Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 66: Cứu Người


Quả nhiên, giữa hai đầu lông mày Cơ Tuyết Băng sau khi xuất hiện ấn ký hình hoa sen thì tóc của cô dần bạc trắng, còn khí thế lúc này càng lúc càng lạnh hơn.

Lã Chí ở phía đối diện thấy sự thay đổi của Cơ Tuyết Băng thì không khỏi cau mày, có vẻ như hắn nhận ra cấm thuật này.

“Cho dù sử dụng mật pháp thì muội cho rằng muội có thể đấu với ta sao?”, khí thế của Lã Chí không vừa, còn hơn cả Cơ Tuyết Băng.

“Hai tháng không gặp mà muội ấy đã đột phá lên cảnh giới Chân Dương rồi”, Diệp Thành trong hang động cau mày.

A!

A!

Bên ngoài hang động, Cơ Tuyết Băng và Lã Chí đã bắt đầu đại chiến khiến những cây cổ thụ đổ rạp ra đất.

Diệp Thành có thể nhận ra Cơ Tuyết Băng mặc dù sử dụng cấm thuật nhưng vì thương thế và khí tức không ổn định, lại thêm tu vi vốn không bằng Lã Chí nên ngay từ đầu đã bị Lã Chí lấn lướt.

Lúc này mới đánh chưa đầy một phút mà trên người Cơ Tuyết Băng đã thêm vài vết thương, đối diện với thế tấn công của Lã Chí, cô không ngừng lùi về sau.

“Cơ Tuyết Băng sư muội, muội chiều theo ta đi”, Lã Chí nở nụ cười đểu cáng, đòn tấn công trên tay cứ thế tung ra.

Cơ Tuyết Băng thần sắc lạnh lùng, mặc dù bại dưới tay Lã Chí nhưng phong thái vẫn như xưa nhẹ nhàng như không, lại thêm mái tóc bạc trắng và khí chất lạnh lùng khiến cô mang theo nét riêng khác biệt.

“Hoa Tuyết Băng Liên”, Cơ Tuyết Băng nói một câu, sau đó dùng hai tay kết ấn chỉ thẳng vào Lã Chí.

Đột nhiên, trời có tuyết rơi, tuyết tụ lại thành từng đoá hoa sen màu trắng ngần, đoá hoa sen này mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

“Phong Tiếu”, Lã Chí cũng dùng mật thuật, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Chẳng mấy chốc, xung quanh hắn hình thành nên từng xoáy gió màu tím, còn Băng Tuyết Liên Hoa chỉ cần bày tới đều bị xoáy gió kia làm cho vỡ tan.

Từng bông hoa sen rơi xuống, và ấn tay hắn thay đổi, cứ thế cho xoáy gió kia ngưng tụ thành sát kiếm sát phạt về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng lùi về sau, đôi tay thon dài có linh quanhg bao quanh tung chưởng đánh tan sát kiếm đang bay tới.

“Không vội, còn nữa”, Lã Chí vung tay, một đạo chưởng ấn màu tím bay tới.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, trong lòng bàn tay có ấn ký liên hoa, rồi cũng tung ra một đòn.

Hai ấn đối kháng, Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa yêu sthees, bị Lã Chí đánh cho ói ra máu.

“Còn muốn chống đối sao?”, Lã Chí bật cười lạnh lùng, lại lần nữa sát phạt tới như thể không muốn cho Cơ Tuyết Băng cơ hội để thở.

Cơ Tuyết Băng bị động ứng chiến nhưng không hề có cơ hội đáp trả.

Trong sơn động, ánh mắt Diệp Thành loé sáng, cuối cùng hắn rút ra một cái mặt nạ quỷ trong túi đựng đồ.

Hắn vốn dĩ không muốn liên quan gì đến Cơ Tuyết Băng nữa nhưng thấy người thương thuở nào liên tiếp bị thương, lại còn bị Lã Chí làm nhục, hắn thật sự không thể đứng yên được nữa, huống hồ tên Lã Chí kia còn là kẻ thù của hắn.

“Ta không có tình ý gì với muội nữa cả, ta ra tay là vì muốn trả thù Lã Chí, muội và ta sớm đã đi hai con đường khác biệt rồi”, sau khi tự nhẩm một câu, Diệp Thành lặng lẽ đi ra khỏi hang.

Phụt!

Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa ói ra máu, lảo đảo lùi về sau, khí tức không ổn định, vết thương trên vai còn hằn lên màu tím khiến vết thương hồi lâu không thể tự lành lại được, trông bộ như trúng độc rồi.

“Sao vậy? Muội còn muốn đánh không?”, thấy Cơ Tuyết Băng dừng tay, Lã Chí sải bước đi tới.

Cơ Tuyết Băng lạnh lùng không nói gì, cô lảo đảo, cuối cùng cũng ngã ra.

“Cách chết chết này thật khó coi”, Cơ Tuyết Băng giơ đôi tay lên, định tự kết liễu đời mình trước khi Lã Chí tiến tới.

Thấy vậy, Lã Chí bật cười: “Muốn chết? Sao có thể dễ thế được?”

Sau đó hắn huyễn hoá ra bàn tay, Cơ Tuyết Băng thấy Lã Chí định ngăn mình thì tự dùng tay chỉ vào trán.

Nếu như điểm đúng vị trí thì kết cục của cô chỉ có thể là cái chết.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau người Cơ Tuyết Băng chặn hông cô lại, đó nhanh chóng lùi ra khỏi đó.

Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng vô thức nghiêng đầu nhìn sang người cứu mình nhưng lại chỉ có thể trông thấy mặt nạ hình quỷ, có điều cô lại cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp từ bàn tay đặt trên hông mình.

Cơ Tuyết Băng mơ hồ, mắc dù chỉ thấy mặt nạ quỷ, mặc dù chưa từng thấy chân dung người cứu mình nhưng linh tính lại mách bảo cô rằng mình đang được bảo vệ.

Hắn tự nhận thân pháp của mình huyền diệu, không ngờ thân pháp của Diệp Thành lại dị hơn hắn tưởng.

Nghĩ vậy, trong mắt Lã Chí như có ngọn lửa thiêu đốt, hắn giơ tay chĩa về phía ngực Diệp Thành.

Diệp Thành né đòn nhưng vẫn bị trúng chiêu, bị Lã Chí đánh vào vai chảy máu nhưng hắn cũng không vừa, tung chưởng đánh vào người Lã Chí.

Lã Chí lúc này bị trúng đòn rất đau, cảm giác tê dại cả người, suýt chút nữa thì ói ra máu.

“Cảnh giới ngưng khí mà có thể khiến Lã Chí bị thương?”, Cơ Tuyết Băng ở phái xa thấy vị thì không khỏi bất ngờ.

Cô không ngờ rằng tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí cứu mình lại có thực lực như vậy.

“Ngươi đáng chết”, Lã Chí lạnh giọng, sắc mặt hắn tối sầm cả lại..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Võ Truyền Kỳ