Tiên Trù

Quyển 1 Chương 10: Kẻ Thắng Bại

Chương sau
Danh sách chương

Một bên là Tham Vân Thủ, một bên là Toàn Phong thuẫn, có thể thấy người này cũng là cao thủ trong hàng dưỡng khí cấp bảy, chống lại dưỡng khí cấp tám vẫn có khả năng thắng lợi. Còn Nhâm Tiêu Dao không có thi triển bất cứ pháp thuật gì, chỉ có tốc độ vượt trội, vũ khí cũng chỉ là một thanh dao phay tầm thường.

Trong tình huống này, Lý Phì cũng mặc kệ sư huynh nghĩ gì, không chút do dự vung xẻng lên xông tới, chẳng bận tâm có đánh thắng được hay không? Tuyệt đối không để một mình đại sư huynh mạo hiểm.

Lúc này Nhậm Tiêu Dao không kịp suy nghĩ bất cứ cái gì. Nếu như có thời gian suy nghĩ, chắc hẳn hắn cũng sẽ cho rằng đòn này của mình không có chút hiệu quả nào.

Nhưng chính một đòn mà bản thân mình cũng không tin tưởng này lại phát ra lực sát thương cường đại. Toàn Phong Thuẫn trước mặt doa phay cũng không khác gì miếng thịt trên thớt, bị xẻ ra từ giữa. Mà dao phay vẫn tiếp tục chém xuống mặt đối phương, thế như chẻ tre.

“Phốc” một tiếng, đối phương cũng không bị máu bắn tung tóe, mà lúc ấy đã lấy đoản kiếm trong tay cản lại. Nhưng mà đoản kiếm vốn là pháp khí vang lên tiếng rồi gãy. Tuy nhiên, có một chút cản đường này, cũng đủ cho người ngồi cùng bàn phản ứng, tung ra một cái Toàn Phong Thuẫn khác chắn trước mặt Nhâm Tiêu Dao. Nhưng lại tiếp tục bị chẻ đôi ra. Lúc đó, đối phương đã bị người ngồi cùng bàn kéo sang một bên, cái bàn họ ngồi lúc đầu bị bổ thành hai nưả. Nhưng còn chưa hết, tên thanh niên vừa tránh thoát khỏi dao phay của Nhâm Tiêu Dao, lại phải nghênh đón xẻng của Lý Phì. Tuy vậy, lại một cái Toàn Phong Thuẫn nữa cứu mạng hắn. Nhưng dao phay và xẻng xào khác nhau nhiều, dao phay sắc bén chém theo chiều dọc đứng, còn xẻng của Lý Phì thì đập từ trên xuống. Cho dù Toàn Phong Thuẫn không bị đánh tan nhưng tên thanh niên được Toàn Phong Thuẫn bảo vệ lại bị đánh văng xa hơn mười mét. Lúc này, những người bên cạnh mới kịp phản ứng.

“Dừng tay!” Một tiếng quát nổ vang trong đầu tất cả mọi người. Ngay sau đó, một đạo kiếm quang từ xa bay đến trước mặt mọi người chỉ trong chớp mắt. Một người trung niên tầm hơn ba mươi tuổi thu hồi phi kiếm, trợn mắt nhìn: “Các ngươi đang làm gì đây? Tại địa bàn của Vô Ngân tông chúng ta cũng dám tùy ý động thủ ư? Thật to gan!”

Khi người trung niên đang nói, thì một bóng người cũng nhanh chóng đến trước mặt trong chớp mắt, chính là lão tông chủ. “Thằng nhãi này, có chuyện gì ở đây vậy?” Lão đầu mới đứng vững liền vội vàng hỏi.

“Sư phụ, bọn họ bắt nạt chúng con.” Dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vào, Lý Phì lập tức kêu lên ủy khuất.

Nhâm Tiêu Dao gạt Lý Phì ra, bước về phía trước người trung niên, cung kính cúi người, sau đó mới ngẩng đầu lên nói lớn: “Vãn bối là Nhâm Tiêu Dao cùng sư đệ tất bật từ sang đến giờ chưa hề nghỉ, mà hai người chúng ta nâu ăn cần phải thúc dục linh lực. Bận rộn từ sáng đến giờ, linh lực hai người chúng ta đã khô cạn. Khoảng một khắc trước, ta đã nói với đệ tử ngoại môn quý tông, sau đó thì ngừng nấu ăn. Lúc đó, có hơn mười người đi đến đây ăn cơm, còn có cả đệ tử quý tông. Nhưng mọi người đều có thể thông cảm cho hai người chúng ta, nên đều để mai lại đến. Chỉ có vị đệ tử Hạo Miểu Vân Yên tông này không đếm xỉa lời khuyên của đệ tử ngoại môn quý tông, nhất định muốn ăn cơm ngay bây giờ. Điều này làm cho vãn bối rất khó xử, nhưng theo lời dạy ‘dĩ hòa vi quý’của sư phụ, ta đã cố khuyên nhủ họ. Tiếc rằng, dối phương khinh người quá đáng, đánh thẳng đến vãn bối. Nếu như không phải vãn bối phản ứng nhanh một chút thì giờ đã mất mạng tại chỗ rồi. Ta nghĩ rằng, mọt kẻ thấp hèn như ta có chết hay không cũng không sao cả. Nhưng đối quý tông là với người mời đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông đến đây phụ giúp lại để chết thảm tại chỗ, nhất định sẽ bị chư vị đạo hữu cười nhạo. Mong tiền bối bảo vệ công bằng cho ta.”

Nhâm Tiêu Dao nói một hồi rất chuẩn xác, còn nhắc đến vấn đề mặt mũi của Vô Ngân tông, đem công kích của đệ tử Hạo Miểu Vân Yên tông đối với mình tính thành công kích với Vô Ngân tông. Điều này có thể nói đã phải suy nghĩ rất nhiều, mà có lý có cứ, làm cho không ai có thể phản bác.

Càng nghe, người trung niên càng cau mày. Khi Nhâm Tiêu Dao nói xong, liền hung hăng trừng mắt liếc đệ tử Hạo Miểu Vân Yên tông, “Uy phong của Hạo Miểu Vân Yên tông thật lớn! Dám đến Vô Ngân tông chúng ta dương oai sao?” Vô Ngân tông là một trong ba đại môn phái Lam Hoa tinh, còn Hạo Miểu Vân Yên tông chỉ là một môn phái xếp thứ mười tám ở giữa. Người trung niên quả thật có tư cách nói vậy.

“Tiền bối, chuyện này…” Người thanh niên khiêu khích trước muốn nói gì đó, lại nhân ra sự thực quả thật đúng là như thế. Nhâm Tiêu Dao ở bên cạnh thấy vậy, liền chụp cho đối phương cái mũ giả bộ. Cũng chụp cho đối phương cái mũ giả bộ ngọng nghịu, luống cuống.

“Tiền bối, vừa rồi sư đệ ta làm như vậy là không đúng. Tại đây, ta xin hướng tiền bối xin lỗi.” Người thanh niên trẻ tuổi, càng them tuấn tú bên cạnh, tiến lên trước một bước, cung kính thi lễ với người trung niên. Sau đó, lại ngẩng đầu, cao giọng nói: “Sư đệ ta vô ý phạm lỗi, nhưng đối phương lại thiếu chút nữa giết chết sư đệ ta, còn hủy pháp khí của sư đệ ta. Chuyện này, sau tu chân đại hội, chúng ta sẽ cùng Hư Vô Phiêu Miểu tông thanh toán. Đến lúc đó, chắc là tiền bối sẽ không can thiệp chứ?”

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.” Lão tông chủ vội vàng nói. Chờ Hạo Miểu Vân Yên tông tìm đến tận cửa, chuyện Hư Vô Phiêu Miểu tông bị diệt môn là tất nhiên.

“Vị tiểu ca này chắc là Vương Hạo, con trai độc nhất của Vương Thành tiền bối phải không? Lão già ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay thuần túy chỉ là hiểu lầm. Ta xin thay tên đệ tử không nên thân này hướng các người xin lỗi. Mặt khác, nguyện ý dâng năm trăm khối linh thạch để bồi thường tổn thất của vị đọa hữu này, không biết có được không?” Nói xong còn làm ra vẻ khúm núm lấy lòng. Điều này làm cho Nhâm Tiêu Dao và Lý Phì cực kỳ khó chịu, nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ không nên đi đôi co với kẻ mạnh. Trung niên Vô Ngân tông không có ý nói tiếp, hiển nhiên là không có ý định xen vào chuyện này nữa. Mà thân phận người thanh niên Hạo Miểu Vân Yên tông nói chuyện cũng không bình thường.

Khuôn mặt nhiệt tình tươi cười của lão tông chủ được đáp lại bằng thái độ lạnh nhạt. Đối phương chỉ hừ lạnh một cái, không hề nói gì. “Thằng oắt, còn không nhanh xin lỗi vị đạo hữu này? Nhanh lên một chút.” Lão tông chủ vội vàng dung sức kéo tay Nhâm Tiêu Dao. Sau đó, khuôn mặt tươi cười càng them phần nịnh nọt nói: “Đạo hữu, như vậy đi, tax in dâng lên ngàn khối linh thạch. Cũng để đồ đệ ta xin lỗi. Ngươi xem xem, chuyện này chấm dứt ở đây có được không?”

“Ừm” Người thanh niên gật gật đầu, coi như là đáp ứng chuyện này. Tuy trong lòng Nhâm Tiêu Dao vô cùng tức giận không cam lòng nhưng là một tiểu nhị có kinh nghiệm, để hắn không nể mặt đến xin lỗi cũng không sao cả. Cùng lắm thì ngoài miệng xin lỗi nhưng trong bụng thăm hỏi mười tám đời tổ tông đối phương thôi. Đương nhiên, phái nữ thì có giới hạn, không để khó coi được.

“Nhãi, Lý Phì, còn không nhanh chuẩn bị hai bàn thức ăn ngon đi? Tiền bối Lý Xán Vô Ngân tông đại giá quang lâm, nể mặt nếm thử tay nghề các ngươi. Các ngươi phải lấy làm vinh hạnh, biết không? Còn nữa, làm cho đạo hữu Hạo Miểu Vân Yên tông một bàn, nhanh lên một chút.” Lão tông chủ vừa cười ha hả vừa dùng tay áo phủi ghế,ra ý mời Lý Xán ngồi xuống, bộ dạng thực sự như người hầu.

Tuy rằng trong lòng Nhâm Tiêu Dao và Lý Phì lửa bốc vạn trượng, nhưng vẫn phải lộ vẻ mặt tươi cười lấy lòng, vội vàng đáp ứng, mân mê đứng lên. Nhưng trong lòng hai người đều có thêm một lý tưởng, làm cho Hư Vô Phiêu Miểu tông trở nên lớn mạnh, nếu không sẽ vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi nhục này. Giống như vừa rồi vậy, tuy rằng mình đánh thắng nhưng rốt cục kết quả lại là mình bại.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Trù


Chương sau
Danh sách chương