Nói xong, ả phi lên không trung, xâm nhập vào động phủ bên trong đỉnh núi.

Một lúc sau, quả nhiên đem theo Đường Mộng Yểu xuống đáy khe,để nàng nằm bên cạnh Sở Dịch, tương cách vài xích, bốn mắt nhìn nhau

Đường Mộng Yểu không thể động đây,liếc mắt nhìn Sở Dich, đầu mày nhíu nhẹ, trong thần sắc khinh bỉ giận dữ có pha thêm vài phần ngạc nhiên,chắc là vì coi hắn là Lý Huyền.Nhưng thần thái giận dữ, khinh bạc của nàng cũng cực kỳ động nhân.

Sở Dịch tim đập thình thình, thấp giọng nói:

-" Đường tiên tử, cô không sao chứ?Ả ta đối với cô thế này sao?"

Đường Mộng Yểu "a" lên một tiếng, vừa kinh ngạc, kỳ quái,ngượng ngùng lại vừa vui mừng nói:

-"Sở công tử! không lẽ...không lẽ là người sao?"

Thu ba lưu chuyển, cả mặt ừng hồng, khẽ khép bờ mi dài, khóe miệng kìm không được nhếch lên khẽ cười.

Sở Dịch nghĩ đến mình hai tay hai chân đều bị dính lên cự linh thạch, bị ép chìm vào đất, chỉ lộ ra cái đầu, tư thế buồn cười, giống như một con rùa lớn, bất giác tai đỏ hồng, cảm thấy rất khó xử,câu nói quan tâm cũng đành nuốt trong bụng nói không ra lời."

-"Có duyên thiên lý nối một sợi tơ, quản gì chàng ở nhân gian hay đỉa phủ".Sở công tử, Nguyệt lão ta đại công cáo thành,không làm phiền các ngươi nữa." nguồn TruyenFull.vn

Lý Tư Tư người khanh khách, dịu dàng nói:

-"Đợi mười ngày nửa tháng nữa, cô gia lại đến lấy Hiên viên lục bảo, thuận thiện mời khách quý Ngao sơn Ngu phu nhân đến, để bà tận mắt nhìn thấy Thượng thanh chưởng môn vì tên Sở Cuồng Ca xảo quyệt gian ngoan,vì tình tự vẫn như thế nào."

Nói đến đây, ngon tay nàng búng một cái, xích quang lưu vũ, một sợi long gân rồng màu đỏ sậm quay tròn phi nhanh tới trói chặt Đường Mộng Yểu, đóng vào lòng đất."

Sở Dịch cực giận mắng lớn:

-"yêu nữ, ngươi muốn giết cứ giết ta, Đường tiên tử cùng ngươi không oán không thù, ngươi điếm nhục thanh danh của nàng để làm gì!"

Đường Mộng Yểu mặt đỏ hồng, vừa ngượng ngừa tức,không nói nên lời.

Lý Tư Tư hi hi cười nói:

-"Sở công tử,ai bảo ngươi yêu vị Đường tiên tử này? ngươi giết đi người ta yêu nhất,vay mận trả đào, ta tự nhiên phải đem những người ngươi yêu thương nhất giết sạch mới đúng."

Nàng khẽ trợn mắt,sát cơ lăng lệ, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói:

-"Ngươi cứ yên tâm, trừ vị Đường tiên tử này, Tiêu tỷ tỷ, Yến muội muội của ngươi cũng đến bồi táng cùng ngươi nhanh thôi,ta sẽ vì ngươi đốt mấy cái bùa, thỉnh diêm vương gia ở âm phủ vì bọn ngươi mở đại yến kết hôn. Ai,chỉ là ba vị mỹ nhân như hoa như ngọc này,phải lập ai lớn ai nhỏ, thật là khó quyết."

Sở Dịch lòng trầm xuống, mồ hôi lạnh toát đầy người,sợ hãi nghĩ nếu như Lộc lực đại tiên giả mạo hắn, hai ngươi chắc sẽ không phòng bị.Kinh hãi giận dữ lẫn lộn, hắn lớn tiếng quát:

-"nếu ngươi dám đụng đến một cọng lông của bọn họ, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi"

Lý Tư Tư khanh khách cười to nói:

-"Sở công tử,ngươi bị tỏa phách thực hồn giao đó dính lên, đã định sẵn là hồn phi phách tán, làm quỷ làm sao được? trên thân Đường tiên tử là một sợi Bắc hải huyết long gân,gặp nước thì co lại,càng vùng vẫy trói càng chặn,đợi nó thâm nhập vào cốt tủy,cũng đồng dạng vạn kiếp bất phục.Thời gian không nhiều, hai vi còn không trân quý trong thời gian ngọt ngào trước mắt đi.

Nói xong câu cuối cùng, nhẹ nhàng bay lên không, quát nhỏ:

-"Chử giang phí hải,di san điền uyên tật!" (nấu sôi sông,làm biển bốc hơi,dời núi, lấp khe..."

Tay áo dài phất phơ, Ngọc hành kiếm quang mang đại tác,bầu trời dường như bị bao phủ bởi những cơn sóng tím lăn tăm

"Ầm"

Cả dãy núi chấn động,những khối tuyết từ đỉnh núi bốn bề theo nhau sụp xuống,như sóng trắng cuộn dâng, lăn về phía khe sâu vạn trượng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Sở