Tiên Trù

Quyển 1 Chương 14: Thái Phổ


Thu xếp ổn thỏa cho bảy đệ tử mới tới xong, lão tông chủ đem vô danh công pháp truyền thụ cho bảy người, đồng thời trợ giúp cho bảy người hình thành Khí Toàn đầu tiên, để bọn hắn ngưng tụ thức hải. Sau đó ba người lão đầu, Nhâm Tiêu Dao, Lý Phì mặt mày cau có ngồi ở lầu một.

“Đại sư huynh ngươi nhất định phải báo thù cho ta đó. Mười tám khối linh thạch của ta đã bị bọn chúng lấy hết rồi, đó là toàn bộ tài sản của ta… ”

“Thôi thôi thôi.” Nhâm Tiêu Dao tức giận trừng mắt liếc nhìn Lý Phì một cái,” Trong túi trữ vật của ngươi vẫn còn năm khối linh thạch, trong đó bốn khối là của ta, ta còn chưa bắt ngươi trả, ngươi còn khóc lóc cái gì hả?”

Lý Phì ngượng ngùng cười cười, không dám nói thêm lời nào nữa, nếu không Nhâm Tiêu Dao mà đổi ý không chừng lại phải đem bốn khối linh thạch trả lại.

“Lão bản, chúng ta bây giờ cũng đã là tông phái chính thức rồi. Đối phương làm như vậy có phải là đã khinh người quá đáng không hả? Ngươi làm tông chủ cũng nên nói một lời gì đi chứ?”

Lão tông chủ âm hiểm cười hai tiếng hắc hắc, ” Đâu chỉ khinh người quá đáng? Nói chính xác phải là tấn công sơn môn của đối phương, cướp sạch sẽ sơn môn của đối phương. Chính là muốn cùng môn phái đó không chết không thôi. Không ngờ rằng tại Vô Ngân tông ta đã cố ý chịu nhận lỗi cho xong chuyện, thế mà bọn chúng còn muốn như thế này. Hừ hừ.”

“Đừng lải nhải nữa, không chết không thôi ư? Nhất định là muốn chúng ta chết thì bọn chúng mới bằng lòng bỏ qua.” Môn phái quá yếu, nên chỉ mấy tên đệ tử cấp thấp của Hạo Miểu Vân Yên tông cũng dám xông đến sơn môn cướp sạch sẽ mà chẳng cần kiêng nể gì cả, lại còn hống hách để lại lời nhắn, đây quả thực là một sự sỉ nhục to lớn. Nhưng vì thực lực chênh lệch quá xa nên việc không chết không thôi là kết cục quá rõ ràng.

“Không thể nói như vậy được.” Lão đầu lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Nhóc con, tại Vô Ngân tông là lần đầu tiên ngươi cùng người khác động thủ phải không? Cảm thấy thế nào hả?”

“Cũng không tệ, ít nhất là đối với đối cùng cấp ta không sợ, nếu không cũng có thể bảo toàn được tánh mạng của mình.”

“Cũng không tệ?” Lão đầu khinh bỉ liếc nhìn Nhâm Tiêu Dao, tay lấy ra một tấm địa đồ rồi trải trên mặt bàn, ngón tay chỉ vào một chỗ, “Bốn người bọn chúng bây giờ chắc đang ở chỗ này, ngươi đi dạo ở gần đấy cũng có thể sẽ gặp được bọn chúng, đến lúc đó thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào rồi.”

“Không được đâu lão già, bọn chúng có bốn người, ta chỉ có một người! hơn nữa tu vi người nào cũng đều cao hơn ta, không phải là lão muốn hại ta đấy chứ? Mặc dù trước kia ta không kêu lão là tông chủ, nhưng lão cũng không thể vì thế mà để bụng chứ?” Nhâm Tiêu Dao lập tức lắc đầu nhanh tới mức có thể sinh ra gió cấp ba, một đấu với bốn, nói giỡn cũng không thể nói như vậy chứ?

“Đần à! sự thông minh nhanh nhạy đi đâu mất rồi hả?” Lão đầu vỗ lên đầu hắn một cái, Nhâm Tiêu Dao rất muốn tránh, nhưng tốc độ của lão đầu quá nhanh, thế nên cũng không thể tránh được.

“Bốn người bọn chúng đi Yêu Thú lĩnh làm gì? Bọn chúng muốn đi giết yêu thú, bọn chúng muốn đi tìm mấy thứ thiên tài địa bảo. Chẳng lẽ công pháp của mình có tác dụng che dấu khí tức ngươi cũng không biết? Ngươi không biết ở bên cạnh đánh lén à? Ngươi không biết dẫn dụ mấy con yêu thú đến à? Ngươi không biết làm mấy cái bẫy à? Ngươi không biết…à?” Cuối cùng lão đầu thật sự không biết nói “Ngươi không biết cái gì “ thêm nữa, chỉ có thể dùng từ “à” thay thế, mà đáng giận nhất là mỗi một câu hỏi lão đầu lại đập vào đầu Nhâm Tiêu Dao nột phát, còn Nhâm Tiêu Dao cũng không hề né tránh một chút nào.

“Cái này…” Nhâm Tiêu Dao bị lão đầu hỏi liên tục mấy câu, lại còn bị vỗ mấy cái, lúc này cũng thấy choáng váng đầu óc một chút.

“Tốt rồi, nhóc con, sư phụ lại hỏi ngươi, ngươi thử nói xem nghề gì kiếm linh thạch nhanh nhất hả?”

“Mở quán rượu.”

“Sai! Cướp bóc kiếm linh thạch nhanh nhất. Tất cả linh thạch của đối phương sẽ thành của ngươi, hơn nữa có khi còn có thể cướp được cả sắc nữa, hay lắm đó! ”

“Không phải vậy chứ lão già, lão lại đánh rắm rồi, lại còn nghĩ đến việc cướp sắc nữa chứ? Mà nếu như thế tại sao chúng ta không mở một cái hắc điếm, nấu cơm cướp bóc, càng có tiền đồ.”

“Bốn người, tất cả đồ bọn chúng mang trên người đều là của ngươi, thể nào cũng có một ngàn tám trăm linh thạch, còn có bốn cái túi trữ vật, vài kiện pháp khí, đấy chính là một miếng thịt béo đó.”

“Kể cả như vậy cũng không đi! Quá nguy hiểm, còn nữa, lão nói như vậy nhất định là nghĩ một đằng nói một nẻo, có chuyện gì lão cứ việc nói thẳng ra.” Nhâm Tiêu Dao lắc đầu liên tục, hắn thật sự không tin lão đầu lại có lòng tốt như vậy.

“Vậy nói rõ nhé. Bốn người này còn chưa trở về Hạo Miểu Vân Yên tông, cho nên việc chúng ta cùng bọn chúng kết thù kết oán tông môn bọn chúng còn chưa biết. Nếu như để bọn chúng trở về tông môn thì sau này Hư Vô Phiếu Miểu tông chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Ta còn phải dạy công pháp cho mấy đệ tử mới, hơn nữa còn phải đi ra ngoài mua chút ít nguyên liệu nấu ăn, Phiêu Miểu Lâu chúng ta không thể không khai trương đúng không? nếu thế Lý Phì cũng không thể đi được, cho nên…”

“Dù là như vậy cũng không đi.” Cho dù lão đầu nói thế nào thì Nhâm Tiêu Dao vẫn nhất quyết trả lời là không.

“Đừng nói nhảm nữa, ngươi không đi cũng được, trong ba năm qua ngày nào ngươi cũng lấy linh thạch đã sử dụng qua một lần để lừa gạt ta, ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Không đi cũng được, ngươi mau đem một ngàn khối linh thạch ra đây trả lại cho ta .”

“Làm sao lão biết?” Nhâm Tiêu Dao hai tay giữ chặt túi trữ vật, trợn mắt mồm há hốc nhìn lão đầu.

“Ngươi có đi không hả?”

“Không…Thôi ta đi vậy.” Nhâm Tiêu Dao không còn cách nào đành phải đổi ý. Bất kể là vì lợi ích của bản thân hay của tông môn mà nói, có lẽ phải đi một chuyến rồi. Hơn nữa, sự việc lần này cùng là do mình gây ra, đối phương lại khinh người quá đáng, thế nên cũng chỉ còn cách là đi một chuyến. Quan trọng đó là lão đầu nói có đạo lý, đánh không lại thì ta bỏ chạy, trêu đùa cho bọn chúng tức chết.

“Tốt rồi, địa đồ này ngươi cầm lấy. Lần đầu xông vào Yêu Thú Lĩnh cũng không thể cứ vậy mà đi được, cho ngươi thêm một quyển sách, thuận tiện thì tìm thêm một ít nguyên liệu nấu ăn mang về.” Nói đến đây lão đầu ném cho hắn một quyển sách tản mát ra hào quang nhu hoà.

Nhâm Tiêu Dao cầm lấy quyển sách, nhìn qua bên ngoài một chút, rồi cẩn thận sờ mó, dùng răng cắn cắn, nhưng vẫn không nhìn ra quyển sách làm bằng chất liệu gì.

Nhìn thấy động tác của hắn, Lý Phì khinh bỉ mộ hồi, nhưng vẫn rất chi sáng suốt, không đề cho hắn thấy được.

Mở ra trang thứ nhất của “Thái Phổ”, hiện lên trong tầm mắt chỉ là giấy trắng, nhưng ngay lúc đó, rất nhiều thông tin đột nhiên tràn vào trong não của Nhâm Tiêu Dao. Các kiến thức này hết sức phong phú, lập tức làm cho đầu óc của Nhâm Tiêu Dao căng lên như muốn nứt. Ngay sau đó, cảm giác đó chợt biến mất, vì hắn đã bị hôn mê bất tỉnh.

Lão tong chủ lắc đầu, có vẻ rất bất mãn với biểu hiện của Nhâm Tiêu Dao, nhặt Thái Phổ trên mặt đất lên, cánh tay lật chuyển, chưởng vào đầu hắn. Nhìn thần sắc của hắn, dường như có mối thù khong đội trời chung với Nhâm Tiêu Dao. Khiến cho Lý Phì đang ở bên cạnh nhìn sợ tới mức rụt cổ lại.

“Bốp” “Bốp” “Bốp” “Bốp”, lão đầu liền đánh vào khắp nơi bôm bốp. Đánh xong chưởng thứ tư, Nhâm Tiêu Dao mơ màng mở hai mắt ra, dù chỉ mới tỉnh lại, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn lão tong chủ, giống như đối với mọi chuyện hắn vừa làm đều rõ như lòng bàn tay.

“Ổn rồi, trừng mắt cái quái gì chứ? Còn trừng nữa, lão tử sẽ móc mắt đấy.”

Gặp phải địch mạnh, Nhâm Tiêu Dao đanh phải xoa xoa đầu đứng dậy, nhưng lại ngẩn cả người, vì trong đầu mới gia tăng rất nhiều kiến thức, dường như là mạnh mẽ nhét vào trong đầu mình, khiến cho phản ứng bây giờ của mình có chút chậm chạp.

Thái phổ: Thực đơn

Khí Toàn: Dòng xoáy khí

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Trù